Chương 50: Thà Làm Ánh Trăng Sáng
Ngày hôm sau, cả hai đã có mặt tại bờ biển như Hân Nghiên yêu cầu. Cô quay lại trở thành cô gái nhỏ trong lòng Vĩ Tịnh, vui vẻ ăn hải sản, sau đó đi bộ trên cát khiến anh thở phào nhẹ nhõm không ít.
Vĩ Tịnh chiều theo mọi sở thích của Hân Nghiên, chỉ cần thứ cô muốn thì anh đều không tiếc mà mua lấy. Mỗi đêm, anh và cô đều ngắm nhìn bầu trời đầy sao với niềm hi vọng mái ấm sẽ mãi mãi hạnh phúc như giây phút này.
Tuy nhiên đợi đến khi Vĩ Tịnh ngủ thiếp đi, Hân Nghiên nhẹ nhàng mở mắt, tầng nước mỏng đã lưng tròng từ lúc nào. Cô đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt anh nhưng không dám làm anh tỉnh giấc, sau đó tủi thân rúc sâu vào lòng anh. Có lẽ cô phải nói lời xin lỗi vì giấc mơ của cả hai sẽ tự tay cô phá vỡ nó.
Ngày hôm sau, Hân Nghiên cùng Vĩ Tịnh lên con thuyền ra khơi, cùng thưởng thức các hải sản tươi ngon khi vừa được đánh bắt. Nào ngờ tới lại bắt gặp Uyển Đình đang khoác tay Tử Kỳ đi tới.
“Chủ tịch, Ninh… phu nhân, hai người cũng ở đây sao?”
Uyển Đình vờ như đây là cuộc hẹn định mệnh nên hết lời mời mọc hai người cùng tham gia với ả và Tử Kỳ. Vốn Vĩ Tịnh muốn lên tiếng từ chối nhưng Hân Nghiên ngược lại rất điềm nhiên nhận lời, sau đó siết chặt bàn tay của anh mà đi theo phía sau anh trai cùng ả.
Hân Nghiên chẳng chút chuyển biến nào mà thưởng thức bữa ăn, dù cho có không ít ánh mắt khác lạ dõi theo. Một là nửa ganh ghét nửa ngượng ngùng của anh trai Tử Kỳ khi không biết phải đối diện với cô em gái cùng chung dòng máu ra sao. Hai là nhất cử nhất động đều bị nhìn chằm chằm bởi Uyển Đình.
“Chủ tịch, ngài thích ăn tôm nên tôi kêu riêng một dĩa này cho ngài.”
Uyển Đình chớp mắt, giọng nói dịu ngọt đánh vào tim người khác. Tuy nhiên Vĩ Tịnh chẳng mấy quan tâm, chỉ tập trung lấy xương cá khỏi thịt cho Hân Nghiên.
“Vợ tôi không thích ăn tôm nhỏ cho lắm nên tôi cũng ít dùng đến. Chắc cô nhớ lộn ai rồi.”
Anh thẳng thừng trả lời khiến bầu không khí chợt trở nên gượng gạo. Ả quyết định đánh chú ý lên người cô.
“Ninh phu nhân thật tốt số. Nếu tôi có chồng như chủ tịch thì chắc chắn sẽ chủ động chăm sóc anh ấy, không để anh ấy bận tâm về mình. “
Cô gật gù, trực tiếp bỏ tôm hùm vào miệng:
“Vậy chúc cô tìm được người đàn ông như cô mong đợi, nhưng tốt nhất cô nên xem thử người ta đã có vợ chưa vì hầu hết những người như vậy ít chịu độc thân lắm. Tôi sợ cô loạng choạng lại rơi vào tình huống làm tiểu tam.”
Sau đó cô bất chợt nhìn qua bàn tay đang siết chặt nổi đầy gân xanh của Tử Kỳ mà hốt hoảng:
“Ôi tôi cứ tưởng cô đang hẹn hò với anh trai tôi chứ. Anh trai à, vậy là người ta không xem anh là đối tượng kết hôn rồi. Anh phải cố gắng thêm thôi.”
