Chương 29: Lần Gặp Cuối..
Tạ Hinh lái xe với tốc độ cao nên rất nhanh đã chạy đến gần chỗ của cô. Nhưng lúc nãy vì vui quá nên anh quên hỏi rõ địa chỉ nên đành phải chạy chậm để tìm kiếm xung quanh.
Tìm kiếm được một lúc lâu anh cũng đã tìm thấy được bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang co ro. Anh mừng rỡ nhìn xung quanh tìm chỗ đậu xe rồi nhanh chóng mở cửa đi vào.
Lúc nãy thấy bộ dạng ngồi run rẩy của cô thì anh cũng đã đoán được cô bé này là đang lạnh đến mức muốn đông cứng rồi.
Vì vậy mà dù gấp nhưng tay anh vẫn không thể nào quên cầm theo áo khoác của mình chạy tới chỗ cô.
Hạ Giai đang lạnh cóng đang định cầm ly trà nóng của mình lên uống thì nghe có tiếng bước chân đang chạy tới.
Cô theo phản xạ mà ngẩng đầu lên, khi thấy Tạ Hinh đang chạy tới chỗ mình thì toàn thân cô khẽ run lên một cái.
Anh đi tới, khi cô định mở miệng để nói chuyện thì anh lấy áo khoác choàng qua người của cô rồi mỉm cười nói:
“Trời lạnh như này mà còn ra ngoài. Cô không sợ sẽ bị bệnh sao?”
Hạ Giai lắc đầu, hít hít mũi rồi nói:
“Không sợ, anh có chuyện gì mau ngồi xuống nói đi.”
Tạ Hinh nhìn bộ dạng này của cô cũng bất lực, kêu ông chủ mang cho mình một ly trà ấm rồi mới ngồi xuống.
Anh và cô cả hai cùng im lặng, không ai chịu mở lời trước. Cô nhìn chằm chằm vào ly trà của mình cũng không nhìn anh một lần.
Anh thì vẫn luôn nhìn vào cô, anh muốn đoán thử tâm tư của cô gái nhỏ. Nhưng cô gái nhỏ này cũng không biểu lộ cảm xúc của mình.
Cả hai đều im lặng cho đến khi ông chủ hớn hở mang ly trà ấm ra đặt trước mặt anh, vui vẻ nói:
“Hai người là một cặp sao?”
Anh đang định mở miệng thì Hạ Giai đã nhanh miệng phản bác:
“Khô…không phải, không phải một cặp.”
Anh nhíu mày nhìn chằm chằm Hạ Giai, cũng không buồn mở miệng ra nữa.
Ông chủ cũng biết mình lỡ miệng nên khó xử xin lỗi:
“Vậy sao? Chắc do tôi đoán nhầm, hai người tha lỗi cho tôi nhé…”
Hạ Giai mỉm cười dịu dàng nói:
“Không sao đâu chú.”
Khi ông chủ quay lưng rời đi thì Tạ Hinh mới cất tiếng, lông mày vẫn luôn nhíu chặt trực tiếp hỏi:
“Tại sao lại không chịu về nhà đi?”
Hạ Giai thản nhiên trả lời:
“Không có nhà.”
Tạ Hinh nhíu chặt lông mày hơn, giọng khàn đặc hỏi:
“Không có nhà? Cô muốn nói gì vậy?”
Hạ Giai cười nhẹ một tiếng, rồi nhìn lên trên bầu trời đêm nói:
“Thì là như vậy đó, em không có nhà, cũng không có gia đình, em giống trẻ mồ côi nhỉ? Hì hì…”
Thái độ nửa đùa nửa thật của cô khiến anh bất ngờ, lời nói của cô lại khiến anh không thể tin nổi.
Tại sao cô lại nói như vậy? Anh rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên cố gặng hỏi thêm:
“Khụ…khụ…có thể nói cho tôi nghe vì sao không? Nếu giúp được tôi có thể giúp cô…”
Cô cười, thái độ không có gì là buồn bã nói:
“Em thì có gì cần anh giúp chứ? Em cũng không thiếu bạn, nên không cần sự giúp đỡ của Tạ thiếu đâu.”
Lời này của cô vừa thốt ra dường như muốn lập tức đẩy anh ra xa. Môi anh khẽ giựt giựt, nuốt nước bọt rồi nói:
“Cái gì mà Tạ thiếu? Từ bao giờ mà xưng hộ giữa tôi và cô lại khách sáo như vậy?”
Hạ Giai không nhìn thẳng vào mắt anh, cười cười nói:
“Dù sao em cũng không thân với anh lắm nên em nghĩ cách tốt nhất vẫn nên gọi Tạ thiếu. Em cũng không còn quan hệ gì với Hạ Gia nữa thì không phải đồng nghĩ với việc chúng ta cũng không còn phải mang danh nghĩa là thanh mai trúc mã nữa sao?”
