CHƯƠNG 22: CÓ CHÚT ÁY NÁY
CHƯƠNG 22: CÓ CHÚT ÁY NÁY
Sau khi ăn cơm tối xong, hai người đi dạo dọc bờ sông gần khách sạn, Tô Cẩn Nghiêm vốn đang đút tay vào túi, không biết từ khi nào đã bỏ ra cầm tay Chung Thủy Linh.
Cảm giác này có chút kỳ diệu, lúc trước Chung Thủy Linh không nghĩ tới mình và Tô Cẩn Nghiêm sẽ tiến triển thuận lợi như vậy.
"Đang suy nghĩ gì thế?" Từ bên tai, giọng Tô Cẩn Nghiêm truyền đến, kéo Chung Thủy Linh đang suy nghĩ lung tung trở lại.
Chung Thủy Linh ngẩng đầu, nhìn anh hỏi: "Cho nên bây giờ chúng ta coi như là ở bên nhau rồi sao?"
Tô Cẩn Nghiêm cưng chiều xoa đầu cô, hỏi cô: "Anh thể hiện còn chưa đủ rõ sao?"
"Hả?" Chung Thủy Linh khó hiểu, có chút không hiểu ý của anh.
Tô Cẩn Nghiêm cúi đầu, tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên hôn một cái: "Vậy thì đã rõ ràng chưa?"
Anh thay đổi khiến Chung Thủy Linh có chút không quen, bình thường cô cố ý trêu chọc dụ dỗ mà anh không hề có cảm giác, nhưng lúc này hai người đổi vị trí, cô trở thành người bị trêu chọc và dụ dỗ, quả thật cũng không kìm được mà ngại ngùng, đỏ mặt.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô lại cảm thấy vui vẻ, cố ý hỏi cô: "Đỏ mặt rồi?"
"Em đâu có." Chung Thủy Linh bướng bỉnh không thừa nhận, quay đầu không nhìn anh.
Tô Cẩn Nghiêm cười cười ôm cô từ phía sau vào lòng, hơi cong người, tì cằm đặt trên vai cô, nhìn ánh trăng lưỡi liềm lấp loáng trên mặt sông, thấp giọng nói bên tai cô: "Anh còn tưởng em không sợ trời không sợ đất chứ, thì ra cũng biết xấu hổ và mắc cỡ."
"Em nói rồi, em đâu có xấu hổ." Chung Thủy Linh bĩu môi phủ nhận, nhưng không ý thức trong mắt Tô Cẩn Nghiêm, cô giống như đang làm nũng.
"Được rồi, em không xấu hổ, mặt chỉ hơi đỏ thôi." Tô Cẩn Nghiêm thuận theo cô.
"Em chỉ thấy hơi nóng." Chung Thủy Linh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tô Cẩn Nghiêm không chọc cô, buông cô ra rồi xoay người cô lại, nhờ ánh trăng anh thấy rõ mặt cô, đưa tay vén tóc cô lên, nhìn vào mắt cô nói: "Hai ngày nữa anh sẽ đánh báo cáo kết hôn, đến lúc đó sẽ có người đến tìm em, chỉ cần thành thật trả lời mấy vấn đề của bọn họ là được."
Chung Thủy Linh ngơ ngác gật đầu, mục tiêu của kế hoạch trước kia chính là mau chóng khiến anh đánh báo cáo kết hôn, nhưng lúc anh nói ra, cô không khỏi hoang mang, đột nhiên trong lòng có chút áy náy, nếu anh biết cô không phải là Cố Hoàng Liên thì sẽ thế nào? Sẽ có cảm giác bị lừa gạt và lợi dụng hay không?
Tô Cẩn Nghiêm chỉ coi cô đang xấu hổ, không nhận thấy được sự khác thường của cô, nắm tay cô đi dạo bờ sông một lát, sau đó mới đưa cô về khách sạn.
Đến cửa khách sạn, Tô Cẩn Nghiêm buông tay cô ra, xoa đầu cô nói: "Lên đi, sáng mai anh đến tìm em, sau đó đưa em đến nhà ga."
Chung Thủy Linh nghe anh nói như vậy, nhịn không được lại cố ý đùa với anh: "Không lên ngồi một lát sao?"
Tô Cẩn Nghiêm cốc đầu cô nói: "Đừng tùy tiện mời một người đàn ông như thế." Anh không quên hôm qua làm sao đi ra được khỏi phòng của cô, đời này của anh chưa từng chật vật như vậy.
Anh ra tay không hề khách khí, đau đến mức Chung Thủy Linh ôm đầu nhăn mũi: "Đau quá..."
Tô Cẩn Nghiêm cũng không nghĩ sẽ làm đau cô, thấy dáng vẻ cô ôm đầu, trong lòng có chút áy náy và đau lòng, vội vàng xoa đầu cô hỏi: "Thật sự đau như vậy sao?" Vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa cho cô.
Chung Thủy Linh có chút tủi thân gật đầu, nhỏ giọng giải thích: "Em chỉ đùa với anh thôi."
Tô Cẩn Nghiêm nhìn bộ dạng tủi thân của cô càng cảm thấy áy náy bản thân ra tay không biết nặng nhẹ, không nhịn được nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tay vẫn xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi, bình thường lăn lộn với mấy tên nhóc con kia, nhất thời không chú ý dùng sức, lần sau anh sẽ không như vậy."
Sau khi ở bên anh, Chung Thủy Linh mới phát hiện anh cũng không nghiêm túc và lạnh lùng như bề ngoài, nhiều lúc anh rất dịu dàng và quan tâm.
Chung Thủy Linh dựa vào lòng anh, nhỏ giọng nói thầm: "Nghĩ mãi không ra, tại sao anh sao lại độc thân lâu như vậy..."
Tô Cẩn Nghiêm cười khẽ, nhẹ nhàng buông cô ra nói: "Lên đi, sáng mai anh lại đến tìm em."
Chung Thủy Linh gật đầu, nhìn thoáng qua anh, sau đó mới xoay người vào khách sạn.
Sau khi cô đi vào, Tô Cẩn Nghiêm mới đi về phía quân khu bên kia, khóe miệng nở nụ cười, anh không chắc bắt đầu mối quan hệ này là đúng hay không, nhưng anh có chút mong đợi, mong chờ tình cảm của bọn họ có thể phát triển và đi đến hôn nhân.
Chung Thủy Linh về đến phòng, nhấc máy gọi điện cho Cố Hoàng Liên.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu không có ai nghe máy, lúc Chung Thủy Linh chuẩn bị cúp máy thì cũng có người nghe: "Alo, Thủy Linh à."
Giọng Cố Hoàng Liên hơi kỳ lạ, còn có chút thở gấp, Chung Thủy Linh cầm điện thoại hỏi: "Cậu đang làm gì vậy, giọng điệu có vẻ là lạ?"
"Tớ, tớ đang ở chỗ Vỹ Tường..." Cố Hoàng Liên nhỏ giọng nói, còn có vẻ xấu hổ không che giấu.
Lúc đầu Chung Thủy Linh không cảm thấy câu này có gì kỳ lạ, đến khi phản ứng lại mới không nhịn được trợn mắt, nói với Cố Hoàng Liên bên kia: "Tớ thật sự gọi không đúng lúc rồi, hay là tớ cúp máy trước nhé."
"Ôi, cũng…cũng xong rồi." Cố Hoàng Liên cầm điện thoại nhưng mặt dường như muốn bốc cháy: "Cậu cậu tìm tớ có chuyện gì thế, à đúng rồi, cậu và Tô Cẩn Nghiêm tiến triển thế nào, có thuận lợi không?"
"Thuận lợi, tất cả đều vô cùng thuận lợi, tớ và Tô Cẩn Nghiêm đã xác định quan hệ, anh ấy chuẩn bị về đánh báo cáo kết hôn, không có gì bất ngờ thì khoảng một tháng nữa cậu có thể gọi tớ là bà Tô." Lúc Chung Thủy Linh nói như vậy, lại không hề vui vẻ sau khi thành công, ngược lại hơi bất an, đột nhiên sinh ra áy náy, không chắc mình lợi dụng Tô Cẩn Nghiêm là đúng hay không.
"Ồ, hai người ở bên nhau là chuyện tốt, sao nghe cậu có vẻ không vui vậy?" Cô không quên dáng vẻ lúc Chung Thủy Linh thề thốt muốn bắt lấy Tô Cẩn Nghiêm trước mặt mình thế nào, sao lúc này lại không vui vẻ như vậy?
Chung Thủy Linh nằm trên giường khẽ thở dài nói: "Tớ chỉ đột nhiên cảm thấy làm như vậy có chút không công bằng với Tô Cẩn Nghiêm."