Hân Nghiên chăm ngòi nổ súng xong thì cũng đã ăn no. Cô cùng Vĩ Tịnh đi ra mạn thuyền thưởng thức gió biển nhưng có vẻ cặp đôi kia không những không cãi nhau mà còn bám theo. Vậy thì càng tốt, càng dễ cho cô thực hiện kế hoạch.
Bọn họ chưa đứng được bao lâu thì phía sau phát ra tiếng la hét dữ dội. Hân Nghiên xoay người, ánh mắt chợt trầm xuống khi nhìn thấy Trạch Dương đang lại gần cùng con dao sáng bóng trên tay. Vĩ Tịnh nhanh chóng kéo cô ra sau lưng mà bảo vệ.
“Tất cả đều do chúng mày. Chúng mày ép tao đến mức tao mất đi tất cả thì chúng mày mới vừa lòng sao?”
Trạch Dương dường như đã phát điên ngay khi Tạ gia bị nhiều thế lực sâu xé, nhưng đó là do hắn dùng hết tiền bạc vào dự án không thể nắm chắc, còn vay thêm một khoản nợ lớn. Hiện tại, hắn muốn xử lý từng người đã khiến hắn đi đến đường cùng.
“Á!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Uyển Đình một bên không ngừng la lớn, sau đó liên tục cầu xin Trạch Dương hãy dừng tay nhưng hắn đã không thể kiểm soát được hành động của mình nữa. Hắn điên loại chém về phía trước khiến ai nấy đều vô cùng sợ hãi. May mắn Vĩ Tịnh lựa đúng thời cơ đá văng con dao trên tay hắn ra.
“Dù tao có chết cũng phải kéo mày đi theo.”
Trạch Dương đã chẳng còn gì để mất. Hắn lao nhanh tới chỗ của Vĩ Tịnh và Hân Nghiên, muốn đồng quy vô tận. Cô theo bản năng đẩy anh ra, lại bị lực kéo mạnh của hắn mà trườn người ra khỏi mạn thuyền, nhưng cả hai lại không hề rơi xuống biển.
Hân Nghiên đau đớn nhìn lên. Vĩ Tịnh đã kịp thời lao ra giữ lấy tay cô, tay còn lại bấu chặt vào lan can, sắc mặt cũng đau đớn và hoảng sợ không kém.
“Hân Nghiên, đừng sợ. Anh sẽ cứu em lên.”
Cô nhìn xuống bên dưới, Trạch Dương vẫn đang cười khằng khặc mà nắm không buông chân cô ra. Nếu không một ai buông tay thì hiển nhiên cả ba sẽ rơi xuống biển. Cô ngẩng đầu lần nữa, cũng cảm nhận sức lực của anh không thể chịu nổi trọng lượng này. Vì thế, cô rưng rưng nước mắt, nở nụ cười tươi tắn lần cuối.
“Vĩ Tịnh, anh phải sống cho thật tốt. Em mãi mãi yêu anh.”
Hân Nghiên tàn nhẫn gỡ từng ngón tay của Vĩ Tịnh ra khỏi cổ tay mình, mặc kệ ánh mắt trừng lớn và những cái lắc đầu phản kháng từ anh.
“Không được, Hân Nghiên. Em đừng làm bậy, ngoan ngoãn, anh sẽ cứu em lên được mà.”
“Em xin lỗi.”
Xin lỗi, em không thể trở thành nữ phụ ác độc được nên hãy cho phép em nhẫn tâm một lần, làm ánh trăng sáng mãi mãi không thể xóa nhòa trong lòng anh.
Vĩ Tịnh ráng giữ chặt tay Hân Nghiên đến cùng nhưng đã không thể. Anh tận mắt chứng kiến người vợ mình yêu thương nhất ngã xuống mặt biển, đi cùng với đứa con chưa thành hình. Muốn nhảy theo nhưng ở bên trên, Uyển Đình kiên quyết giữ chặt anh rồi hô hoán mọi người lại giúp một tay.
Ngày hôm đó, sóng cuộc rất to, chỉ chưa đầy vài phút đã mất dấu Hân Nghiên và Trạch Dương. Vĩ Tịnh nhiều lần muốn nhảy theo cũng bị mọi người cưỡng ép đưa vào bờ. Anh thất thần, cả người ngã xuống bãi cát. Cả thế giới đã sụp đổ theo khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng.