Cổ họng Tạ Hinh khô khốc, lại một lần nữa nuốt nước bọt…ực ực nói:
“Tại sao lại phải nghĩ như vậy? Việc cô muốn từ nhà họ Hạ sao tôi cũng bị?”
Hạ Giai lúc này mới nhìn thẳng vào mắt của anh, không chút kích động, cũng không một gợn sóng nào trong mắt bình thản nói:
“Không phải từ nhỏ anh vẫn luôn ghét em sao? Không phải anh nói với chị Nghiên Nghiên rằng nếu em không phải con gái của Hạ Gia thì anh sẽ không phải gắn cái mác thanh mai trúc mã vớ vẩn đó sao? Anh đã quên rồi sao?”
Tạ Hinh nghe thì cả người đông cứng lại, chậm rời mở miệng:
“Lúc đó còn nhỏ chưa suy nghĩ thấu đáo, không tính.”
Hạ Giai thấy anh lúc này quá trẻ con nên bật cười:
“Lời nói sao có thể rút lại chứ? Nếu lời nói nào cũng có thể rút lại thì còn niềm tin có thể đặt ở đâu đây?”
Tạ Hinh nhìn vẻ hiểu chuyện của cô mà đau lòng, anh ngồi im muốn nghe cô nói chuyện. Cô cầm ly trà lên uống một hớp rồi nói tiếp:
“Anh cũng không nhớ sao? Lúc nhỏ anh rất ghét em, lần nào em tìm anh muốn anh chơi cùng anh cũng bảo em biến khỏi mắt anh. Lúc đó em nghĩ em đang làm phiền anh học bài nhưng không phải… Khi chị Nghiên Nghiên tới tìm anh muốn nhờ anh chút việc, anh cũng không ngần ngại bỏ cuốn sách xuống mà giúp chị ấy. Lúc đó anh có thể mặc kệ em thì sao bây giờ anh lại không thể mặc kệ em nữa?”
Tạ Hinh ngồi im nghe cô lên án mình, anh không ngờ những việc anh làm với cô từ nhỏ chuyện gì cô cũng nhớ rất rõ.
Những chuyện anh làm tổn thương cô, hay những lời xúc phạm mà anh nói. Anh bây giờ còn không nhớ rõ, cô lại có thể nhắc lại từng câu một.
Anh cúi đầu xuống không nhìn vào mắt cô, khàn giọng nói:
“Nếu chỉ là không muốn có quan hệ với tôi thì cô cũng đâu cần phải từ mặt cả nhà họ Hạ?”
Hạ Giai thở dài: “Đúng không phải chỉ có chuyện này, mà còn rất nhiều chuyện, chuyện lớn chuyện nhỏ từng cái tích tụ lại. Bây giờ thì lại không thể nào tích tụ lại được nữa nên mới thành ra cớ sự như này.”
Hạ Giai cười mỉm: “Anh trai, đây là lần cuối em gọi anh như vậy. Em biết là anh là thắc mắc chuyện tại sao em lại từ mặt Hạ Gia và tại sao lại tránh mặt anh.”
Tạ Hinh: “…”
Hạ Giai: “Hì, anh không trả lời được sao? Là vì em không muốn dẫm vào vết xe đổ nữa. Lần này em muốn một lần sống vì em. Vì bản thân em mà thôi…”
Nhìn điệu cười ngây ngô và lời nói như con dao đâm vào tim của cô khiến anh đau lòng.
Cái gì mà anh trai? Rồi lần cuối cùng? Đây có nghĩa là từ này về sao cô cũng không muốn gặp lại anh sao?
Anh tức giậm nghiến răng ken két, cố kìm nén cơn giận xuống thấp giọng mắng:
“Con mẹ nó, đây là muốn từ quan hệ với cả tôi luôn sao?”
Hạ Giai thấy anh tức giận thì cũng không bất ngờ cho lắm. Cô nhìn thẳng vào mắt anh nói:
“Trước giờ chúng ta cũng không thân, lần này coi như là nói cho ra lẽ đi. Sau này anh sẽ không phải thắc mắc nữa.”
Nói xong, cô cũng không đợi anh trả lời liền đứng dậy gọi ông chủ:
“Ông chủ, con để tiền trên bàn nhé.”
Ông chủ đứng ở trong nói vọng ra:
“ĐƯỢC, CẢM ƠN QUÝ KHÁCH!!”
Đúng lúc Noãn Uyên cũng về tới, bên trong xe nhìn ra thấy bóng dáng của cô thì gọi tài xế:
“Chú, dừng lại một chút.”
Noãn Uyên mở cửa xe, thấy cô đang nói chuyện với anh đó, cô ấy mới banh mắt ra nhìn kỹ lại thì mới phát hiện ra đó là Tạ Hinh.
