CHƯƠNG 20: THAM QUAN ĐƠN VỊ
CHƯƠNG 20: THAM QUAN ĐƠN VỊ
Sau khi ăn sáng xong, Tô Cẩn Nghiêm dẫn cô đi tham quan đơn vị như cô mong muốn. Bởi vì là cuối tuần, người huấn luyện trong quân khu ít hơn ngày thường rất nhiều.
Chung Thủy Linh cũng sắp quên chuyện tham quan đơn vị cô nói từ khi nào rồi. Mấy năm nay sau khi dọn ra ngoài, cô rất ít khi trở về nhà, chứ đừng nói chi đến việc tham quan quân khu.
Lúc đi ngang sân thể dục, Chung Thủy Linh tò mò quay đầu hỏi anh: "Bình thường các anh huấn luyện ở đây sao?"
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu nói: "Lúc không có huấn luyện, thỉnh thoảng tới đây chạy bộ vài vòng."
"Vậy các anh thường huấn luyện ở đâu?" Cô quả thật không quên những lời thủ trưởng đã nói, anh từng lấy tỷ lệ 9 với 1 đánh bại anh hai của cô. Cô hơi tò mò bình thường những người lính đặc công như bọn họ sẽ huấn luyện như thế nào?
"Có lúc sẽ đi nơi khác huấn luyện, có lúc sẽ chạy vượt chướng ngại vật ở chỗ cách đây mấy chục cây số." Tô Cẩn Nghiêm nói rất nhẹ nhàng, giống như việc huấn luyện này đều là những chuyện rất đơn giản.
"Mệt không?" Chung Thủy Linh nhìn anh. Bởi vì sinh ra trong gia đình bộ đội nên cô càng hiểu rõ mọi gian khổ trong công việc huấn luyện của bọn họ hơn bất cứ người bình thường nào.
"Quen là được." Tô Cẩn Nghiêm không nói nhiều, dẫn cô đến chỗ bình thường bản thân anh hay huấn luyện.
Chung Thủy Linh nhìn các loại chướng ngại vật làm từ cát, từ bùn nhão trên sân cô cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng huấn luyện thường ngày của bọn họ. Đương lúc cô nhìn những thứ này muốn mở miệng hỏi gì đó thì trước mặt có người gọi.
"Đội trưởng."
Tô Cẩn Nghiêm giơ tay lên với người trước mặt, sau đó nhìn Chung Thủy Linh nói: "Những người trong đội đang huấn luyện ở đây, cô có muốn qua đó xem không?"
Chung Thủy Linh vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên muốn rồi."
Sau khi Chung Thủy Linh đồng ý, Tô Cẩn Nghiêm mới dẫn cô đi qua bên kia.
Mấy người trong đội vốn đang huấn luyện, thấy bọn họ đi tới nhất thời nhao nhao dừng lại, có người còn châu đầu ghé tai dường như đang nói gì đó.
Tô Cẩn Nghiêm hơi nhíu mày, hét lên với bọn họ: "Các cậu làm gì thế? Không cần huấn luyện à?" Giọng nói rất vang dội lại rất khí phách.
Chung Thủy Linh hơi bị dọa sợ. Cô nghĩ thầm lúc bình thường nếu anh hét lên như vậy với cô, cô chắc chắn sẽ không dám liều chết đi tìm mọi cách cố ý trêu đùa anh.
Mấy người đang dừng huấn luyện kia thấy anh nổi nóng, vội vã tập trung vào công việc huấn luyện của bản thân.
"Hôm nay không phải cuối tuần sao?" Chung Thủy Linh nhỏ giọng hỏi.
"Bình thường quân nhân không có khái niệm quá nhiều thời gian." Tô Cẩn Nghiêm chỉ giải thích đơn giản như vậy.
Đội phó Cao Hồng Bách thấy bọn họ đi qua đây, liền chạy đến đó. Anh ta liếc nhìn Chung Thủy Linh đang đi bên cạnh Tô Cẩn Nghiêm, sau đó cười vui hỏi Tô Cẩn Nghiêm hỏi: "Lão đại, vị này là chính là chị dâu à?" Giọng nói kia to vang đến nỗi nghe gần như là hét lên.
Làm sao Tô Cẩn Nghiêm không biết được tâm tư của anh ta chứ? Anh dùng chân đạp anh ta một cước nói: "Cậu hét to thế làm gì?"
