Chương 38: Định Mệnh Của Nhà Họ Dị
Viên Thượng hôm qua đã nghe về việc Dị Quân mất tích, hôm nay anh đi tìm Trang Tiên Linh để hỏi thăm tình hình.
“Cảnh sát đã tìm được tung tích của cậu ấy chưa? Lệ Mẫn không sao chứ, mong rằng cô ấy không quá đau buồn.” Viên Thượng hỏi.
“Dị Quân vẫn chưa có tung tích. Lệ Mẫn cũng bị bắt cóc rồi.” Trang Tiên Linh đáp.
Viên Thượng không tin nổi điều này “Không thể nào, Lệ Mẫn có biết gì về y sinh đâu, sao họ lại phải bắt cô ấy chứ?”
“Em ấy không biết nhưng Dị Quân biết, chắc hẳn cậu ấy đã từ chối giúp đỡ bọn chúng nên họ đã bắt Lệ Mẫn để ép Dị Quân phải làm việc.” Trang Tiên Linh giải thích.
“Thật là bọn tàn độc mà. Lôi cả người không liên quan vào.” Viên Thượng nghiến răng giận dữ.
“Thế họ lôi người liên quan vào như Dị Quân vào thì được à?” Trang Tiên Linh nói.
“Ý tớ không phải thế.” Viên Thượng nói “Tớ sẽ ra ngoài xem thử có thể giúp gì được cho cảnh sát không.”
Dị Lương Tân chăm chú vào công việc giải phẫu của mình, hôm qua Dị Quân đã đưa ra vài ý kiến rất đáng chú ý. Ông ta thử nghiệm những sáng kiến đó, nhưng có vẻ bản thân ông đang tụt hậu so với nền y sinh học hiện đại, ông chưa thông suốt được những gì Dị Quân đã đề xuất.
Làm sao đây, phải có Dị Quân giải quyết những khúc mắc này. Kế Hàn Phong đã dặn mình không được thả Dị Quân ra trước khi hắn về. Không, mình mới là chủ ở đây chứ, sao phải nghe lời hắn. Dị Lương Tân thầm nghĩ. Ông quyết định sẽ bỏ qua lời cảnh báo của trợ lý Kế, cùng lắm hắn sẽ lại làm ầm lên.
Phải cho hắn biết ở đây ai là người có quyền, Dị Lương Tân mở cửa xuống nhà giam. Ông bước xuống và hướng đến buồng giam của Dị Quân và Trần Lệ Mẫn.
Tần Lỗi đang cảm thấy vô cùng thất vọng, hai vụ bắt cóc xảy ra liên tiếp mà ông vẫn không tìm ra được bất kì manh mối nào. Niềm an ủi duy nhất hiện tại là họ chắc chắn vẫn đang an toàn, tổ chức cần Dị Quân làm người nghiên cứu, còn Trần Lệ Mẫn là con bài để khống chế anh.
“Sếp, chúng ta nhận được một bức thư nặc danh.” Một viên cảnh sát báo cáo.
“Đưa cho tôi.” Tần Lỗi chìa tay ra. Bức thư này có thể là gì? Ông tự hỏi, chẳng lẽ tổ chức đó gửi thư đe dọa ép cảnh sát không được tiếp tục tìm kiếm. Nếu đúng là thế thì ông còn lâu mới nghe theo.
Mở bức thư ra, Tần Lỗi không tin nổi vào mắt mình, đó là vị trí phòng nghiên cứu mới của Dị Lương Tân, có cả dòng chú thích về hệ thống cửa tại đó.
“Vậy là thế nào?” Tần Lỗi hỏi lớn, chẳng lẽ trong tổ chức có kẻ phản bội, các thành viên hãm hại nhau hay đơn giản đây là một trò đùa.
Các cảnh sát lắc đầu không biết chuyện gì đang xảy ra. Tần Lỗi nhanh chóng huy động lực lượng để đến vị trí đề cập trong thư. Mặc kệ nó là đúng hay sai, đây đang là đầu mối duy nhất của họ.
Dị Lương Tân gọi lớn “Con trai, ta cần con giúp ta.”
Bắt gặp ánh mắt chống đối của Dị Quân, Dị Lương Tân đe dọa “Đừng có ngoan cố nữa, nếu không lúc trở về Kế Hàn Phong sẽ không để yên cho bạn gái con đâu.”
Câu nói đó làm Dị Quân và Trần Lệ Mẫn chú ý, Kế Hàn Phong không có mặt ở đây. Cô nhìn anh, Dị Quân gật đầu. Đây là thời cơ để có thể tẩu thoát.
