CHƯƠNG 19: NỤ HÔN BÁ ĐẠO
CHƯƠNG 19: NỤ HÔN BÁ ĐẠO
Tô Cẩn Nghiêm đứng trước cửa phòng của Chung Thủy Linh, anh hít sâu một hơi mới đưa tay gõ cửa.
Chỉ trong chốc lát cửa phòng chậm rãi mở ra, Chung Thủy Linh chỉ quấn khăn tắm đứng trong phòng đang cười với anh.
Tô Cẩn Nghiêm sửng sốt, anh hoàn toàn không ngờ cô sẽ ăn mặc như vậy mà đi mở cửa cho anh. Nhất thời anh trợn trừng hai mắt nhìn cô, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Những lời nói anh đã chuẩn bị suốt dọc đường lúc này lại không thốt ra được một chữ nào.
Thấy anh ngẩn ngơ trừng mắt nhìn mình như vậy, Chung Thủy Linh giơ tay kéo anh vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Tô Cẩn Nghiêm bị Chung Thủy Linh kéo thẳng vào phòng như vậy, lúc này anh mới tỉnh táo lại, trừng mắt với cô, vẻ mặt trách móc nói: "Cô mặc như vậy ra mở cửa sao?" Nếu lúc nãy người đứng bên ngoài không phải là anh mà là người đàn ông lạ nào đó thì sao?
"Tôi biết là anh mà." Cô mỉm cười nhìn anh, hoàn toàn không để ý tới vẻ trách móc của anh, nói: "Tôi đã nhìn từ cửa sổ bên đó rồi. Nhìn thấy xe của anh dừng lại trước cửa lầu nên tôi mới mở đấy." Không phải cô không có ý thức đề phòng nhưng chỉ là cô biết là anh, cho nên mới cố ý như vậy.
Thật ra trước khi anh tới đây cô cũng có nghĩ sẽ đi thay quần áo, chỉ là khi cô nhớ tới dáng vẻ của anh lúc ở bờ sông tối nay, thì cô không nhịn được muốn trêu anh nữa.
"Cho dù biết là tôi nhưng cô ăn mặc như vậy, cô không sợ..." Anh cũng là người đàn ông bình thường, cô ăn mặc như vậy không sợ anh sẽ làm ra chuyện gì sao?
"Tôi sợ gì?" Chung Thủy Linh nhìn anh, sau đó cố ý đến gần anh thêm một bước.
Tô Cẩn Nghiêm theo bản năng lùi về sau, cả người nhảy dựng lên như phải bỏng, tim anh đập còn nhanh hơn vừa chạy vượt chướng ngại vật mười cây số xong.
Thấy anh lùi về sau, Chung Thủy Linh lại ép sát lên trước một bước, cô cố ý truy hỏi: "Tôi ăn mặc như vậy anh sẽ làm gì tôi?" Cả người cô gần như đã kề sát lên người anh, giơ tay ôm lấy cổ anh.
Lý trí của Tô Cẩn Nghiêm gần như sắp sụp đổ, cảm quan của anh càng rõ hơn bất cứ lúc nào. Anh có thể cảm nhận được cơ thể của cô đang đến gần, cho dù ngăn cách bởi bộ đồ, nhưng anh cũng có thể cảm nhận được đường cong của cô. Không chỉ như vậy, anh còn có thể cảm nhận được cánh tay cô đang ôm cổ anh hơi lành lạnh, ngoài ra cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh và cô đang đan xen vào nhau. Cả người anh bắt đầu càng thêm khô nóng, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhịn không được nuốt nước bọt.
Chung Thủy Linh thu hết phản ứng của anh vào đáy mắt, cô cố ý đè thấp giọng mê hoặc hỏi: "Tôi cũng đã mặc như vậy rồi chẳng lẽ hoàn toàn không có sức quyến rũ nào đối với anh sao?"
Tô Cẩn Nghiêm biết, nếu mình đủ lý trí, thì khi chưa xảy ra chuyện gì, bản thân anh nên đẩy cô ra, sau đó xoay người rời khỏi nơi này.
Nhưng khi bàn tay của Chung Thủy Linh theo cổ của anh lần xuống trước ngực tìm kiếm, cho dù Tô Cẩn Nghiêm có lý trí đến đâu đi nữa thì vào lúc này cũng hoàn toàn sụp đổ, anh giơ tay ôm chặt cô, hôn lên môi cô một cách mạnh mẽ.
