Chương 14: Lấy Lời Khai
Dị Lương Tân nói “Nhớ cẩn thận, bọn chúng có thể rất nguy hiểm đấy.”
Dị Quân gật đầu, Dị Lương Tân bảo anh có thể về, ông muốn nghỉ ngơi.
Chào tạm biệt ba mình, Dị Quân bước ra cửa. Chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì cửa đã bật mở. Tần Lỗi bước vào trong phòng.
“Ồ, chào cậu Dị.” Cảnh sát trưởng nói.
“Cảnh sát trưởng Tần, ông tới cũng nhanh phết. Ba tôi đang cần nghỉ ngơi, và ông ấy cũng không có gì để khai thêm đâu, những gì ông ấy biết chúng ta đều biết cả rồi.” Dị Quân có ý ngăn lại.
“Nếu giáo sư Dị đây muốn nghỉ ngơi thì tôi tôn trọng điều đó. Nhưng tôi cho rằng những việc thế này nên làm cho xong thì hơn.” Tần Lỗi nói, đồng thời xoay về phía Dị Lương Tân xin ý kiến “Còn việc còn gì mới hay không, phải nghe qua mới nói chắc được.”
Dị Quân cũng nhìn ba mình để hỏi ý ông, Dị Lương Tân nói “Thôi được, nếu việc này có thể góp phần tìm ra cái bọn tạo ra thây ma thì làm càng sớm càng tốt.”
Tần Lỗi bước tới ngồi xuống chiếc ghế ban nãy Dị Quân dùng, bật máy ghi âm lên. Dị Quân quyết định nán lại phòng, đóng cửa lại đến đứng sau lưng Tần Lỗi.
“Hôm đó, ông vào rừng để làm gì?” Cảnh sát trưởng bắt đầu đặt câu hỏi.
“Tìm thảo mộc, tôi có nghiên cứu về chúng.” Dị Lương Tân trả lời.
“Tôi không thấy ông mang theo thứ gì để hái thảo mộc cả.”
“Vì tôi chưa định hái, bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp, tôi chỉ tới kiểm tra chúng thôi.”
“Việc này vẫn thường xảy ra chứ?”
“Có, nhiều người cũng biết tôi hay vào rừng làm việc đó.”
“Vậy ông đã gặp con thây ma đó lúc nào?”
“Khi tôi tới kiểm tra đám thảo mộc thứ ba.”
“Ông có thể nói rõ đó là loại nào không?”
Dị Lương Tân nói ra tên một loại thảo mộc trong rừng.
“Ông bị tấn công tại đó à? Nếu thế thì chắc ở đó vẫn còn vết máu.”
“Tôi không nhớ rõ, nhưng tôi đã bỏ chạy khỏi đó khi thấy nó, tôi không nhớ rõ là tôi bị thương ở vị trí nào.”
Dị Quân thấy Tần Lỗi vẫn có ý nghi ngờ ba mình nên tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn im lặng không xen vào.
“Thế ông còn nhớ chi tiết nào nữa không?”
“Không.”
Tần Lỗi đứng dậy, lấy một tập giấy trong áo ra “Tập hồi ký gốc cần giữ lại làm vật chứng, nếu ông muốn xem hồi ký của ba mình thì tôi có sao ra một bản đây.”
Sau khi đã trao bản sao của tập hồi ký, cảnh sát trưởng nhận lời cảm ơn rồi chào Dị Lương Tân và quay đi. Thấy trên mặt Dị Quân có vẻ khó chịu nên liền nói “Tôi chỉ hỏi cho chắc mọi thứ thôi. Không cần phải khó chịu. À mà cậu ra nói chuyện với tôi một chút.”
Dị Quân đi theo Tần Lỗi ra hành lang. Ông ta nói “Cậu Dị à, manh mối cậu cung cấp rất hữu ích đấy, chúng tôi đã tìm ra viện nghiên cứu được mô tả trong hồi ký rồi.”
Bỏ qua sự khó chịu vừa nãy, Dị Quân vui mừng ra mặt “Thế thì tốt rồi, vậy là ta đã triệt phá thành công tổ chức đó.”
Tần Lỗi lắc đầu nói “Làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Viện nghiên cứu đó bỏ hoang lâu rồi.”
Như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, nụ cười của Dị Quân vụt tắt “Bỏ hoang lâu rồi ư?”
“Bỏ hoang chưa phải điều tệ nhất đâu, ít ra thì nó vẫn còn đó, có lẽ sẽ còn sót lại vài chứng cứ hay dấu vết về địa điểm mới của chúng.” Tần Lỗi chỉ ra mặt tích cực.
“Vậy đã tìm được gì chưa?” Dị Quân hỏi.
