Chương : 39
Quan Tĩnh Trác đưa lưng về phía cửa, thân người đứng thẳng không nhúc nhích, hai tay nắm chặt thành quyền.
Cách anh chừng năm, sáu bước chân là gian sảnh nhỏ đặt trà nước, cũng là vị trí của những người quan trọng trong Quan gia. Quan Phong ngồi ngay chính giữa, cách anh khoảng mấy bước chân, chiếc cằm nhọn tái nhợt hơi ngước lên, dùng đuôi mắt nhìn người, nét mặt cười nhạt chế nhạo.
Quan lão thái thái cùng Quan Duệ nhất thời cũng không biết nên nói gì, trong phút chốc đều trầm mặc. Trong gian sảnh nhỏ chỉ toàn người nhà này, thế nhưng ngay cả một thanh âm của cây kim rơi trên mặt đất đều nghe thấy.
Ngoài cửa lớn phía xa truyền đến tiếng cười lẫn tiếng cụng ly của yến hội nơi đại sảnh, cùng với thanh âm vui vẻ từ dàn nhạc nhẹ. Những vị khách mời thân phận cao quý, ăn mặc sang trọng thơm ngát, ăn uống linh đình, thanh âm cứ giống như tiếng ca từ cách một thế hệ, theo thủy triều phá tan sự tĩnh lặng.
Chỉ cách một cách cửa, nơi này đã là một thế giới khác, ngưng trọng mà cứng ngắc.
Đột nhiên, Uất Trân mở miệng, thanh âm căng thẳng như sắp khóc đến nơi: “Tĩnh Trác, anh hai…”
Ánh mắt cầu cứu của nàng chuyển hướng về phía Quan Phong. Nhưng Quan Phong vẫn vô cùng thả lỏng ngồi trên chiếc ghế da tay vịn, ánh mắt không nhếch lên chút nào, cứ lạnh lẽo thản nhiên như thế, mang theo chút ý vị chơi đùa, nhìn chằm chằm Quan Tĩnh Trác.
Từ góc độ này, khuôn mặt Quan Phong phi thường lập thể*, từng đường nét ngũ quan sắc bén tinh xảo, cơ hồ có một loại ảo giác giả tạo. Chịu đựng ánh nhìn không chớp mắt kia, hiển nhiên là một việc phi thường áp lực.
*lập thể: hình khối lập thể ấy.
Quan Tĩnh Trác cảm thấy cơ thể chính mình chết lặng khi bị ánh mắt kia quét ngang, hoàn toàn không còn cảm giác. Từ nhỏ, tình cảm của anh dành cho Quan Phong vốn tương đối bình thường, chỉ biết người kia là anh hai của mình, là kẻ nắm quyền trong gia tộc, nói một không hai, là đối tượng siêu việt để tương lai anh học hỏi và bắt chước – định nghĩa về người “anh hai” cũng liền giới hạn như thế, không có bao nhiêu ký ức sống động.
Quan Phong thực lòng chán ghét người khác cùng hắn dây dưa, cho dù là Quan Duệ hắn cũng không đặc biệt thân thiết, càng miễn bàn đến nam hài như Quan Tĩnh Trác.
Từng ấy năm cho tới nay, đây là lần đầu tiên anh nhận thức sự tồn tại của người anh hai này rõ ràng như thế — thế nhưng lần đầu tiên nhận thức lại không phải về thâm tình anh em, cũng không phải về quan hệ đạo lý, mà là áp chế, uy hiếp, lạnh lùng cùng tàn nhẫn sâu sắc
Uất Trân tuyệt vọng nhìn Quan Phong, lại chuyển hướng sang Quan Tĩnh Trác, vừa muốn mở miệng, Quan lão thái thái bỗng dưng đứng dậy: “Các người đây là đang làm cái gì?”
Uất Trân kinh ngạc: “Bá mẫu…”
“Uất Trân, đến đây.” Quan lão thái thái đột nhiên ôm chồm lấy nàng, sau đó xoay đầu lại, nhìn thẳng vào Quan Phong: “Con cũng lên tiếng đi chứ, cứ lạnh lùng nghiêm mặt ngồi đó bỏ mặc mẹ con chúng ta sao? Hôm nay con không cho ta một câu trả lời, các người ai cũng đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này!”
Quan Phong mặt trầm như nước, một chút gợn sóng cũng không có, phảng phất như không nghe thấy.
Quan Duệ thế nhưng lại thản nhiên cười lạnh một tiếng, bưng ly trà lên trước mắt, “Mẹ à, Quan Phong cũng là đang chờ Tĩnh Trác đưa ra lựa chọn, như thế nào lại thành ra bỏ mặc trưởng bối? Cho dù gả con gái cũng phải chờ người ta đến cửa rước đi, chưa từng có đạo lý miễn cưỡng đưa con gái vào nhà người ta — huống chi chúng ta hiện tại là cưới vợ, nhưng thậm chí còn chưa chính thức cưới, mới là buổi lễ đính hôn thôi.”
Nàng đặt ly trà xuống, dùng đôi mắt hết sức xinh đẹp, tinh tế quyến rũ như họa, nghiêng nghiêng nhìn Quan lão thái thái: “Lễ đính hôn là có ý gì? Chính là nếu xảy ra chuyện không may, vẫn còn đường cứu vãn — Mẹ, người nói đúng không?”
