Chương : 38
Giữa những khúc hoan ca mừng hôn lễ được dàn nhạc diễn tấu, buổi lễ đính hôn chậm rãi bắt đầu.
Hai cánh cửa khổng lồ rộng mở, một tấm thảm đỏ kéo dài từ cửa lớn đến trước sân khấu, trải dọc suốt toàn bộ đại sảnh. Quan khách ngồi trên bàn ăn hai bên đồng loạt đứng dậy, hoa đồng* cầm theo từng giỏ hoa lớn tung rắc, trong không khí tràn ngập mùi son phấn nước hoa đắt tiền, hương khí say nức lòng người.
*hoa đồng: mấy bé gái xinh xắn rải hoa trong tiệc cưới.
Uất Trân mặc bộ lễ phục hở lưng màu trắng ngọc dài chấm đất, đội khăn che mặt đính đầy ngọc trai, hai hoa đồng một phải một trái nâng lên vạt áo của nàng.
Gương mặt đậm nét cười, ánh mắt của nàng chan chứa kiêu ngạo cùng hạnh phúc, nhìn qua tỏa sáng rực rỡ. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy bụng nàng đã phình lên thành một đường cong, cho dù bộ lễ phục cố ý may rộng cũng không che giấu nổi.
Đồng thời so sánh, Quan Tĩnh Trác ngược lại không có gì đặc biệt. Chỉ là một thân âu phục Armani nghiêm trang, mặt trầm như nước đứng bên cạnh Uất Trân, nhìn không ra là do quá mức vui sướng nên trái lại không lộ ra biểu tình, vẫn giữ nguyên phong cách quý phái nho nhã thái quá.
Đối diện lễ đài là hai bên chủ tọa, vị trí sát ngay thảm đỏ, phân biệt rõ nhà trai nhà gái. Người thân của Uất Trân đến tham dự chẳng được bao nhiêu, nhưng Quan gia thì hết sức đông đủ, ngồi ghế đầu là Quan lão thái thái, kế tiếp là Quan Phong Quan Duệ cùng một cô bé chừng hai, ba tuổi ngồi trên ghế trẻ em, cộng thêm vài người anh em họ của Quan gia.
Tinh thần Quan lão thái thái sung mãn hiếm thấy, trang phục cũng vô cùng đoan chính, hai hộ sỹ bảo mẫu đứng bên cạnh. Vì mới bước ra từ phòng trang điểm, lớp hóa trang trên mặt Quan Phong hết sức tươi tắn, đôi đồng tử đẹp đẽ màu đen sâu thẳm dưới ánh đèn thủy tinh cực đại đặc biệt rạng rỡ thâm thúy, tuy là vẫn không có biểu tình gì, bất quá sắc mặt rốt cuộc đã có vẻ dễ nhìn hơn.
Quan Duệ ngồi cạnh Quan Phong, khoác trên người bộ sườn xám màu xám bạc ôm trọn cơ thể, mái tóc đen dài mềm mại sau đầu được quấn thành búi tóc chỉnh chu kiểu yến hội, dáng dấp nụ cười muôn phần tao nhã không gì sánh nổi. Cho dù chuyện bất hòa giữa nàng và Quan lão thái thái từ lâu đã không còn là bí mật, cho dù không khí quanh chiếc bàn ăn đã bị hai nữ nhân quan trọng của Quan Phong khiến cho yếu ớt vô cùng, thế nhưng cuối cùng dưới ánh đèn máy ảnh của phóng viên, vẫn là nét hoàn mỹ tuyệt đối.
Thứ hiếm hoi có vẻ chọc người chú ý chính là tiểu cô nương bên cạnh Quan Duệ. Những đứa bé ở độ tuổi này rất khó nhìn ra đường nét gương mặt, thế nhưng tiểu cô nương kia lại vô cùng hồng hào trắng trẻo, sống mũi bờ môi không gì không đẹp rực rỡ, nghiễm nhiên là một tiểu mỹ nhân phi thường thu hút ánh nhìn người khác.
Điểm không hoàn hảo duy nhất ở đứa bé này chính là thần tình đôi mắt, tuy rằng vô cùng đẹp đẽ, nhưng ánh mắt lại dại ra vô hồn, chỉ biết như khúc gỗ ngồi ở chỗ kia. Thanh âm, không khí, sắc màu chung quanh đối với nàng mà nó đều tựa như trong suốt, nàng cái gì cũng đều không có cảm giác, tựa như bạch ngọc tiểu mỹ nhân được đặt yên nơi đó.
Thứ tự chỗ ngồi ở Quan gia rất được xem trọng, an bài nghiêm ngặt dựa theo vai vế tuổi tác lẫn quyền lực lớn nhỏ. Quan lão thái thái tuy không nắm quyền nhưng dù sao cũng là lão tổ tông, cho nên xếp ngồi phía trước Quan Phong; Quan Duệ là nhân vật số một trên bàn tiệc, vị trí ngồi vừa vặn ngay kế Quan Phong; Nhưng mà tiểu cô nương mới hai, ba tuổi này liền trực tiếp vượt qua cả đám đông anh em họ không nắm quyền trong Quan gia cùng họ hàng nội ngoại, ngồi ở vị trí thứ tư.
