Chương 52: Người Đằng Kia Giống Ba
Hân Nghiên nhìn theo bóng lưng rời đi của Khắc Cảnh mà cứ có cảm giác ớn lạnh. Người anh trai này tốt hơn nhiều so với Tử Kỳ nhưng nếu là thứ Khắc Cảnh thích thì chắc chắn đến người trong nhà cũng không nhường. Cô chán nản lắc đầu, sau đó quyết định đi vào bên trong xem con trai mình.
“Chủ tịch, hôm nay có đoàn công ty lớn đến thuê phòng nghỉ ngơi. Ngài có muốn đến chào hỏi không ạ?” Trợ lý đi vào, nhẹ giọng thông báo.
“Ồ, công ty nào thế?” Cô lười nhác hỏi.
“Dạ là công ty thuộc chủ quyền của Ninh gia.”
Thời điểm câu nói vừa dứt, chiếc bút trên tay của Hân Nghiên cũng rơi mạnh xuống đất. Cô trợn tròn mắt, cảm nhận tiếng tim đập mạnh không dứt.
“Vì sao không ai thông báo cho tôi trước khi nhận khách?” Cô gằn giọng.
“Dạ là Khắc chủ tịch nhận nên chúng tôi nghĩ…” Trợ lý lo lắng tường thuật.
Thì ra món quà mà Khắc Cảnh nói là cái này sao, rõ ràng là muốn cô lộ mặt mà.
Hân Nghiên nghiến răng, sau đó phất tay kêu trợ lý ra ngoài trước. Bản thân ở một mình trong phòng, muốn suy nghĩ kế sách nhưng mọi thứ lại trống rỗng.
“Vĩ Nhiên!”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Cô sực nhớ tới con trai, lập tức chạy ra ngoài tìm kiếm. Vĩ Nhiên thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của Vĩ Tịnh, không khác gì bản sao nhỏ của anh. Nếu có ai nhìn thấy thì có khi sẽ dấy lên nghi ngờ ngay lập tức. May mắn khi cô tìm thấy cậu bé thì cậu bé đang trốn sau bức tường mà nhìn trộm sảnh lớn.
“Con đi đâu vậy Vĩ Nhiên?” Cô thở phào một tiếng, bế cậu vào lòng.
“Mẹ, ở đằng kia có người rất giống ba.”
Lời nói của Vĩ Nhiên khiến Hân Nghiên chết lặng. Cô không thể khống chế bản thân mà nghiêng người nhìn ra ngoài sảnh, sau đó tim lập tức muốn ngừng đập. Người đứng một bên riêng lẻ thật sự là Vĩ Tịnh. Hình bóng đó lúc nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô, không thể nào nhận nhầm được.
Vĩ Tịnh cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm vào mình nên lập tức quay người lại, khi không thấy được điều gì thì lại tập trung vào điện thoại. Đội cứu hộ lần nữa không tìm thấy gì, vẫn như cũ an ủi anh vào câu lấy lệ.
Hân Nghiên áp sát lưng vào tường, không ngừng thở dốc. May quá, không bị anh phát hiện. Cô nhanh chóng đưa Vĩ Nhiên về khu riêng biệt, cũng dặn dò cậu bé không được chạy lung tung nữa, chỉ có thể ở đây mà thôi.
Vĩ Nhiên gật đầu, thông thường cậu bé rất ngoan ngoãn, nhưng ban nãy rõ ràng cậu đã nhìn thấy người đàn ông trong bức ảnh với mẹ mình. Cậu không biết có nên nghe lời mẹ mà ở yên đây hay không.
Ở bên này, Uyển Đình lấy cuộc đi chơi của công ty nào làm cơ hội tốt để tiếp cận và nắm giữ trái tim của Vĩ Tịnh. Ánh mắt ả sáng rực mỗi khi nhìn anh. Ả bắt đầu chăm chú vào nhất cử nhất động của anh, cũng xác định được phòng ngủ của anh là phòng nào mà âm thầm đưa ra quyết định.
