Chương : 37
Buổi lễ đính hôn của Quan Tĩnh Trác sau năm lần bảy lượt bị trì hoãn, rốt cuộc mới quyết định sẽ tổ chức vào cuối tuần này. Khi Vệ Hồng nhận được thiệp mời hắn còn tưởng gởi nhầm, Quan Tĩnh Trác ngay giữa đường tuyên bố muốn chém hắn đâu phải chuyện một, hai lần. Chẳng lẽ anh ta muốn lừa hắn đến làm thịt, dùng thịt nướng làm món thiết đãi cho buổi tiệc?
Sự thật chứng minh Vệ Hồng suy nghĩ quá nhiều. Trên tấm thiệp có chữ ký rồng bay phượng múa của người mời, dĩ nhiên là Quan Phong tự tay viết.
Thái độ của Quan Phong đối với Vệ Hồng xem như không tồi, mấy hôm trước đã đặc biệt giúp hắn liên hệ với công ty quảng cáo trở thành người đại diện phát ngôn, chưa kể còn thành khẩn mời hắn ký tên lên quyển sổ tay bọc da của mình. Bất quá cứ nhớ đến sự kiện ‘Quan Phong và Đoàn Hàn Chi thiếu chút nữa thuê phòng khách sạn hưởng thụ một đêm tiêu hồn’, Vệ Hồng chung quy vẫn cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, giống như con cún bự khư khư canh giữ trước ổ chó của mình, bất cứ ai mon men đến gần đều phát ra tiếng sủa gầm gừ.
Mặc dù thông thường những kẻ hành động mờ ám đều chỉ muốn đem con cún về đóng hộp, nhưng biết đâu mục tiêu của hắn lại là khúc xương có thịt thơm ngon vô cùng, độc nhất vô nhị do con cún cất giấu thì sao.
Vệ Hồng suy nghĩ, dù Quan Phong đích thân mời, nhưng nếu hắn xuất hiện ở buổi lễ đính hôn, nói không chừng có thể khiến Quan Tĩnh Trác tức giận bỏ trốn.
Vì để Quan Tĩnh Trác không nghĩ rằng mình cố ý đến khiến anh ta phải bỏ rơi cô dâu [Này!], hắn đặc biệt chọn bộ tây trang Armani màu đen sậm do Đoàn Hàn Chi tự tay lựa giúp hắn, giá hơn 3000 bảng Anh*, phối hợp cùng cà-vạt màu nâu cam sọc trắng, giày da đen láng coóng, chính chính thức thức vứt bỏ hình tượng ‘đại khuyển’. Trước khi ra khỏi cửa, hắn còn đặc biệt dùng keo xịt tóc phun lên mái tóc ngắn xơ xác của mình, vuốt thẳng lên cao, rất có cảm giác thời trang mới mẻ.
*3000 bảng Anh nếu theo tỷ giá hiện nay thì tương đương 100 triệu VND. Mắc kinh dị >.< Quan tam thiếu gia nghe nói đã chuẩn bị tổ chức lễ kết hôn ở biệt thự riêng tại Paris, cho nên nghi thức đính hôn này chính là buổi tiệc chính thức ở trong nước, cả ba tầng nhà hàng cùng hoa viên rộng lớn trên tầng thượng đều chật ních phóng viên tạp chí, khách khứa sang trọng, dòng người lướt trên sàn nhà cẩm thạch bóng loáng nườm nượp như thoi đưa. Chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, có thể thấy ngay một dàn đèn thủy tinh hoành tráng đến mức cơ hồ bao trùm hết thảy tầm nhìn, thể tích đại khái bằng phân nửa tầng trệt một khách sạn thông thường – ai cũng bảo nhà hàng khách sạn này là báu vật của ông chủ, đồng thời là niềm tự hào trong giới kinh doanh. Trong giới giải trí, Uất Trân quả thật biết cách cư xử, hay có thể nói là gặp may, cho dù đám phóng viên xấu tính hay xoi mói Đoàn Hàn Chi cũng rất chiếu cố nàng. Hôm nay nàng rốt cuộc nở mày nở mặt bước chân vào hào môn, rất đông bạn bè trong giới đều đến chúc mừng, bất luận thật lòng hay không thật lòng, mấy tuấn nam mỹ nữ kia nếu không rạng rỡ xán lạn thì cũng lấp lánh chói mắt. Vệ Hồng một chút cũng không có tự giác hắn đã là ngôi sao thường thường bậc trung, chỉ lo nhìn tới nhìn lui, nghiên cứu bộ dao nĩa bằng bạc cả nửa ngày. Đứng cạnh Vệ Hồng là gã phóng viên tạp chí, thấy người thanh niên này mặc trang phục không tầm thường liền giơ máy ảnh lên chụp liền mấy bức. Vệ Hồng bị ánh đèn chớp làm cho chói mắt, lập tức quay đầu nhìn lại. Gã phóng viên kia mỉm cười gật đầu. Vệ Hồng không biết gã có ý gì, bất quá hắn đã tập