Trợ thủ Hellen của Quan Phong cúi người xuống, thật cẩn thận lau đi chút nước miếng chảy khỏi khóe miệng tiểu cô nương, “Tiệp Tiệp, đừng mút tay nữa.”
Đôi mắt hạnh sáng như thủy tinh của Quan Tiệp khẽ chớp một chút, sau đó ngơ ngác dừng lại.
Hellen thở dài cam chịu số mệnh, tiếp tục lau chùi cái miệng nhỏ nhắn non mịn của Quan Tiệp.
Quan Phong chỉ có duy nhất đứa con gái này, một tiểu hài tử trăm phần trăm kế thừa tinh hoa trên gương mặt cha mẹ, huyết mạch chính thống nhất toàn bộ gia tộc, thân phận cao quý nhất, tiểu công chúa vừa sinh ra liền ngậm muỗng bạc — đồng thời cũng bị chứng tự kỷ bẩm sinh.
Đã hơn hai tuổi, vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện. Ngay cả thanh âm tiếng khóc cũng đều đều, không có âm điệu lên xuống, không có cảm tình, không có buồn vui.
Quan Phong giữ nàng bên cạnh nuôi dưỡng, nhưng không hề có ý định cải thiện tình trạng này. Nếu một ngày Quan Phong chết, một phần ba di sản liền trực tiếp giao cho đứa bé nhược trí ngây ngốc như khúc gỗ này đứng tên. Nàng sẽ có đủ tiền để mỗi ngày đều đeo kim cương tắm bột phấn — bất quá có lẽ nàng căn bản không phân biệt được kim cương cùng bùn đất có gì khác nhau.
Quan Phong nghe điện thoại, cúi đầu “Ừ” vài tiếng: “Tôi đã biết rồi… Trước khi tam thiếu gia đến Pháp chính thức kết hôn, bất cứ kẻ nào cũng không được phép nói cho nó nửa chữ.”
Quan Phong cúp máy, Quan lão thái thái liếc nhẹ về phía hắn một cái: “Chuyện gì thế? Che giấu cái gì?”
Quan Duệ cũng nhìn qua.
“Đoàn Hàn Chi ở Mỹ lái xe gặp nạn.” Quan Phong không nhìn hai người, ánh mắt thẳng tắp về phía trước, vẻ mặt bình thản, giống hệt như đang nói “Con hào này tươi quá”.
Sắc mặt Quan Duệ hơi thay đổi: “Vậy không thể nói với Tĩnh Trác.”
Quan lão thái thái châm chọc hừ một tiếng: “Ngày thường không sao, đúng hôm lễ đính hôn mới xảy ra, có thật không đây?”
“Người mới gọi đến là bằng hữu ở tòa soạn báo.”
“Ngày đính hôn lại có nhiều chuyện phiền phức đáng ghét như vậy, thật khiến thể diện nhà chúng ta đều mất hết.” Quan lão thái thái liếc xéo Quan Duệ một cái, “Cũng không biết do ai tạo nghiệt.”
Đáy mắt Quan Duệ hiện lên một tia chán ghét, che miệng cười: “Nghiệp chướng? Đại khái chắc là người cha con chưa từng gặp mặt.”
Quan lão thái thái suýt nữa đập bàn, may mắn đang ở trước mặt mọi người nên đành miễn cưỡng nhịn xuống, sắc mặt cứ hết xanh rồi trắng: “Ta cùng Quan Phong nói chuyện, nào có chỗ cho cô xen miệng vào? Câm miệng cho ta!”
Ngay phía sau, Quan Tĩnh Trác và Uất Trân đã đi hết thảm đỏ, tay bưng ly rượu về phía chủ tọa, hướng đến trưởng bối Quan gia kính rượu. Quan lão thái thái vừa thấy Uất Trân liền vươn tay ra, trợ lý bên cạnh lập tức dìu bà đứng lên.
Uất Trân vừa mừng vừa lo: “Bá mẫu, người đây là…”
Quan lão thái thái cắt ngang lời nàng, ngữ khí vậy mà mười phần hòa nhã: “Đến bây giờ rồi, con còn gọi ta là bá mẫu sao?”
Uất Trân không khỏi mừng rỡ lẫn sợ hãi, nhẹ nhàng thử thăm dò một tiếng: “–Mẹ?”
Quan lão thái thái lập tức nắm chặt tay nàng, muôn vàn cảm khái trả lời: “Ừ!”
Uất Trân cảm thấy kinh hoàng, tuy rằng trên mặt còn chống đỡ được, nhưng trong lòng kỳ thực đã mừng như điên sắp không kiềm chế nổi bản thân.
