Chương 13: Dị Lương Tân Tỉnh Lại
Dị Lương Tân chạy vội trong rừng, do không thường xuyên vận động mạnh nên ông nhanh chóng bị đuối sức.
Dựa vào một cái cây cố gắng thở đều, điều chỉnh nhịp tim, Dị Lương Tân quay đầu quan sát phía sau. Có vẻ ông đã cắt đuôi được con thây ma đó.
Bỏ tay phải ra khỏi vết thương trên ngực, miệng vết thương mở rộng, máu nhỏ giọt xuống từng giọt.
Xem ra phải khâu lại rồi, phiền phức thật, Dị Lương Tân nghĩ. Ông cảm thấy đã đỡ mệt, tiếp tục hành trình ra khỏi khu rừng.
Vừa rời khỏi chỗ nghỉ ngơi, Dị Lương Tân nhìn thấy con thây ma ban nãy trước mặt. Ông vội vàng bỏ chạy nhưng sau một lúc liền bị nó đuổi kịp. Nó sử dụng móng vuốt tấn công ông một cách tàn bạo, Dị Lương Tân cố gắng chống cự, vừa đánh trả vừa bỏ chạy.
Sau những nỗ lực đấu tranh để giữ mạng, cuối cùng ông cũng đẩy được nó xuống một con dốc rồi vội vàng bỏ chạy.
Ra được bìa rừng, Dị Lương Tân khuỵu xuống, phần vì mất máu, phần do mệt mỏi, cơ thể ông không còn cử động nổi, ông ngất đi.
Mở mắt ra, Dị Lương Tân thấy mình đang trong bệnh viện, các vết thương đã được xử lý và băng bó. Vậy là mình vẫn chưa đến lúc chết, Dị Lương Tân thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh lại rồi ạ.” Cô y tá thấy Dị Lương Tân mở mắt liền cất tiếng thông báo rồi tới kiểm tra tình trạng của ông.
Bác sĩ liền tới, hỏi “Ông thấy thế nào rồi?”
“Không khỏe lắm, nhưng không đến nỗi quá tệ.” Dị Lương Tân đáp “À, tôi có việc quan trọng phải báo cho cảnh sát.”
“Nếu là chuyện thứ đã tấn công ông thì không phải lo, cảnh sát đã xử lý rồi.” Bác sĩ nói “Ông cứ nghỉ ngơi đi, để tôi gọi con trai ông tới.”
Dứt lời, bác sĩ liền ra ngoài gọi điện cho Dị Quân.
Không lâu sau đó, Dị Quân cùng mọi người đã có mặt tại phòng bệnh của Dị Lương Tân. Mỗi người đều mang theo quà thăm bệnh.
“Ba cảm thấy ổn chứ.” Dị Quân hỏi.
“Không phải lo, có lẽ mai ba có thể xuất viện được rồi.” Dị Lương Tân trả lời “Kia là bạn của Tiên Linh mà, vậy là con cũng kết thân với họ rồi à?”
“Phải, thật ra thì con và Lệ Mẫn từng quen biết ở công ty rồi, nhưng giờ gặp lại mới biết.” Dị Quân nói “Còn về việc xuất viện thì ba cứ ở lại bệnh viện tịnh dưỡng đi ạ. Ở đây ba sẽ được chăm sóc tốt hơn.”
“Nhưng còn công việc.” Dị Lương Tân nói.
“Các đối tác đều thông cảm mà, ba không cần lo, con sẽ lo liệu những việc cần thiết.” Dị Quân nói.
“Ổn đấy chứ?” Dị Lương Tân hỏi.
“Bác yên tâm, nếu có gì rắc rối bọn cháu sẽ giúp cậu ấy mà.” Viên Thượng lên tiếng, Trang Tiên Linh và Trần Lệ Mẫn cũng gật đầu phụ họa.
“Cảm ơn mấy đứa đã tới thăm. Bây giờ bác muốn nói chuyện riêng với Dị Quân.” Dị Lương Tân nói.
Cả ba người đồng loạt chào tạm biệt Dị Lương Tân rồi ra về.
Dị Quân ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh. Dị Lương Tân hỏi “Vụ việc này con có nghe được thông tin gì không?”
“Vụ việc này, là vụ con thây ma đấy à?” Dị Quân hỏi xác nhận “Không chỉ nghe mà cảnh sát trưởng Tần Lỗi còn mời con hợp tác nữa.”
“Hợp tác ư? Thế thì chắc là con nắm rõ công cuộc điều tra lắm nhỉ? Họ đã điều tra được gì rồi.” Dị Lương Tân thắc mắc.
“Ban đầu họ nhanh chóng xác định được đây là sản phẩm của một nghiên cứu khoa học. Tổ chức đó còn chuyên lấy trộm xác để làm thí nghiệm.” Dị Quân kể “Sau đó thì không còn manh mối nữa.”
“Cũng dễ hiểu, nghiên cứu ra thứ đó hẳn sẽ mất rất nhiều thời gian. Bao lâu qua không có ai biết về tổ chức đó thì chứng tỏ chúng giấu tung tích rất giỏi.” Dị Lương Tân không tỏ ra quá thất vọng.