Bởi vì quá mức đột ngột, thậm chí Chung Thủy Linh còn chưa kịp phản ứng lại thì miệng của cô đã bị anh mạnh mẽ bịt kín. Lưỡi của anh thừa lúc cô không chú ý xông vào miệng cô, so với đầu lưỡi cứng ngắc và trúc trắc tối nay lúc ở bờ sông, thì lúc này anh giống như cao thủ hôn môi, lay động mọi cảm quan của Chung Thủy Linh, kích thích đến tận tim cô.
Tô Cẩn Nghiêm ôm chặt eo cô, hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng chuyên chú. Cô nhóc này còn dám nói, cô đã ăn mặc như vậy rồi, nếu anh hoàn toàn không có phản ứng gì với cô đó mới là không bình thường.
Nụ hôn của Tô Cẩn Nghiêm vô cùng bá đạo làm cho Chung Thủy Linh vốn đang tưởng bản thân giữ thế chủ động trong chớp mắt có phần bối rối, dán lên môi anh nhẹ giọng nghẹn ngào: "Đau..."
Tiếng rên nhẹ của Chung Thủy Linh giống như tia chớp khiến Tô Cẩn Nghiêm bỗng tỉnh táo lại, anh như bị điện giật đẩy cô ra khỏi lồng ngực của mình, lúc này anh mới ý thức lại vừa nãy bản thân đã làm chuyện gì.
Nhìn Chung Thủy Linh vì bị anh đẩy ra nên lảo đảo ngồi xuống giường, Tô Cẩn Nghiêm vội vàng xoay người lại đưa lưng về phía cô nói: "Tôi, tôi về trước đây." Nói xong anh nhanh chân đi tới cửa phòng, mở cửa đi luôn ra ngoài.
Chờ sau khi anh rời đi, lúc này Chung Thủy Linh mới chậm rãi phục hồi tinh thần, cúi đầu mới phát hiện khăn tắm trên người cô chẳng biết lúc nào đã rơi xuống làm phần ngực như ẩn như hiện thế nào.
Chung Thủy Linh buộc chặt khăn tắm lại một lần nữa, sau đó đứng dậy nhìn về phía cửa sổ, xe của Tô Cẩn Nghiêm ở dưới lầu vẫn còn đậu ở đó chưa rời đi. Cô nhìn không thấy gương mặt của Tô Cẩn Nghiêm, nhưng bên trong xe tối om đột nhiên lóe lên điểm đỏ khiến cô chắc chắn Tô Cẩn Nghiêm đang ngồi trong xe.
Tim cô vẫn còn đập nhanh, nhớ lại chuyện vừa rồi, Chung Thủy Linh vẫn còn sợ hãi. Cô không biết nếu lúc nãy Tô Cẩn Nghiêm không đẩy cô ra thì phía sau sẽ xảy ra chuyện gì, có thể bản thân cô sẽ đẩy anh ra, cũng có thể thuận đà tiến tới...
Chung Thủy Linh đứng bên cửa sổ không biết bao lâu cho đến khi Tô Cẩn Nghiêm dưới lầu nổ máy xe rời đi cô mới quay trở lại giường, lúc này cô mới chú ý tới hộp phở xào bị rớt trên nền nhà.
Cô lại xuống giường nhặt hộp phở lên, hộp phở xào vốn dĩ lúc nãy còn nóng hôi hổi lúc này đã hoàn toàn nguội lạnh. Cô để lên quầy tủ, tháo túi ni lông bên ngoài ra, giơ tay bỏ luôn vào miệng, tuy phở xào đã nguội nhưng mùi vị rất ngon. Chỉ là khi nghĩ tới dáng vẻ Tô Cẩn Nghiêm rời đi lúc nãy, Chung Thủy Linh không kìm được cong khóe miệng nở nụ cười.
Hôm sau, Chung Thủy Linh đi từ trong phòng xuống cầu thang đang chuẩn bị ra ngoài ăn chút gì đó, vừa mới xuống lầu cô đã nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm mặc quân phục ngay ngắn đang ngồi trên ghế trong phòng khách, anh thấy cô đi xuống thì đứng dậy đi về phía cô.
"Tôi còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ không tới tìm tôi nữa." Chung Thủy Linh nhìn anh cười như không cười nói.
Ánh mắt của Tô Cẩn Nghiêm hơi né tránh, chỉ nói: "Tôi sẽ không bỏ cô một mình."
Chung Thủy Linh nghe vậy mỉm cười, vươn tay ra kéo tay anh, nhìn anh nói: "Tôi vẫn muốn ăn phở xào, tối qua ăn rất ngon."
Tuy Tô Cẩn Nghiêm hơi không quen bị cô lôi kéo như vậy, nhưng lại không đẩy ra, chỉ là hơi lúng túng không nhìn cô, gật đầu đồng ý: "Được."