Nàng sớm nghe nói, thời điểm Quan lão thái thái còn là phu nhân đương nhiệm chỉ sinh duy nhất một đứa con trai là Quan Phong, cho nên địa vị người thừa kế chính thống của Quan Phong chắc chắn vô cùng, không thể dao động. Quan Duệ, Quan Tĩnh Trác cùng một vài anh chị em khác, đều là Quan phụ ở bên ngoài cùng tình nhân sinh ra, có trở về Quan gia cũng không được Quan gia thừa nhận.
Nàng biết Quan Duệ, Quan Tĩnh Trác đều hết sức bất hòa với Quan lão thái thái, cho nên chính nàng cũng không nghĩ tới sẽ được mẹ chồng tương lai vui vẻ đón nhận. Không ngờ ngay tại buổi lễ đính hôn, Quan lão thái thái thế nhưng cho nàng mặt mũi như vậy, khiến nàng không khỏi mỉm cười rạng rỡ nhìn sang Quan Tĩnh Trác.
Quan Tĩnh Trác vẫn đứng ở một bên, vẻ mặt không lạnh không nóng, giống như người đứng ở nơi này nhưng hồn đã bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Kế tiếp chính là Uất Trân hướng đến từng người trong Quan gia chào hỏi. Quan Phong gác chân ngồi đó, chỉ gật đầu, sắc mặt tái nhợt âm trầm như nước, tựa như một viên kim cương vô giá, chỉ cần hơi cử động đôi chút sẽ mắc lỗi điêu khắc. Quan Duệ thản nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười kia hoàn toàn không in nơi đáy mắt, thần kinh cũng giống như da mặt đều bị kiềm chế, cho nên chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười.
Những người khác trong Quan gia thì dễ chịu hơn — Quan Tiệp từ khi sinh ra đến nay vốn không nói chuyện, cũng không có biểu tình gì, cho nên trực tiếp bị lãng quên; Những anh em họ khác đều thấy bản thân mình không liên quan, nhưng vì nể mặt Quan Tĩnh Trác nên cứ uống một hai ly rượu, nói vài lời chúc mừng; Nói chung với những mối quan hệ bình thường này đều thuận lợi thông qua.
Quan Tĩnh Trác lơ đãng bị MC kéo đến trước sân khấu phát biểu. Anh không biết nên nói gì, tuy là Quan Phong đã soạn sẵn bản thảo cho anh, nhưng giờ này khắc này đứng trước mặt nhiều người như vậy, bao nhiêu ánh mắt chờ mong vui vẻ đều như mũi tên phóng thẳng về phía anh, khiến đầu óc anh trống rỗng.
Quan Tĩnh Trác hít sâu một hơi, khóe miệng phản bội trái tim mà mỉm cười, nói: “Vô cùng cảm tạ mọi người hôm nay có thể không ngại trăm ngàn bận rộn, bớt chút thời gian đến tham dự buổi lễ đính hôn của tôi…”
Ở giữa đám đông, anh do dự đảo mắt nhanh một vòng, không nhìn thấy Đoàn Hàn Chi.
Cũng không nhìn thấy Vệ Hồng.
Có lẽ bọn họ đã cùng nhau rời đi trước, có lẽ Đoàn Hàn Chi căn bản không muốn lộ diện.
Quan Tĩnh Trác đột nhiên cảm thấy đây là một giấc mơ, một cơn ác mộng kéo dài suốt mười năm. Chồng chéo liên tục, tuần hoàn lặp lại, bóp nghẹt toàn bộ cuộc đời anh.
“…Tôi đã nói xong.” Quan Tĩnh Trác tiếp tục trầm mặc, rất lâu sau mới nói thêm câu nữa: “Cám ơn mọi người.”
Anh cảm giác được ánh nhìn nghiêm khắc của Quan Phong, trong đó hàm xúc bao nhiêu ý tứ cảnh cáo đều rành mạch rõ nét.
Quan Tĩnh Trác lặng lẽ bước xuống sân khấu, xoay người đi về phía phòng nghỉ.
Đột nhiên từ trong đám quan khách có một người chen ra, chặn đường anh. Quan Tĩnh Trác ngước mắt nhìn lên, vừa thấy rõ người ấy là ai, sắc mặt lập tức thay đổi.
Người ấy nhìn qua đầy nét phong trần mệt mỏi, hết sức thảm hại, trực tiếp tiến đến bên tai Quan Tĩnh Trác, nhẹ giọng nói: “Đạo diễn Đoàn hôm qua gặp tai nạn xe ở Mỹ, vừa mới truyền ra tin tức, báo chí cũng mới đưa tin.”
Trong phút chốc, toàn thân Quan Tĩnh Trác mất hết cảm giác, cả người giống như bị ngâm trong nước đá.
“Tình trạng vô cùng nghiêm trọng, đã cấp cứu gần hai mươi bốn giờ, toàn bộ lá gan đều bị xuyên thủng. Hình như vốn dĩ lá gan y suy nhược, phải đến Mỹ làm phẫu thuật ghép gan, nhưng hôm qua nghe nói y lái xe lúc say rượu, trên đường cao tốc bị lật xe.”