Quan lão thái thái tức giận nói: “Ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng!”
“Không có chỗ cho con lên tiếng? Mẹ, người đây là ý gì chứ? Luận việc công, con là tổng tài kiêm cổ đông của tập đoàn giải trí Quan thị, luận việc tư con là mẹ của Quan Tiệp, là chị gái của chú rể hôm nay. Muốn tính đến nơi này ai không có tư cách lên tiếng, ai mới là người ngoài, trong lòng người nào đó tự hiểu rõ!”
Quan lão thái thái tức đến nỗi vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Hay cho câu cô là mẹ Quan Tiệp, hay cho câu cô là chị gái chú rể! Nếu không có cô, nhà chúng ta làm sao xuất hiện thứ nghiệt chủng không rõ của nam nhân nào!”
Quan Duệ liếc nhìn Quan Tĩnh Trác một cái rồi mới chậm rãi quay sang Quan lão thái thái: “Không rõ của nam nhân nào, dù sao vẫn khá hơn ‘đứa con dâu’ của mình cùng người nào không rõ. Mẹ, người nói đúng không?”
Khí thế của Quan lão thái thái nhất thời suy yếu, ngay sau đó thẹn quá thành giận “Quan Duệ, cô cho rằng cô đã ngồi vững vị trí trưởng môn của Quan gia sao?”
“Ủa, con không phải ư?”
“Cô nhìn cho kỹ đi, kia đều là Quan Phong cho cô. Nếu Quan Phong không cho, cô cái gì cũng đều không có!” Quan lão thái thái chỉ vào mũi Quan Duệ, móng tay giả thật dài cơ hồ muốn đâm xuyên qua chóp mũi Quan Duệ, “Nếu muốn nói ai chính thống ai không chính thống, ngoại trừ Quan Phong, còn ai là chính thống chân chính nữa? Cô thì cao quý hơn ai chứ?”
Sắc mặt Quan Duệ hơi thay đổi, thanh âm cũng trở nên cay nghiệt: “Con thì cao quý hơn ai!? Con mới sinh ra đã là người họ Quan. Mẹ, trước khi gả vào cửa Quan gia, người họ gì?”
“–Cô!” Quan lão thái thái thật sự luống cuống, “Ta không nói chuyện với cô, cô không có tư cách cùng ta nói chuyện! Quan Phong, con nói con tính xử lý thế nào đi!”
Trong thoáng chốc, Quan lão thái thái cùng Quan Duệ hai người đều quay đầu nhìn về phía Quan Phong, nam nhân duy nhất trong gia tộc không bị chuyện huyết thống tác động, tiếng nói có quyền lực nhất, thủ đoạn sắc bén nhất.
Quan Phong không đáp trả ánh mắt của hai người. Hắn nhìn Quan Tĩnh Trác, từ đầu đến cuối giống như không hề bị vụ tranh luận của Quan lão thái thái và Quan Duệ ảnh hưởng, ánh mắt chăm chú nhìn Quan Tĩnh Trác trước sau không hề thả lỏng đôi chút áp lực.
“…” Quan Tĩnh Trác nhắm mắt lại, “Thực xin lỗi, anh hai.”
Thanh âm của anh phi thường nặng nề. Theo ba chữ ‘thực xin lỗi’ này thoát ra, bầu không khí vốn dĩ giương cung bạt kiếm ở gian sảnh nhỏ cũng trở nên trầm trọng.
Sắc mặt Quan Phong càng thêm thâm trầm: “Em không cần xin lỗi anh, Tĩnh Trác. Chỉ là nếu hôm nay em bước ra khỏi cửa, em không chỉ vứt bỏ dòng họ cùng quyền thừa kế tương ứng do dòng họ mang đến, em còn vứt bỏ luôn cả người thân của em — chúng ta, là người nhà của em, mà em hiện tại đang muốn vứt bỏ gia đình của mình.”
Quan Tĩnh Trác vẫn lặp lại câu đó: “Thực xin lỗi.”
Gương mặt Quan Phong tựa như bao phủ bởi một tầng băng tuyết, ngũ quan lạnh lẽo âm hàn, cơ hồ tìm không ra chút độ ấm.
Tất cả mọi người ở đây giống như bị một trận gió lạnh thổi qua, sau đó xương cốt từ các đốt ngón tay đều bị đông cứng, hoàn toàn không thể cử động.
“Cho dù y… vì tiền vì danh mà rời khỏi em, nhiều năm như vậy trôi qua, em vẫn…” Quan Tĩnh Trác đưa tay lên che ngang đôi mắt, nửa khuôn mặt vùi thật sâu trong lòng bàn tay, “Em vẫn yêu y.”
Quan Tĩnh Trác dừng một chút, sau đó quay đầu, bước ra khỏi gian sảnh nhỏ.
Quan Phong ở phía sau Quan Tĩnh Trác bỗng nhiên đứng dậy, khóe môi giật giật, giống như muốn nói cái gì, nhưng mãi đến khi thân ảnh của anh biến mất trong đại sảnh, hắn một chữ cũng không nói ra.
Những ngón tay thon dài của Quan Duệ ở dưới mặt bàn hơi co giật một chút, sau đó gắt gao nắm chặt thành quyền. Móng tay thủy tinh giả cắm sâu vào da thịt, nhưng nàng giống như hoàn toàn không phát hiện ra.
