Chương 53: Đừng Rời Xa Anh
“Hân Nghiên.”
Vĩ Tịnh nỉ non, lần nữa ôm chầm lấy người trước mặt. Anh không ngừng lặp đi lặp lại tên cô như một đứa trẻ tìm thấy thứ yêu thích của mình đã đánh mất từ lâu.
Hân Nghiên run run cánh tay, nhưng rồi cũng ôm chầm lấy Vĩ Tịnh đáp lại. Ban nãy, cô không nhìn kỹ là ai thì đã mở cửa, bởi vì nơi cô và con trai ở là một gian tách biệt và chỉ có nhân viên cấp cao mới biết rõ. Chả hiểu vì sao người đến là anh.
Hân Nghiên cố gắng đỡ Vĩ Tịnh ngồi xuống ghế, còn anh cứ ôm chầm lấy cô không chịu buông.
“Vĩ Tịnh, uống miếng nước nhé.”
“Không muốn, thả ra thì em sẽ biến mất lần nữa.”
Hân Nghiên chẳng biết làm gì ngoại trừ thở dài, không nghĩ tới sau hai năm gặp lại nhau thì cảnh tượng lại bê bết như vậy.
“Anh nhớ em lắm, chỉ cần em quay về, anh sẽ nói cho em biết tất cả điều em muốn. Đừng rời xa anh.”
Vĩ Tịnh không ngừng lên tiếng cầu xin khiến Hân Nghiên đau lòng. Cô biết rõ cảnh tượng cô gieo mình xuống biển mất hút đã để lại ám ảnh như thế nào cho anh, nhưng nếu không làm vậy thì cô e sợ sẽ không bảo vệ được bản thân và con.
Bất chợt, Vĩ Tịnh bế bổng Hân Nghiên cho cô ngồi vào lòng mình. Anh xoa xoa gương mặt đã có chút ốm lại của cô rồi nói với giọng khàn đặc:
“Chẳng phải em muốn biết anh và Uyển Đình đã làm gì trong phòng sao? Anh sẽ nói em nghe.”
Hân Nghiên bỗng chốc trở nên hoảng loạn, cô lần nữa muốn chạy trốn nhưng lại bị Vĩ Tịnh giữ chặt. Anh nhìn sâu vào mắt cô, bắt đầu kể từng chuyện một. Nhưng mỗi lời anh cất lên đều khiến cô hít thở không thông.
Uyển Đình ngày ngày đòi gặp Vĩ Tịnh nhưng chẳng bao giờ được thư ký cho phép. Vài lần chuồn vào được thì lại hết lần này đến lần khác nói năng xằng bậy. Ả bảo rằng ả và anh là hai nhân vật chính trong một cuốn truyện, bắt buộc phải ở bên nhau. Và Hân Nghiên chỉ là một nữ phụ độc ác, sau này sẽ hãm hại hai người họ không ngừng. Ả bảo ả mới là định mệnh của anh.
Ban đầu, Vĩ Tịnh nghĩ rằng Uyển Đình là một kẻ điên. Nào ngờ mọi chuyện ả dự tính đều thành sự thật. Anh lợi dụng điều đó đem về không ít lợi ích cho Ninh gia, nhưng còn chuyện ả mới là người phải ở bên anh thì anh chẳng bao giờ để tâm. Người anh yêu chỉ có mỗi Hân Nghiên. Vì không muốn cô suy nghĩ nhiều nên anh giấu nhẹm đi.
Vĩ Tịnh vốn chẳng phải là người tốt. Anh gian xảo, sẵn sàng sử dụng kế bẩn để đạt được thứ anh muốn và anh không muốn Hân Nghiên bị ác cảm với nhân cách này của anh. Chưa kể đến càng lúc về sau, tâm trạng của cô liên tục bất ổn, chỉ cần chạm mặt Uyển Đình thì lập tức như biến thành con người khác khiến anh càng quyết định tự xử lý mọi chuyện một mình. Chỉ cần anh đưa Ninh gia lên cao và ổn định tại chỗ, cũng như giúp đỡ Lâm gia thì anh sẽ lập tức sa thải Uyển Đình.
Nào ngờ tới sau đó lại xảy ra chuyện.
Nghe lời thủ thỉ của Vĩ Tịnh, Hân Nghiên không biết mình phải phản ứng như thế nào. Cô nuốt nước bọt, sợ hãi khi nghĩ tới giả thuyết Uyển Đình trùng sinh, nhưng vì sao ả lại quay về quá khứ chứ? Chẳng lẽ ở kiếp trước đã xảy ra chuyện bất trắc gì sao? Có lẽ đây chính là lí do vì sao ả khác hẳn với những miêu tả trong sách.