“Nhưng sau đó con đã lên phòng làm việc của ông nội.” Dị Quân nói tiếp.
“Con lên phòng làm việc của ông nội con?” Dị Lương Tân ngạc nhiên.
“Con không còn bé nữa, ba không cần phải lo con làm hư hỏng gì đâu. Con đã thấy một tập hồi ký trong ngăn bàn của ông.” Dị Quân nói.
“Ba biết tập hồi ký đó. Sau khi ông con qua đời, ba đã lên đó và phát hiện ra nó. Cũng nhờ nó mà ba đã hiểu sao hàng chục năm qua ông luôn sống xa cách với gia đình.” Dị Lương Tân nói, trong thoáng chốc ông nhớ lại tuổi thơ của mình, không có mẹ, ba thì luôn vùi đầu vào nghiên cứu, không có một chút tiếp xúc nào với con trai. “Nhưng nó liên quan gì đến vụ việc lần này?”
“Thật ra còn một tập hồi ký nữa, trong một ngăn bí mật.” Dị Quân nói.
“Ngăn bí mật? Ba ban đầu cũng thấy lạ khi ông con chỉ viết dang dở đến đó, ra đúng là còn một tập hồi ký nữa. Có thể đem đến cho ba để đọc không?” Dị Lương Tân nói.
Dị Quân định đồng ý thì nhớ ra đã đưa cho Tần Lỗi “Con đã đưa cho cảnh sát trưởng rồi, vì tập sau có nhiều tình tiết quan trọng.”
“Ông con có biết tổ chức đó và ghi lại trong hồi ký à?” Dị Lương Tân hiểu ra vì sao Dị Quân lại nhắc đến tập hồi ký.
“Còn hơn thế nữa, thật ra thì ông nội là một người trong tổ chức đó.” Dị Quân đáp.
Dị Lương Tân thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại “Ra là vậy à? Dù không tiếp xúc nhiều với ông, có thể nói là gần như không tiếp xúc, nhưng ba chưa bao giờ nghĩ ông ấy lại là người như thế. Có lẽ là do ám ảnh với làn khói của cái chết chăng?”
“Con cũng nghĩ như thế, nhưng dù sao phạm pháp vẫn là phạm pháp. Ông nội cũng đã chết rồi nên cũng không có gì để đắn đo nữa, tổ chức đó phải bị vạch trần. Con hứa sẽ bắt bọn chúng chịu trách nhiệm vì đã làm ba bị thương.” Dị Quân kiên quyết nói.
Dựa vào một cái cây cố gắng thở đều, điều chỉnh nhịp tim, Dị Lương Tân quay đầu quan sát phía sau. Có vẻ ông đã cắt đuôi được con thây ma đó.
Bỏ tay phải ra khỏi vết thương trên ngực, miệng vết thương mở rộng, máu nhỏ giọt xuống từng giọt.
Xem ra phải khâu lại rồi, phiền phức thật, Dị Lương Tân nghĩ. Ông cảm thấy đã đỡ mệt, tiếp tục hành trình ra khỏi khu rừng.
Vừa rời khỏi chỗ nghỉ ngơi, Dị Lương Tân nhìn thấy con thây ma ban nãy trước mặt. Ông vội vàng bỏ chạy nhưng sau một lúc liền bị nó đuổi kịp. Nó sử dụng móng vuốt tấn công ông một cách tàn bạo, Dị Lương Tân cố gắng chống cự, vừa đánh trả vừa bỏ chạy.
Sau những nỗ lực đấu tranh để giữ mạng, cuối cùng ông cũng đẩy được nó xuống một con dốc rồi vội vàng bỏ chạy.
Ra được bìa rừng, Dị Lương Tân khuỵu xuống, phần vì mất máu, phần do mệt mỏi, cơ thể ông không còn cử động nổi, ông ngất đi.
Mở mắt ra, Dị Lương Tân thấy mình đang trong bệnh viện, các vết thương đã được xử lý và băng bó. Vậy là mình vẫn chưa đến lúc chết, Dị Lương Tân thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh lại rồi ạ.” Cô y tá thấy Dị Lương Tân mở mắt liền cất tiếng thông báo rồi tới kiểm tra tình trạng của ông.
Bác sĩ liền tới, hỏi “Ông thấy thế nào rồi?”
“Không khỏe lắm, nhưng không đến nỗi quá tệ.” Dị Lương Tân đáp “À, tôi có việc quan trọng phải báo cho cảnh sát.”
“Nếu là chuyện thứ đã tấn công ông thì không phải lo, cảnh sát đã xử lý rồi.” Bác sĩ nói “Ông cứ nghỉ ngơi đi, để tôi gọi con trai ông tới.”
Dứt lời, bác sĩ liền ra ngoài gọi điện cho Dị Quân.
Không lâu sau đó, Dị Quân cùng mọi người đã có mặt tại phòng bệnh của Dị Lương Tân. Mỗi người đều mang theo quà thăm bệnh.