Quan Tĩnh Trác há hốc mồm, sau một lúc lâu mới tìm lại được thanh âm của chính mình: “…Y hiện tại đang ở đâu?”
“Bệnh viện thánh Davis Wright nước Mỹ.”
“Vậy…”
“Còn đang cấp cứu, bác sĩ nói không thể đoán trước kết quả phẫu thuật.”
Móng tay Quan Tĩnh Trác đâm thật sâu vào lòng bàn tay, thanh âm cơ hồ trở nên xa lạ: “Khi nào phẫu thuật chấm dứt?”
“…” Người ấy trầm mặc một chút, “Bác sĩ nói, bất cứ lúc nào đều có khả năng chấm dứt.”
Nói cách khác, bất cứ lúc nào cũng có khả năng huyết áp đột nhiên hạ xuống, trái tim ngừng đập, cấp cứu không có hiệu quả, phẫu thuật chấm dứt.
Quan Tĩnh Trác đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó đột nhiên cởi áo ngoài lễ phục ra, xoay người chạy.
Uất Trân đang cùng bạn bè trong giới nghệ thuật nói chuyện, thấy Quan Tĩnh Trác chạy tới, vội vàng giữ chặt lấy anh: “Tĩnh Trác, làm sao vậy?”
Quan Tĩnh Trác gạt mạnh tay nàng ra, động tác rất bạo lực, khiến Uất Trân thiếu chút nữa lảo đảo té ngã.
“Tĩnh Trác!”
“Quan Tĩnh Trác!” Quan Duệ bỗng nhiên đứng dậy, “Em muốn đi đâu?”
Quan Tĩnh Trác mắt điếc tai ngơ, không hề dừng bước, sắc mặt hết sức đáng sợ, cơ hồ có thể xem như dữ tợn. Dù Quan Duệ gọi anh, anh cũng hoàn toàn không thèm nhìn, chỉ cắm đầu chạy ra ngoài.
“Đây… Đây là xảy ra chuyện gì?” Quan lão thái thái vừa thấy tình hình không ổn, lập tức run run rẩy rẩy phân phó người hầu “Còn không mau cản nó lại!”
Tuy nhiên Quan Tĩnh Trác căn bản không xem vào mắt mấy người hầu của Quan lão thái thái muốn cản đường anh, trực tiếp đẩy họ ra, chạy đi. Quan lão thái thái tức đến mức không biết làm sao, đành mắng Quan Phong: “Đều tại con! Đây gọi là sao chứ? Nó muốn đi đâu?”
Quan Phong đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy chỉ chậm rãi mở mắt ra, xoa xoa huyệt Thái dương, hàng lông mày tinh tế khẽ cau lại, một câu cũng không nói.
Quan Duệ có chút nóng nảy, đôi giày cao gót mười phân như muốn dẫm nát mặt sàn bằng đá cẩm thạch, chỉ vài bước đã tiến đến ngăn cản Quan Tĩnh Trác, trầm giọng quát: “Em muốn đi đâu, làm gì hả? Buổi lễ đính hôn này em có định làm cho xong hay không?”
Quan Tĩnh Trác nhìn nàng chăm chú, ánh mắt phi thường đáng sợ, khiến Quan Duệ nhịn không được phải nhíu mày.
“Chị đã biết rồi đúng không?” Quan Tĩnh Trác dùng thanh âm khàn khàn hỏi nàng, “Các người đều đã biết rồi, nhưng vẫn cứ gạt một mình em, đúng không?”
Quan Duệ không thể trả lời, đành nhìn Quan Phong: “Ai nói cho nó biết?”
Quan Phong vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không hề chú ý, chỉ là nơi giữa hai lông mày càng thêm nhíu chặt.
“Nếu em cái gì cũng không biết, ngay hôm nay, ngay ngày y có thể chết đi, em thế nhưng sẽ cùng người khác kết hôn…”
Quan Tĩnh Trác hoàn toàn sụp đổ, thanh âm thay đổi, trở nên khàn khàn sắc nhọn, tàn nhẫn mà thống khổ, mang theo hương vị máu tanh, “Em không thể kết hôn được. Lão tử con mẹ nó không kết! Các người con mẹ nó ai thích thì cứ đi mà kết!”
Quan Tĩnh Trác chạy lướt qua người Quan Duệ, nàng căn bản không kịp làm ra chút động tác ngăn cản nào.
Ngay phía sau, Quan Phong chậm rãi ngước mắt nhìn chằm chằm Quan Tĩnh Trác, không nhanh không chậm, bình bình đạm đạm phân phó: “Nó muốn đi thì cứ để nó đi.”
Quan Tĩnh Trác hơi sựng lại, quay đầu nhìn hắn.
Quan lão thái thái lạnh lùng nói: “A Phong!”
“Hôm nay nó bước chân khỏi cửa lớn Quan gia, sau này không bao giờ được phép trở lại.” Khóe môi Quan Phong nhếch lên thành một đường cong nhạt, cơ hồ nhìn không rõ ràng nhưng lại vừa cực đoan tàn nhẫn vừa cực đoan cay độc, “Nhà chúng ta xem như chưa từng có người tên Quan Tĩnh Trác này.”