Hân Nghiên thoáng rơi vào suy tư, không để ý rằng Vĩ Tịnh vẫn đắm chìm trong thứ anh nghĩ là mộng ảo. Anh đỡ lấy gáy của cô, thẳng thừng gặm nhấm đôi môi ngọt ngào.
“Ưm…”
Hân Nghiên muốn đẩy Vĩ Tịnh ra, nhưng nỗi nhung nhớ cùng men say khiến cô dần bị cuốn theo. Vòng tay quanh cổ anh, cô thâm tình đáp lại khiến nụ hôn càng thêm dây dưa. Quần áo cả hai nhanh chóng rơi tán loạn dưới đất.
Vĩ Tịnh hôn lên cổ Hân Nghiên, sau đó dời xuống xương quai xanh và mút mát. Đã lâu chưa cảm nhận hơi nóng tình ái khiến cô nhạy cảm hơn bao giờ hết, tiếng rên rỉ cũng chẳng dám bật ra.
“Bé cưng, đừng kiềm. Anh rất nhớ em.”
Vĩ Tịnh vừa thủ thỉ, vừa ngậm chắc nụ hoa ửng hồng khiến cả cơ thể Hân Nghiên run rẩy. Tiếng rên cũng từ đó bật ra. Anh chẳng muốn bỏ sót bất cứ tấc thịt nào trên người cô, đánh dấu đến tận cùng ngón chân dù đôi mắt đã nhiễm màu tối tâm.
“Giường… Ư… Giường ở… đằng kia…”
Hân Nghiên thở dốc, nói ra một câu đứt quãng nhưng vẫn khiến Vĩ Tịnh hiểu được. Anh nâng cô lên, cả hai lần nữa chìm đắm vào nụ hôn khác. Từng bước chân vững chãi tiến về phía chiếc giường ngập tràn mùi hương thân thuộc của cô càng làm anh điên loại.
Đêm đó sau hai năm xa cách, cả hai lao vào nhau tìm kiếm hơi ấm chỉ thuộc về riêng họ.
Vĩ Tịnh nỉ non, lần nữa ôm chầm lấy người trước mặt. Anh không ngừng lặp đi lặp lại tên cô như một đứa trẻ tìm thấy thứ yêu thích của mình đã đánh mất từ lâu.
Hân Nghiên run run cánh tay, nhưng rồi cũng ôm chầm lấy Vĩ Tịnh đáp lại. Ban nãy, cô không nhìn kỹ là ai thì đã mở cửa, bởi vì nơi cô và con trai ở là một gian tách biệt và chỉ có nhân viên cấp cao mới biết rõ. Chả hiểu vì sao người đến là anh.
Hân Nghiên cố gắng đỡ Vĩ Tịnh ngồi xuống ghế, còn anh cứ ôm chầm lấy cô không chịu buông.
“Vĩ Tịnh, uống miếng nước nhé.”
“Không muốn, thả ra thì em sẽ biến mất lần nữa.”
Hân Nghiên chẳng biết làm gì ngoại trừ thở dài, không nghĩ tới sau hai năm gặp lại nhau thì cảnh tượng lại bê bết như vậy.
“Anh nhớ em lắm, chỉ cần em quay về, anh sẽ nói cho em biết tất cả điều em muốn. Đừng rời xa anh.”
Vĩ Tịnh không ngừng lên tiếng cầu xin khiến Hân Nghiên đau lòng. Cô biết rõ cảnh tượng cô gieo mình xuống biển mất hút đã để lại ám ảnh như thế nào cho anh, nhưng nếu không làm vậy thì cô e sợ sẽ không bảo vệ được bản thân và con.
Bất chợt, Vĩ Tịnh bế bổng Hân Nghiên cho cô ngồi vào lòng mình. Anh xoa xoa gương mặt đã có chút ốm lại của cô rồi nói với giọng khàn đặc:
“Chẳng phải em muốn biết anh và Uyển Đình đã làm gì trong phòng sao? Anh sẽ nói em nghe.”
Hân Nghiên bỗng chốc trở nên hoảng loạn, cô lần nữa muốn chạy trốn nhưng lại bị Vĩ Tịnh giữ chặt. Anh nhìn sâu vào mắt cô, bắt đầu kể từng chuyện một. Nhưng mỗi lời anh cất lên đều khiến cô hít thở không thông.
