CHƯƠNG 23: BUỒN BỰC MẤT TẬP TRUNG
CHƯƠNG 23: BUỒN BỰC MẤT TẬP TRUNG
Chung Thủy Linh không biết mình bị gì nữa, sau buổi bày tỏ tấm lòng với Tô Cẩn Nghiêm trong ký túc xá anh, không hiểu sao cô luôn cảm thấy áy náy, nhất là lúc đối mặt với anh, trong lòng luôn bất an, sợ lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần, thậm chí cô bắt đầu lo lắng, nếu anh biết mục đích cô tiếp cận anh là vì báo thù Lý Cảnh Thịnh, anh có cảm thấy mình bị lợi dụng mà căm hận cô không…
Cô không xác định được liệu mình có nên làm thế không, ít nhất là có nên kéo anh vào chuyện này không…
“Hoàng Liên, cậu nói xem tớ có nên nói rõ ràng với anh ấy không?” Cô không biết mình nên làm gì, nhất thời trong lòng hỗn loạn, mất phương hướng.
“Hả, tớ cũng không biết.” Cố Hoàng Liên ở đầu bên kia cũng ngây ra, có lẽ lúc trước bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện giữa Thủy Linh và Lý Cảnh Thịnh, bỏ quên người trong cuộc là Tô Cẩn Nghiêm, rốt cuộc có công bằng với anh không, nếu anh biết được chân tướng sẽ phản ứng thế nào?
“Thật ra anh ấy rất tốt, trong lòng tớ luôn cảm thấy áy náy, không muốn kéo anh ấy vào chuyện này…” Có lẽ là trước đây cô quá tùy hứng, chỉ nghĩ đến mình chịu ấm ức, không muốn từ bỏ dễ dàng như thế. Nhưng nếu đổi vị trí suy nghĩ, chuyện này có liên quan gì đến Tô Cẩn Nghiêm chứ? Anh hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này mới đúng, có phải cô đã sai khi kéo anh vào hay không?
Cố Hoàng Liên yên lặng lắng nghe: “Quả thật chuyện này không liên quan gì đến anh ấy.”
Thật ra chuyện tình cảm vốn là chuyện giữa hai người, nếu muốn kéo người khác thì chỉ có thể là Ngô An Kỳ, bởi vì sự xuất hiện của cô ta mới dẫn đến mối quan hệ tan vỡ giữa Chung Thủy Linh và Lý Cảnh Thịnh, chuyện này không có một chút dính líu nào đến Tô Cẩn Nghiêm, chỉ có thể nói là do anh xui xẻo, lại là cậu ruột của Lý Cảnh Thịnh! Nhưng anh không thể quyết định được thân phận sinh ra của mình, chuyện đầu thai này hoàn toàn không có sự lựa chọn.
“Vậy cậu muốn thế nào? Nói thẳng với anh ấy à?” Cố Hoàng Liên hỏi qua điện thoại.
“Tớ không biết…” Cô hơi bối rối, không biết mình nên làm gì.
“Nếu cậu muốn nói thật với anh ấy, tớ thấy vẫn còn kịp đó, bằng không đến khi bị vạch trần sẽ phiền phức hơn.” Hoàng Liên đưa ra kiến khách quan: “Hơn nữa không phải cậu nói anh ấy sắp làm báo cáo kết hôn ư? Chẳng lẽ cậu định cưới anh ấy thật à?”
Chung Thủy Linh nghe vậy thì sửng sốt, cầm điện thoại trầm mặc một lúc, thật ra cô cảm thấy con người Tô Cẩn Nghiêm rất tốt, còn đẹp trai. Hơn nữa khi ở chung với nhau, cô có thể nhìn ra dưới vẻ ngoài thô lỗ của anh là một trái tim mềm mại, rất hiểu chuyện và biết quan tâm chăm sóc người khác.
Cố Hoàng Liên ở đầu bên kia không thấy cô nói gì thì dò hỏi: “Thủy Linh, cậu thật sự muốn gả cho anh ấy à?”