Cao Hồng Bách dường như đã sớm biết anh sẽ dùng chiêu này, né người, chân của Tô Cẩn Nghiêm đạp lướt qua quần của anh ta, anh ta cũng không để ý đến Tô Cẩn Nghiêm nữa, vọt thẳng tới chỗ Chung Thủy Linh hô lớn: "Chào chị dâu!" Còn thuận tiện giơ tay chào kiểu quân đôi.
Những người lính sau lưng anh ta vốn đang huấn luyện vượt chướng ngại vật cũng đồng loạt nhìn về phía Chung Thủy Linh hô lớn lên: "Chào chị dâu!" Tiếng chào vang dội kia dường như muốn vang vọng đến cuối chân trời, khiến cho tất cả những người đang huấn luyện ở gần đấy đều nhìn về phía bên này.
Tô Cẩn Nghiêm bắt đầu hối hận lúc nãy mình không nên đi về phía bọn họ. Anh quay người qua nhìn Chung Thủy Linh, vốn dĩ anh lo lắng cô sẽ ngại ngùng, nhưng không ngờ tới cô đang mỉm cười chào bọn họ, đã vậy còn làm động tác chào lại vô cùng chuẩn nữa chứ, hoàn toàn không có dáng vẻ lúng túng hay ngại ngùng nào cả.
"Lão đại, tính bảo mật của anh cũng cao quá đấy. Hôm qua nghe đội trưởng Phan nói chúng tôi còn không tin." Cao Hồng Bách cười hi hi, cứ nhìn Chung Thủy Linh, rõ ràng là rất ngạc nhiên.
"Sao cậu lắm lời thế? Trở về giám sát bọn họ cho tôi, ngoài ra sáng nay sau khi kết thúc huấn luyện, tất cả mọi người trong đội mang theo ba mươi ký chạy mười cây số cho tôi." Tô Cẩn Nghiêm nói xong, quay qua nhìn Chung Thủy Linh nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô đi tới chỗ khác xem tiếp."
Chung Thủy Linh gật đầu, cô còn vẫy tay với đám người Cao Hồng Bách, sau đó mới rời đi cùng Tô Cẩn Nghiêm.
Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm còn chưa đi xa, sau lưng bọn họ đã vang lên tiếng chào: "Chị dâu đi thong thả!"
Chung Thủy Linh nhịn không được cười ra tiếng, cô quay đầu cố ý liếc nhìn Tô Cẩn Nghiêm.
Tô Cẩn Nghiêm lúng túng cười với cô, sau đó quay đầu trừng mắt đám người Cao Hồng Bách hô lớn: "Hai mươi cây số! Chạy không xong thì đừng ăn cơm!"
Tô Cẩn Nghiêm vừa nói xong Chung Thủy Linh đã nghe tiếng kêu ai oán vang lên từ sau lưng, khiến cô cười đến độ suýt chút nữa thở không được.
Tô Cẩn Nghiêm dẫn cô đi tham quan hơn nửa quân khu, lúc trưa bọn họ cùng ăn cơm ở nhà ăn. Đợi sau khi bọn họ ăn xong chuẩn bị rời đi thì nhóm người Cao Hồng Bách mồ hôi nhễ nhại mới bước từ ngoài vào. Lúc bọn họ vừa định gọi chị dâu thì bị Tô Cẩn Nghiêm trừng mắt, cảnh cáo nói: "Nếu còn nói hươu nói vượn thì buổi chiều nay mỗi người sẽ vác một trăm ký chạy!"
Dưới khí phách của Tô Cẩn Nghiêm, lời chào vốn dĩ đã đến miệng rốt cuộc đều bị bọn họ nuốt trở về, làm cho Chung Thủy Linh ở bên cạnh cười không dứt.
Sau khi ra khỏi nhà ăn, Chung Thủy Linh hoàn toàn nhịn không nổi nữa bật cười thành tiếng.
Nhìn cô cười thành như vậy, Tô Cẩn Nghiêm dở khóc dở cười nói: "Mắc cười như vậy sao?"
"Bọn họ rất đáng yêu." Vừa đơn giản lại chân thành. Có nhiều khi cuộc sống bộ đội đúng là đơn giản hơn ngoài xã hội rất nhiều. Có lẽ chính vì vậy mà năm đó thủ trưởng và mẹ cô vẫn luôn muốn cô vào quân đội.