thành thói quen với ánh đèn máy ảnh, cho nên không mấy ngạc nhiên, chỉ yên lặng đút vào miệng con tôm bóc vỏ, vừa ăn vừa bước đi. Gã phóng viên chặc chặc lưỡi, quay sang nói với đồng nghiệp: “Tên Vệ Hồng ấy trước kia chẳng có gì đáng chú ý, tôi không quan tâm mấy. Ai ngờ hôm nay vừa gặp mặt, người này thế nhưng đầy phong thái đại thần, trầm ổn bản lĩnh, chẳng trách sao Đoàn Hàn Chi nguyện ý dốc hết sức lăng-xê hắn.” Đồng nghiệp của gã gật đầu: “Bất quá nghe nói hắn không thuộc phe cánh nào, cũng không thấy hắn được ai che chở.” “Cậu biết cái gì chứ? Người ta đã sớm có cây đại thụ Đoàn Hàn Chi che bóng mát rồi. Chẳng phải bọn họ từng mấy lần cùng nhau dạo phố? Cậu cho rằng Đoàn Hàn Chi sẽ tùy tiện để người khác đi dạo với y? Y là đạo diễn lừng danh thế giới a, đủ để hắn ăn suốt mười năm.” Hai gã phóng viên liếc mắt nhìn nhau, âm thầm hiểu ra ý tứ sâu xa. Bọn họ đều sinh tồn trong giới nghệ thuật, gặp gỡ không biết bao nhiêu ngôi sao tỏa ra ánh hào quang khắp người, cũng từng chứng kiến không biết bao nhiêu ngôi sao rơi rụng, sớm đã luyện thành ánh mắt lợi hại hơn rắn độc. Tên tiểu tử Vệ Hồng nhất định nổi tiếng, đây là chuyện không cần bàn cãi. Muốn nổi tiếng trong giới nghệ thuật, nói thực lực phải có thực lực, nói diện mạo phải không tầm thường, nói nhún nhường phải biết cúi đầu, và quan trọng nhất là phải có một người nguyện ý lăng-xê. Nhiều nhân tố như vậy tổng hợp lại, mỗi thứ đều chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, hơn nữa còn phải nói đến vận khí, cuối cùng mới có thể thành công. Vệ Hồng đối với tiếng thở dài của hai gã phóng viên kia không có cảm giác gì cả, cứ tiếp tục bước đi. Nhìn thấy Quan Phong và hai người trợ lý đứng sau hậu trường, hắn liền đến gần mở miệng chào hỏi: “Quan đại công tử.” Hellen mang giày cao gót mười hai phân, võ nghệ cao cường xuất quỷ nhập thần, chỉ trong thời gian ngắn đã từ trong không khí biến ra cả đống lễ vật nhỏ xinh tặng cho khách khứa; còn Jason thì ra tay nhanh như chớp, sửa soạn dung nhan giúp Quan Phong, một tay thắt cho hắn cà-vạt màu ngọc bích, một tay phun nước dưỡng ẩm da chiết xuất từ tế bào sinh vật lên mặt hắn, đồng thời còn dùng khăn ma sát đôi tay vì chưa kịp thoa phấn nên quá mức tái nhợt của hắn. Chưa kể khi đang thực hiện hết thảy mọi chuyện, Jason vẫn không ngừng phân phó nhân viên: “Đem danh sách khách mời cho đại thiếu gia xem qua, nhân tiện order (đặt) nhà hàng ba ly lớn latte*, đại thiếu gia muốn cà phê đậm vừa, một shot là đủ rồi.” *Cà phê latte (tiếng Ý: caffè latte) là kiểu cà phê sữa của Ý, thường được uống trong bữa ăn sáng. Người Ý uống cà phê latte trong một cốc to, có khi đựng trong bát. Một cốc latte bao gồm 2 phần: espresso (khoảng 50 ml) và sữa nóng. Espresso được pha chế bằng cách dùng nước nóng nén dưới áp suất cao (khoảng 9 đến 10 bar) qua bột cà phê được xay rất nhuyễn. Khi espresso cùng được pha với sữa ở áp suất cao sẽ gọi là Latte, khi espresso được pha với váng sữa hoặc kem và có thêm bột quế thì sẽ được gọi là Cappuccino. Ở đây, Quan Phong muốn ‘một shot’ là một shot espresso. Sau đó Jason ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vệ Hồng, lập tức nở ra nụ cười vui vẻ: “Vệ tiên sinh cũng dùng một ly chứ? Tôi có thể bảo nhân viên đem cho cậu luôn.” “…” Vệ Hồng nói: “Không cần, mấy anh bạn phía sau đã sắp mệt chết rồi.” Jason một bên nhanh nhẹn phun nước dưỡng ẩm giúp Quan Phong, một bên mỉm cười thờ ơ: “Không sao đâu, tôi tin tưởng mấy nhân viên này đủ sức chịu đựng.” “…” Quan Phong vẫn đứng yên không nhúc nhích, để