“Tớ, tớ chỉ đang suy nghĩ…”
Không đợi cô nói xong, cô ấy đã cắt ngang: “Thật ra cậu gả cho anh ấy cũng được, mặc dù bề ngoài trông Tô Cẩn Nghiêm hơi thô lỗ, nhưng rất nam tính, hơn nữa gia đình cũng không tệ, là cậu chủ tập đoàn Tô thị, cậu gả cho anh ấy rồi sẽ thành mợ chủ ngay.”
Chung Thủy Linh hơi trợn mắt: “Mợ chủ gì chứ, nếu cậu thích thế sao không lấy chồng đi, cậu mà lấy anh ấy, có lẽ mẹ Cố nằm mơ cũng nở nụ cười.”
“Tớ không cần, tớ có Vỹ Tường nhà tớ rồi.” Cố Hoàng Liên từ chối, hơi đắc ý nói: “Tớ và anh ấy chính là tình yêu đích thực, không thể dùng những đồng tiền thế tục đó để tính toán, hơn nữa chắc chắn sẽ vượt qua mọi thử thách.”
“Chậc chậc…” Cô thật sự bái phục cô ấy rồi, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cậu và Lâm Vỹ Tường chính là tình yêu chân chính, còn chúng tớ đều là phàm phu tục tử được chưa.”
“Vốn dĩ là thế.” Giọng điệu của Cố Hoàng Liên rất tự hào.
Chung Thủy Linh biết khi cô ấy nhắc đến Lâm Vỹ Tường thì IQ sẽ không còn, cô cũng lười tranh luận tiếp với cô ấy, nên nói: “Được rồi, chúc hai người luôn hòa hợp, tớ không làm phiền hai người tiếp tục cảnh không phù hợp với trẻ em nữa, tạm biệt.” Nói xong cô dứt khoát cúp máy.
Cô ném điện thoại qua một bên, nhìn chằm chằm chiếc đèn trên trần nhà, trong lòng hơi buồn bực, nghĩ đến Tô Cẩn Nghiêm, cô không biết mình nên làm gì nữa, rốt cuộc cô có nên nói ra không đây, giờ cô thật sự không có chủ ý gì.
“Á!...” Cô buồn bực hét lên, kéo gối che đầu mình.
Lúc Chung Thủy Linh đang buồn bực có nên thẳng thắn hay không, thì điện thoại bỗng vang lên, cô kéo chiếc gối ra, là Lý Cảnh Thịnh gọi tới.
Cô hơi chán ghét nhấn phím tắt, lẩm bẩm nói: “Đã không còn gì nữa anh ta còn gọi làm gì.”
Dường như anh ta ở đầu bên kia đang so kiên nhẫn với cô, tiếng chuông vang lên rất lâu, giống như không có ý định cúp máy.
Trong lòng Chung Thủy Linh vốn đã khó chịu, giờ bị tiếng chuông này làm cho buồn bực, bật dậy cầm điện thoại, vuốt màn hình rồi để bên tai, không cho đối phương cơ hội mở miệng, cô đã hét thẳng vào điện thoại: “Lý Cảnh Thịnh, anh bị điên à, chúng ta đã chia tay rồi, mẹ nó anh còn gọi tôi làm gì?”
Hình như người ở đầu bên kia cũng không ngờ rằng mình bị cô mắng như thế, sửng sốt một lát, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại.
Cô thấy anh ta không nói gì thì nói tiếp: “Anh nói đi chứ, có gì thì nói rõ một lần luôn đi, đừng để chuyện gì anh cũng gọi tôi, bà đây không rảnh quan tâm anh đâu!”
Nghe Chung Thủy Linh nói thế, cuối cùng người ở đầu bên kia cũng phản ứng lại, có điều rõ ràng đã bị thái độ và lời nói của cô hù dọa, hơi bất an nói vào điện thoại: “Chị, chị Thủy Linh…” Không phải Lý Cảnh Thịnh gọi tới, mà là giọng nói của Ngô An Kỳ.
Cô sửng sốt một lát, nhìn vào màn hình, không phải số của Lý Cảnh Thịnh mà là một số lạ không có tên.