Hai cánh cửa khổng lồ rộng mở, một tấm thảm đỏ kéo dài từ cửa lớn đến trước sân khấu, trải dọc suốt toàn bộ đại sảnh. Quan khách ngồi trên bàn ăn hai bên đồng loạt đứng dậy, hoa đồng* cầm theo từng giỏ hoa lớn tung rắc, trong không khí tràn ngập mùi son phấn nước hoa đắt tiền, hương khí say nức lòng người.
*hoa đồng: mấy bé gái xinh xắn rải hoa trong tiệc cưới.
Uất Trân mặc bộ lễ phục hở lưng màu trắng ngọc dài chấm đất, đội khăn che mặt đính đầy ngọc trai, hai hoa đồng một phải một trái nâng lên vạt áo của nàng.
Gương mặt đậm nét cười, ánh mắt của nàng chan chứa kiêu ngạo cùng hạnh phúc, nhìn qua tỏa sáng rực rỡ. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy bụng nàng đã phình lên thành một đường cong, cho dù bộ lễ phục cố ý may rộng cũng không che giấu nổi.
Đồng thời so sánh, Quan Tĩnh Trác ngược lại không có gì đặc biệt. Chỉ là một thân âu phục Armani nghiêm trang, mặt trầm như nước đứng bên cạnh Uất Trân, nhìn không ra là do quá mức vui sướng nên trái lại không lộ ra biểu tình, vẫn giữ nguyên phong cách quý phái nho nhã thái quá.
Đối diện lễ đài là hai bên chủ tọa, vị trí sát ngay thảm đỏ, phân biệt rõ nhà trai nhà gái. Người thân của Uất Trân đến tham dự chẳng được bao nhiêu, nhưng Quan gia thì hết sức đông đủ, ngồi ghế đầu là Quan lão thái thái, kế tiếp là Quan Phong Quan Duệ cùng một cô bé chừng hai, ba tuổi ngồi trên ghế trẻ em, cộng thêm vài người anh em họ của Quan gia.
Tinh thần Quan lão thái thái sung mãn hiếm thấy, trang phục cũng vô cùng đoan chính, hai hộ sỹ bảo mẫu đứng bên cạnh. Vì mới bước ra từ phòng trang điểm, lớp hóa trang trên mặt Quan Phong hết sức tươi tắn, đôi đồng tử đẹp đẽ màu đen sâu thẳm dưới ánh đèn thủy tinh cực đại đặc biệt rạng rỡ thâm thúy, tuy là vẫn không có biểu tình gì, bất quá sắc mặt rốt cuộc đã có vẻ dễ nhìn hơn.
Quan Duệ ngồi cạnh Quan Phong, khoác trên người bộ sườn xám màu xám bạc ôm trọn cơ thể, mái tóc đen dài mềm mại sau đầu được quấn thành búi tóc chỉnh chu kiểu yến hội, dáng dấp nụ cười muôn phần tao nhã không gì sánh nổi. Cho dù chuyện bất hòa giữa nàng và Quan lão thái thái từ lâu đã không còn là bí mật, cho dù không khí quanh chiếc bàn ăn đã bị hai nữ nhân quan trọng của Quan Phong khiến cho yếu ớt vô cùng, thế nhưng cuối cùng dưới ánh đèn máy ảnh của phóng viên, vẫn là nét hoàn mỹ tuyệt đối.
Thứ hiếm hoi có vẻ chọc người chú ý chính là tiểu cô nương bên cạnh Quan Duệ. Những đứa bé ở độ tuổi này rất khó nhìn ra đường nét gương mặt, thế nhưng tiểu cô nương kia lại vô cùng hồng hào trắng trẻo, sống mũi bờ môi không gì không đẹp rực rỡ, nghiễm nhiên là một tiểu mỹ nhân phi thường thu hút ánh nhìn người khác.
Điểm không hoàn hảo duy nhất ở đứa bé này chính là thần tình đôi mắt, tuy rằng vô cùng đẹp đẽ, nhưng ánh mắt lại dại ra vô hồn, chỉ biết như khúc gỗ ngồi ở chỗ kia. Thanh âm, không khí, sắc màu chung quanh đối với nàng mà nó đều tựa như trong suốt, nàng cái gì cũng đều không có cảm giác, tựa như bạch ngọc tiểu mỹ nhân được đặt yên nơi đó.
Thứ tự chỗ ngồi ở Quan gia rất được xem trọng, an bài nghiêm ngặt dựa theo vai vế tuổi tác lẫn quyền lực lớn nhỏ. Quan lão thái thái tuy không nắm quyền nhưng dù sao cũng là lão tổ tông, cho nên xếp ngồi phía trước Quan Phong; Quan Duệ là nhân vật số một trên bàn tiệc, vị trí ngồi vừa vặn ngay kế Quan Phong; Nhưng mà tiểu cô nương mới hai, ba tuổi này liền trực tiếp vượt qua cả đám đông anh em họ không nắm quyền trong Quan gia cùng họ hàng nội ngoại, ngồi ở vị trí thứ tư.