mặc Jason ở trên người hắn ra tay nhanh như chớp, ánh mắt lướt ngang qua ly rượu vang Hellen dùng hai tay nâng cao đến trước mặt hắn, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi Vệ Hồng: “Tình hình phẫu thuật của Đoàn Hàn Chi cậu có thăm dò qua chưa?” Vệ Hồng nhất thời suy sụp, ủ rũ nói: “Chưa.” “Đi hỏi thăm đi.” “Không cần.” “Đừng trông cậy vào tôi, tôi không có thông tin gì mới cung cấp cho cậu đâu.” “…” Jason rốt cuộc hoàn thành bước cuối cùng — đem son môi bằng sáp dùng cho nam giới vẽ lên trên đôi môi tái nhợt của Quan Phong một tia huyết sắc đại khái. Sau đó Quan Phong xoay người, dùng sức vỗ vỗ vai Vệ Hồng. “Come on, tôi rất xem trọng cậu đấy.” Quan Phong nói, “Đi thăm dò tình hình phẫu thuật của Đoàn Hàn Chi đi, đương nhiên quan trọng hơn là phải có tin đặc biệt — xong rồi về báo cáo lại với tôi.” “…” Vệ Hồng yên lặng nhìn hắn chăm chú. “Tôi gần đây bề bộn nhiều việc a.” Quan Phong tao nhã phất tay, “Cũng chưa có thời gian hỏi thăm. Rất cô đơn a.” “…” Vệ Hồng đang chuẩn bị yên lặng cúi đầu xoay người rời đi, đột nhiên di động reo vang, là Đàm Diệc Vi gọi. Hắn nghe máy: “Alo, Đàm tử, có gì không? Tôi hiện tại đang bận, cậu đợi…” Thanh âm Đàm Diệc Vi truyền ra từ trong di động, lúc đầu có điểm kinh ngạc, kế tiếp liền trở nên nghiêm trọng: “A, cậu biết rồi hả? Cũng khó trách, đạo diễn Đoàn với cậu giao tình không tệ, loại chuyện này cậu hẳn là người biết đầu tiên mới đúng.” Đầu lưỡi Vệ Hồng líu lại: “Cậu… cậu nói cái gì? Chuyện gì mà người đầu tiên biết?” “Ừ, tôi biết hiện tại tâm tình cậu không tốt. Cậu đang chuẩn bị visa nhỉ? Tôi không quấy rầy cậu nữa. Vệ Hồng à, tôi nói cậu này, tuy rằng tôi cũng khó khăn, nhưng chúng ta đã là anh em nhiều năm như vậy rồi, cậu có gì cần tôi giúp thì cứ nói! Đạo diễn Đoàn sẽ không sao đâu, cậu yên tâm!……” “Dừng! Dừng dừng dừng!” Vệ Hồng gấp gáp cắt ngang lời hắn, “Rốt cuộc có chuyện gì? Đoàn Hàn Chi thế nào? Tôi tại sao phải chuẩn bị visa?” “Ủa? Cậu chưa biết?” “Nói thừa. Tôi đây đang tham dự hôn lễ của Quan Tĩnh Trác!” “Trời ạ!” Đàm Diệc Vi nóng nảy, “Tham dự hôn lễ cái đầu cậu. Cậu làm sao mà chuyện gì cũng không biết? Vừa có số báo phát hành đặc biệt, nói đạo diễn lừng danh thế giới Đoàn Hàn Chi trong thời gian dưỡng bệnh, đêm khuya say rượu lái xe bị tai nạn, đâm vào hàng rào chắn trên đường cao tốc, hậu quả là khiến cho đa số nội tạng vỡ nát, bây giờ vẫn chưa rõ sống chết thế nào! Mới xảy ra tối hôm qua thôi!” Quan Phong vừa bước ra khỏi cửa phòng trang điểm, đột nhiên dừng bước. Trong phút chốc, Vệ Hồng chỉ cảm thấy đôi tay trở nên lạnh lẽo, di động gần như muốn theo bàn tay trượt xuống phía dưới: “Đàm… Đàm tử, cậu nói giỡn hả?” “Cậu con mẹ nó sẽ lấy loại chuyện này ra đùa giỡn sao? Trên báo đều viết rõ ràng! Vừa mới phát hành số báo đặc biệt, sáng nay có tin tức từ Mỹ truyền đến, tôi vừa mới được người bạn ở tòa soạn gọi điện tới báo!” “Vậy… cái gì vỡ nát? Còn… còn sống không? Không sao… không sao chứ?” Trí não cùng đầu lưỡi của Vệ Hồng đồng loạt mất cảm giác, “Bây giờ đang ở đâu? Ở đâu rồi?” “Làm sao tôi biết? Cậu chờ một chút nha.” Đầu dây bên kia truyền đến một trận âm thanh tìm kiếm trên trang giấy, chốc lát sau giọng nói của Đàm Diệc Vi lại vang lên, “A, ở đây này: Bệnh viện Thánh Davis Wright nước Mỹ, chính là chỗ đạo diễn Đoàn đã dự định phẫu thuật ghép gan lúc trước.” Vệ Hồng cúp di động, đứng dậy chạy ra ngoài. Jason một phen cản hắn lại, nhếch cằm lên, lập tức quay đầu phân phó với Hellen: “Hiện tại lập tức đến đại sứ quán giúp Vệ tiên sinh xin thị thực nhập