“Vâng, con sẽ giúp ba.” Dị Quân bước tới trước song sắt.
“Tốt, thế mới là con trai của ba chứ.” Dị Lương Tân mỉm cười và dùng điều khiển mở cửa phòng giam.
Ngay lập tức, Dị Quân tung một cú đấm thẳng mặt Dị Lương Tân. Ông ngã xuống đất, bộ điều khiển văng ra, rớt xuống trước cửa buồng giam phía chéo bên phải. Dị Quân lao tới đó nhưng bị Dị Lương Tân nắm chân khiến anh bị ngã. Trần Lệ Mẫn xông ra khỏi phòng để hỗ trợ Dị Quân.
Vừa bước qua ngưỡng cửa phòng giam, Trần Lệ Mẫn đứng hình khi thấy cảnh tượng trước mắt, con thây ma đang thò tay ra khỏi cửa, ấn loạn xạ lên bộ điều khiển.
“KHÔNG.” Cô la lớn và chạy đến cướp lại bộ điều khiển.
Nhưng đã trễ, những cánh cửa buồng giam đóng mở liên tục, đủ để cho bọn thây ma thoát ra. Trong khoảnh khắc đó, Dị Quân nhìn thấy làn khói đen vây kín cả nhà giam.
Tần Lỗi và đội cảnh sát đã vào trong gara. Họ nhanh chóng xác định được vị trí cửa bí mật đã được mô tả ở bên trong bức thư nặc danh.
“Khẩn trương, khẩn trương.” Tần Lỗi ra lệnh cho hai cảnh sát dùng cưa điện để cắt cánh cửa thép. Những người khác mở chốt an toàn trên súng, sẵn sàng đối phó với bất cứ đối tượng nào chống đối.
Tiếng cưa cắt vào lớp thép phát ra tiếng kêu chói tai, chắc chắn những người bên trong đã nghe thấy động tĩnh. Nhưng không còn lựa chọn nào khác, cảnh sát không thể xâm nhập một cách im lặng hơn được.
Tần Lỗi nghe phía bên kia cánh cửa có tiếng kêu gào rất kinh khủng. Hình như không giống tiếng người, cảnh sát trưởng nhớ lại vụ truy bắt thây ma trong rừng.
“Tất cả chú ý. Sẵn sàng chiến đấu.” Tần Lỗi nói khi cánh cửa được cắt ra một lối vào.
Các cảnh sát lần lượt xông vào phòng nghiên cứu dưới lòng đất đó. Đám thây ma đã tràn lên tới trên phòng thí nghiệm.
Do đã có kinh nghiệm đụng độ với thây ma một lần, các cấp dưới của Tần Lỗi nắm rõ điểm yếu của đám này và dễ dàng hạ chúng bằng những cú bắn chính xác.
“Mau tìm xem có ai bị thương không.” Tần Lỗi sốt ruột ra lệnh, có vẻ họ đã đến quá trễ.
Dị Quân tỉnh dậy trong bệnh viện, một cơn đau khắp người khiến anh nhăn mặt kêu lên một tiếng. Anh lờ mờ cảm nhận được mình đang bị băng bó khắp người, thì ra đây là cảm giác của Dị Lương Tân lúc đó.
Nhìn sang bên giường, anh thấy Tần Lỗi, Trang Tiên Linh và Viên Thượng đang ngồi đó.
“Cậu đã tỉnh lại rồi, thật tốt quá. Tôi tự hỏi cậu có cảm thấy ổn để lấy lời khai không? Nếu cần nghỉ ngơi thêm thì để sau cũng được.” Tần Lỗi nói.
Dị Quân mệt mỏi lắc đầu, Tần Lỗi đứng dậy nói “Vậy tôi sẽ trở lại sau, chúc cậu sớm khỏe lại.”
Anh nhìn sang hai người bạn của mình. Trang Tiên Linh lộ rõ vẻ lo lắng, trông có cô đã khóc rất nhiều. Viên Thượng thì có vẻ đang suy nghĩ rất hỗn độn.
“Bác sĩ bảo vết thương khá nặng, có thể để lại một vài di chứng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.” Viên Thượng thông báo.
Dị Quân thở phào nhẹ nhõm, vậy là làn khói của cái chết vẫn không tóm được anh.
“Thế còn Lệ Mẫn và ba?” Dị Quân hỏi.
Nghe đến tên của Lệ Mẫn, Trang Tiên Linh lại bật khóc, cô nức nở nói “Họ đều không qua khỏi.”