Tô Cẩn Nghiêm đứng trước cửa phòng của Chung Thủy Linh, anh hít sâu một hơi mới đưa tay gõ cửa.
Chỉ trong chốc lát cửa phòng chậm rãi mở ra, Chung Thủy Linh chỉ quấn khăn tắm đứng trong phòng đang cười với anh.
Tô Cẩn Nghiêm sửng sốt, anh hoàn toàn không ngờ cô sẽ ăn mặc như vậy mà đi mở cửa cho anh. Nhất thời anh trợn trừng hai mắt nhìn cô, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Những lời nói anh đã chuẩn bị suốt dọc đường lúc này lại không thốt ra được một chữ nào.
Thấy anh ngẩn ngơ trừng mắt nhìn mình như vậy, Chung Thủy Linh giơ tay kéo anh vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Tô Cẩn Nghiêm bị Chung Thủy Linh kéo thẳng vào phòng như vậy, lúc này anh mới tỉnh táo lại, trừng mắt với cô, vẻ mặt trách móc nói: "Cô mặc như vậy ra mở cửa sao?" Nếu lúc nãy người đứng bên ngoài không phải là anh mà là người đàn ông lạ nào đó thì sao?
"Tôi biết là anh mà." Cô mỉm cười nhìn anh, hoàn toàn không để ý tới vẻ trách móc của anh, nói: "Tôi đã nhìn từ cửa sổ bên đó rồi. Nhìn thấy xe của anh dừng lại trước cửa lầu nên tôi mới mở đấy." Không phải cô không có ý thức đề phòng nhưng chỉ là cô biết là anh, cho nên mới cố ý như vậy.
Thật ra trước khi anh tới đây cô cũng có nghĩ sẽ đi thay quần áo, chỉ là khi cô nhớ tới dáng vẻ của anh lúc ở bờ sông tối nay, thì cô không nhịn được muốn trêu anh nữa.
"Cho dù biết là tôi nhưng cô ăn mặc như vậy, cô không sợ..." Anh cũng là người đàn ông bình thường, cô ăn mặc như vậy không sợ anh sẽ làm ra chuyện gì sao?
"Tôi sợ gì?" Chung Thủy Linh nhìn anh, sau đó cố ý đến gần anh thêm một bước.
Tô Cẩn Nghiêm theo bản năng lùi về sau, cả người nhảy dựng lên như phải bỏng, tim anh đập còn nhanh hơn vừa chạy vượt chướng ngại vật mười cây số xong.
Thấy anh lùi về sau, Chung Thủy Linh lại ép sát lên trước một bước, cô cố ý truy hỏi: "Tôi ăn mặc như vậy anh sẽ làm gì tôi?" Cả người cô gần như đã kề sát lên người anh, giơ tay ôm lấy cổ anh.
Lý trí của Tô Cẩn Nghiêm gần như sắp sụp đổ, cảm quan của anh càng rõ hơn bất cứ lúc nào. Anh có thể cảm nhận được cơ thể của cô đang đến gần, cho dù ngăn cách bởi bộ đồ, nhưng anh cũng có thể cảm nhận được đường cong của cô. Không chỉ như vậy, anh còn có thể cảm nhận được cánh tay cô đang ôm cổ anh hơi lành lạnh, ngoài ra cũng có thể cảm nhận được hơi thở của anh và cô đang đan xen vào nhau. Cả người anh bắt đầu càng thêm khô nóng, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhịn không được nuốt nước bọt.
Chung Thủy Linh thu hết phản ứng của anh vào đáy mắt, cô cố ý đè thấp giọng mê hoặc hỏi: "Tôi cũng đã mặc như vậy rồi chẳng lẽ hoàn toàn không có sức quyến rũ nào đối với anh sao?"
Tô Cẩn Nghiêm biết, nếu mình đủ lý trí, thì khi chưa xảy ra chuyện gì, bản thân anh nên đẩy cô ra, sau đó xoay người rời khỏi nơi này.
Nhưng khi bàn tay của Chung Thủy Linh theo cổ của anh lần xuống trước ngực tìm kiếm, cho dù Tô Cẩn Nghiêm có lý trí đến đâu đi nữa thì vào lúc này cũng hoàn toàn sụp đổ, anh giơ tay ôm chặt cô, hôn lên môi cô một cách mạnh mẽ.