Có điều khi cô nghe giọng nói của Ngô An Kỳ, cô lại để điện thoại bên tai nói: “Trí nhớ cô Ngô đúng là không được tốt cho lắm, tôi nhớ mấy ngày trước tôi đã nói với cô, tôi không có em gái.”
Ngô An Kỳ nghe cô nói thế thì vội vàng giải thích: “Không, không phải thế, em không nghĩ nhiều như thế, chị Thủy Linh đừng hiểu lầm.”
“Vậy thì cô đừng kêu tôi là chị, tôi nghe sẽ khó chịu!” Cô không hề khách khí nói, không cho cô ta một chút mặt mũi.
“Cô… cô Chung, thật ra hôm nay tôi gọi cho cô chủ yếu là muốn giải thích với cô chuyện lần trước, lúc đó tôi không ngờ sẽ trở nên như vậy, tôi cũng không muốn thấy cô từ chức.” Ngô An Kỳ tràn đầy oan ức nói.
Chung Thủy Linh không biết mình bị gì nữa, sau buổi bày tỏ tấm lòng với Tô Cẩn Nghiêm trong ký túc xá anh, không hiểu sao cô luôn cảm thấy áy náy, nhất là lúc đối mặt với anh, trong lòng luôn bất an, sợ lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần, thậm chí cô bắt đầu lo lắng, nếu anh biết mục đích cô tiếp cận anh là vì báo thù Lý Cảnh Thịnh, anh có cảm thấy mình bị lợi dụng mà căm hận cô không…
Cô không xác định được liệu mình có nên làm thế không, ít nhất là có nên kéo anh vào chuyện này không…
“Hoàng Liên, cậu nói xem tớ có nên nói rõ ràng với anh ấy không?” Cô không biết mình nên làm gì, nhất thời trong lòng hỗn loạn, mất phương hướng.
“Hả, tớ cũng không biết.” Cố Hoàng Liên ở đầu bên kia cũng ngây ra, có lẽ lúc trước bọn họ chỉ nghĩ đến chuyện giữa Thủy Linh và Lý Cảnh Thịnh, bỏ quên người trong cuộc là Tô Cẩn Nghiêm, rốt cuộc có công bằng với anh không, nếu anh biết được chân tướng sẽ phản ứng thế nào?
“Thật ra anh ấy rất tốt, trong lòng tớ luôn cảm thấy áy náy, không muốn kéo anh ấy vào chuyện này…” Có lẽ là trước đây cô quá tùy hứng, chỉ nghĩ đến mình chịu ấm ức, không muốn từ bỏ dễ dàng như thế. Nhưng nếu đổi vị trí suy nghĩ, chuyện này có liên quan gì đến Tô Cẩn Nghiêm chứ? Anh hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này mới đúng, có phải cô đã sai khi kéo anh vào hay không?
Cố Hoàng Liên yên lặng lắng nghe: “Quả thật chuyện này không liên quan gì đến anh ấy.”
Thật ra chuyện tình cảm vốn là chuyện giữa hai người, nếu muốn kéo người khác thì chỉ có thể là Ngô An Kỳ, bởi vì sự xuất hiện của cô ta mới dẫn đến mối quan hệ tan vỡ giữa Chung Thủy Linh và Lý Cảnh Thịnh, chuyện này không có một chút dính líu nào đến Tô Cẩn Nghiêm, chỉ có thể nói là do anh xui xẻo, lại là cậu ruột của Lý Cảnh Thịnh! Nhưng anh không thể quyết định được thân phận sinh ra của mình, chuyện đầu thai này hoàn toàn không có sự lựa chọn.
“Vậy cậu muốn thế nào? Nói thẳng với anh ấy à?” Cố Hoàng Liên hỏi qua điện thoại.
“Tớ không biết…” Cô hơi bối rối, không biết mình nên làm gì.
“Nếu cậu muốn nói thật với anh ấy, tớ thấy vẫn còn kịp đó, bằng không đến khi bị vạch trần sẽ phiền phức hơn.” Hoàng Liên đưa ra kiến khách quan: “Hơn nữa không phải cậu nói anh ấy sắp làm báo cáo kết hôn ư? Chẳng lẽ cậu định cưới anh ấy thật à?”