Đêm đầu tiên, công ty tổ chức một bữa tiệc lớn, không ngừng cảm ơn Vĩ Tịnh và ăn mừng lí do lần nữa giật được dự án lớn. Anh cũng không tiếc lời khen ngợi và động viên nhân viên bên dưới nhưng khi ngồi xuống, anh lại một mình nốc hết ly bia này đến ly khác. Không một ai dám làm phiền tâm trạng lúc này của chủ tịch, bởi họ biết rõ tại bờ biển này đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn với phu nhân.
Chỉ có Uyển Đình không ngại ngùng gì cứ muốn mời Vĩ Tịnh uống cùng mình. Ả muốn chuốc cho anh say thật say, sau đó sẽ cùng anh trải qua một đêm mặn nồng và khiến anh phải chịu trách nhiệm. Tất nhiên các ban quản lý khác liên tiếp ngăn cản ả tiếp cận chủ tịch của họ, nhất là thư ký ngàn ly chẳng say. Tới khi ả kịp chú ý lại thì anh đã biến mất.
Vĩ Tịnh loạng choạng vịn tường đi về phòng mình. Trước mắt mọi thứ đều quay cuồng làm anh không còn xác định được phương hướng. Khi bước tới cánh cửa to lớn, anh nhíu mày vì chẳng có cách nào tra chìa khóa vào trong, chỉ biết bực bội mà gõ mạnh hết lần này đến lần khác.
Cánh cửa đột ngột mở ra khiến cả người Vĩ Tịnh đổ ập về trước. Mùi hương quen thuộc khiến lòng anh quặn thắt nhưng lại theo bản năng mà đẩy ra. Đã có rất nhiều người cố tình dùng mùi hương này để mê hoặc anh. Họ chẳng biết rằng thứ anh yêu không phải mà nó mà chính là người sử dụng nó. Chỉ có cô mới mang lại vị ngọt ngào riêng biệt.
“Anh uống say rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc lần nữa đánh vào tâm can khiến Vĩ Tịnh mở tròn mắt. Trước mặt anh, bóng hình anh nhung nhớ bao lâu nay đã xuất hiện.
“Hân Nghiên…”
“Chủ tịch, hôm nay có đoàn công ty lớn đến thuê phòng nghỉ ngơi. Ngài có muốn đến chào hỏi không ạ?” Trợ lý đi vào, nhẹ giọng thông báo.
“Ồ, công ty nào thế?” Cô lười nhác hỏi.
“Dạ là công ty thuộc chủ quyền của Ninh gia.”
Thời điểm câu nói vừa dứt, chiếc bút trên tay của Hân Nghiên cũng rơi mạnh xuống đất. Cô trợn tròn mắt, cảm nhận tiếng tim đập mạnh không dứt.
“Vì sao không ai thông báo cho tôi trước khi nhận khách?” Cô gằn giọng.
“Dạ là Khắc chủ tịch nhận nên chúng tôi nghĩ…” Trợ lý lo lắng tường thuật.
Thì ra món quà mà Khắc Cảnh nói là cái này sao, rõ ràng là muốn cô lộ mặt mà.
Hân Nghiên nghiến răng, sau đó phất tay kêu trợ lý ra ngoài trước. Bản thân ở một mình trong phòng, muốn suy nghĩ kế sách nhưng mọi thứ lại trống rỗng.
“Vĩ Nhiên!”.
||||| Truyện đề cử: |||||
Cô sực nhớ tới con trai, lập tức chạy ra ngoài tìm kiếm. Vĩ Nhiên thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của Vĩ Tịnh, không khác gì bản sao nhỏ của anh. Nếu có ai nhìn thấy thì có khi sẽ dấy lên nghi ngờ ngay lập tức. May mắn khi cô tìm thấy cậu bé thì cậu bé đang trốn sau bức tường mà nhìn trộm sảnh lớn.
“Con đi đâu vậy Vĩ Nhiên?” Cô thở phào một tiếng, bế cậu vào lòng.