Bởi vì quá mức đột ngột, thậm chí Chung Thủy Linh còn chưa kịp phản ứng lại thì miệng của cô đã bị anh mạnh mẽ bịt kín. Lưỡi của anh thừa lúc cô không chú ý xông vào miệng cô, so với đầu lưỡi cứng ngắc và trúc trắc tối nay lúc ở bờ sông, thì lúc này anh giống như cao thủ hôn môi, lay động mọi cảm quan của Chung Thủy Linh, kích thích đến tận tim cô.
Tô Cẩn Nghiêm ôm chặt eo cô, hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng chuyên chú. Cô nhóc này còn dám nói, cô đã ăn mặc như vậy rồi, nếu anh hoàn toàn không có phản ứng gì với cô đó mới là không bình thường.
Nụ hôn của Tô Cẩn Nghiêm vô cùng bá đạo làm cho Chung Thủy Linh vốn đang tưởng bản thân giữ thế chủ động trong chớp mắt có phần bối rối, dán lên môi anh nhẹ giọng nghẹn ngào: "Đau..."
Tiếng rên nhẹ của Chung Thủy Linh giống như tia chớp khiến Tô Cẩn Nghiêm bỗng tỉnh táo lại, anh như bị điện giật đẩy cô ra khỏi lồng ngực của mình, lúc này anh mới ý thức lại vừa nãy bản thân đã làm chuyện gì.
Nhìn Chung Thủy Linh vì bị anh đẩy ra nên lảo đảo ngồi xuống giường, Tô Cẩn Nghiêm vội vàng xoay người lại đưa lưng về phía cô nói: "Tôi, tôi về trước đây." Nói xong anh nhanh chân đi tới cửa phòng, mở cửa đi luôn ra ngoài.
Chờ sau khi anh rời đi, lúc này Chung Thủy Linh mới chậm rãi phục hồi tinh thần, cúi đầu mới phát hiện khăn tắm trên người cô chẳng biết lúc nào đã rơi xuống làm phần ngực như ẩn như hiện thế nào.
Chung Thủy Linh buộc chặt khăn tắm lại một lần nữa, sau đó đứng dậy nhìn về phía cửa sổ, xe của Tô Cẩn Nghiêm ở dưới lầu vẫn còn đậu ở đó chưa rời đi. Cô nhìn không thấy gương mặt của Tô Cẩn Nghiêm, nhưng bên trong xe tối om đột nhiên lóe lên điểm đỏ khiến cô chắc chắn Tô Cẩn Nghiêm đang ngồi trong xe.
Tim cô vẫn còn đập nhanh, nhớ lại chuyện vừa rồi, Chung Thủy Linh vẫn còn sợ hãi. Cô không biết nếu lúc nãy Tô Cẩn Nghiêm không đẩy cô ra thì phía sau sẽ xảy ra chuyện gì, có thể bản thân cô sẽ đẩy anh ra, cũng có thể thuận đà tiến tới...
Chung Thủy Linh đứng bên cửa sổ không biết bao lâu cho đến khi Tô Cẩn Nghiêm dưới lầu nổ máy xe rời đi cô mới quay trở lại giường, lúc này cô mới chú ý tới hộp phở xào bị rớt trên nền nhà.
Cô lại xuống giường nhặt hộp phở lên, hộp phở xào vốn dĩ lúc nãy còn nóng hôi hổi lúc này đã hoàn toàn nguội lạnh. Cô để lên quầy tủ, tháo túi ni lông bên ngoài ra, giơ tay bỏ luôn vào miệng, tuy phở xào đã nguội nhưng mùi vị rất ngon. Chỉ là khi nghĩ tới dáng vẻ Tô Cẩn Nghiêm rời đi lúc nãy, Chung Thủy Linh không kìm được cong khóe miệng nở nụ cười.
Hôm sau, Chung Thủy Linh đi từ trong phòng xuống cầu thang đang chuẩn bị ra ngoài ăn chút gì đó, vừa mới xuống lầu cô đã nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm mặc quân phục ngay ngắn đang ngồi trên ghế trong phòng khách, anh thấy cô đi xuống thì đứng dậy đi về phía cô.
"Tôi còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ không tới tìm tôi nữa." Chung Thủy Linh nhìn anh cười như không cười nói.
Ánh mắt của Tô Cẩn Nghiêm hơi né tránh, chỉ nói: "Tôi sẽ không bỏ cô một mình."
Chung Thủy Linh nghe vậy mỉm cười, vươn tay ra kéo tay anh, nhìn anh nói: "Tôi vẫn muốn ăn phở xào, tối qua ăn rất ngon."
Tuy Tô Cẩn Nghiêm hơi không quen bị cô lôi kéo như vậy, nhưng lại không đẩy ra, chỉ là hơi lúng túng không nhìn cô, gật đầu đồng ý: "Được."