“Hiện tại đã huy động một đội tìm kiếm phòng bí mật. Ngày mai chắc là họ đã tìm ra, ngày mai tôi, cậu và đội khám nghiệm sẽ tới đó.” Tần Lỗi nói.
“Thế còn những cái tên trong tập hồi ký, đã tìm được bọn họ chưa?” Dị Quân lại hỏi thêm.
“Những phần hồi ký tầm mười, hai mươi năm trước thì Dị Ninh không còn nhắc đến cái tên nào, có lẽ ông ta không coi trọng thế hệ sau lắm. Còn những người ông ta nhắc tới thì đều đã qua đời cả rồi.” Tần Lỗi trả lời.
Dị Quân cảm thấy thất vọng nhưng nghĩ lại cũng đúng, những người cùng thời với ông nội cũng đã hơn bảy mươi tuổi, nên việc họ qua đời cũng không quá lạ. Tổ chức nghiên cứu đó có lẽ cũng đã thay máu nhân sự cả rồi.
“Nhưng còn một người vẫn đang tìm tung tích, đó là Dương Vĩnh. Hắn ta đã về hưu hơn mười năm rồi, vào hai năm trước thì về quê ở ẩn. Cầu trời là hắn vẫn chưa chết.” Tần Lỗi nói tiếp.
Một tia hy vọng lại lóe lên, Dị Quân cảm thấy khá buồn cười vì trong tập hồi ký, Dị Ninh luôn cam đoan tay Dương Vĩnh này sẽ chết sớm nhưng đến tận những trang cuối vẫn thấy nhắc đến tên hắn. Chắc ông không thể ngờ đến cuối cùng hắn lại là kẻ sống thọ nhất phòng nghiên cứu.
“Vậy thì bao lâu nữa sẽ tìm được hắn?” Dị Quân đặt thêm một câu hỏi.
“Tôi không thể hứa trước được, nhanh thì ngày mai, chậm thì vô thời hạn. Còn tùy thuộc hắn ở ẩn kĩ đến thế nào.” Tần Lỗi trả lời.
Tới thang máy, cả hai bước vào, Tần Lỗi nhấn tầng một để ra xe đang chờ trước cổng bệnh viện, Dị Quân thì xuống tầng hầm để lấy xe gửi ở đó. Lúc Tần Lỗi bước ra, ông ta ngoái lại dặn “Ngày mai tôi sẽ tới nhà cậu lúc sáu giờ, nhớ chuẩn bị đấy.”
Dị Quân gật đầu, Dị Lương Tân bảo anh có thể về, ông muốn nghỉ ngơi.
Chào tạm biệt ba mình, Dị Quân bước ra cửa. Chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì cửa đã bật mở. Tần Lỗi bước vào trong phòng.
“Ồ, chào cậu Dị.” Cảnh sát trưởng nói.
“Cảnh sát trưởng Tần, ông tới cũng nhanh phết. Ba tôi đang cần nghỉ ngơi, và ông ấy cũng không có gì để khai thêm đâu, những gì ông ấy biết chúng ta đều biết cả rồi.” Dị Quân có ý ngăn lại.
“Nếu giáo sư Dị đây muốn nghỉ ngơi thì tôi tôn trọng điều đó. Nhưng tôi cho rằng những việc thế này nên làm cho xong thì hơn.” Tần Lỗi nói, đồng thời xoay về phía Dị Lương Tân xin ý kiến “Còn việc còn gì mới hay không, phải nghe qua mới nói chắc được.”
Dị Quân cũng nhìn ba mình để hỏi ý ông, Dị Lương Tân nói “Thôi được, nếu việc này có thể góp phần tìm ra cái bọn tạo ra thây ma thì làm càng sớm càng tốt.”
Tần Lỗi bước tới ngồi xuống chiếc ghế ban nãy Dị Quân dùng, bật máy ghi âm lên. Dị Quân quyết định nán lại phòng, đóng cửa lại đến đứng sau lưng Tần Lỗi.
“Hôm đó, ông vào rừng để làm gì?” Cảnh sát trưởng bắt đầu đặt câu hỏi.
“Tìm thảo mộc, tôi có nghiên cứu về chúng.” Dị Lương Tân trả lời.
“Tôi không thấy ông mang theo thứ gì để hái thảo mộc cả.”
“Vì tôi chưa định hái, bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp, tôi chỉ tới kiểm tra chúng thôi.”
“Việc này vẫn thường xảy ra chứ?”
“Có, nhiều người cũng biết tôi hay vào rừng làm việc đó.”
“Vậy ông đã gặp con thây ma đó lúc nào?”
“Khi tôi tới kiểm tra đám thảo mộc thứ ba.”
“Ông có thể nói rõ đó là loại nào không?”