Trợ thủ Hellen của Quan Phong cúi người xuống, thật cẩn thận lau đi chút nước miếng chảy khỏi khóe miệng tiểu cô nương, “Tiệp Tiệp, đừng mút tay nữa.”
Đôi mắt hạnh sáng như thủy tinh của Quan Tiệp khẽ chớp một chút, sau đó ngơ ngác dừng lại.
Hellen thở dài cam chịu số mệnh, tiếp tục lau chùi cái miệng nhỏ nhắn non mịn của Quan Tiệp.
Quan Phong chỉ có duy nhất đứa con gái này, một tiểu hài tử trăm phần trăm kế thừa tinh hoa trên gương mặt cha mẹ, huyết mạch chính thống nhất toàn bộ gia tộc, thân phận cao quý nhất, tiểu công chúa vừa sinh ra liền ngậm muỗng bạc — đồng thời cũng bị chứng tự kỷ bẩm sinh.
Đã hơn hai tuổi, vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện. Ngay cả thanh âm tiếng khóc cũng đều đều, không có âm điệu lên xuống, không có cảm tình, không có buồn vui.
Quan Phong giữ nàng bên cạnh nuôi dưỡng, nhưng không hề có ý định cải thiện tình trạng này. Nếu một ngày Quan Phong chết, một phần ba di sản liền trực tiếp giao cho đứa bé nhược trí ngây ngốc như khúc gỗ này đứng tên. Nàng sẽ có đủ tiền để mỗi ngày đều đeo kim cương tắm bột phấn — bất quá có lẽ nàng căn bản không phân biệt được kim cương cùng bùn đất có gì khác nhau.
Quan Phong nghe điện thoại, cúi đầu “Ừ” vài tiếng: “Tôi đã biết rồi… Trước khi tam thiếu gia đến Pháp chính thức kết hôn, bất cứ kẻ nào cũng không được phép nói cho nó nửa chữ.”
Quan Phong cúp máy, Quan lão thái thái liếc nhẹ về phía hắn một cái: “Chuyện gì thế? Che giấu cái gì?”
Quan Duệ cũng nhìn qua.
“Đoàn Hàn Chi ở Mỹ lái xe gặp nạn.” Quan Phong không nhìn hai người, ánh mắt thẳng tắp về phía trước, vẻ mặt bình thản, giống hệt như đang nói “Con hào này tươi quá”.
Sắc mặt Quan Duệ hơi thay đổi: “Vậy không thể nói với Tĩnh Trác.”
Quan lão thái thái châm chọc hừ một tiếng: “Ngày thường không sao, đúng hôm lễ đính hôn mới xảy ra, có thật không đây?”
“Người mới gọi đến là bằng hữu ở tòa soạn báo.”
“Ngày đính hôn lại có nhiều chuyện phiền phức đáng ghét như vậy, thật khiến thể diện nhà chúng ta đều mất hết.” Quan lão thái thái liếc xéo Quan Duệ một cái, “Cũng không biết do ai tạo nghiệt.”
Đáy mắt Quan Duệ hiện lên một tia chán ghét, che miệng cười: “Nghiệp chướng? Đại khái chắc là người cha con chưa từng gặp mặt.”
Quan lão thái thái suýt nữa đập bàn, may mắn đang ở trước mặt mọi người nên đành miễn cưỡng nhịn xuống, sắc mặt cứ hết xanh rồi trắng: “Ta cùng Quan Phong nói chuyện, nào có chỗ cho cô xen miệng vào? Câm miệng cho ta!”
Ngay phía sau, Quan Tĩnh Trác và Uất Trân đã đi hết thảm đỏ, tay bưng ly rượu về phía chủ tọa, hướng đến trưởng bối Quan gia kính rượu. Quan lão thái thái vừa thấy Uất Trân liền vươn tay ra, trợ lý bên cạnh lập tức dìu bà đứng lên.
Uất Trân vừa mừng vừa lo: “Bá mẫu, người đây là…”
Quan lão thái thái cắt ngang lời nàng, ngữ khí vậy mà mười phần hòa nhã: “Đến bây giờ rồi, con còn gọi ta là bá mẫu sao?”
Uất Trân không khỏi mừng rỡ lẫn sợ hãi, nhẹ nhàng thử thăm dò một tiếng: “–Mẹ?”
Quan lão thái thái lập tức nắm chặt tay nàng, muôn vàn cảm khái trả lời: “Ừ!”
Uất Trân cảm thấy kinh hoàng, tuy rằng trên mặt còn chống đỡ được, nhưng trong lòng kỳ thực đã mừng như điên sắp không kiềm chế nổi bản thân.
Nàng sớm nghe nói, thời điểm Quan lão thái thái còn là phu nhân đương nhiệm chỉ sinh duy nhất một đứa con trai là Quan Phong, cho nên địa vị người thừa kế chính thống của Quan Phong chắc chắn vô cùng, không thể dao động. Quan Duệ, Quan Tĩnh Trác cùng một vài anh chị em khác, đều là Quan phụ ở bên ngoài cùng tình nhân sinh ra, có trở về Quan gia cũng không được Quan gia thừa nhận.