Dị Quân chết lặng, anh thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Bỗng anh nghe tiếng nói từ xa xăm vọng lại “Việc hồi sinh người chết, đó chính là định mệnh của nhà họ Dị.”
“Cảnh sát đã tìm được tung tích của cậu ấy chưa? Lệ Mẫn không sao chứ, mong rằng cô ấy không quá đau buồn.” Viên Thượng hỏi.
“Dị Quân vẫn chưa có tung tích. Lệ Mẫn cũng bị bắt cóc rồi.” Trang Tiên Linh đáp.
Viên Thượng không tin nổi điều này “Không thể nào, Lệ Mẫn có biết gì về y sinh đâu, sao họ lại phải bắt cô ấy chứ?”
“Em ấy không biết nhưng Dị Quân biết, chắc hẳn cậu ấy đã từ chối giúp đỡ bọn chúng nên họ đã bắt Lệ Mẫn để ép Dị Quân phải làm việc.” Trang Tiên Linh giải thích.
“Thật là bọn tàn độc mà. Lôi cả người không liên quan vào.” Viên Thượng nghiến răng giận dữ.
“Thế họ lôi người liên quan vào như Dị Quân vào thì được à?” Trang Tiên Linh nói.
“Ý tớ không phải thế.” Viên Thượng nói “Tớ sẽ ra ngoài xem thử có thể giúp gì được cho cảnh sát không.”
Dị Lương Tân chăm chú vào công việc giải phẫu của mình, hôm qua Dị Quân đã đưa ra vài ý kiến rất đáng chú ý. Ông ta thử nghiệm những sáng kiến đó, nhưng có vẻ bản thân ông đang tụt hậu so với nền y sinh học hiện đại, ông chưa thông suốt được những gì Dị Quân đã đề xuất.
Làm sao đây, phải có Dị Quân giải quyết những khúc mắc này. Kế Hàn Phong đã dặn mình không được thả Dị Quân ra trước khi hắn về. Không, mình mới là chủ ở đây chứ, sao phải nghe lời hắn. Dị Lương Tân thầm nghĩ. Ông quyết định sẽ bỏ qua lời cảnh báo của trợ lý Kế, cùng lắm hắn sẽ lại làm ầm lên.
Phải cho hắn biết ở đây ai là người có quyền, Dị Lương Tân mở cửa xuống nhà giam. Ông bước xuống và hướng đến buồng giam của Dị Quân và Trần Lệ Mẫn.
Tần Lỗi đang cảm thấy vô cùng thất vọng, hai vụ bắt cóc xảy ra liên tiếp mà ông vẫn không tìm ra được bất kì manh mối nào. Niềm an ủi duy nhất hiện tại là họ chắc chắn vẫn đang an toàn, tổ chức cần Dị Quân làm người nghiên cứu, còn Trần Lệ Mẫn là con bài để khống chế anh.
“Sếp, chúng ta nhận được một bức thư nặc danh.” Một viên cảnh sát báo cáo.
“Đưa cho tôi.” Tần Lỗi chìa tay ra. Bức thư này có thể là gì? Ông tự hỏi, chẳng lẽ tổ chức đó gửi thư đe dọa ép cảnh sát không được tiếp tục tìm kiếm. Nếu đúng là thế thì ông còn lâu mới nghe theo.
Mở bức thư ra, Tần Lỗi không tin nổi vào mắt mình, đó là vị trí phòng nghiên cứu mới của Dị Lương Tân, có cả dòng chú thích về hệ thống cửa tại đó.
“Vậy là thế nào?” Tần Lỗi hỏi lớn, chẳng lẽ trong tổ chức có kẻ phản bội, các thành viên hãm hại nhau hay đơn giản đây là một trò đùa.
Các cảnh sát lắc đầu không biết chuyện gì đang xảy ra. Tần Lỗi nhanh chóng huy động lực lượng để đến vị trí đề cập trong thư. Mặc kệ nó là đúng hay sai, đây đang là đầu mối duy nhất của họ.
Dị Lương Tân gọi lớn “Con trai, ta cần con giúp ta.”
Bắt gặp ánh mắt chống đối của Dị Quân, Dị Lương Tân đe dọa “Đừng có ngoan cố nữa, nếu không lúc trở về Kế Hàn Phong sẽ không để yên cho bạn gái con đâu.”
Câu nói đó làm Dị Quân và Trần Lệ Mẫn chú ý, Kế Hàn Phong không có mặt ở đây. Cô nhìn anh, Dị Quân gật đầu. Đây là thời cơ để có thể tẩu thoát.
“Vâng, con sẽ giúp ba.” Dị Quân bước tới trước song sắt.