Dị Lương Tân nói ra tên một loại thảo mộc trong rừng.
“Ông bị tấn công tại đó à? Nếu thế thì chắc ở đó vẫn còn vết máu.”
“Tôi không nhớ rõ, nhưng tôi đã bỏ chạy khỏi đó khi thấy nó, tôi không nhớ rõ là tôi bị thương ở vị trí nào.”
Dị Quân thấy Tần Lỗi vẫn có ý nghi ngờ ba mình nên tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn im lặng không xen vào.
“Thế ông còn nhớ chi tiết nào nữa không?”
“Không.”
Tần Lỗi đứng dậy, lấy một tập giấy trong áo ra “Tập hồi ký gốc cần giữ lại làm vật chứng, nếu ông muốn xem hồi ký của ba mình thì tôi có sao ra một bản đây.”
Sau khi đã trao bản sao của tập hồi ký, cảnh sát trưởng nhận lời cảm ơn rồi chào Dị Lương Tân và quay đi. Thấy trên mặt Dị Quân có vẻ khó chịu nên liền nói “Tôi chỉ hỏi cho chắc mọi thứ thôi. Không cần phải khó chịu. À mà cậu ra nói chuyện với tôi một chút.”
Dị Quân đi theo Tần Lỗi ra hành lang. Ông ta nói “Cậu Dị à, manh mối cậu cung cấp rất hữu ích đấy, chúng tôi đã tìm ra viện nghiên cứu được mô tả trong hồi ký rồi.”
Bỏ qua sự khó chịu vừa nãy, Dị Quân vui mừng ra mặt “Thế thì tốt rồi, vậy là ta đã triệt phá thành công tổ chức đó.”
Tần Lỗi lắc đầu nói “Làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Viện nghiên cứu đó bỏ hoang lâu rồi.”
Như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, nụ cười của Dị Quân vụt tắt “Bỏ hoang lâu rồi ư?”
“Bỏ hoang chưa phải điều tệ nhất đâu, ít ra thì nó vẫn còn đó, có lẽ sẽ còn sót lại vài chứng cứ hay dấu vết về địa điểm mới của chúng.” Tần Lỗi chỉ ra mặt tích cực.
“Vậy đã tìm được gì chưa?” Dị Quân hỏi.
“Hiện tại đã huy động một đội tìm kiếm phòng bí mật. Ngày mai chắc là họ đã tìm ra, ngày mai tôi, cậu và đội khám nghiệm sẽ tới đó.” Tần Lỗi nói.
“Thế còn những cái tên trong tập hồi ký, đã tìm được bọn họ chưa?” Dị Quân lại hỏi thêm.
“Những phần hồi ký tầm mười, hai mươi năm trước thì Dị Ninh không còn nhắc đến cái tên nào, có lẽ ông ta không coi trọng thế hệ sau lắm. Còn những người ông ta nhắc tới thì đều đã qua đời cả rồi.” Tần Lỗi trả lời.
Dị Quân cảm thấy thất vọng nhưng nghĩ lại cũng đúng, những người cùng thời với ông nội cũng đã hơn bảy mươi tuổi, nên việc họ qua đời cũng không quá lạ. Tổ chức nghiên cứu đó có lẽ cũng đã thay máu nhân sự cả rồi.
“Nhưng còn một người vẫn đang tìm tung tích, đó là Dương Vĩnh. Hắn ta đã về hưu hơn mười năm rồi, vào hai năm trước thì về quê ở ẩn. Cầu trời là hắn vẫn chưa chết.” Tần Lỗi nói tiếp.
Một tia hy vọng lại lóe lên, Dị Quân cảm thấy khá buồn cười vì trong tập hồi ký, Dị Ninh luôn cam đoan tay Dương Vĩnh này sẽ chết sớm nhưng đến tận những trang cuối vẫn thấy nhắc đến tên hắn. Chắc ông không thể ngờ đến cuối cùng hắn lại là kẻ sống thọ nhất phòng nghiên cứu.
“Vậy thì bao lâu nữa sẽ tìm được hắn?” Dị Quân đặt thêm một câu hỏi.
“Tôi không thể hứa trước được, nhanh thì ngày mai, chậm thì vô thời hạn. Còn tùy thuộc hắn ở ẩn kĩ đến thế nào.” Tần Lỗi trả lời.
Tới thang máy, cả hai bước vào, Tần Lỗi nhấn tầng một để ra xe đang chờ trước cổng bệnh viện, Dị Quân thì xuống tầng hầm để lấy xe gửi ở đó. Lúc Tần Lỗi bước ra, ông ta ngoái lại dặn “Ngày mai tôi sẽ tới nhà cậu lúc sáu giờ, nhớ chuẩn bị đấy.”