Nàng biết Quan Duệ, Quan Tĩnh Trác đều hết sức bất hòa với Quan lão thái thái, cho nên chính nàng cũng không nghĩ tới sẽ được mẹ chồng tương lai vui vẻ đón nhận. Không ngờ ngay tại buổi lễ đính hôn, Quan lão thái thái thế nhưng cho nàng mặt mũi như vậy, khiến nàng không khỏi mỉm cười rạng rỡ nhìn sang Quan Tĩnh Trác.
Quan Tĩnh Trác vẫn đứng ở một bên, vẻ mặt không lạnh không nóng, giống như người đứng ở nơi này nhưng hồn đã bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Kế tiếp chính là Uất Trân hướng đến từng người trong Quan gia chào hỏi. Quan Phong gác chân ngồi đó, chỉ gật đầu, sắc mặt tái nhợt âm trầm như nước, tựa như một viên kim cương vô giá, chỉ cần hơi cử động đôi chút sẽ mắc lỗi điêu khắc. Quan Duệ thản nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười kia hoàn toàn không in nơi đáy mắt, thần kinh cũng giống như da mặt đều bị kiềm chế, cho nên chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười.
Những người khác trong Quan gia thì dễ chịu hơn — Quan Tiệp từ khi sinh ra đến nay vốn không nói chuyện, cũng không có biểu tình gì, cho nên trực tiếp bị lãng quên; Những anh em họ khác đều thấy bản thân mình không liên quan, nhưng vì nể mặt Quan Tĩnh Trác nên cứ uống một hai ly rượu, nói vài lời chúc mừng; Nói chung với những mối quan hệ bình thường này đều thuận lợi thông qua.
Quan Tĩnh Trác lơ đãng bị MC kéo đến trước sân khấu phát biểu. Anh không biết nên nói gì, tuy là Quan Phong đã soạn sẵn bản thảo cho anh, nhưng giờ này khắc này đứng trước mặt nhiều người như vậy, bao nhiêu ánh mắt chờ mong vui vẻ đều như mũi tên phóng thẳng về phía anh, khiến đầu óc anh trống rỗng.
Quan Tĩnh Trác hít sâu một hơi, khóe miệng phản bội trái tim mà mỉm cười, nói: “Vô cùng cảm tạ mọi người hôm nay có thể không ngại trăm ngàn bận rộn, bớt chút thời gian đến tham dự buổi lễ đính hôn của tôi…”
Ở giữa đám đông, anh do dự đảo mắt nhanh một vòng, không nhìn thấy Đoàn Hàn Chi.
Cũng không nhìn thấy Vệ Hồng.
Có lẽ bọn họ đã cùng nhau rời đi trước, có lẽ Đoàn Hàn Chi căn bản không muốn lộ diện.
Quan Tĩnh Trác đột nhiên cảm thấy đây là một giấc mơ, một cơn ác mộng kéo dài suốt mười năm. Chồng chéo liên tục, tuần hoàn lặp lại, bóp nghẹt toàn bộ cuộc đời anh.
“…Tôi đã nói xong.” Quan Tĩnh Trác tiếp tục trầm mặc, rất lâu sau mới nói thêm câu nữa: “Cám ơn mọi người.”
Anh cảm giác được ánh nhìn nghiêm khắc của Quan Phong, trong đó hàm xúc bao nhiêu ý tứ cảnh cáo đều rành mạch rõ nét.
Quan Tĩnh Trác lặng lẽ bước xuống sân khấu, xoay người đi về phía phòng nghỉ.
Đột nhiên từ trong đám quan khách có một người chen ra, chặn đường anh. Quan Tĩnh Trác ngước mắt nhìn lên, vừa thấy rõ người ấy là ai, sắc mặt lập tức thay đổi.
Người ấy nhìn qua đầy nét phong trần mệt mỏi, hết sức thảm hại, trực tiếp tiến đến bên tai Quan Tĩnh Trác, nhẹ giọng nói: “Đạo diễn Đoàn hôm qua gặp tai nạn xe ở Mỹ, vừa mới truyền ra tin tức, báo chí cũng mới đưa tin.”
Trong phút chốc, toàn thân Quan Tĩnh Trác mất hết cảm giác, cả người giống như bị ngâm trong nước đá.
“Tình trạng vô cùng nghiêm trọng, đã cấp cứu gần hai mươi bốn giờ, toàn bộ lá gan đều bị xuyên thủng. Hình như vốn dĩ lá gan y suy nhược, phải đến Mỹ làm phẫu thuật ghép gan, nhưng hôm qua nghe nói y lái xe lúc say rượu, trên đường cao tốc bị lật xe.”
Quan Tĩnh Trác há hốc mồm, sau một lúc lâu mới tìm lại được thanh âm của chính mình: “…Y hiện tại đang ở đâu?”