cảnh tạm thời, dựa theo visa đặt vé máy bay chuyến sớm nhất. Ở Mỹ đại thiếu gia có mấy người bạn, gọi điện nhờ bọn họ chú ý hỗ trợ tình hình một chút, bên phía bệnh viện cũng chiếu cố tử tế một chút.” Quan Phong đỡ lấy Vệ Hồng: “Cậu không sao chứ?” Sắc mặt Vệ Hồng rất xấu, chỉ lắc lắc đầu, không trả lời. “Không sao đâu. Nếu thật sự tình hình phi thường không ổn, bên nước Mỹ căn bản không có thời gian truyền tin tức về, bởi vì ngay cả thời gian cấp cứu còn không có. Hiện tại bên báo chí còn kịp in ấn số báo đặc biệt, vậy chứng tỏ đang cấp cứu, sẽ có rất nhiều người mỗi thời mỗi khắc đều chú ý chuyện này tiến triển thế nào.” Quan Phong nhìn nhìn vẻ mặt Vệ Hồng, đại khái thật sự quá khó coi, cho nên hắn cực kỳ cực kỳ hiếm thấy nảy mầm một tia trắc ẩn trong lòng: “Tôi nói cậu này Vệ Hồng, cậu còn trẻ, Đoàn Hàn Chi y nên ăn đều ăn nên uống đều uống, nêu chơi đều chơi nên hiểu đều hiểu, cả đời tuy không nói đại phú đại quý, nhưng tốt xấu gì cũng hưởng thụ hết giá trị làm người. Bọn tôi mấy năm trước lúc trò chuyện, y đã từng nói hiện tại có chết cũng không đến mức vô giá trị. Cho nên nếu y thật sự có chuyện gì, cậu cũng đừng vì y mà quá thương tâm, đây đều là mệnh của y.” Vệ Hồng gạt mạnh tay Quan Phong xuống, hơi thở dồn dập hai mắt đỏ ngầu: “Đừng nói nữa.” Quan Phong lặng lẽ xoay người, phân phó Jason: “Thuê cho hắn một gian phòng để hắn bình tĩnh lại một chút. Chuyện visa, cứ dùng danh nghĩa của tôi bảo đảm.” Jason gật đầu, vừa bước đi vừa giữ chặt Vệ Hồng, đột nhiên cửa phòng trang điểm mở ra. Quan Tĩnh Trác đi vào: “Anh hai, bên ngoài có Vương bí thư bên chính phủ…” Đột nhiên ngừng lại, hết sức khó tin nhìn Vệ Hồng, lại nhìn sang ánh mắt khác thường của những người xung quanh: “Xảy ra chuyện gì?” Jason vừa hé miệng, đã bị Quan Phong lạnh lùng cắt ngang: “Không, không xảy ra chuyện gì hết.” Quan Tĩnh Trác nghi ngờ nhìn bọn họ: “Rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao hắn ở đây?” “Hắn là khách do anh mời đến.” Quan Tĩnh Trác hừ một tiếng, hiển nhiên là đối với quyết định này của Quan Phong vô cùng bất mãn: “Vậy Đoàn Hàn Chi cũng đến?” Quan Phong thản nhiên nói: “Không có. Em vào đây làm chi? Bên ngoài ai tới?” Quan Tĩnh Trác nghe vậy mới nhớ ra nguyên nhân anh vào đây: “À, là người bên chính phủ, anh dành chút thời gian ra chào hỏi một tiếng đi, em đến báo vậy thôi.” “Anh biết rồi.” Quan Phong lãnh đạm gật đầu, dùng âm điệu không cho phép nghi ngờ phân phó Hellen: “Dẫn tam thiếu gia đến phòng nghỉ chuẩn bị nghi thức, tôi sẽ đến ngay, các người cứ đi trước.” Nữ sát thủ giày cao gót trung thành Hellen lập tức gật đầu, lễ phép kéo nhanh Quan Tĩnh Trác ra ngoài. Quan Tĩnh Trác tuy rằng vẫn hết sức bất mãn chuyện Vệ Hồng tại sao lại xuất hiện trong phòng trang điểm của Quan Phong, nhưng nghi thức kết hôn trước mắt vô cùng phiền phức, anh cũng chẳng có tâm trạng nào dây dưa thêm nữa, cứ như vậy đi ra ngoài. “Nghe đây.” Quan Phong chậm rãi chỉnh cà-vạt, dùng đuôi mắt lướt ngang qua những người chung quanh một vòng, “Bất cứ người nào ở chỗ này đều không được phép đem chuyện mới xảy ra nói cho Tam thiếu gia, bất cứ người nào đều không được phép. Một chữ cũng không được. Nếu tam thiếu gia biết dù chỉ một cái dấu chấm câu, toàn bộ các người — sáng thứ hai khỏi cần đi làm.” Tất cả mọi người dù bị ánh mắt Quan Phong quét trúng hay không đều đồng loạt cúi đầu, quả thật im lặng như tờ. Quan Phong hài lòng, đẩy cửa bước ra ngoài, bước chân mười phần tao nhã mười phần vững chắc, không có lấy nửa điểm dao động, tràn đầy tiêu sái.