Uyển Đình ngày ngày đòi gặp Vĩ Tịnh nhưng chẳng bao giờ được thư ký cho phép. Vài lần chuồn vào được thì lại hết lần này đến lần khác nói năng xằng bậy. Ả bảo rằng ả và anh là hai nhân vật chính trong một cuốn truyện, bắt buộc phải ở bên nhau. Và Hân Nghiên chỉ là một nữ phụ độc ác, sau này sẽ hãm hại hai người họ không ngừng. Ả bảo ả mới là định mệnh của anh.
Ban đầu, Vĩ Tịnh nghĩ rằng Uyển Đình là một kẻ điên. Nào ngờ mọi chuyện ả dự tính đều thành sự thật. Anh lợi dụng điều đó đem về không ít lợi ích cho Ninh gia, nhưng còn chuyện ả mới là người phải ở bên anh thì anh chẳng bao giờ để tâm. Người anh yêu chỉ có mỗi Hân Nghiên. Vì không muốn cô suy nghĩ nhiều nên anh giấu nhẹm đi.
Vĩ Tịnh vốn chẳng phải là người tốt. Anh gian xảo, sẵn sàng sử dụng kế bẩn để đạt được thứ anh muốn và anh không muốn Hân Nghiên bị ác cảm với nhân cách này của anh. Chưa kể đến càng lúc về sau, tâm trạng của cô liên tục bất ổn, chỉ cần chạm mặt Uyển Đình thì lập tức như biến thành con người khác khiến anh càng quyết định tự xử lý mọi chuyện một mình. Chỉ cần anh đưa Ninh gia lên cao và ổn định tại chỗ, cũng như giúp đỡ Lâm gia thì anh sẽ lập tức sa thải Uyển Đình.
Nào ngờ tới sau đó lại xảy ra chuyện.
Nghe lời thủ thỉ của Vĩ Tịnh, Hân Nghiên không biết mình phải phản ứng như thế nào. Cô nuốt nước bọt, sợ hãi khi nghĩ tới giả thuyết Uyển Đình trùng sinh, nhưng vì sao ả lại quay về quá khứ chứ? Chẳng lẽ ở kiếp trước đã xảy ra chuyện bất trắc gì sao? Có lẽ đây chính là lí do vì sao ả khác hẳn với những miêu tả trong sách.
Hân Nghiên thoáng rơi vào suy tư, không để ý rằng Vĩ Tịnh vẫn đắm chìm trong thứ anh nghĩ là mộng ảo. Anh đỡ lấy gáy của cô, thẳng thừng gặm nhấm đôi môi ngọt ngào.
“Ưm…”
Hân Nghiên muốn đẩy Vĩ Tịnh ra, nhưng nỗi nhung nhớ cùng men say khiến cô dần bị cuốn theo. Vòng tay quanh cổ anh, cô thâm tình đáp lại khiến nụ hôn càng thêm dây dưa. Quần áo cả hai nhanh chóng rơi tán loạn dưới đất.
Vĩ Tịnh hôn lên cổ Hân Nghiên, sau đó dời xuống xương quai xanh và mút mát. Đã lâu chưa cảm nhận hơi nóng tình ái khiến cô nhạy cảm hơn bao giờ hết, tiếng rên rỉ cũng chẳng dám bật ra.
“Bé cưng, đừng kiềm. Anh rất nhớ em.”
Vĩ Tịnh vừa thủ thỉ, vừa ngậm chắc nụ hoa ửng hồng khiến cả cơ thể Hân Nghiên run rẩy. Tiếng rên cũng từ đó bật ra. Anh chẳng muốn bỏ sót bất cứ tấc thịt nào trên người cô, đánh dấu đến tận cùng ngón chân dù đôi mắt đã nhiễm màu tối tâm.
“Giường… Ư… Giường ở… đằng kia…”
Hân Nghiên thở dốc, nói ra một câu đứt quãng nhưng vẫn khiến Vĩ Tịnh hiểu được. Anh nâng cô lên, cả hai lần nữa chìm đắm vào nụ hôn khác. Từng bước chân vững chãi tiến về phía chiếc giường ngập tràn mùi hương thân thuộc của cô càng làm anh điên loại.
Đêm đó sau hai năm xa cách, cả hai lao vào nhau tìm kiếm hơi ấm chỉ thuộc về riêng họ.