“Bệnh viện thánh Davis Wright nước Mỹ.”
“Vậy…”
“Còn đang cấp cứu, bác sĩ nói không thể đoán trước kết quả phẫu thuật.”
Móng tay Quan Tĩnh Trác đâm thật sâu vào lòng bàn tay, thanh âm cơ hồ trở nên xa lạ: “Khi nào phẫu thuật chấm dứt?”
“…” Người ấy trầm mặc một chút, “Bác sĩ nói, bất cứ lúc nào đều có khả năng chấm dứt.”
Nói cách khác, bất cứ lúc nào cũng có khả năng huyết áp đột nhiên hạ xuống, trái tim ngừng đập, cấp cứu không có hiệu quả, phẫu thuật chấm dứt.
Quan Tĩnh Trác đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó đột nhiên cởi áo ngoài lễ phục ra, xoay người chạy.
Uất Trân đang cùng bạn bè trong giới nghệ thuật nói chuyện, thấy Quan Tĩnh Trác chạy tới, vội vàng giữ chặt lấy anh: “Tĩnh Trác, làm sao vậy?”
Quan Tĩnh Trác gạt mạnh tay nàng ra, động tác rất bạo lực, khiến Uất Trân thiếu chút nữa lảo đảo té ngã.
“Tĩnh Trác!”
“Quan Tĩnh Trác!” Quan Duệ bỗng nhiên đứng dậy, “Em muốn đi đâu?”
Quan Tĩnh Trác mắt điếc tai ngơ, không hề dừng bước, sắc mặt hết sức đáng sợ, cơ hồ có thể xem như dữ tợn. Dù Quan Duệ gọi anh, anh cũng hoàn toàn không thèm nhìn, chỉ cắm đầu chạy ra ngoài.
“Đây… Đây là xảy ra chuyện gì?” Quan lão thái thái vừa thấy tình hình không ổn, lập tức run run rẩy rẩy phân phó người hầu “Còn không mau cản nó lại!”
Tuy nhiên Quan Tĩnh Trác căn bản không xem vào mắt mấy người hầu của Quan lão thái thái muốn cản đường anh, trực tiếp đẩy họ ra, chạy đi. Quan lão thái thái tức đến mức không biết làm sao, đành mắng Quan Phong: “Đều tại con! Đây gọi là sao chứ? Nó muốn đi đâu?”
Quan Phong đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy chỉ chậm rãi mở mắt ra, xoa xoa huyệt Thái dương, hàng lông mày tinh tế khẽ cau lại, một câu cũng không nói.
Quan Duệ có chút nóng nảy, đôi giày cao gót mười phân như muốn dẫm nát mặt sàn bằng đá cẩm thạch, chỉ vài bước đã tiến đến ngăn cản Quan Tĩnh Trác, trầm giọng quát: “Em muốn đi đâu, làm gì hả? Buổi lễ đính hôn này em có định làm cho xong hay không?”
Quan Tĩnh Trác nhìn nàng chăm chú, ánh mắt phi thường đáng sợ, khiến Quan Duệ nhịn không được phải nhíu mày.
“Chị đã biết rồi đúng không?” Quan Tĩnh Trác dùng thanh âm khàn khàn hỏi nàng, “Các người đều đã biết rồi, nhưng vẫn cứ gạt một mình em, đúng không?”
Quan Duệ không thể trả lời, đành nhìn Quan Phong: “Ai nói cho nó biết?”
Quan Phong vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không hề chú ý, chỉ là nơi giữa hai lông mày càng thêm nhíu chặt.
“Nếu em cái gì cũng không biết, ngay hôm nay, ngay ngày y có thể chết đi, em thế nhưng sẽ cùng người khác kết hôn…”
Quan Tĩnh Trác hoàn toàn sụp đổ, thanh âm thay đổi, trở nên khàn khàn sắc nhọn, tàn nhẫn mà thống khổ, mang theo hương vị máu tanh, “Em không thể kết hôn được. Lão tử con mẹ nó không kết! Các người con mẹ nó ai thích thì cứ đi mà kết!”
Quan Tĩnh Trác chạy lướt qua người Quan Duệ, nàng căn bản không kịp làm ra chút động tác ngăn cản nào.
Ngay phía sau, Quan Phong chậm rãi ngước mắt nhìn chằm chằm Quan Tĩnh Trác, không nhanh không chậm, bình bình đạm đạm phân phó: “Nó muốn đi thì cứ để nó đi.”
Quan Tĩnh Trác hơi sựng lại, quay đầu nhìn hắn.
Quan lão thái thái lạnh lùng nói: “A Phong!”
“Hôm nay nó bước chân khỏi cửa lớn Quan gia, sau này không bao giờ được phép trở lại.” Khóe môi Quan Phong nhếch lên thành một đường cong nhạt, cơ hồ nhìn không rõ ràng nhưng lại vừa cực đoan tàn nhẫn vừa cực đoan cay độc, “Nhà chúng ta xem như chưa từng có người tên Quan Tĩnh Trác này.”