Vĩ Tịnh chiều theo mọi sở thích của Hân Nghiên, chỉ cần thứ cô muốn thì anh đều không tiếc mà mua lấy. Mỗi đêm, anh và cô đều ngắm nhìn bầu trời đầy sao với niềm hi vọng mái ấm sẽ mãi mãi hạnh phúc như giây phút này.
Tuy nhiên đợi đến khi Vĩ Tịnh ngủ thiếp đi, Hân Nghiên nhẹ nhàng mở mắt, tầng nước mỏng đã lưng tròng từ lúc nào. Cô đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt anh nhưng không dám làm anh tỉnh giấc, sau đó tủi thân rúc sâu vào lòng anh. Có lẽ cô phải nói lời xin lỗi vì giấc mơ của cả hai sẽ tự tay cô phá vỡ nó.
Ngày hôm sau, Hân Nghiên cùng Vĩ Tịnh lên con thuyền ra khơi, cùng thưởng thức các hải sản tươi ngon khi vừa được đánh bắt. Nào ngờ tới lại bắt gặp Uyển Đình đang khoác tay Tử Kỳ đi tới.
“Chủ tịch, Ninh… phu nhân, hai người cũng ở đây sao?”
Uyển Đình vờ như đây là cuộc hẹn định mệnh nên hết lời mời mọc hai người cùng tham gia với ả và Tử Kỳ. Vốn Vĩ Tịnh muốn lên tiếng từ chối nhưng Hân Nghiên ngược lại rất điềm nhiên nhận lời, sau đó siết chặt bàn tay của anh mà đi theo phía sau anh trai cùng ả.
Hân Nghiên chẳng chút chuyển biến nào mà thưởng thức bữa ăn, dù cho có không ít ánh mắt khác lạ dõi theo. Một là nửa ganh ghét nửa ngượng ngùng của anh trai Tử Kỳ khi không biết phải đối diện với cô em gái cùng chung dòng máu ra sao. Hai là nhất cử nhất động đều bị nhìn chằm chằm bởi Uyển Đình.
“Chủ tịch, ngài thích ăn tôm nên tôi kêu riêng một dĩa này cho ngài.”
Uyển Đình chớp mắt, giọng nói dịu ngọt đánh vào tim người khác. Tuy nhiên Vĩ Tịnh chẳng mấy quan tâm, chỉ tập trung lấy xương cá khỏi thịt cho Hân Nghiên.
“Vợ tôi không thích ăn tôm nhỏ cho lắm nên tôi cũng ít dùng đến. Chắc cô nhớ lộn ai rồi.”
Anh thẳng thừng trả lời khiến bầu không khí chợt trở nên gượng gạo. Ả quyết định đánh chú ý lên người cô.
“Ninh phu nhân thật tốt số. Nếu tôi có chồng như chủ tịch thì chắc chắn sẽ chủ động chăm sóc anh ấy, không để anh ấy bận tâm về mình. “
Cô gật gù, trực tiếp bỏ tôm hùm vào miệng:
“Vậy chúc cô tìm được người đàn ông như cô mong đợi, nhưng tốt nhất cô nên xem thử người ta đã có vợ chưa vì hầu hết những người như vậy ít chịu độc thân lắm. Tôi sợ cô loạng choạng lại rơi vào tình huống làm tiểu tam.”
Sau đó cô bất chợt nhìn qua bàn tay đang siết chặt nổi đầy gân xanh của Tử Kỳ mà hốt hoảng:
“Ôi tôi cứ tưởng cô đang hẹn hò với anh trai tôi chứ. Anh trai à, vậy là người ta không xem anh là đối tượng kết hôn rồi. Anh phải cố gắng thêm thôi.”
Hân Nghiên chăm ngòi nổ súng xong thì cũng đã ăn no. Cô cùng Vĩ Tịnh đi ra mạn thuyền thưởng thức gió biển nhưng có vẻ cặp đôi kia không những không cãi nhau mà còn bám theo. Vậy thì càng tốt, càng dễ cho cô thực hiện kế hoạch.