“Tĩnh Trác…” Uất Trân bước nhanh về trước, còn chưa đi được hai bước đã đột nhiên xoay người, ôm bụng ngồi xổm xuống đất: “Ôi!”
Quan lão thái thái vốn đang nổi nóng, vừa thấy Uất Trân như vậy lập tức hoảng hốt: “Uất Trân! Con làm sao vậy? Người đâu mau tới đây!”
Hellen cùng vài trợ lý lập tức chạy đến, ba chân bốn cẳng đỡ Uất Trân dậy, căn bản không dám để nàng bước đi, bọn họ liền đỡ nàng ngồi xuống, nhanh chóng dâng trà rót nước cho nàng. Quan lão thái thái ôm Uất Trân, một bên liên tục ân cần thăm hỏi, một bên chuyển hướng sang Quan Phong, tức giận nói: “Con xem thằng em trai của con đi, đem mẹ con ta bức thành cái bộ dạng gì nữa? Nếu cái thai này của Uất Trân xảy ra chuyện, A Phong con dự tính đem hết gia nghiệp giao cho đứa con gái ngu ngốc kia sao?”
Quan Duệ lạnh lùng lên tiếng: “Cho dù ngu ngốc, cũng là con nhà họ Quan.”
Quan lão thái thái nổi trận lôi đình, vừa định nói gì đó, đã nghe Quan Phong đột nhiên lạnh lùng cắt ngang: “–Câm miệng!”
Uất Trân vốn dự định khóc lóc bỏ chạy, bị Quan Phong tác động thì trở nên đông cứng; Quan lão thái thái cũng hoảng sợ, lời trách móc vốn chuẩn bị sẵn sàng đành nuốt ngược vào bụng, gian sảnh nhỏ thình lình rơi vào sự yên lặng căng thẳng.
“Các người ầm ĩ cái gì? Nhà này còn chưa sụp đổ đâu!”
Quan lão thái thái nhịn không được, phất tay ngồi xuống: “So với sụp đổ có gì khác nhau?”
Quan lão thái thái lạnh nhạt đáp: “Con còn chưa chết!”
“Con chưa chết đã có người muốn cưỡi lên đầu mẹ con chúng ta rồi. Nếu con chết thật, chúng ta chẳng phải sẽ chết theo con luôn ư?”
Câu này khiến ngay cả Uất Trân cũng phải giật mình: “Bá mẫu…”
Đang đỡ Uất Trân, Hellen đổ mồ hôi lạnh, trộm nhìn về phía Quan Phong. Quả nhiên trên mặt Quan Phong một tia huyết sắc cuối cùng cũng biến mất, trắng bạch đến mức khiến người ta kinh hãi, âm hàn đến mức khiến người ta rùng mình. Ngay sau đó, nàng quay sang nhìn Jason, nỗi sợ của Jason so với nàng chẳng ít hơn bao nhiêu, bàn tay đặt trên lưng ghế dựa của Quan Phong run rẩy kịch liệt.
Quan Duệ ngồi kế bên Quan Phong, lúc này nàng chẳng thể ngồi nổi nữa, đứng dậy đè lên bờ vai căng cứng của hắn: “Phong ca…”
Thanh âm của Quan Phong đem nàng trấn định lại. Hắn mở miệng, thực tế không thể ngờ là không có chút nào mất đi khống chế, ngược lại khá bình tĩnh: “Mẫu thân, nếu người muốn Uất Trân nhận tổ quy tông, con đây dù không ủng hộ nhưng vẫn có thể khoan nhượng. Nhưng nếu người muốn mang sản nghiệp trấn gia chuyển lên một đứa bé không có huyết thống Quan gia, vậy thì không có khả năng đâu. Con còn chưa chết, con biết người muốn làm gì.”
Quan lão thái thái sắc mặt tái nhợt.
“Còn em nữa.” Quan Phong quay đầu nhìn thẳng vào mắt Quan Duệ, khiến nàng không khỏi chấn động trong lòng, thân thể không tự chủ được mà đứng thẳng.
“Em là chị của Tĩnh Trác, điều này anh thông cảm, nhưng em đừng quên, em vẫn là mẫu thân của đại tiểu thư Quan gia.”
Khoảng cách giữa hai người bọn họ gần như vậy, hai đôi mắt xinh đẹp gần như giống nhau như đúc đối diện với nhau. Quan Phong cao hơn nàng một cái đầu, uy nghiêm cùng sắc bén khiến nàng sắp sửa hít thở không thông.
Ngón tay Quan Duệ khẽ run rẩy, hồi lâu sau Quan Phong ngẩng đầu lên, lướt qua nàng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hellen bối rối đứng dậy, vội vội vàng vàng chạy theo Quan Phong. Jason cũng mạnh mẽ phản ứng, một bên vội vã đuổi theo, một bên đem áo khoác ngoài khoác lên vai Quan Phong, động tác nôn nóng đến mức thậm chí thiếu chút nữa đã khiến chiếc ghế dựa tay vịn lật tung.
Chiếc ghế dựa trên mặt đất phát ra thanh âm ma sát bén ngót, trong gian sảnh nhỏ để lại tiếng vọng rất lâu. Sau khi thanh âm trôi qua, khắp một gian sảnh đầy người, rất lâu rất lâu vẫn lặng yên không tiếng động.
Cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, Quan Phong nhanh chóng bước ra, ở ngay phía sau là hai trợ lý nhắm mắt theo đuôi. Giày cao gót của Hellen tạo ra một thứ thanh âm hỗn loạn trên mặt đất, còn Jason thì liều mạng cúi đầu, ngay cả hô hấp cũng không dám phát ra tiếng.
Dưới cửa bậc tam cấp là một người đang ngồi trước đầu chiếc xe Bentley của Quan Phong ngâm nga một ca khúc tiếng Anh. Quan Phong nhìn hắn một cái, đứng lại: “Sao hắn lại ở đây?”
Đầu Jason gần như cúi thấp đến sát đũng quần: “Không… Không biết…”
Jason không chút nghi ngờ, nếu hiện tại không phải đang đứng trên đường lớn, Quan Phong nhất định ngay tại chỗ quay đầu phân phó Hellen: Đem tên trợ lý vô dụng này giết cho tôi!
Người đang ngâm nga kia quay đầu lại, là Louis, thế nhưng còn tươi cười rạng rỡ giơ tay chào hỏi: “Hey, ông chủ!”
Quan Phong bình tĩnh nhìn hắn, xoay người ngồi vào trong xe, nói với tài xế: “Lái đi.”
Tài xế quả thực bị dọa đến choáng váng: “Nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng mà… Đại đại đại đại đại thiếu gia… Người kia còn đang ngồi ngồi ngồi ngồi ngồi trên đầu xe… Sẽ sẽ sẽ sẽ sẽ giết người đó!”
Quan Phong bình thản nhắm mắt dưỡng thần: “Lái đi.”
Tài xế run rẩy kịch liệt cầm lấy tay lái, mấy lần muốn nhấn ga, nhưng chỉ toàn chân này giẫm lên chân kia.
Louis xoay người một cái, tư thái phong lưu tiêu sái nửa quỳ trước cửa xe, níu chặt cửa: “Ông chủ! Tối nay tổ chức buổi tiệc trao giải cho người mẫu xuất sắc nhất trong năm, tôi có thể mời anh làm bạn đi cùng chứ? Sau buổi tiệc có thể mời anh cùng ăn một bữa tối chứ? Sau bữa tối có thể mời anh đến khách sạn thuê phòng, sau đó…”
Quan Phong đột nhiên đứng dậy, bắt lấy cổ áo tài xế ném sang ghế bên cạnh, kế tiếp từ khoảng trống giữa hai chiếc ghế đầu nhảy lên ghế lái, một phát nhấn ga, ô tô bay vọt về trước.
Trong khoảnh khắc, Louis bị hất văng ra xa chừng chục mét, theo lực quán tính ngã chổng vó dưới đất.
*****
New York nước Mỹ, bệnh viện thánh Davis Wright.
Sáng sớm sáu giờ.
Trương Đại Vĩ từ trong giấc ngủ mơ màng chậm rãi tỉnh dậy, điều đầu tiên cảm nhận được chính là cảm giác mát lạnh. Băng ghế dài bên ngoài hành lang cấp cứu của bệnh viện khiến lưng hắn run lên, áo khoác trên người đã rơi xuống mặt thảm, cánh tay sớm nổi lên một tầng da gà.
Hắn xoa xoa cánh tay, nhìn cánh cửa bên ngoài phòng cấp cứu, đèn đỏ vẫn sáng trưng.
Phân nửa vách tường hành lang được những tia nắng ban mai chiếu rọi, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một mảnh mù sương, bầu trời dần hửng sáng. Ánh mặt trời khó khăn len lỏi qua tầng tầng lớp lớp những đám mây xám dày đặc, nếu không nhìn kĩ thì một chút cũng chẳng phát hiện ra.
Gió rất lớn, ù ù thổi dọc hành lang. Trương Đại Vĩ đứng lên, dự định đóng cửa sổ, đột nhiên sửng sốt, chỉ thấy nơi cuối hành lang chẳng biết từ khi nào đã có một người đang đứng.
Đó là một nam nhân Trung Quốc trẻ tuổi, thân hình cao ráo, tương đối anh tuấn, toàn thân mặc tây trang màu đen, nhìn lướt qua có điểm phong trần mệt mỏi. Khi nhìn gần mới phát hiện hắn có nét mệt mỏi không thể che giấu, đáy mắt phủ kín tơ máu đỏ ngầu, thật giống như vừa mới kết thúc một chặng đường dài gian khổ.
“Xin hỏi…” Nam nhân do dự nhìn về phía Trương Đại Vĩ, dùng tiếng Anh không lưu loát nói: “Đây là phòng cấp cứu đúng không? Ai ở bên trong?”
Trương Đại Vĩ cũng đồng thời nhìn nam nhân một cách kỳ quái, sau đó khá lâu hắn vẫn quyết định dùng thứ tiếng Trung bập bẹ trả lời: “Ách, phải. Tôi đang ở đây chờ bạn ra.”
“Anh là David Trương?”
Trương Đại Vĩ vỗ tay một cái: “Đúng! Là tôi! Cậu là bạn của Đoàn?”
Nam nhân nhìn cửa phòng cấp cứu, sắc mặt nặng trĩu: “Gặp anh thật tốt quá.” Hắn dừng một chút, nói: “Tôi tên Vệ Hồng.”