"Một đám nhãi ranh." Tô Cẩn Nghiêm nói thế nhưng bản thân anh lại không phát hiện, khóe miệng cũng nhịn không được nở nụ cười.
Hai người đi dạo dọc theo quân khu thêm một lúc, chờ đến khi tiếng chuông báo nghỉ trưa vang lên, Chung Thủy Linh mới nhìn anh nói: "Ký túc xá của anh ở đâu, dẫn tôi qua đó xem đi."
Tô Cẩn Nghiêm hơi do dự, nhìn cô một hồi nhưng lại không nói gì.
Thấy anh không nói lời nào, Chung Thủy Linh nhìn anh cố ý nói: "Sao thế? Anh đang lo lắng tôi sẽ ăn anh hay là anh sẽ nhịn không được ăn tôi vậy?"
Tô Cẩn Nghiêm hơi lúng túng, quay đầu không nhìn cô nói: "Sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu." Anh nói xong thì đi thẳng về phía trước.
Chung Thủy Linh ở phía sau cười đắc ý, nhanh chóng bước theo anh.
Ký túc xá của Tô Cẩn Nghiêm ở phía sau nhà ăn, cách sân huấn luyện một quãng, thoạt nhìn bên ngoài chẳng có gì khác với ký túc xá bình thường. Bước vào trong có thể nhìn thấy đại sảnh, nơi này có lắp một tấm gương soi toàn thân. Chung Thủy Linh biết đó là để cho bọn họ mỗi ngày tự kiểm tra tác phong ăn mặc của bản thân.
Phòng của Tô Cẩn Nghiêm ở ngay lầu hai. Phòng của anh cũng không lớn lắm chỉ có một phòng ngủ và một phòng vệ sinh, nếu một người ở cũng rất rộng rãi và thoải mái. Ngoài ra có thể thấy, anh thu dọn phòng ốc rất gọn gàng. Chăn đơn trên giường gấp vuông vức, sàn nhà sạch không một hạt bụi.
Tô Cẩn Nghiêm rót cho cô một ly nước, Chung Thủy Linh giơ tay lấy nhưng vẫn không quên khen ngợi nói: "Phòng rất sạch đẹp."
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, cũng không để ý đến lời khen của cô mà hỏi ngược lại: "Cô có biết gả cho một quân nhân có nghĩa là cô phải đối mặt với chuyện gì không?"
Sau khi ăn sáng xong, Tô Cẩn Nghiêm dẫn cô đi tham quan đơn vị như cô mong muốn. Bởi vì là cuối tuần, người huấn luyện trong quân khu ít hơn ngày thường rất nhiều.
Chung Thủy Linh cũng sắp quên chuyện tham quan đơn vị cô nói từ khi nào rồi. Mấy năm nay sau khi dọn ra ngoài, cô rất ít khi trở về nhà, chứ đừng nói chi đến việc tham quan quân khu.
Lúc đi ngang sân thể dục, Chung Thủy Linh tò mò quay đầu hỏi anh: "Bình thường các anh huấn luyện ở đây sao?"
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu nói: "Lúc không có huấn luyện, thỉnh thoảng tới đây chạy bộ vài vòng."
"Vậy các anh thường huấn luyện ở đâu?" Cô quả thật không quên những lời thủ trưởng đã nói, anh từng lấy tỷ lệ 9 với 1 đánh bại anh hai của cô. Cô hơi tò mò bình thường những người lính đặc công như bọn họ sẽ huấn luyện như thế nào?
"Có lúc sẽ đi nơi khác huấn luyện, có lúc sẽ chạy vượt chướng ngại vật ở chỗ cách đây mấy chục cây số." Tô Cẩn Nghiêm nói rất nhẹ nhàng, giống như việc huấn luyện này đều là những chuyện rất đơn giản.
"Mệt không?" Chung Thủy Linh nhìn anh. Bởi vì sinh ra trong gia đình bộ đội nên cô càng hiểu rõ mọi gian khổ trong công việc huấn luyện của bọn họ hơn bất cứ người bình thường nào.
"Quen là được." Tô Cẩn Nghiêm không nói nhiều, dẫn cô đến chỗ bình thường bản thân anh hay huấn luyện.
Chung Thủy Linh nhìn các loại chướng ngại vật làm từ cát, từ bùn nhão trên sân cô cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng huấn luyện thường ngày của bọn họ. Đương lúc cô nhìn những thứ này muốn mở miệng hỏi gì đó thì trước mặt có người gọi.