Sự thật chứng minh Vệ Hồng suy nghĩ quá nhiều. Trên tấm thiệp có chữ ký rồng bay phượng múa của người mời, dĩ nhiên là Quan Phong tự tay viết.
Thái độ của Quan Phong đối với Vệ Hồng xem như không tồi, mấy hôm trước đã đặc biệt giúp hắn liên hệ với công ty quảng cáo trở thành người đại diện phát ngôn, chưa kể còn thành khẩn mời hắn ký tên lên quyển sổ tay bọc da của mình. Bất quá cứ nhớ đến sự kiện ‘Quan Phong và Đoàn Hàn Chi thiếu chút nữa thuê phòng khách sạn hưởng thụ một đêm tiêu hồn’, Vệ Hồng chung quy vẫn cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, giống như con cún bự khư khư canh giữ trước ổ chó của mình, bất cứ ai mon men đến gần đều phát ra tiếng sủa gầm gừ.
Mặc dù thông thường những kẻ hành động mờ ám đều chỉ muốn đem con cún về đóng hộp, nhưng biết đâu mục tiêu của hắn lại là khúc xương có thịt thơm ngon vô cùng, độc nhất vô nhị do con cún cất giấu thì sao.
Vệ Hồng suy nghĩ, dù Quan Phong đích thân mời, nhưng nếu hắn xuất hiện ở buổi lễ đính hôn, nói không chừng có thể khiến Quan Tĩnh Trác tức giận bỏ trốn.
Vì để Quan Tĩnh Trác không nghĩ rằng mình cố ý đến khiến anh ta phải bỏ rơi cô dâu [Này!], hắn đặc biệt chọn bộ tây trang Armani màu đen sậm do Đoàn Hàn Chi tự tay lựa giúp hắn, giá hơn 3000 bảng Anh*, phối hợp cùng cà-vạt màu nâu cam sọc trắng, giày da đen láng coóng, chính chính thức thức vứt bỏ hình tượng ‘đại khuyển’. Trước khi ra khỏi cửa, hắn còn đặc biệt dùng keo xịt tóc phun lên mái tóc ngắn xơ xác của mình, vuốt thẳng lên cao, rất có cảm giác thời trang mới mẻ.
*3000 bảng Anh nếu theo tỷ giá hiện nay thì tương đương 100 triệu VND. Mắc kinh dị >.< Quan tam thiếu gia nghe nói đã chuẩn bị tổ chức lễ kết hôn ở biệt thự riêng tại Paris, cho nên nghi thức đính hôn này chính là buổi tiệc chính thức ở trong nước, cả ba tầng nhà hàng cùng hoa viên rộng lớn trên tầng thượng đều chật ních phóng viên tạp chí, khách khứa sang trọng, dòng người lướt trên sàn nhà cẩm thạch bóng loáng nườm nượp như thoi đưa. Chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, có thể thấy ngay một dàn đèn thủy tinh hoành tráng đến mức cơ hồ bao trùm hết thảy tầm nhìn, thể tích đại khái bằng phân nửa tầng trệt một khách sạn thông thường – ai cũng bảo nhà hàng khách sạn này là báu vật của ông chủ, đồng thời là niềm tự hào trong giới kinh doanh. Trong giới giải trí, Uất Trân quả thật biết cách cư xử, hay có thể nói là gặp may, cho dù đám phóng viên xấu tính hay xoi mói Đoàn Hàn Chi cũng rất chiếu cố nàng. Hôm nay nàng rốt cuộc nở mày nở mặt bước chân vào hào môn, rất đông bạn bè trong giới đều đến chúc mừng, bất luận thật lòng hay không thật lòng, mấy tuấn nam mỹ nữ kia nếu không rạng rỡ xán lạn thì cũng lấp lánh chói mắt. Vệ Hồng một chút cũng không có tự giác hắn đã là ngôi sao thường thường bậc trung, chỉ lo nhìn tới nhìn lui, nghiên cứu bộ dao nĩa bằng bạc cả nửa ngày. Đứng cạnh Vệ Hồng là gã phóng viên tạp chí, thấy người thanh niên này mặc trang phục không tầm thường liền giơ máy ảnh lên chụp liền mấy bức. Vệ Hồng bị ánh đèn chớp làm cho chói mắt, lập tức quay đầu nhìn lại. Gã phóng viên kia mỉm cười gật đầu. Vệ Hồng không biết gã có ý gì, bất quá hắn đã tập thành thói quen với ánh đèn máy ảnh, cho nên không mấy ngạc nhiên, chỉ yên lặng đút vào miệng con tôm bóc vỏ, vừa ăn vừa bước đi. Gã phóng viên chặc chặc lưỡi, quay sang nói với đồng nghiệp: “Tên Vệ Hồng ấy trước kia chẳng có gì đáng chú ý, tôi không quan tâm mấy. Ai ngờ hôm