Cách anh chừng năm, sáu bước chân là gian sảnh nhỏ đặt trà nước, cũng là vị trí của những người quan trọng trong Quan gia. Quan Phong ngồi ngay chính giữa, cách anh khoảng mấy bước chân, chiếc cằm nhọn tái nhợt hơi ngước lên, dùng đuôi mắt nhìn người, nét mặt cười nhạt chế nhạo.
Quan lão thái thái cùng Quan Duệ nhất thời cũng không biết nên nói gì, trong phút chốc đều trầm mặc. Trong gian sảnh nhỏ chỉ toàn người nhà này, thế nhưng ngay cả một thanh âm của cây kim rơi trên mặt đất đều nghe thấy.
Ngoài cửa lớn phía xa truyền đến tiếng cười lẫn tiếng cụng ly của yến hội nơi đại sảnh, cùng với thanh âm vui vẻ từ dàn nhạc nhẹ. Những vị khách mời thân phận cao quý, ăn mặc sang trọng thơm ngát, ăn uống linh đình, thanh âm cứ giống như tiếng ca từ cách một thế hệ, theo thủy triều phá tan sự tĩnh lặng.
Chỉ cách một cách cửa, nơi này đã là một thế giới khác, ngưng trọng mà cứng ngắc.
Đột nhiên, Uất Trân mở miệng, thanh âm căng thẳng như sắp khóc đến nơi: “Tĩnh Trác, anh hai…”
Ánh mắt cầu cứu của nàng chuyển hướng về phía Quan Phong. Nhưng Quan Phong vẫn vô cùng thả lỏng ngồi trên chiếc ghế da tay vịn, ánh mắt không nhếch lên chút nào, cứ lạnh lẽo thản nhiên như thế, mang theo chút ý vị chơi đùa, nhìn chằm chằm Quan Tĩnh Trác.
Từ góc độ này, khuôn mặt Quan Phong phi thường lập thể*, từng đường nét ngũ quan sắc bén tinh xảo, cơ hồ có một loại ảo giác giả tạo. Chịu đựng ánh nhìn không chớp mắt kia, hiển nhiên là một việc phi thường áp lực.
*lập thể: hình khối lập thể ấy.
Quan Tĩnh Trác cảm thấy cơ thể chính mình chết lặng khi bị ánh mắt kia quét ngang, hoàn toàn không còn cảm giác. Từ nhỏ, tình cảm của anh dành cho Quan Phong vốn tương đối bình thường, chỉ biết người kia là anh hai của mình, là kẻ nắm quyền trong gia tộc, nói một không hai, là đối tượng siêu việt để tương lai anh học hỏi và bắt chước – định nghĩa về người “anh hai” cũng liền giới hạn như thế, không có bao nhiêu ký ức sống động.
Quan Phong thực lòng chán ghét người khác cùng hắn dây dưa, cho dù là Quan Duệ hắn cũng không đặc biệt thân thiết, càng miễn bàn đến nam hài như Quan Tĩnh Trác.
Từng ấy năm cho tới nay, đây là lần đầu tiên anh nhận thức sự tồn tại của người anh hai này rõ ràng như thế — thế nhưng lần đầu tiên nhận thức lại không phải về thâm tình anh em, cũng không phải về quan hệ đạo lý, mà là áp chế, uy hiếp, lạnh lùng cùng tàn nhẫn sâu sắc
Uất Trân tuyệt vọng nhìn Quan Phong, lại chuyển hướng sang Quan Tĩnh Trác, vừa muốn mở miệng, Quan lão thái thái bỗng dưng đứng dậy: “Các người đây là đang làm cái gì?”
Uất Trân kinh ngạc: “Bá mẫu…”
“Uất Trân, đến đây.” Quan lão thái thái đột nhiên ôm chồm lấy nàng, sau đó xoay đầu lại, nhìn thẳng vào Quan Phong: “Con cũng lên tiếng đi chứ, cứ lạnh lùng nghiêm mặt ngồi đó bỏ mặc mẹ con chúng ta sao? Hôm nay con không cho ta một câu trả lời, các người ai cũng đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này!”
Quan Phong mặt trầm như nước, một chút gợn sóng cũng không có, phảng phất như không nghe thấy.
Quan Duệ thế nhưng lại thản nhiên cười lạnh một tiếng, bưng ly trà lên trước mắt, “Mẹ à, Quan Phong cũng là đang chờ Tĩnh Trác đưa ra lựa chọn, như thế nào lại thành ra bỏ mặc trưởng bối? Cho dù gả con gái cũng phải chờ người ta đến cửa rước đi, chưa từng có đạo lý miễn cưỡng đưa con gái vào nhà người ta — huống chi chúng ta hiện tại là cưới vợ, nhưng thậm chí còn chưa chính thức cưới, mới là buổi lễ đính hôn thôi.”
Nàng đặt ly trà xuống, dùng đôi mắt hết sức xinh đẹp, tinh tế quyến rũ như họa, nghiêng nghiêng nhìn Quan lão thái thái: “Lễ đính hôn là có ý gì? Chính là nếu xảy ra chuyện không may, vẫn còn đường cứu vãn — Mẹ, người nói đúng không?”
Quan lão thái thái tức giận nói: “Ở đây không có chỗ cho cô lên tiếng!”