“Tốt, thế mới là con trai của ba chứ.” Dị Lương Tân mỉm cười và dùng điều khiển mở cửa phòng giam.
Ngay lập tức, Dị Quân tung một cú đấm thẳng mặt Dị Lương Tân. Ông ngã xuống đất, bộ điều khiển văng ra, rớt xuống trước cửa buồng giam phía chéo bên phải. Dị Quân lao tới đó nhưng bị Dị Lương Tân nắm chân khiến anh bị ngã. Trần Lệ Mẫn xông ra khỏi phòng để hỗ trợ Dị Quân.
Vừa bước qua ngưỡng cửa phòng giam, Trần Lệ Mẫn đứng hình khi thấy cảnh tượng trước mắt, con thây ma đang thò tay ra khỏi cửa, ấn loạn xạ lên bộ điều khiển.
“KHÔNG.” Cô la lớn và chạy đến cướp lại bộ điều khiển.
Nhưng đã trễ, những cánh cửa buồng giam đóng mở liên tục, đủ để cho bọn thây ma thoát ra. Trong khoảnh khắc đó, Dị Quân nhìn thấy làn khói đen vây kín cả nhà giam.
Tần Lỗi và đội cảnh sát đã vào trong gara. Họ nhanh chóng xác định được vị trí cửa bí mật đã được mô tả ở bên trong bức thư nặc danh.
“Khẩn trương, khẩn trương.” Tần Lỗi ra lệnh cho hai cảnh sát dùng cưa điện để cắt cánh cửa thép. Những người khác mở chốt an toàn trên súng, sẵn sàng đối phó với bất cứ đối tượng nào chống đối.
Tiếng cưa cắt vào lớp thép phát ra tiếng kêu chói tai, chắc chắn những người bên trong đã nghe thấy động tĩnh. Nhưng không còn lựa chọn nào khác, cảnh sát không thể xâm nhập một cách im lặng hơn được.
Tần Lỗi nghe phía bên kia cánh cửa có tiếng kêu gào rất kinh khủng. Hình như không giống tiếng người, cảnh sát trưởng nhớ lại vụ truy bắt thây ma trong rừng.
“Tất cả chú ý. Sẵn sàng chiến đấu.” Tần Lỗi nói khi cánh cửa được cắt ra một lối vào.
Các cảnh sát lần lượt xông vào phòng nghiên cứu dưới lòng đất đó. Đám thây ma đã tràn lên tới trên phòng thí nghiệm.
Do đã có kinh nghiệm đụng độ với thây ma một lần, các cấp dưới của Tần Lỗi nắm rõ điểm yếu của đám này và dễ dàng hạ chúng bằng những cú bắn chính xác.
“Mau tìm xem có ai bị thương không.” Tần Lỗi sốt ruột ra lệnh, có vẻ họ đã đến quá trễ.
Dị Quân tỉnh dậy trong bệnh viện, một cơn đau khắp người khiến anh nhăn mặt kêu lên một tiếng. Anh lờ mờ cảm nhận được mình đang bị băng bó khắp người, thì ra đây là cảm giác của Dị Lương Tân lúc đó.
Nhìn sang bên giường, anh thấy Tần Lỗi, Trang Tiên Linh và Viên Thượng đang ngồi đó.
“Cậu đã tỉnh lại rồi, thật tốt quá. Tôi tự hỏi cậu có cảm thấy ổn để lấy lời khai không? Nếu cần nghỉ ngơi thêm thì để sau cũng được.” Tần Lỗi nói.
Dị Quân mệt mỏi lắc đầu, Tần Lỗi đứng dậy nói “Vậy tôi sẽ trở lại sau, chúc cậu sớm khỏe lại.”
Anh nhìn sang hai người bạn của mình. Trang Tiên Linh lộ rõ vẻ lo lắng, trông có cô đã khóc rất nhiều. Viên Thượng thì có vẻ đang suy nghĩ rất hỗn độn.
“Bác sĩ bảo vết thương khá nặng, có thể để lại một vài di chứng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.” Viên Thượng thông báo.
Dị Quân thở phào nhẹ nhõm, vậy là làn khói của cái chết vẫn không tóm được anh.
“Thế còn Lệ Mẫn và ba?” Dị Quân hỏi.
Nghe đến tên của Lệ Mẫn, Trang Tiên Linh lại bật khóc, cô nức nở nói “Họ đều không qua khỏi.”
Dị Quân chết lặng, anh thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Bỗng anh nghe tiếng nói từ xa xăm vọng lại “Việc hồi sinh người chết, đó chính là định mệnh của nhà họ Dị.”