Chương 39: Mười Năm Sau
Trang Tiên Linh đang dọn dẹp lại nhà cửa, chuẩn bị cho buổi lễ đón năm mới. Cô bước vào phòng con trai cô để sắp xếp lại phòng cho ngăn nắp, bình thường thằng bé chẳng bao giờ chịu dọn dẹp.
Màn hình máy tính vẫn đang mở, thằng bé đang tìm hiểu về vụ án Hồi sinh người chết.
Trang Tiên Linh khá ngạc nhiên khi con cô lại hứng thú với vụ việc này. Mười năm trước, cô cũng có liên quan đến sự việc đó, nhưng cô chưa bao giờ kể với thằng bé.
“Cũng phải thôi, đó là một sự kiện lớn ở thị trấn này. Có lẽ thằng bé biết đến qua ai đó thôi.” Trang Tiên Linh tự nhủ.
Trong lúc dọn dẹp lại phòng, cô chú ý đến quyển nhật kí của con trai. Vào khoảng ba tháng trước, thằng bé bắt đầu lấy một cuốn sổ dày và ghi chép lại các sự việc trong ngày vào mỗi tối.
Khác với những đứa trẻ khác, nhật kí là một không gian riêng tư, thì đối với con cô, nó đơn thuần là ghi chép lại cuộc đời, một sở thích chứ không có ý nghĩa gì cao xa.
Vì vậy, thằng bé đã nói là “Nếu tò mò, ba mẹ có thể xem nếu thích.” và lập luận rằng nếu đã là bí mật rồi thì đâu cần viết ra làm gì.
Tuy vậy, Trang Tiên Linh cảm thấy vẫn không nên đọc nhật kí của người khác.
Hôm nay thì khác, cô bỗng cảm thấy muốn tìm hiểu thử góc nhìn của đứa trẻ này. Một điều khá kì quặc là dù người lớn đều đã từng trải qua giai đoạn trẻ con nhưng dường như không ai nhớ được lúc đó mình đã nhìn nhận mọi thứ thế nào, suy nghĩ ra sao. Trang Tiên Linh cũng không ngoại lệ, cô luôn cảm thấy có chút gì đó không hiểu được đám trả con.
“Có thể trong đây có ghi việc thằng bé biết đến vụ án kia thế nào.” Trang Tiên Linh tự nhủ, đây là lí do thứ hai khiến hôm nay cô muốn đọc thử cuốn nhật kí này.
Mở đầu là từ ba tháng trước, những trang đầu tiên viết rất ngắn, có thể thấy thằng bé vẫn chưa quen với việc viết lách. Nội dung cũng không có gì đặc biệt, cô lướt qua hai tháng rất nhanh chóng.
Vào một tháng trước, bắt đầu có những chuyện quan trọng hơn mà bình thường cô không biết.
Ngày 12 tháng 11
Hôm nay tôi khoe với ba mẹ về điểm số của mình, họ rất vui trước kết quả đó. Vào buổi tối khi ba ở nhà, tôi đã nói với ba về dự định tương lai của mình. Tôi rất hứng thú với sinh học và muốn trở thành một nhà nghiên cứu. Tất nhiên không phải kiểu đi lai tạo cây trồng mà là để giúp người. Từ lâu tôi đã ngưỡng mộ các bác sĩ, tuy nhiên tôi không quá thích nghề đó. Theo tìm hiểu, tôi biết có một ngành nghề là kĩ thuật y sinh, nó lôi cuốn tôi hơn cả.
Không hiểu sao, ba lại vô cùng phản đối việc đó, bảo rằng không nên theo con đường ấy, nhưng lại không giải thích vì sao. Thật khó hiểu.
Trang Tiên Linh lần đầu biết được rằng có chuyện này. Có lẽ sau khi bị ba cấm cản, thằng bé cũng không muốn chia sẻ ước mơ này với cô nữa. Về cái nghề này, cô không cảm thấy xa lạ, đó là công việc từ đời này qua đời khác của Dị Quân. Và sự kiện Hồi sinh người chết cũng bắt nguồn từ tài năng y sinh học của nhà họ Dị. Chắc vì thế mà ba thằng bé nghĩ rằng nên tránh xa cái nghề này. Trang Tiên Linh tự hỏi nếu mình biết chuyện này sớm hơn thì cô nên ủng hộ con cô hay không.
Ngày 15 tháng 11
Mặc dù đã quyết định nghe theo lời ba và tìm một ước mơ khác, nhưng tôi vẫn không cảm thấy yêu thích công việc nào khác cả. Thế nên, có lẽ tôi vẫn sẽ cứ lặng lẽ nuôi dưỡng ước mơ này, có gì không tốt đâu.