“Không có chỗ cho con lên tiếng? Mẹ, người đây là ý gì chứ? Luận việc công, con là tổng tài kiêm cổ đông của tập đoàn giải trí Quan thị, luận việc tư con là mẹ của Quan Tiệp, là chị gái của chú rể hôm nay. Muốn tính đến nơi này ai không có tư cách lên tiếng, ai mới là người ngoài, trong lòng người nào đó tự hiểu rõ!”
Quan lão thái thái tức đến nỗi vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Hay cho câu cô là mẹ Quan Tiệp, hay cho câu cô là chị gái chú rể! Nếu không có cô, nhà chúng ta làm sao xuất hiện thứ nghiệt chủng không rõ của nam nhân nào!”
Quan Duệ liếc nhìn Quan Tĩnh Trác một cái rồi mới chậm rãi quay sang Quan lão thái thái: “Không rõ của nam nhân nào, dù sao vẫn khá hơn ‘đứa con dâu’ của mình cùng người nào không rõ. Mẹ, người nói đúng không?”
Khí thế của Quan lão thái thái nhất thời suy yếu, ngay sau đó thẹn quá thành giận “Quan Duệ, cô cho rằng cô đã ngồi vững vị trí trưởng môn của Quan gia sao?”
“Ủa, con không phải ư?”
“Cô nhìn cho kỹ đi, kia đều là Quan Phong cho cô. Nếu Quan Phong không cho, cô cái gì cũng đều không có!” Quan lão thái thái chỉ vào mũi Quan Duệ, móng tay giả thật dài cơ hồ muốn đâm xuyên qua chóp mũi Quan Duệ, “Nếu muốn nói ai chính thống ai không chính thống, ngoại trừ Quan Phong, còn ai là chính thống chân chính nữa? Cô thì cao quý hơn ai chứ?”
Sắc mặt Quan Duệ hơi thay đổi, thanh âm cũng trở nên cay nghiệt: “Con thì cao quý hơn ai!? Con mới sinh ra đã là người họ Quan. Mẹ, trước khi gả vào cửa Quan gia, người họ gì?”
“–Cô!” Quan lão thái thái thật sự luống cuống, “Ta không nói chuyện với cô, cô không có tư cách cùng ta nói chuyện! Quan Phong, con nói con tính xử lý thế nào đi!”
Trong thoáng chốc, Quan lão thái thái cùng Quan Duệ hai người đều quay đầu nhìn về phía Quan Phong, nam nhân duy nhất trong gia tộc không bị chuyện huyết thống tác động, tiếng nói có quyền lực nhất, thủ đoạn sắc bén nhất.
Quan Phong không đáp trả ánh mắt của hai người. Hắn nhìn Quan Tĩnh Trác, từ đầu đến cuối giống như không hề bị vụ tranh luận của Quan lão thái thái và Quan Duệ ảnh hưởng, ánh mắt chăm chú nhìn Quan Tĩnh Trác trước sau không hề thả lỏng đôi chút áp lực.
“…” Quan Tĩnh Trác nhắm mắt lại, “Thực xin lỗi, anh hai.”
Thanh âm của anh phi thường nặng nề. Theo ba chữ ‘thực xin lỗi’ này thoát ra, bầu không khí vốn dĩ giương cung bạt kiếm ở gian sảnh nhỏ cũng trở nên trầm trọng.
Sắc mặt Quan Phong càng thêm thâm trầm: “Em không cần xin lỗi anh, Tĩnh Trác. Chỉ là nếu hôm nay em bước ra khỏi cửa, em không chỉ vứt bỏ dòng họ cùng quyền thừa kế tương ứng do dòng họ mang đến, em còn vứt bỏ luôn cả người thân của em — chúng ta, là người nhà của em, mà em hiện tại đang muốn vứt bỏ gia đình của mình.”
Quan Tĩnh Trác vẫn lặp lại câu đó: “Thực xin lỗi.”
Gương mặt Quan Phong tựa như bao phủ bởi một tầng băng tuyết, ngũ quan lạnh lẽo âm hàn, cơ hồ tìm không ra chút độ ấm.
Tất cả mọi người ở đây giống như bị một trận gió lạnh thổi qua, sau đó xương cốt từ các đốt ngón tay đều bị đông cứng, hoàn toàn không thể cử động.
“Cho dù y… vì tiền vì danh mà rời khỏi em, nhiều năm như vậy trôi qua, em vẫn…” Quan Tĩnh Trác đưa tay lên che ngang đôi mắt, nửa khuôn mặt vùi thật sâu trong lòng bàn tay, “Em vẫn yêu y.”
Quan Tĩnh Trác dừng một chút, sau đó quay đầu, bước ra khỏi gian sảnh nhỏ.
Quan Phong ở phía sau Quan Tĩnh Trác bỗng nhiên đứng dậy, khóe môi giật giật, giống như muốn nói cái gì, nhưng mãi đến khi thân ảnh của anh biến mất trong đại sảnh, hắn một chữ cũng không nói ra.
Những ngón tay thon dài của Quan Duệ ở dưới mặt bàn hơi co giật một chút, sau đó gắt gao nắm chặt thành quyền. Móng tay thủy tinh giả cắm sâu vào da thịt, nhưng nàng giống như hoàn toàn không phát hiện ra.