Cô bất ngờ nên gọi to: “GIAI GIAIIII…”
Hạ Giai giật mình ngước lên…
Tìm kiếm được một lúc lâu anh cũng đã tìm thấy được bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang co ro. Anh mừng rỡ nhìn xung quanh tìm chỗ đậu xe rồi nhanh chóng mở cửa đi vào.
Lúc nãy thấy bộ dạng ngồi run rẩy của cô thì anh cũng đã đoán được cô bé này là đang lạnh đến mức muốn đông cứng rồi.
Vì vậy mà dù gấp nhưng tay anh vẫn không thể nào quên cầm theo áo khoác của mình chạy tới chỗ cô.
Hạ Giai đang lạnh cóng đang định cầm ly trà nóng của mình lên uống thì nghe có tiếng bước chân đang chạy tới.
Cô theo phản xạ mà ngẩng đầu lên, khi thấy Tạ Hinh đang chạy tới chỗ mình thì toàn thân cô khẽ run lên một cái.
Anh đi tới, khi cô định mở miệng để nói chuyện thì anh lấy áo khoác choàng qua người của cô rồi mỉm cười nói:
“Trời lạnh như này mà còn ra ngoài. Cô không sợ sẽ bị bệnh sao?”
Hạ Giai lắc đầu, hít hít mũi rồi nói:
“Không sợ, anh có chuyện gì mau ngồi xuống nói đi.”
Tạ Hinh nhìn bộ dạng này của cô cũng bất lực, kêu ông chủ mang cho mình một ly trà ấm rồi mới ngồi xuống.
Anh và cô cả hai cùng im lặng, không ai chịu mở lời trước. Cô nhìn chằm chằm vào ly trà của mình cũng không nhìn anh một lần.
Anh thì vẫn luôn nhìn vào cô, anh muốn đoán thử tâm tư của cô gái nhỏ. Nhưng cô gái nhỏ này cũng không biểu lộ cảm xúc của mình.
Cả hai đều im lặng cho đến khi ông chủ hớn hở mang ly trà ấm ra đặt trước mặt anh, vui vẻ nói:
“Hai người là một cặp sao?”
Anh đang định mở miệng thì Hạ Giai đã nhanh miệng phản bác:
“Khô…không phải, không phải một cặp.”
Anh nhíu mày nhìn chằm chằm Hạ Giai, cũng không buồn mở miệng ra nữa.
Ông chủ cũng biết mình lỡ miệng nên khó xử xin lỗi:
“Vậy sao? Chắc do tôi đoán nhầm, hai người tha lỗi cho tôi nhé…”
Hạ Giai mỉm cười dịu dàng nói:
“Không sao đâu chú.”
Khi ông chủ quay lưng rời đi thì Tạ Hinh mới cất tiếng, lông mày vẫn luôn nhíu chặt trực tiếp hỏi:
“Tại sao lại không chịu về nhà đi?”
Hạ Giai thản nhiên trả lời:
“Không có nhà.”
Tạ Hinh nhíu chặt lông mày hơn, giọng khàn đặc hỏi:
“Không có nhà? Cô muốn nói gì vậy?”
Hạ Giai cười nhẹ một tiếng, rồi nhìn lên trên bầu trời đêm nói:
“Thì là như vậy đó, em không có nhà, cũng không có gia đình, em giống trẻ mồ côi nhỉ? Hì hì…”
Thái độ nửa đùa nửa thật của cô khiến anh bất ngờ, lời nói của cô lại khiến anh không thể tin nổi.
Tại sao cô lại nói như vậy? Anh rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên cố gặng hỏi thêm:
“Khụ…khụ…có thể nói cho tôi nghe vì sao không? Nếu giúp được tôi có thể giúp cô…”
Cô cười, thái độ không có gì là buồn bã nói:
“Em thì có gì cần anh giúp chứ? Em cũng không thiếu bạn, nên không cần sự giúp đỡ của Tạ thiếu đâu.”
Lời này của cô vừa thốt ra dường như muốn lập tức đẩy anh ra xa. Môi anh khẽ giựt giựt, nuốt nước bọt rồi nói:
“Cái gì mà Tạ thiếu? Từ bao giờ mà xưng hộ giữa tôi và cô lại khách sáo như vậy?”
Hạ Giai không nhìn thẳng vào mắt anh, cười cười nói:
“Dù sao em cũng không thân với anh lắm nên em nghĩ cách tốt nhất vẫn nên gọi Tạ thiếu. Em cũng không còn quan hệ gì với Hạ Gia nữa thì không phải đồng nghĩ với việc chúng ta cũng không còn phải mang danh nghĩa là thanh mai trúc mã nữa sao?”