"Đội trưởng."
Tô Cẩn Nghiêm giơ tay lên với người trước mặt, sau đó nhìn Chung Thủy Linh nói: "Những người trong đội đang huấn luyện ở đây, cô có muốn qua đó xem không?"
Chung Thủy Linh vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên muốn rồi."
Sau khi Chung Thủy Linh đồng ý, Tô Cẩn Nghiêm mới dẫn cô đi qua bên kia.
Mấy người trong đội vốn đang huấn luyện, thấy bọn họ đi tới nhất thời nhao nhao dừng lại, có người còn châu đầu ghé tai dường như đang nói gì đó.
Tô Cẩn Nghiêm hơi nhíu mày, hét lên với bọn họ: "Các cậu làm gì thế? Không cần huấn luyện à?" Giọng nói rất vang dội lại rất khí phách.
Chung Thủy Linh hơi bị dọa sợ. Cô nghĩ thầm lúc bình thường nếu anh hét lên như vậy với cô, cô chắc chắn sẽ không dám liều chết đi tìm mọi cách cố ý trêu đùa anh.
Mấy người đang dừng huấn luyện kia thấy anh nổi nóng, vội vã tập trung vào công việc huấn luyện của bản thân.
"Hôm nay không phải cuối tuần sao?" Chung Thủy Linh nhỏ giọng hỏi.
"Bình thường quân nhân không có khái niệm quá nhiều thời gian." Tô Cẩn Nghiêm chỉ giải thích đơn giản như vậy.
Đội phó Cao Hồng Bách thấy bọn họ đi qua đây, liền chạy đến đó. Anh ta liếc nhìn Chung Thủy Linh đang đi bên cạnh Tô Cẩn Nghiêm, sau đó cười vui hỏi Tô Cẩn Nghiêm hỏi: "Lão đại, vị này là chính là chị dâu à?" Giọng nói kia to vang đến nỗi nghe gần như là hét lên.
Làm sao Tô Cẩn Nghiêm không biết được tâm tư của anh ta chứ? Anh dùng chân đạp anh ta một cước nói: "Cậu hét to thế làm gì?"
Cao Hồng Bách dường như đã sớm biết anh sẽ dùng chiêu này, né người, chân của Tô Cẩn Nghiêm đạp lướt qua quần của anh ta, anh ta cũng không để ý đến Tô Cẩn Nghiêm nữa, vọt thẳng tới chỗ Chung Thủy Linh hô lớn: "Chào chị dâu!" Còn thuận tiện giơ tay chào kiểu quân đôi.
Những người lính sau lưng anh ta vốn đang huấn luyện vượt chướng ngại vật cũng đồng loạt nhìn về phía Chung Thủy Linh hô lớn lên: "Chào chị dâu!" Tiếng chào vang dội kia dường như muốn vang vọng đến cuối chân trời, khiến cho tất cả những người đang huấn luyện ở gần đấy đều nhìn về phía bên này.
Tô Cẩn Nghiêm bắt đầu hối hận lúc nãy mình không nên đi về phía bọn họ. Anh quay người qua nhìn Chung Thủy Linh, vốn dĩ anh lo lắng cô sẽ ngại ngùng, nhưng không ngờ tới cô đang mỉm cười chào bọn họ, đã vậy còn làm động tác chào lại vô cùng chuẩn nữa chứ, hoàn toàn không có dáng vẻ lúng túng hay ngại ngùng nào cả.
"Lão đại, tính bảo mật của anh cũng cao quá đấy. Hôm qua nghe đội trưởng Phan nói chúng tôi còn không tin." Cao Hồng Bách cười hi hi, cứ nhìn Chung Thủy Linh, rõ ràng là rất ngạc nhiên.
"Sao cậu lắm lời thế? Trở về giám sát bọn họ cho tôi, ngoài ra sáng nay sau khi kết thúc huấn luyện, tất cả mọi người trong đội mang theo ba mươi ký chạy mười cây số cho tôi." Tô Cẩn Nghiêm nói xong, quay qua nhìn Chung Thủy Linh nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô đi tới chỗ khác xem tiếp."
Chung Thủy Linh gật đầu, cô còn vẫy tay với đám người Cao Hồng Bách, sau đó mới rời đi cùng Tô Cẩn Nghiêm.
Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm còn chưa đi xa, sau lưng bọn họ đã vang lên tiếng chào: "Chị dâu đi thong thả!"
Chung Thủy Linh nhịn không được cười ra tiếng, cô quay đầu cố ý liếc nhìn Tô Cẩn Nghiêm.
Tô Cẩn Nghiêm lúng túng cười với cô, sau đó quay đầu trừng mắt đám người Cao Hồng Bách hô lớn: "Hai mươi cây số! Chạy không xong thì đừng ăn cơm!"
Tô Cẩn Nghiêm vừa nói xong Chung Thủy Linh đã nghe tiếng kêu ai oán vang lên từ sau lưng, khiến cô cười đến độ suýt chút nữa thở không được.
Tô Cẩn Nghiêm dẫn cô đi tham quan hơn nửa quân khu, lúc trưa bọn họ cùng ăn cơm ở nhà ăn. Đợi sau khi bọn họ ăn xong chuẩn bị rời đi thì nhóm người Cao Hồng Bách mồ hôi nhễ nhại mới bước từ ngoài vào. Lúc bọn họ vừa định gọi chị dâu thì bị Tô Cẩn Nghiêm trừng mắt, cảnh cáo nói: "Nếu còn nói hươu nói vượn thì buổi chiều nay mỗi người sẽ vác một trăm ký chạy!"
Dưới khí phách của Tô Cẩn Nghiêm, lời chào vốn dĩ đã đến miệng rốt cuộc đều bị bọn họ nuốt trở về, làm cho Chung Thủy Linh ở bên cạnh cười không dứt.
Sau khi ra khỏi nhà ăn, Chung Thủy Linh hoàn toàn nhịn không nổi nữa bật cười thành tiếng.
Nhìn cô cười thành như vậy, Tô Cẩn Nghiêm dở khóc dở cười nói: "Mắc cười như vậy sao?"
"Bọn họ rất đáng yêu." Vừa đơn giản lại chân thành. Có nhiều khi cuộc sống bộ đội đúng là đơn giản hơn ngoài xã hội rất nhiều. Có lẽ chính vì vậy mà năm đó thủ trưởng và mẹ cô vẫn luôn muốn cô vào quân đội.
"Một đám nhãi ranh." Tô Cẩn Nghiêm nói thế nhưng bản thân anh lại không phát hiện, khóe miệng cũng nhịn không được nở nụ cười.
Hai người đi dạo dọc theo quân khu thêm một lúc, chờ đến khi tiếng chuông báo nghỉ trưa vang lên, Chung Thủy Linh mới nhìn anh nói: "Ký túc xá của anh ở đâu, dẫn tôi qua đó xem đi."
Tô Cẩn Nghiêm hơi do dự, nhìn cô một hồi nhưng lại không nói gì.
Thấy anh không nói lời nào, Chung Thủy Linh nhìn anh cố ý nói: "Sao thế? Anh đang lo lắng tôi sẽ ăn anh hay là anh sẽ nhịn không được ăn tôi vậy?"
Tô Cẩn Nghiêm hơi lúng túng, quay đầu không nhìn cô nói: "Sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu." Anh nói xong thì đi thẳng về phía trước.
Chung Thủy Linh ở phía sau cười đắc ý, nhanh chóng bước theo anh.
Ký túc xá của Tô Cẩn Nghiêm ở phía sau nhà ăn, cách sân huấn luyện một quãng, thoạt nhìn bên ngoài chẳng có gì khác với ký túc xá bình thường. Bước vào trong có thể nhìn thấy đại sảnh, nơi này có lắp một tấm gương soi toàn thân. Chung Thủy Linh biết đó là để cho bọn họ mỗi ngày tự kiểm tra tác phong ăn mặc của bản thân.
Phòng của Tô Cẩn Nghiêm ở ngay lầu hai. Phòng của anh cũng không lớn lắm chỉ có một phòng ngủ và một phòng vệ sinh, nếu một người ở cũng rất rộng rãi và thoải mái. Ngoài ra có thể thấy, anh thu dọn phòng ốc rất gọn gàng. Chăn đơn trên giường gấp vuông vức, sàn nhà sạch không một hạt bụi.
Tô Cẩn Nghiêm rót cho cô một ly nước, Chung Thủy Linh giơ tay lấy nhưng vẫn không quên khen ngợi nói: "Phòng rất sạch đẹp."
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, cũng không để ý đến lời khen của cô mà hỏi ngược lại: "Cô có biết gả cho một quân nhân có nghĩa là cô phải đối mặt với chuyện gì không?"