“Tĩnh Trác…” Uất Trân bước nhanh về trước, còn chưa đi được hai bước đã đột nhiên xoay người, ôm bụng ngồi xổm xuống đất: “Ôi!”
Quan lão thái thái vốn đang nổi nóng, vừa thấy Uất Trân như vậy lập tức hoảng hốt: “Uất Trân! Con làm sao vậy? Người đâu mau tới đây!”
Hellen cùng vài trợ lý lập tức chạy đến, ba chân bốn cẳng đỡ Uất Trân dậy, căn bản không dám để nàng bước đi, bọn họ liền đỡ nàng ngồi xuống, nhanh chóng dâng trà rót nước cho nàng. Quan lão thái thái ôm Uất Trân, một bên liên tục ân cần thăm hỏi, một bên chuyển hướng sang Quan Phong, tức giận nói: “Con xem thằng em trai của con đi, đem mẹ con ta bức thành cái bộ dạng gì nữa? Nếu cái thai này của Uất Trân xảy ra chuyện, A Phong con dự tính đem hết gia nghiệp giao cho đứa con gái ngu ngốc kia sao?”
Quan Duệ lạnh lùng lên tiếng: “Cho dù ngu ngốc, cũng là con nhà họ Quan.”
Quan lão thái thái nổi trận lôi đình, vừa định nói gì đó, đã nghe Quan Phong đột nhiên lạnh lùng cắt ngang: “–Câm miệng!”
Uất Trân vốn dự định khóc lóc bỏ chạy, bị Quan Phong tác động thì trở nên đông cứng; Quan lão thái thái cũng hoảng sợ, lời trách móc vốn chuẩn bị sẵn sàng đành nuốt ngược vào bụng, gian sảnh nhỏ thình lình rơi vào sự yên lặng căng thẳng.
“Các người ầm ĩ cái gì? Nhà này còn chưa sụp đổ đâu!”
Quan lão thái thái nhịn không được, phất tay ngồi xuống: “So với sụp đổ có gì khác nhau?”
Quan lão thái thái lạnh nhạt đáp: “Con còn chưa chết!”
“Con chưa chết đã có người muốn cưỡi lên đầu mẹ con chúng ta rồi. Nếu con chết thật, chúng ta chẳng phải sẽ chết theo con luôn ư?”
Câu này khiến ngay cả Uất Trân cũng phải giật mình: “Bá mẫu…”
Đang đỡ Uất Trân, Hellen đổ mồ hôi lạnh, trộm nhìn về phía Quan Phong. Quả nhiên trên mặt Quan Phong một tia huyết sắc cuối cùng cũng biến mất, trắng bạch đến mức khiến người ta kinh hãi, âm hàn đến mức khiến người ta rùng mình. Ngay sau đó, nàng quay sang nhìn Jason, nỗi sợ của Jason so với nàng chẳng ít hơn bao nhiêu, bàn tay đặt trên lưng ghế dựa của Quan Phong run rẩy kịch liệt.
Quan Duệ ngồi kế bên Quan Phong, lúc này nàng chẳng thể ngồi nổi nữa, đứng dậy đè lên bờ vai căng cứng của hắn: “Phong ca…”
Thanh âm của Quan Phong đem nàng trấn định lại. Hắn mở miệng, thực tế không thể ngờ là không có chút nào mất đi khống chế, ngược lại khá bình tĩnh: “Mẫu thân, nếu người muốn Uất Trân nhận tổ quy tông, con đây dù không ủng hộ nhưng vẫn có thể khoan nhượng. Nhưng nếu người muốn mang sản nghiệp trấn gia chuyển lên một đứa bé không có huyết thống Quan gia, vậy thì không có khả năng đâu. Con còn chưa chết, con biết người muốn làm gì.”
Quan lão thái thái sắc mặt tái nhợt.
“Còn em nữa.” Quan Phong quay đầu nhìn thẳng vào mắt Quan Duệ, khiến nàng không khỏi chấn động trong lòng, thân thể không tự chủ được mà đứng thẳng.
“Em là chị của Tĩnh Trác, điều này anh thông cảm, nhưng em đừng quên, em vẫn là mẫu thân của đại tiểu thư Quan gia.”
Khoảng cách giữa hai người bọn họ gần như vậy, hai đôi mắt xinh đẹp gần như giống nhau như đúc đối diện với nhau. Quan Phong cao hơn nàng một cái đầu, uy nghiêm cùng sắc bén khiến nàng sắp sửa hít thở không thông.
Ngón tay Quan Duệ khẽ run rẩy, hồi lâu sau Quan Phong ngẩng đầu lên, lướt qua nàng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hellen bối rối đứng dậy, vội vội vàng vàng chạy theo Quan Phong. Jason cũng mạnh mẽ phản ứng, một bên vội vã đuổi theo, một bên đem áo khoác ngoài khoác lên vai Quan Phong, động tác nôn nóng đến mức thậm chí thiếu chút nữa đã khiến chiếc ghế dựa tay vịn lật tung.
Chiếc ghế dựa trên mặt đất phát ra thanh âm ma sát bén ngót, trong gian sảnh nhỏ để lại tiếng vọng rất lâu. Sau khi thanh âm trôi qua, khắp một gian sảnh đầy người, rất lâu rất lâu vẫn lặng yên không tiếng động.
Cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, Quan Phong nhanh chóng bước ra, ở ngay phía sau là hai trợ lý nhắm mắt theo đuôi. Giày cao gót của Hellen tạo ra một thứ thanh âm hỗn loạn trên mặt đất, còn Jason thì liều mạng cúi đầu, ngay cả hô hấp cũng không dám phát ra tiếng.
Dưới cửa bậc tam cấp là một người đang ngồi trước đầu chiếc xe Bentley của Quan Phong ngâm nga một ca khúc tiếng Anh. Quan Phong nhìn hắn một cái, đứng lại: “Sao hắn lại ở đây?”
Đầu Jason gần như cúi thấp đến sát đũng quần: “Không… Không biết…”
Jason không chút nghi ngờ, nếu hiện tại không phải đang đứng trên đường lớn, Quan Phong nhất định ngay tại chỗ quay đầu phân phó Hellen: Đem tên trợ lý vô dụng này giết cho tôi!
Người đang ngâm nga kia quay đầu lại, là Louis, thế nhưng còn tươi cười rạng rỡ giơ tay chào hỏi: “Hey, ông chủ!”
Quan Phong bình tĩnh nhìn hắn, xoay người ngồi vào trong xe, nói với tài xế: “Lái đi.”
Tài xế quả thực bị dọa đến choáng váng: “Nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng mà… Đại đại đại đại đại thiếu gia… Người kia còn đang ngồi ngồi ngồi ngồi ngồi trên đầu xe… Sẽ sẽ sẽ sẽ sẽ giết người đó!”
Quan Phong bình thản nhắm mắt dưỡng thần: “Lái đi.”
Tài xế run rẩy kịch liệt cầm lấy tay lái, mấy lần muốn nhấn ga, nhưng chỉ toàn chân này giẫm lên chân kia.
Louis xoay người một cái, tư thái phong lưu tiêu sái nửa quỳ trước cửa xe, níu chặt cửa: “Ông chủ! Tối nay tổ chức buổi tiệc trao giải cho người mẫu xuất sắc nhất trong năm, tôi có thể mời anh làm bạn đi cùng chứ? Sau buổi tiệc có thể mời anh cùng ăn một bữa tối chứ? Sau bữa tối có thể mời anh đến khách sạn thuê phòng, sau đó…”
Quan Phong đột nhiên đứng dậy, bắt lấy cổ áo tài xế ném sang ghế bên cạnh, kế tiếp từ khoảng trống giữa hai chiếc ghế đầu nhảy lên ghế lái, một phát nhấn ga, ô tô bay vọt về trước.
Trong khoảnh khắc, Louis bị hất văng ra xa chừng chục mét, theo lực quán tính ngã chổng vó dưới đất.
*****
New York nước Mỹ, bệnh viện thánh Davis Wright.
Sáng sớm sáu giờ.
Trương Đại Vĩ từ trong giấc ngủ mơ màng chậm rãi tỉnh dậy, điều đầu tiên cảm nhận được chính là cảm giác mát lạnh. Băng ghế dài bên ngoài hành lang cấp cứu của bệnh viện khiến lưng hắn run lên, áo khoác trên người đã rơi xuống mặt thảm, cánh tay sớm nổi lên một tầng da gà.
Hắn xoa xoa cánh tay, nhìn cánh cửa bên ngoài phòng cấp cứu, đèn đỏ vẫn sáng trưng.
Phân nửa vách tường hành lang được những tia nắng ban mai chiếu rọi, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một mảnh mù sương, bầu trời dần hửng sáng. Ánh mặt trời khó khăn len lỏi qua tầng tầng lớp lớp những đám mây xám dày đặc, nếu không nhìn kĩ thì một chút cũng chẳng phát hiện ra.
Gió rất lớn, ù ù thổi dọc hành lang. Trương Đại Vĩ đứng lên, dự định đóng cửa sổ, đột nhiên sửng sốt, chỉ thấy nơi cuối hành lang chẳng biết từ khi nào đã có một người đang đứng.
Đó là một nam nhân Trung Quốc trẻ tuổi, thân hình cao ráo, tương đối anh tuấn, toàn thân mặc tây trang màu đen, nhìn lướt qua có điểm phong trần mệt mỏi. Khi nhìn gần mới phát hiện hắn có nét mệt mỏi không thể che giấu, đáy mắt phủ kín tơ máu đỏ ngầu, thật giống như vừa mới kết thúc một chặng đường dài gian khổ.
“Xin hỏi…” Nam nhân do dự nhìn về phía Trương Đại Vĩ, dùng tiếng Anh không lưu loát nói: “Đây là phòng cấp cứu đúng không? Ai ở bên trong?”
Trương Đại Vĩ cũng đồng thời nhìn nam nhân một cách kỳ quái, sau đó khá lâu hắn vẫn quyết định dùng thứ tiếng Trung bập bẹ trả lời: “Ách, phải. Tôi đang ở đây chờ bạn ra.”
“Anh là David Trương?”
Trương Đại Vĩ vỗ tay một cái: “Đúng! Là tôi! Cậu là bạn của Đoàn?”
Nam nhân nhìn cửa phòng cấp cứu, sắc mặt nặng trĩu: “Gặp anh thật tốt quá.” Hắn dừng một chút, nói: “Tôi tên Vệ Hồng.”