Cổ họng Tạ Hinh khô khốc, lại một lần nữa nuốt nước bọt…ực ực nói:
“Tại sao lại phải nghĩ như vậy? Việc cô muốn từ nhà họ Hạ sao tôi cũng bị?”
Hạ Giai lúc này mới nhìn thẳng vào mắt của anh, không chút kích động, cũng không một gợn sóng nào trong mắt bình thản nói:
“Không phải từ nhỏ anh vẫn luôn ghét em sao? Không phải anh nói với chị Nghiên Nghiên rằng nếu em không phải con gái của Hạ Gia thì anh sẽ không phải gắn cái mác thanh mai trúc mã vớ vẩn đó sao? Anh đã quên rồi sao?”
Tạ Hinh nghe thì cả người đông cứng lại, chậm rời mở miệng:
“Lúc đó còn nhỏ chưa suy nghĩ thấu đáo, không tính.”
Hạ Giai thấy anh lúc này quá trẻ con nên bật cười:
“Lời nói sao có thể rút lại chứ? Nếu lời nói nào cũng có thể rút lại thì còn niềm tin có thể đặt ở đâu đây?”
Tạ Hinh nhìn vẻ hiểu chuyện của cô mà đau lòng, anh ngồi im muốn nghe cô nói chuyện. Cô cầm ly trà lên uống một hớp rồi nói tiếp:
“Anh cũng không nhớ sao? Lúc nhỏ anh rất ghét em, lần nào em tìm anh muốn anh chơi cùng anh cũng bảo em biến khỏi mắt anh. Lúc đó em nghĩ em đang làm phiền anh học bài nhưng không phải… Khi chị Nghiên Nghiên tới tìm anh muốn nhờ anh chút việc, anh cũng không ngần ngại bỏ cuốn sách xuống mà giúp chị ấy. Lúc đó anh có thể mặc kệ em thì sao bây giờ anh lại không thể mặc kệ em nữa?”
Tạ Hinh ngồi im nghe cô lên án mình, anh không ngờ những việc anh làm với cô từ nhỏ chuyện gì cô cũng nhớ rất rõ.
Những chuyện anh làm tổn thương cô, hay những lời xúc phạm mà anh nói. Anh bây giờ còn không nhớ rõ, cô lại có thể nhắc lại từng câu một.
Anh cúi đầu xuống không nhìn vào mắt cô, khàn giọng nói:
“Nếu chỉ là không muốn có quan hệ với tôi thì cô cũng đâu cần phải từ mặt cả nhà họ Hạ?”
Hạ Giai thở dài: “Đúng không phải chỉ có chuyện này, mà còn rất nhiều chuyện, chuyện lớn chuyện nhỏ từng cái tích tụ lại. Bây giờ thì lại không thể nào tích tụ lại được nữa nên mới thành ra cớ sự như này.”
Hạ Giai cười mỉm: “Anh trai, đây là lần cuối em gọi anh như vậy. Em biết là anh là thắc mắc chuyện tại sao em lại từ mặt Hạ Gia và tại sao lại tránh mặt anh.”
Tạ Hinh: “…”
Hạ Giai: “Hì, anh không trả lời được sao? Là vì em không muốn dẫm vào vết xe đổ nữa. Lần này em muốn một lần sống vì em. Vì bản thân em mà thôi…”
Nhìn điệu cười ngây ngô và lời nói như con dao đâm vào tim của cô khiến anh đau lòng.
Cái gì mà anh trai? Rồi lần cuối cùng? Đây có nghĩa là từ này về sao cô cũng không muốn gặp lại anh sao?
Anh tức giậm nghiến răng ken két, cố kìm nén cơn giận xuống thấp giọng mắng:
“Con mẹ nó, đây là muốn từ quan hệ với cả tôi luôn sao?”
Hạ Giai thấy anh tức giận thì cũng không bất ngờ cho lắm. Cô nhìn thẳng vào mắt anh nói:
“Trước giờ chúng ta cũng không thân, lần này coi như là nói cho ra lẽ đi. Sau này anh sẽ không phải thắc mắc nữa.”
Nói xong, cô cũng không đợi anh trả lời liền đứng dậy gọi ông chủ:
“Ông chủ, con để tiền trên bàn nhé.”
Ông chủ đứng ở trong nói vọng ra:
“ĐƯỢC, CẢM ƠN QUÝ KHÁCH!!”
Đúng lúc Noãn Uyên cũng về tới, bên trong xe nhìn ra thấy bóng dáng của cô thì gọi tài xế:
“Chú, dừng lại một chút.”
Noãn Uyên mở cửa xe, thấy cô đang nói chuyện với anh đó, cô ấy mới banh mắt ra nhìn kỹ lại thì mới phát hiện ra đó là Tạ Hinh.
Cô bất ngờ nên gọi to: “GIAI GIAIIII…”
Hạ Giai giật mình ngước lên…