Ba à, nếu ba có đọc những dòng này, thì mong là ba biết con nghiêm túc với ước mơ của mình. Và nếu ba muốn cấm cản, hãy nghiêm túc nói rõ lí do vì sao.
“Không giống một thằng bé bảy tuổi một chút nào.” Trang Tiên Linh nhận xét, dù không nhớ rõ, nhưng lúc bảy tuổi thì cô chỉ toàn nghĩ đến việc chơi bời, và có những ước mơ phi thực tế.
Ngày 22 tháng 11
Khi tôi tìm hiểu về ngành nghề mình đã chọn, tôi vô tình đọc được một bài viết về khả năng ứng dụng của y sinh. Trong đó có đề cập tới một thí nghiệm diễn ra ở thị trấn này vào mười năm trước. Phải nói rằng đây là một tin khá chấn động với tôi, vì những cái tên liên quan đến vụ án cũng rất quen thuộc.
“Vậy là thằng bé biết đến vụ án như vậy.” Trang Tiên Linh hiểu ra, hôm nay là 8 tháng 12, nghĩa là đã hơn hai tuần mà thằng bé vẫn tiếp tục tìm kiếm, chắc chắn việc này khiến nó quan tâm rất nhiều.
Đúng lúc đó, con trai cô về phòng “Con chào mẹ, ôi, căn phòng trở nên gọn gàng quá. Mà mẹ quyết định đọc nhật kí của con đấy à?”
“Phải, có vẻ con đang quan tâm đến vụ án Hồi sinh người chết mười năm trước?” Trang Tiên Linh hỏi.
“Đúng vậy ạ. Đầu tiên thì nó liên quan đến ngành nghề mơ ước của con. Con thấy khá tò mò khi mà có người lại dùng nó vào việc xấu. Thứ hai là những cái tên trong đó rất quen thuộc. Nhưng mà có lẽ do tính chất vụ án phức tạp, lại chưa giải quyết triệt để nên không có nhiều thông tin lắm.” Thằng bé trả lời.
“Ba con có lẽ sẽ không thích nhắc lại vụ án này đâu. Nhưng nếu con muốn nghe, thì mẹ có thể kể cho con.” Trang Tiên Linh nói, cô cảm thấy con trai cô đủ trưởng thành để có quyền được biết tất cả mọi chuyện.
Màn hình máy tính vẫn đang mở, thằng bé đang tìm hiểu về vụ án Hồi sinh người chết.
Trang Tiên Linh khá ngạc nhiên khi con cô lại hứng thú với vụ việc này. Mười năm trước, cô cũng có liên quan đến sự việc đó, nhưng cô chưa bao giờ kể với thằng bé.
“Cũng phải thôi, đó là một sự kiện lớn ở thị trấn này. Có lẽ thằng bé biết đến qua ai đó thôi.” Trang Tiên Linh tự nhủ.
Trong lúc dọn dẹp lại phòng, cô chú ý đến quyển nhật kí của con trai. Vào khoảng ba tháng trước, thằng bé bắt đầu lấy một cuốn sổ dày và ghi chép lại các sự việc trong ngày vào mỗi tối.
Khác với những đứa trẻ khác, nhật kí là một không gian riêng tư, thì đối với con cô, nó đơn thuần là ghi chép lại cuộc đời, một sở thích chứ không có ý nghĩa gì cao xa.
Vì vậy, thằng bé đã nói là “Nếu tò mò, ba mẹ có thể xem nếu thích.” và lập luận rằng nếu đã là bí mật rồi thì đâu cần viết ra làm gì.
Tuy vậy, Trang Tiên Linh cảm thấy vẫn không nên đọc nhật kí của người khác.
Hôm nay thì khác, cô bỗng cảm thấy muốn tìm hiểu thử góc nhìn của đứa trẻ này. Một điều khá kì quặc là dù người lớn đều đã từng trải qua giai đoạn trẻ con nhưng dường như không ai nhớ được lúc đó mình đã nhìn nhận mọi thứ thế nào, suy nghĩ ra sao. Trang Tiên Linh cũng không ngoại lệ, cô luôn cảm thấy có chút gì đó không hiểu được đám trả con.
“Có thể trong đây có ghi việc thằng bé biết đến vụ án kia thế nào.” Trang Tiên Linh tự nhủ, đây là lí do thứ hai khiến hôm nay cô muốn đọc thử cuốn nhật kí này.