Bọn họ chưa đứng được bao lâu thì phía sau phát ra tiếng la hét dữ dội. Hân Nghiên xoay người, ánh mắt chợt trầm xuống khi nhìn thấy Trạch Dương đang lại gần cùng con dao sáng bóng trên tay. Vĩ Tịnh nhanh chóng kéo cô ra sau lưng mà bảo vệ.
“Tất cả đều do chúng mày. Chúng mày ép tao đến mức tao mất đi tất cả thì chúng mày mới vừa lòng sao?”
Trạch Dương dường như đã phát điên ngay khi Tạ gia bị nhiều thế lực sâu xé, nhưng đó là do hắn dùng hết tiền bạc vào dự án không thể nắm chắc, còn vay thêm một khoản nợ lớn. Hiện tại, hắn muốn xử lý từng người đã khiến hắn đi đến đường cùng.
“Á!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Uyển Đình một bên không ngừng la lớn, sau đó liên tục cầu xin Trạch Dương hãy dừng tay nhưng hắn đã không thể kiểm soát được hành động của mình nữa. Hắn điên loại chém về phía trước khiến ai nấy đều vô cùng sợ hãi. May mắn Vĩ Tịnh lựa đúng thời cơ đá văng con dao trên tay hắn ra.
“Dù tao có chết cũng phải kéo mày đi theo.”
Trạch Dương đã chẳng còn gì để mất. Hắn lao nhanh tới chỗ của Vĩ Tịnh và Hân Nghiên, muốn đồng quy vô tận. Cô theo bản năng đẩy anh ra, lại bị lực kéo mạnh của hắn mà trườn người ra khỏi mạn thuyền, nhưng cả hai lại không hề rơi xuống biển.
Hân Nghiên đau đớn nhìn lên. Vĩ Tịnh đã kịp thời lao ra giữ lấy tay cô, tay còn lại bấu chặt vào lan can, sắc mặt cũng đau đớn và hoảng sợ không kém.
“Hân Nghiên, đừng sợ. Anh sẽ cứu em lên.”
Cô nhìn xuống bên dưới, Trạch Dương vẫn đang cười khằng khặc mà nắm không buông chân cô ra. Nếu không một ai buông tay thì hiển nhiên cả ba sẽ rơi xuống biển. Cô ngẩng đầu lần nữa, cũng cảm nhận sức lực của anh không thể chịu nổi trọng lượng này. Vì thế, cô rưng rưng nước mắt, nở nụ cười tươi tắn lần cuối.
“Vĩ Tịnh, anh phải sống cho thật tốt. Em mãi mãi yêu anh.”
Hân Nghiên tàn nhẫn gỡ từng ngón tay của Vĩ Tịnh ra khỏi cổ tay mình, mặc kệ ánh mắt trừng lớn và những cái lắc đầu phản kháng từ anh.
“Không được, Hân Nghiên. Em đừng làm bậy, ngoan ngoãn, anh sẽ cứu em lên được mà.”
“Em xin lỗi.”
Xin lỗi, em không thể trở thành nữ phụ ác độc được nên hãy cho phép em nhẫn tâm một lần, làm ánh trăng sáng mãi mãi không thể xóa nhòa trong lòng anh.
Vĩ Tịnh ráng giữ chặt tay Hân Nghiên đến cùng nhưng đã không thể. Anh tận mắt chứng kiến người vợ mình yêu thương nhất ngã xuống mặt biển, đi cùng với đứa con chưa thành hình. Muốn nhảy theo nhưng ở bên trên, Uyển Đình kiên quyết giữ chặt anh rồi hô hoán mọi người lại giúp một tay.
Ngày hôm đó, sóng cuộc rất to, chỉ chưa đầy vài phút đã mất dấu Hân Nghiên và Trạch Dương. Vĩ Tịnh nhiều lần muốn nhảy theo cũng bị mọi người cưỡng ép đưa vào bờ. Anh thất thần, cả người ngã xuống bãi cát. Cả thế giới đã sụp đổ theo khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng.