Chương 54: Bị Chặn Đường Tẩu Thoát
Hân Nghiên lờ mờ tỉnh dậy khi trời vừa hừng sáng. Sau bao nhiêu ngày tháng, cô đã có một giấc ngủ sâu mà không phải thức giấc giữa chừng. Có lẽ Vĩ Tịnh cũng như thế, anh ôm chặt cô trong lòng, chốc chốc sẽ vang lên tiếng ngáy khe khẽ.
Hân Nghiên chạm nhẹ lên gương mặt đã lâu không gặp nhưng cô không có ý định sẽ ở lại đây và nhận lại anh. Hiện tại, cô vẫn rất lo sợ về cốt truyện sẽ làm hại đến những người cô yêu quý vì thế rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Hân Nghiên chui ra khỏi lòng của Vĩ Tịnh, lượm đồ vương vãi dưới đất rồi nhanh chóng mặc vào. Cô đi qua phòng của con trai còn đang say giấc mà dọn nhanh những thứ cần thiết vào ba lô. Trước mắt cô phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tránh để cho người khác nhìn thấy.
“Mẹ ơi, mình đi đâu sao mẹ?”
Vĩ Nhiên nghe thấy tiếng động nên lồm cồm ngồi dậy, dụi dụi mắt bởi bàn tay nhỏ xinh mà thắc mắc.
“Chúng ta về thăm bà ngoại nhé.”
Hân Nghiên bịa đại lí do, sau đó ôm lấy Vĩ Nhiên còn đang ngái ngủ mà đi ra bên ngoài. Cô bước nhanh về phía bãi đổ xe, trong lòng thầm mong sẽ không xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào nữa, cũng như không ngừng chửi thầm Khắc Cảnh.
Nào ngờ tới rắc rối thật sự tìm đến. Uyển Đình chặn đường Hân Nghiên với gương mặt cực kì tức giận, ánh mắt như dao như găm.
“Cô còn sống sao?”
Hân Nghiên nhất thời cảnh giác, toàn thân bảo bọc lấy con trai nhỏ mà gằn giọng:
“Tránh đường.”
Uyển Đình nào dễ dàng cho cô rời đi. Ả cứ tưởng ngày hôm qua ả đã nhìn nhầm, nào ngờ người con gái lấp ló sau bức tường thật sự là Hân Nghiên, chưa kể đến ả chẳng chuốc thuốc được Vĩ Tịnh nên càng lo lắng hơn. Không có một đêm nào ả không ngừng cầu nguyện, mong ngóng cô thật sự đã chết mất xác.
“Sao cô như âm hồn bất tán vậy? Cô không được phép quay về. Mối quan hệ của tôi và anh Tịnh đang rất tốt đẹp. Cô định phá đám sao?”
Uyển Đình dậm chân, muốn nhào tới hỏi tội Hân Nghiên nhưng cô nhanh chóng né tránh. Những ngày ở Khắc gia cũng khiến cô có chút bản lĩnh. Có điều vì bảo vệ con trai nên cô không dám manh động.
Hân Nghiên chỉ muốn rời khỏi càng sớm càng tốt, cứ dây dưa với Uyển Đình thì càng dễ lộ tẩy. Nào ngờ ả không khác gì ma quỷ đeo bám, cứ chốc chốc phát điên mà cấu xé khiến cô liên tục lùi về sau. Bất chợt, cả cơ thể rơi vào vòng tay ấm áp làm cô đứng hình.
“Cô đang làm gì thế hả?”
Vĩ Tịnh nhanh chóng bảo vệ Hân Nghiên khiến cô rơi vào những miền hồi ức xưa cũ, đáy mắt chợt nóng bừng nhưng cô nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc.
“Anh Tịnh, sao anh lại ở cùng cô ta?”
Uyển Đình hét lên, thẳng tay chỉ về phía Hân Nghiên, nhưng nhanh chóng bị Vĩ Tịnh hất ra mạnh bạo. Anh gằn giọng cảnh cáo:
“Tôi ở cùng vợ tôi thì liên quan quái gì đến cô. Cô còn đụng đến vợ tôi một lần nữa thì tôi không để cô yên ổn trong ngành đâu.”
Uyển Đình nhìn ánh mắt nguy hiểm của Vĩ Tịnh thì sợ hãi không thôi. Ả cũng không muốn sự nghiệp vừa chớm nở lại bị phong sát, vì thế chỉ biết tức giận rời khỏi.
Vĩ Tịnh giây trước hùng hổ đuổi Uyển Đình, giây sau đứng đối diện Hân Nghiên lại không biết phải nói lời gì. Bàn tay anh nắm lấy cổ tay cô đang run lên không ngừng. Ánh mắt anh ngây dại nhìn cô không rời, lo sợ chỉ cần thêm một lần buông tay thì sẽ mất cô mãi mãi.
“Mẹ ơi!”
Hân Nghiên nhanh chóng gạt tay Vĩ Tịnh ra, rồi dỗ dành cục bông trong lòng.
“Làm con tỉnh giấc rồi hả?”
Vĩ Tịnh cũng để ý đến cậu bé nhỏ, sau đó lên tiếng:
“Chúng ta vào trong đi.”
Hân Nghiên ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu. Dù sao chuyện cũng đã bại lộ, cô còn cần gì phải chạy trốn. Vĩ Tịnh âm trầm bước theo sau cô, đến cả khi cô đặt Vĩ Nhiên xuống giường lần nữa thì anh cũng giữ im lặng.
“Anh chắc là Ninh chủ tịch nhỉ? Mời anh qua phòng khách.”
Hân Nghiên nói chuyện với sự xa cách như thể đêm qua cả hai chẳng có màn quấn quýt lấy nhau. Vĩ Tịnh gật đầu, nhưng trước khi rời đi, anh âm thầm nhìn sang Vĩ Nhiên rồi hạ quyết tâm.
Cánh cửa dần đóng lại, trong không gian chỉ còn hai người. Vĩ Tịnh chủ động tiến lên nắm lấy tay Hân Nghiên vô cùng nhẹ nhàng như nâng niu đồ vật dễ vỡ.
“Em vẫn còn sống. Thật may quá.”
Hân Nghiên hơi rút tay về khiến thần sắc Vĩ Tịnh lần nữa tối sầm. Cô bước lùi giữ khoảng cách:
“Ninh chủ tịch, chúng ta chỉ là mối quan hệ đối tác mà tôi cũng chưa từng gặp ngài bao giờ nên mong ngài đừng đi quá giới hạn.”
Hân Nghiên chạm nhẹ lên gương mặt đã lâu không gặp nhưng cô không có ý định sẽ ở lại đây và nhận lại anh. Hiện tại, cô vẫn rất lo sợ về cốt truyện sẽ làm hại đến những người cô yêu quý vì thế rời đi là lựa chọn tốt nhất.
Hân Nghiên chui ra khỏi lòng của Vĩ Tịnh, lượm đồ vương vãi dưới đất rồi nhanh chóng mặc vào. Cô đi qua phòng của con trai còn đang say giấc mà dọn nhanh những thứ cần thiết vào ba lô. Trước mắt cô phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, tránh để cho người khác nhìn thấy.
“Mẹ ơi, mình đi đâu sao mẹ?”
Vĩ Nhiên nghe thấy tiếng động nên lồm cồm ngồi dậy, dụi dụi mắt bởi bàn tay nhỏ xinh mà thắc mắc.
“Chúng ta về thăm bà ngoại nhé.”
Hân Nghiên bịa đại lí do, sau đó ôm lấy Vĩ Nhiên còn đang ngái ngủ mà đi ra bên ngoài. Cô bước nhanh về phía bãi đổ xe, trong lòng thầm mong sẽ không xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào nữa, cũng như không ngừng chửi thầm Khắc Cảnh.
Nào ngờ tới rắc rối thật sự tìm đến. Uyển Đình chặn đường Hân Nghiên với gương mặt cực kì tức giận, ánh mắt như dao như găm.
“Cô còn sống sao?”
Hân Nghiên nhất thời cảnh giác, toàn thân bảo bọc lấy con trai nhỏ mà gằn giọng:
“Tránh đường.”
Uyển Đình nào dễ dàng cho cô rời đi. Ả cứ tưởng ngày hôm qua ả đã nhìn nhầm, nào ngờ người con gái lấp ló sau bức tường thật sự là Hân Nghiên, chưa kể đến ả chẳng chuốc thuốc được Vĩ Tịnh nên càng lo lắng hơn. Không có một đêm nào ả không ngừng cầu nguyện, mong ngóng cô thật sự đã chết mất xác.
“Sao cô như âm hồn bất tán vậy? Cô không được phép quay về. Mối quan hệ của tôi và anh Tịnh đang rất tốt đẹp. Cô định phá đám sao?”
Uyển Đình dậm chân, muốn nhào tới hỏi tội Hân Nghiên nhưng cô nhanh chóng né tránh. Những ngày ở Khắc gia cũng khiến cô có chút bản lĩnh. Có điều vì bảo vệ con trai nên cô không dám manh động.
Hân Nghiên chỉ muốn rời khỏi càng sớm càng tốt, cứ dây dưa với Uyển Đình thì càng dễ lộ tẩy. Nào ngờ ả không khác gì ma quỷ đeo bám, cứ chốc chốc phát điên mà cấu xé khiến cô liên tục lùi về sau. Bất chợt, cả cơ thể rơi vào vòng tay ấm áp làm cô đứng hình.
“Cô đang làm gì thế hả?”
Vĩ Tịnh nhanh chóng bảo vệ Hân Nghiên khiến cô rơi vào những miền hồi ức xưa cũ, đáy mắt chợt nóng bừng nhưng cô nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc.
“Anh Tịnh, sao anh lại ở cùng cô ta?”
Uyển Đình hét lên, thẳng tay chỉ về phía Hân Nghiên, nhưng nhanh chóng bị Vĩ Tịnh hất ra mạnh bạo. Anh gằn giọng cảnh cáo:
“Tôi ở cùng vợ tôi thì liên quan quái gì đến cô. Cô còn đụng đến vợ tôi một lần nữa thì tôi không để cô yên ổn trong ngành đâu.”
Uyển Đình nhìn ánh mắt nguy hiểm của Vĩ Tịnh thì sợ hãi không thôi. Ả cũng không muốn sự nghiệp vừa chớm nở lại bị phong sát, vì thế chỉ biết tức giận rời khỏi.
Vĩ Tịnh giây trước hùng hổ đuổi Uyển Đình, giây sau đứng đối diện Hân Nghiên lại không biết phải nói lời gì. Bàn tay anh nắm lấy cổ tay cô đang run lên không ngừng. Ánh mắt anh ngây dại nhìn cô không rời, lo sợ chỉ cần thêm một lần buông tay thì sẽ mất cô mãi mãi.
“Mẹ ơi!”
Hân Nghiên nhanh chóng gạt tay Vĩ Tịnh ra, rồi dỗ dành cục bông trong lòng.
“Làm con tỉnh giấc rồi hả?”
Vĩ Tịnh cũng để ý đến cậu bé nhỏ, sau đó lên tiếng:
“Chúng ta vào trong đi.”
Hân Nghiên ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu. Dù sao chuyện cũng đã bại lộ, cô còn cần gì phải chạy trốn. Vĩ Tịnh âm trầm bước theo sau cô, đến cả khi cô đặt Vĩ Nhiên xuống giường lần nữa thì anh cũng giữ im lặng.
“Anh chắc là Ninh chủ tịch nhỉ? Mời anh qua phòng khách.”
Hân Nghiên nói chuyện với sự xa cách như thể đêm qua cả hai chẳng có màn quấn quýt lấy nhau. Vĩ Tịnh gật đầu, nhưng trước khi rời đi, anh âm thầm nhìn sang Vĩ Nhiên rồi hạ quyết tâm.
Cánh cửa dần đóng lại, trong không gian chỉ còn hai người. Vĩ Tịnh chủ động tiến lên nắm lấy tay Hân Nghiên vô cùng nhẹ nhàng như nâng niu đồ vật dễ vỡ.
“Em vẫn còn sống. Thật may quá.”
Hân Nghiên hơi rút tay về khiến thần sắc Vĩ Tịnh lần nữa tối sầm. Cô bước lùi giữ khoảng cách:
“Ninh chủ tịch, chúng ta chỉ là mối quan hệ đối tác mà tôi cũng chưa từng gặp ngài bao giờ nên mong ngài đừng đi quá giới hạn.”