Mở đầu là từ ba tháng trước, những trang đầu tiên viết rất ngắn, có thể thấy thằng bé vẫn chưa quen với việc viết lách. Nội dung cũng không có gì đặc biệt, cô lướt qua hai tháng rất nhanh chóng.
Vào một tháng trước, bắt đầu có những chuyện quan trọng hơn mà bình thường cô không biết.
Ngày 12 tháng 11
Hôm nay tôi khoe với ba mẹ về điểm số của mình, họ rất vui trước kết quả đó. Vào buổi tối khi ba ở nhà, tôi đã nói với ba về dự định tương lai của mình. Tôi rất hứng thú với sinh học và muốn trở thành một nhà nghiên cứu. Tất nhiên không phải kiểu đi lai tạo cây trồng mà là để giúp người. Từ lâu tôi đã ngưỡng mộ các bác sĩ, tuy nhiên tôi không quá thích nghề đó. Theo tìm hiểu, tôi biết có một ngành nghề là kĩ thuật y sinh, nó lôi cuốn tôi hơn cả.
Không hiểu sao, ba lại vô cùng phản đối việc đó, bảo rằng không nên theo con đường ấy, nhưng lại không giải thích vì sao. Thật khó hiểu.
Trang Tiên Linh lần đầu biết được rằng có chuyện này. Có lẽ sau khi bị ba cấm cản, thằng bé cũng không muốn chia sẻ ước mơ này với cô nữa. Về cái nghề này, cô không cảm thấy xa lạ, đó là công việc từ đời này qua đời khác của Dị Quân. Và sự kiện Hồi sinh người chết cũng bắt nguồn từ tài năng y sinh học của nhà họ Dị. Chắc vì thế mà ba thằng bé nghĩ rằng nên tránh xa cái nghề này. Trang Tiên Linh tự hỏi nếu mình biết chuyện này sớm hơn thì cô nên ủng hộ con cô hay không.
Ngày 15 tháng 11
Mặc dù đã quyết định nghe theo lời ba và tìm một ước mơ khác, nhưng tôi vẫn không cảm thấy yêu thích công việc nào khác cả. Thế nên, có lẽ tôi vẫn sẽ cứ lặng lẽ nuôi dưỡng ước mơ này, có gì không tốt đâu.
Ba à, nếu ba có đọc những dòng này, thì mong là ba biết con nghiêm túc với ước mơ của mình. Và nếu ba muốn cấm cản, hãy nghiêm túc nói rõ lí do vì sao.
“Không giống một thằng bé bảy tuổi một chút nào.” Trang Tiên Linh nhận xét, dù không nhớ rõ, nhưng lúc bảy tuổi thì cô chỉ toàn nghĩ đến việc chơi bời, và có những ước mơ phi thực tế.
Ngày 22 tháng 11
Khi tôi tìm hiểu về ngành nghề mình đã chọn, tôi vô tình đọc được một bài viết về khả năng ứng dụng của y sinh. Trong đó có đề cập tới một thí nghiệm diễn ra ở thị trấn này vào mười năm trước. Phải nói rằng đây là một tin khá chấn động với tôi, vì những cái tên liên quan đến vụ án cũng rất quen thuộc.
“Vậy là thằng bé biết đến vụ án như vậy.” Trang Tiên Linh hiểu ra, hôm nay là 8 tháng 12, nghĩa là đã hơn hai tuần mà thằng bé vẫn tiếp tục tìm kiếm, chắc chắn việc này khiến nó quan tâm rất nhiều.
Đúng lúc đó, con trai cô về phòng “Con chào mẹ, ôi, căn phòng trở nên gọn gàng quá. Mà mẹ quyết định đọc nhật kí của con đấy à?”
“Phải, có vẻ con đang quan tâm đến vụ án Hồi sinh người chết mười năm trước?” Trang Tiên Linh hỏi.
“Đúng vậy ạ. Đầu tiên thì nó liên quan đến ngành nghề mơ ước của con. Con thấy khá tò mò khi mà có người lại dùng nó vào việc xấu. Thứ hai là những cái tên trong đó rất quen thuộc. Nhưng mà có lẽ do tính chất vụ án phức tạp, lại chưa giải quyết triệt để nên không có nhiều thông tin lắm.” Thằng bé trả lời.
“Ba con có lẽ sẽ không thích nhắc lại vụ án này đâu. Nhưng nếu con muốn nghe, thì mẹ có thể kể cho con.” Trang Tiên Linh nói, cô cảm thấy con trai cô đủ trưởng thành để có quyền được biết tất cả mọi chuyện.