“Ba cảm thấy ổn chứ.” Dị Quân hỏi.
“Không phải lo, có lẽ mai ba có thể xuất viện được rồi.” Dị Lương Tân trả lời “Kia là bạn của Tiên Linh mà, vậy là con cũng kết thân với họ rồi à?”
“Phải, thật ra thì con và Lệ Mẫn từng quen biết ở công ty rồi, nhưng giờ gặp lại mới biết.” Dị Quân nói “Còn về việc xuất viện thì ba cứ ở lại bệnh viện tịnh dưỡng đi ạ. Ở đây ba sẽ được chăm sóc tốt hơn.”
“Nhưng còn công việc.” Dị Lương Tân nói.
“Các đối tác đều thông cảm mà, ba không cần lo, con sẽ lo liệu những việc cần thiết.” Dị Quân nói.
“Ổn đấy chứ?” Dị Lương Tân hỏi.
“Bác yên tâm, nếu có gì rắc rối bọn cháu sẽ giúp cậu ấy mà.” Viên Thượng lên tiếng, Trang Tiên Linh và Trần Lệ Mẫn cũng gật đầu phụ họa.
“Cảm ơn mấy đứa đã tới thăm. Bây giờ bác muốn nói chuyện riêng với Dị Quân.” Dị Lương Tân nói.
Cả ba người đồng loạt chào tạm biệt Dị Lương Tân rồi ra về.
Dị Quân ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh. Dị Lương Tân hỏi “Vụ việc này con có nghe được thông tin gì không?”
“Vụ việc này, là vụ con thây ma đấy à?” Dị Quân hỏi xác nhận “Không chỉ nghe mà cảnh sát trưởng Tần Lỗi còn mời con hợp tác nữa.”
“Hợp tác ư? Thế thì chắc là con nắm rõ công cuộc điều tra lắm nhỉ? Họ đã điều tra được gì rồi.” Dị Lương Tân thắc mắc.
“Ban đầu họ nhanh chóng xác định được đây là sản phẩm của một nghiên cứu khoa học. Tổ chức đó còn chuyên lấy trộm xác để làm thí nghiệm.” Dị Quân kể “Sau đó thì không còn manh mối nữa.”
“Cũng dễ hiểu, nghiên cứu ra thứ đó hẳn sẽ mất rất nhiều thời gian. Bao lâu qua không có ai biết về tổ chức đó thì chứng tỏ chúng giấu tung tích rất giỏi.” Dị Lương Tân không tỏ ra quá thất vọng.
“Nhưng sau đó con đã lên phòng làm việc của ông nội.” Dị Quân nói tiếp.
“Con lên phòng làm việc của ông nội con?” Dị Lương Tân ngạc nhiên.
“Con không còn bé nữa, ba không cần phải lo con làm hư hỏng gì đâu. Con đã thấy một tập hồi ký trong ngăn bàn của ông.” Dị Quân nói.
“Ba biết tập hồi ký đó. Sau khi ông con qua đời, ba đã lên đó và phát hiện ra nó. Cũng nhờ nó mà ba đã hiểu sao hàng chục năm qua ông luôn sống xa cách với gia đình.” Dị Lương Tân nói, trong thoáng chốc ông nhớ lại tuổi thơ của mình, không có mẹ, ba thì luôn vùi đầu vào nghiên cứu, không có một chút tiếp xúc nào với con trai. “Nhưng nó liên quan gì đến vụ việc lần này?”
“Thật ra còn một tập hồi ký nữa, trong một ngăn bí mật.” Dị Quân nói.
“Ngăn bí mật? Ba ban đầu cũng thấy lạ khi ông con chỉ viết dang dở đến đó, ra đúng là còn một tập hồi ký nữa. Có thể đem đến cho ba để đọc không?” Dị Lương Tân nói.
Dị Quân định đồng ý thì nhớ ra đã đưa cho Tần Lỗi “Con đã đưa cho cảnh sát trưởng rồi, vì tập sau có nhiều tình tiết quan trọng.”
“Ông con có biết tổ chức đó và ghi lại trong hồi ký à?” Dị Lương Tân hiểu ra vì sao Dị Quân lại nhắc đến tập hồi ký.
“Còn hơn thế nữa, thật ra thì ông nội là một người trong tổ chức đó.” Dị Quân đáp.
Dị Lương Tân thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại “Ra là vậy à? Dù không tiếp xúc nhiều với ông, có thể nói là gần như không tiếp xúc, nhưng ba chưa bao giờ nghĩ ông ấy lại là người như thế. Có lẽ là do ám ảnh với làn khói của cái chết chăng?”
“Con cũng nghĩ như thế, nhưng dù sao phạm pháp vẫn là phạm pháp. Ông nội cũng đã chết rồi nên cũng không có gì để đắn đo nữa, tổ chức đó phải bị vạch trần. Con hứa sẽ bắt bọn chúng chịu trách nhiệm vì đã làm ba bị thương.” Dị Quân kiên quyết nói.