“Mẹ, ở đằng kia có người rất giống ba.”
Lời nói của Vĩ Nhiên khiến Hân Nghiên chết lặng. Cô không thể khống chế bản thân mà nghiêng người nhìn ra ngoài sảnh, sau đó tim lập tức muốn ngừng đập. Người đứng một bên riêng lẻ thật sự là Vĩ Tịnh. Hình bóng đó lúc nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô, không thể nào nhận nhầm được.
Vĩ Tịnh cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm vào mình nên lập tức quay người lại, khi không thấy được điều gì thì lại tập trung vào điện thoại. Đội cứu hộ lần nữa không tìm thấy gì, vẫn như cũ an ủi anh vào câu lấy lệ.
Hân Nghiên áp sát lưng vào tường, không ngừng thở dốc. May quá, không bị anh phát hiện. Cô nhanh chóng đưa Vĩ Nhiên về khu riêng biệt, cũng dặn dò cậu bé không được chạy lung tung nữa, chỉ có thể ở đây mà thôi.
Vĩ Nhiên gật đầu, thông thường cậu bé rất ngoan ngoãn, nhưng ban nãy rõ ràng cậu đã nhìn thấy người đàn ông trong bức ảnh với mẹ mình. Cậu không biết có nên nghe lời mẹ mà ở yên đây hay không.
Ở bên này, Uyển Đình lấy cuộc đi chơi của công ty nào làm cơ hội tốt để tiếp cận và nắm giữ trái tim của Vĩ Tịnh. Ánh mắt ả sáng rực mỗi khi nhìn anh. Ả bắt đầu chăm chú vào nhất cử nhất động của anh, cũng xác định được phòng ngủ của anh là phòng nào mà âm thầm đưa ra quyết định.
Đêm đầu tiên, công ty tổ chức một bữa tiệc lớn, không ngừng cảm ơn Vĩ Tịnh và ăn mừng lí do lần nữa giật được dự án lớn. Anh cũng không tiếc lời khen ngợi và động viên nhân viên bên dưới nhưng khi ngồi xuống, anh lại một mình nốc hết ly bia này đến ly khác. Không một ai dám làm phiền tâm trạng lúc này của chủ tịch, bởi họ biết rõ tại bờ biển này đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn với phu nhân.
Chỉ có Uyển Đình không ngại ngùng gì cứ muốn mời Vĩ Tịnh uống cùng mình. Ả muốn chuốc cho anh say thật say, sau đó sẽ cùng anh trải qua một đêm mặn nồng và khiến anh phải chịu trách nhiệm. Tất nhiên các ban quản lý khác liên tiếp ngăn cản ả tiếp cận chủ tịch của họ, nhất là thư ký ngàn ly chẳng say. Tới khi ả kịp chú ý lại thì anh đã biến mất.
Vĩ Tịnh loạng choạng vịn tường đi về phòng mình. Trước mắt mọi thứ đều quay cuồng làm anh không còn xác định được phương hướng. Khi bước tới cánh cửa to lớn, anh nhíu mày vì chẳng có cách nào tra chìa khóa vào trong, chỉ biết bực bội mà gõ mạnh hết lần này đến lần khác.
Cánh cửa đột ngột mở ra khiến cả người Vĩ Tịnh đổ ập về trước. Mùi hương quen thuộc khiến lòng anh quặn thắt nhưng lại theo bản năng mà đẩy ra. Đã có rất nhiều người cố tình dùng mùi hương này để mê hoặc anh. Họ chẳng biết rằng thứ anh yêu không phải mà nó mà chính là người sử dụng nó. Chỉ có cô mới mang lại vị ngọt ngào riêng biệt.
“Anh uống say rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc lần nữa đánh vào tâm can khiến Vĩ Tịnh mở tròn mắt. Trước mặt anh, bóng hình anh nhung nhớ bao lâu nay đã xuất hiện.
“Hân Nghiên…”