nay vừa gặp mặt, người này thế nhưng đầy phong thái đại thần, trầm ổn bản lĩnh, chẳng trách sao Đoàn Hàn Chi nguyện ý dốc hết sức lăng-xê hắn.” Đồng nghiệp của gã gật đầu: “Bất quá nghe nói hắn không thuộc phe cánh nào, cũng không thấy hắn được ai che chở.” “Cậu biết cái gì chứ? Người ta đã sớm có cây đại thụ Đoàn Hàn Chi che bóng mát rồi. Chẳng phải bọn họ từng mấy lần cùng nhau dạo phố? Cậu cho rằng Đoàn Hàn Chi sẽ tùy tiện để người khác đi dạo với y? Y là đạo diễn lừng danh thế giới a, đủ để hắn ăn suốt mười năm.” Hai gã phóng viên liếc mắt nhìn nhau, âm thầm hiểu ra ý tứ sâu xa. Bọn họ đều sinh tồn trong giới nghệ thuật, gặp gỡ không biết bao nhiêu ngôi sao tỏa ra ánh hào quang khắp người, cũng từng chứng kiến không biết bao nhiêu ngôi sao rơi rụng, sớm đã luyện thành ánh mắt lợi hại hơn rắn độc. Tên tiểu tử Vệ Hồng nhất định nổi tiếng, đây là chuyện không cần bàn cãi. Muốn nổi tiếng trong giới nghệ thuật, nói thực lực phải có thực lực, nói diện mạo phải không tầm thường, nói nhún nhường phải biết cúi đầu, và quan trọng nhất là phải có một người nguyện ý lăng-xê. Nhiều nhân tố như vậy tổng hợp lại, mỗi thứ đều chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, hơn nữa còn phải nói đến vận khí, cuối cùng mới có thể thành công. Vệ Hồng đối với tiếng thở dài của hai gã phóng viên kia không có cảm giác gì cả, cứ tiếp tục bước đi. Nhìn thấy Quan Phong và hai người trợ lý đứng sau hậu trường, hắn liền đến gần mở miệng chào hỏi: “Quan đại công tử.” Hellen mang giày cao gót mười hai phân, võ nghệ cao cường xuất quỷ nhập thần, chỉ trong thời gian ngắn đã từ trong không khí biến ra cả đống lễ vật nhỏ xinh tặng cho khách khứa; còn Jason thì ra tay nhanh như chớp, sửa soạn dung nhan giúp Quan Phong, một tay thắt cho hắn cà-vạt màu ngọc bích, một tay phun nước dưỡng ẩm da chiết xuất từ tế bào sinh vật lên mặt hắn, đồng thời còn dùng khăn ma sát đôi tay vì chưa kịp thoa phấn nên quá mức tái nhợt của hắn. Chưa kể khi đang thực hiện hết thảy mọi chuyện, Jason vẫn không ngừng phân phó nhân viên: “Đem danh sách khách mời cho đại thiếu gia xem qua, nhân tiện order (đặt) nhà hàng ba ly lớn latte*, đại thiếu gia muốn cà phê đậm vừa, một shot là đủ rồi.” *Cà phê latte (tiếng Ý: caffè latte) là kiểu cà phê sữa của Ý, thường được uống trong bữa ăn sáng. Người Ý uống cà phê latte trong một cốc to, có khi đựng trong bát. Một cốc latte bao gồm 2 phần: espresso (khoảng 50 ml) và sữa nóng. Espresso được pha chế bằng cách dùng nước nóng nén dưới áp suất cao (khoảng 9 đến 10 bar) qua bột cà phê được xay rất nhuyễn. Khi espresso cùng được pha với sữa ở áp suất cao sẽ gọi là Latte, khi espresso được pha với váng sữa hoặc kem và có thêm bột quế thì sẽ được gọi là Cappuccino. Ở đây, Quan Phong muốn ‘một shot’ là một shot espresso. Sau đó Jason ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vệ Hồng, lập tức nở ra nụ cười vui vẻ: “Vệ tiên sinh cũng dùng một ly chứ? Tôi có thể bảo nhân viên đem cho cậu luôn.” “…” Vệ Hồng nói: “Không cần, mấy anh bạn phía sau đã sắp mệt chết rồi.” Jason một bên nhanh nhẹn phun nước dưỡng ẩm giúp Quan Phong, một bên mỉm cười thờ ơ: “Không sao đâu, tôi tin tưởng mấy nhân viên này đủ sức chịu đựng.” “…” Quan Phong vẫn đứng yên không nhúc nhích, để mặc Jason ở trên người hắn ra tay nhanh như chớp, ánh mắt lướt ngang qua ly rượu vang Hellen dùng hai tay nâng cao đến trước mặt hắn, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi Vệ Hồng: “Tình hình phẫu thuật của Đoàn Hàn Chi cậu có thăm dò qua chưa?” Vệ Hồng nhất thời suy sụp, ủ rũ nói: “Chưa.” “Đi hỏi thăm đi.” “Không cần.” “Đừng trông cậy vào tôi, tôi không có thông tin gì mới cung cấp cho cậu đâu.” “…” Jason rốt cuộc hoàn thành bước cuối cùng — đem son môi bằng sáp dùng cho nam giới vẽ lên trên đôi môi tái nhợt của Quan Phong một tia huyết sắc đại khái. Sau đó Quan Phong xoay người, dùng sức vỗ vỗ vai Vệ Hồng. “Come on, tôi rất xem trọng cậu đấy.” Quan Phong nói, “Đi thăm dò tình hình phẫu thuật của Đoàn Hàn Chi đi, đương nhiên quan trọng hơn là phải có tin đặc biệt — xong rồi về báo cáo lại với tôi.” “…” Vệ Hồng yên lặng nhìn hắn chăm chú. “Tôi gần đây bề bộn nhiều việc a.” Quan Phong tao nhã phất tay, “Cũng chưa có thời gian hỏi thăm. Rất cô đơn a.” “…” Vệ Hồng đang chuẩn bị yên lặng cúi đầu xoay người rời đi, đột nhiên di động reo vang, là Đàm Diệc Vi gọi. Hắn nghe máy: “Alo, Đàm tử, có gì không? Tôi hiện tại đang bận, cậu đợi…” Thanh âm Đàm Diệc Vi truyền ra từ trong di động, lúc đầu có điểm kinh ngạc, kế tiếp liền trở nên nghiêm trọng: “A, cậu biết rồi hả? Cũng khó trách, đạo diễn Đoàn với cậu giao tình không tệ, loại chuyện này cậu hẳn là người biết đầu tiên mới đúng.” Đầu lưỡi Vệ Hồng líu lại: “Cậu… cậu nói cái gì? Chuyện gì mà người đầu tiên biết?” “Ừ, tôi biết hiện tại tâm tình cậu không tốt. Cậu đang chuẩn bị visa nhỉ? Tôi không quấy rầy cậu nữa. Vệ Hồng à, tôi nói cậu này, tuy rằng tôi cũng khó khăn, nhưng chúng ta đã là anh em nhiều năm như vậy rồi, cậu có gì cần tôi giúp thì cứ nói! Đạo diễn Đoàn sẽ không sao đâu, cậu yên tâm!……” “Dừng! Dừng dừng dừng!” Vệ Hồng gấp gáp cắt ngang lời hắn, “Rốt cuộc có chuyện gì? Đoàn Hàn Chi thế nào? Tôi tại sao phải chuẩn bị visa?” “Ủa? Cậu chưa biết?” “Nói thừa. Tôi đây đang tham dự hôn lễ của Quan Tĩnh Trác!” “Trời ạ!” Đàm Diệc Vi nóng nảy, “Tham dự hôn lễ cái đầu cậu. Cậu làm sao mà chuyện gì cũng không biết? Vừa có số báo phát hành đặc biệt, nói đạo diễn lừng danh thế giới Đoàn Hàn Chi trong thời gian dưỡng bệnh, đêm khuya say rượu lái xe bị tai nạn, đâm vào hàng rào chắn trên đường cao tốc, hậu quả là khiến cho đa số nội tạng vỡ nát, bây giờ vẫn chưa rõ sống chết thế nào! Mới xảy ra tối hôm qua thôi!” Quan Phong vừa bước ra khỏi cửa phòng trang điểm, đột nhiên dừng bước. Trong phút chốc, Vệ Hồng chỉ cảm thấy đôi tay trở nên lạnh lẽo, di động gần như muốn theo bàn tay trượt xuống phía dưới: “Đàm… Đàm tử, cậu nói giỡn hả?” “Cậu con mẹ nó sẽ lấy loại chuyện này ra đùa giỡn sao? Trên báo đều viết rõ ràng! Vừa mới phát hành số báo đặc biệt, sáng nay có tin tức từ Mỹ truyền đến, tôi vừa mới được người bạn ở tòa soạn gọi điện tới báo!” “Vậy… cái gì vỡ nát? Còn… còn sống không? Không sao… không sao chứ?” Trí não cùng đầu lưỡi của Vệ Hồng đồng loạt mất cảm giác, “Bây giờ đang ở đâu? Ở đâu rồi?” “Làm sao tôi biết? Cậu chờ một chút nha.” Đầu dây bên kia truyền đến một trận âm thanh tìm kiếm trên trang giấy, chốc lát sau giọng nói của Đàm Diệc Vi lại vang lên, “A, ở đây này: Bệnh viện Thánh Davis Wright nước Mỹ, chính là chỗ đạo diễn Đoàn đã dự định phẫu thuật ghép gan lúc trước.” Vệ Hồng cúp di động, đứng dậy chạy ra ngoài. Jason một phen cản hắn lại, nhếch cằm lên, lập tức quay đầu phân phó với Hellen: “Hiện tại lập tức đến đại sứ quán giúp Vệ tiên sinh xin thị thực nhập cảnh tạm thời, dựa theo visa đặt vé máy bay chuyến sớm nhất. Ở Mỹ đại thiếu gia có mấy người bạn, gọi điện nhờ bọn họ chú ý hỗ trợ tình hình một chút, bên phía bệnh viện cũng chiếu cố tử tế một chút.” Quan Phong đỡ lấy Vệ Hồng: “Cậu không sao chứ?” Sắc mặt Vệ Hồng rất xấu, chỉ lắc lắc đầu, không trả lời. “Không sao đâu. Nếu thật sự tình hình phi thường không ổn, bên nước Mỹ căn bản không có thời gian truyền tin tức về, bởi vì ngay cả thời gian cấp cứu còn không có. Hiện tại bên báo chí còn kịp in ấn số báo đặc biệt, vậy chứng tỏ đang cấp cứu, sẽ có rất nhiều người mỗi thời mỗi khắc đều chú ý chuyện này tiến triển thế nào.” Quan Phong nhìn nhìn vẻ mặt Vệ Hồng, đại khái thật sự quá khó coi, cho nên hắn cực kỳ cực kỳ hiếm thấy nảy mầm một tia trắc ẩn trong lòng: “Tôi nói cậu này Vệ Hồng, cậu còn trẻ, Đoàn Hàn Chi y nên ăn đều ăn nên uống đều uống, nêu chơi đều chơi nên hiểu đều hiểu, cả đời tuy không nói đại phú đại quý, nhưng tốt xấu gì cũng hưởng thụ hết giá trị làm người. Bọn tôi mấy năm trước lúc trò chuyện, y đã từng nói hiện tại có chết cũng không đến mức vô giá trị. Cho nên nếu y thật sự có chuyện gì, cậu cũng đừng vì y mà quá thương tâm, đây đều là mệnh của y.” Vệ Hồng gạt mạnh tay Quan Phong xuống, hơi thở dồn dập hai mắt đỏ ngầu: “Đừng nói nữa.” Quan Phong lặng lẽ xoay người, phân phó Jason: “Thuê cho hắn một gian phòng để hắn bình tĩnh lại một chút. Chuyện visa, cứ dùng danh nghĩa của tôi bảo đảm.” Jason gật đầu, vừa bước đi vừa giữ chặt Vệ Hồng, đột nhiên cửa phòng trang điểm mở ra. Quan Tĩnh Trác đi vào: “Anh hai, bên ngoài có Vương bí thư bên chính phủ…” Đột nhiên ngừng lại, hết sức khó tin nhìn Vệ Hồng, lại nhìn sang ánh mắt khác thường của những người xung quanh: “Xảy ra chuyện gì?” Jason vừa hé miệng, đã bị Quan Phong lạnh lùng cắt ngang: “Không, không xảy ra chuyện gì hết.” Quan Tĩnh Trác nghi ngờ nhìn bọn họ: “Rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao hắn ở đây?” “Hắn là khách do anh mời đến.” Quan Tĩnh Trác hừ một tiếng, hiển nhiên là đối với quyết định này của Quan Phong vô cùng bất mãn: “Vậy Đoàn Hàn Chi cũng đến?” Quan Phong thản nhiên nói: “Không có. Em vào đây làm chi? Bên ngoài ai tới?” Quan Tĩnh Trác nghe vậy mới nhớ ra nguyên nhân anh vào đây: “À, là người bên chính phủ, anh dành chút thời gian ra chào hỏi một tiếng đi, em đến báo vậy thôi.” “Anh biết rồi.” Quan Phong lãnh đạm gật đầu, dùng âm điệu không cho phép nghi ngờ phân phó Hellen: “Dẫn tam thiếu gia đến phòng nghỉ chuẩn bị nghi thức, tôi sẽ đến ngay, các người cứ đi trước.” Nữ sát thủ giày cao gót trung thành Hellen lập tức gật đầu, lễ phép kéo nhanh Quan Tĩnh Trác ra ngoài. Quan Tĩnh Trác tuy rằng vẫn hết sức bất mãn chuyện Vệ Hồng tại sao lại xuất hiện trong phòng trang điểm của Quan Phong, nhưng nghi thức kết hôn trước mắt vô cùng phiền phức, anh cũng chẳng có tâm trạng nào dây dưa thêm nữa, cứ như vậy đi ra ngoài. “Nghe đây.” Quan Phong chậm rãi chỉnh cà-vạt, dùng đuôi mắt lướt ngang qua những người chung quanh một vòng, “Bất cứ người nào ở chỗ này đều không được phép đem chuyện mới xảy ra nói cho Tam thiếu gia, bất cứ người nào đều không được phép. Một chữ cũng không được. Nếu tam thiếu gia biết dù chỉ một cái dấu chấm câu, toàn bộ các người — sáng thứ hai khỏi cần đi làm.” Tất cả mọi người dù bị ánh mắt Quan Phong quét trúng hay không đều đồng loạt cúi đầu, quả thật im lặng như tờ. Quan Phong hài lòng, đẩy cửa bước ra ngoài, bước chân mười phần tao nhã mười phần vững chắc, không có lấy nửa điểm dao động, tràn đầy tiêu sái.