Sau khi ăn cơm tối xong, hai người đi dạo dọc bờ sông gần khách sạn, Tô Cẩn Nghiêm vốn đang đút tay vào túi, không biết từ khi nào đã bỏ ra cầm tay Chung Thủy Linh.
Cảm giác này có chút kỳ diệu, lúc trước Chung Thủy Linh không nghĩ tới mình và Tô Cẩn Nghiêm sẽ tiến triển thuận lợi như vậy.
"Đang suy nghĩ gì thế?" Từ bên tai, giọng Tô Cẩn Nghiêm truyền đến, kéo Chung Thủy Linh đang suy nghĩ lung tung trở lại.
Chung Thủy Linh ngẩng đầu, nhìn anh hỏi: "Cho nên bây giờ chúng ta coi như là ở bên nhau rồi sao?"
Tô Cẩn Nghiêm cưng chiều xoa đầu cô, hỏi cô: "Anh thể hiện còn chưa đủ rõ sao?"
"Hả?" Chung Thủy Linh khó hiểu, có chút không hiểu ý của anh.
Tô Cẩn Nghiêm cúi đầu, tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên hôn một cái: "Vậy thì đã rõ ràng chưa?"
Anh thay đổi khiến Chung Thủy Linh có chút không quen, bình thường cô cố ý trêu chọc dụ dỗ mà anh không hề có cảm giác, nhưng lúc này hai người đổi vị trí, cô trở thành người bị trêu chọc và dụ dỗ, quả thật cũng không kìm được mà ngại ngùng, đỏ mặt.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô lại cảm thấy vui vẻ, cố ý hỏi cô: "Đỏ mặt rồi?"
"Em đâu có." Chung Thủy Linh bướng bỉnh không thừa nhận, quay đầu không nhìn anh.
Tô Cẩn Nghiêm cười cười ôm cô từ phía sau vào lòng, hơi cong người, tì cằm đặt trên vai cô, nhìn ánh trăng lưỡi liềm lấp loáng trên mặt sông, thấp giọng nói bên tai cô: "Anh còn tưởng em không sợ trời không sợ đất chứ, thì ra cũng biết xấu hổ và mắc cỡ."
"Em nói rồi, em đâu có xấu hổ." Chung Thủy Linh bĩu môi phủ nhận, nhưng không ý thức trong mắt Tô Cẩn Nghiêm, cô giống như đang làm nũng.
"Được rồi, em không xấu hổ, mặt chỉ hơi đỏ thôi." Tô Cẩn Nghiêm thuận theo cô.
"Em chỉ thấy hơi nóng." Chung Thủy Linh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tô Cẩn Nghiêm không chọc cô, buông cô ra rồi xoay người cô lại, nhờ ánh trăng anh thấy rõ mặt cô, đưa tay vén tóc cô lên, nhìn vào mắt cô nói: "Hai ngày nữa anh sẽ đánh báo cáo kết hôn, đến lúc đó sẽ có người đến tìm em, chỉ cần thành thật trả lời mấy vấn đề của bọn họ là được."
Chung Thủy Linh ngơ ngác gật đầu, mục tiêu của kế hoạch trước kia chính là mau chóng khiến anh đánh báo cáo kết hôn, nhưng lúc anh nói ra, cô không khỏi hoang mang, đột nhiên trong lòng có chút áy náy, nếu anh biết cô không phải là Cố Hoàng Liên thì sẽ thế nào? Sẽ có cảm giác bị lừa gạt và lợi dụng hay không?
Tô Cẩn Nghiêm chỉ coi cô đang xấu hổ, không nhận thấy được sự khác thường của cô, nắm tay cô đi dạo bờ sông một lát, sau đó mới đưa cô về khách sạn.
Đến cửa khách sạn, Tô Cẩn Nghiêm buông tay cô ra, xoa đầu cô nói: "Lên đi, sáng mai anh đến tìm em, sau đó đưa em đến nhà ga."
Chung Thủy Linh nghe anh nói như vậy, nhịn không được lại cố ý đùa với anh: "Không lên ngồi một lát sao?"
Tô Cẩn Nghiêm cốc đầu cô nói: "Đừng tùy tiện mời một người đàn ông như thế." Anh không quên hôm qua làm sao đi ra được khỏi phòng của cô, đời này của anh chưa từng chật vật như vậy.
Anh ra tay không hề khách khí, đau đến mức Chung Thủy Linh ôm đầu nhăn mũi: "Đau quá..."
Tô Cẩn Nghiêm cũng không nghĩ sẽ làm đau cô, thấy dáng vẻ cô ôm đầu, trong lòng có chút áy náy và đau lòng, vội vàng xoa đầu cô hỏi: "Thật sự đau như vậy sao?" Vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa cho cô.
Chung Thủy Linh có chút tủi thân gật đầu, nhỏ giọng giải thích: "Em chỉ đùa với anh thôi."
Tô Cẩn Nghiêm nhìn bộ dạng tủi thân của cô càng cảm thấy áy náy bản thân ra tay không biết nặng nhẹ, không nhịn được nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tay vẫn xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi, bình thường lăn lộn với mấy tên nhóc con kia, nhất thời không chú ý dùng sức, lần sau anh sẽ không như vậy."
Sau khi ở bên anh, Chung Thủy Linh mới phát hiện anh cũng không nghiêm túc và lạnh lùng như bề ngoài, nhiều lúc anh rất dịu dàng và quan tâm.
Chung Thủy Linh dựa vào lòng anh, nhỏ giọng nói thầm: "Nghĩ mãi không ra, tại sao anh sao lại độc thân lâu như vậy..."
Tô Cẩn Nghiêm cười khẽ, nhẹ nhàng buông cô ra nói: "Lên đi, sáng mai anh lại đến tìm em."
Chung Thủy Linh gật đầu, nhìn thoáng qua anh, sau đó mới xoay người vào khách sạn.
Sau khi cô đi vào, Tô Cẩn Nghiêm mới đi về phía quân khu bên kia, khóe miệng nở nụ cười, anh không chắc bắt đầu mối quan hệ này là đúng hay không, nhưng anh có chút mong đợi, mong chờ tình cảm của bọn họ có thể phát triển và đi đến hôn nhân.
Chung Thủy Linh về đến phòng, nhấc máy gọi điện cho Cố Hoàng Liên.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu không có ai nghe máy, lúc Chung Thủy Linh chuẩn bị cúp máy thì cũng có người nghe: "Alo, Thủy Linh à."
Giọng Cố Hoàng Liên hơi kỳ lạ, còn có chút thở gấp, Chung Thủy Linh cầm điện thoại hỏi: "Cậu đang làm gì vậy, giọng điệu có vẻ là lạ?"
"Tớ, tớ đang ở chỗ Vỹ Tường..." Cố Hoàng Liên nhỏ giọng nói, còn có vẻ xấu hổ không che giấu.
Lúc đầu Chung Thủy Linh không cảm thấy câu này có gì kỳ lạ, đến khi phản ứng lại mới không nhịn được trợn mắt, nói với Cố Hoàng Liên bên kia: "Tớ thật sự gọi không đúng lúc rồi, hay là tớ cúp máy trước nhé."
"Ôi, cũng…cũng xong rồi." Cố Hoàng Liên cầm điện thoại nhưng mặt dường như muốn bốc cháy: "Cậu cậu tìm tớ có chuyện gì thế, à đúng rồi, cậu và Tô Cẩn Nghiêm tiến triển thế nào, có thuận lợi không?"
"Thuận lợi, tất cả đều vô cùng thuận lợi, tớ và Tô Cẩn Nghiêm đã xác định quan hệ, anh ấy chuẩn bị về đánh báo cáo kết hôn, không có gì bất ngờ thì khoảng một tháng nữa cậu có thể gọi tớ là bà Tô." Lúc Chung Thủy Linh nói như vậy, lại không hề vui vẻ sau khi thành công, ngược lại hơi bất an, đột nhiên sinh ra áy náy, không chắc mình lợi dụng Tô Cẩn Nghiêm là đúng hay không.
"Ồ, hai người ở bên nhau là chuyện tốt, sao nghe cậu có vẻ không vui vậy?" Cô không quên dáng vẻ lúc Chung Thủy Linh thề thốt muốn bắt lấy Tô Cẩn Nghiêm trước mặt mình thế nào, sao lúc này lại không vui vẻ như vậy?
Chung Thủy Linh nằm trên giường khẽ thở dài nói: "Tớ chỉ đột nhiên cảm thấy làm như vậy có chút không công bằng với Tô Cẩn Nghiêm."