Chung Thủy Linh nghe vậy thì sửng sốt, cầm điện thoại trầm mặc một lúc, thật ra cô cảm thấy con người Tô Cẩn Nghiêm rất tốt, còn đẹp trai. Hơn nữa khi ở chung với nhau, cô có thể nhìn ra dưới vẻ ngoài thô lỗ của anh là một trái tim mềm mại, rất hiểu chuyện và biết quan tâm chăm sóc người khác.
Cố Hoàng Liên ở đầu bên kia không thấy cô nói gì thì dò hỏi: “Thủy Linh, cậu thật sự muốn gả cho anh ấy à?”
“Tớ, tớ chỉ đang suy nghĩ…”
Không đợi cô nói xong, cô ấy đã cắt ngang: “Thật ra cậu gả cho anh ấy cũng được, mặc dù bề ngoài trông Tô Cẩn Nghiêm hơi thô lỗ, nhưng rất nam tính, hơn nữa gia đình cũng không tệ, là cậu chủ tập đoàn Tô thị, cậu gả cho anh ấy rồi sẽ thành mợ chủ ngay.”
Chung Thủy Linh hơi trợn mắt: “Mợ chủ gì chứ, nếu cậu thích thế sao không lấy chồng đi, cậu mà lấy anh ấy, có lẽ mẹ Cố nằm mơ cũng nở nụ cười.”
“Tớ không cần, tớ có Vỹ Tường nhà tớ rồi.” Cố Hoàng Liên từ chối, hơi đắc ý nói: “Tớ và anh ấy chính là tình yêu đích thực, không thể dùng những đồng tiền thế tục đó để tính toán, hơn nữa chắc chắn sẽ vượt qua mọi thử thách.”
“Chậc chậc…” Cô thật sự bái phục cô ấy rồi, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cậu và Lâm Vỹ Tường chính là tình yêu chân chính, còn chúng tớ đều là phàm phu tục tử được chưa.”
“Vốn dĩ là thế.” Giọng điệu của Cố Hoàng Liên rất tự hào.
Chung Thủy Linh biết khi cô ấy nhắc đến Lâm Vỹ Tường thì IQ sẽ không còn, cô cũng lười tranh luận tiếp với cô ấy, nên nói: “Được rồi, chúc hai người luôn hòa hợp, tớ không làm phiền hai người tiếp tục cảnh không phù hợp với trẻ em nữa, tạm biệt.” Nói xong cô dứt khoát cúp máy.
Cô ném điện thoại qua một bên, nhìn chằm chằm chiếc đèn trên trần nhà, trong lòng hơi buồn bực, nghĩ đến Tô Cẩn Nghiêm, cô không biết mình nên làm gì nữa, rốt cuộc cô có nên nói ra không đây, giờ cô thật sự không có chủ ý gì.
“Á!...” Cô buồn bực hét lên, kéo gối che đầu mình.
Lúc Chung Thủy Linh đang buồn bực có nên thẳng thắn hay không, thì điện thoại bỗng vang lên, cô kéo chiếc gối ra, là Lý Cảnh Thịnh gọi tới.
Cô hơi chán ghét nhấn phím tắt, lẩm bẩm nói: “Đã không còn gì nữa anh ta còn gọi làm gì.”
Dường như anh ta ở đầu bên kia đang so kiên nhẫn với cô, tiếng chuông vang lên rất lâu, giống như không có ý định cúp máy.
Trong lòng Chung Thủy Linh vốn đã khó chịu, giờ bị tiếng chuông này làm cho buồn bực, bật dậy cầm điện thoại, vuốt màn hình rồi để bên tai, không cho đối phương cơ hội mở miệng, cô đã hét thẳng vào điện thoại: “Lý Cảnh Thịnh, anh bị điên à, chúng ta đã chia tay rồi, mẹ nó anh còn gọi tôi làm gì?”
Hình như người ở đầu bên kia cũng không ngờ rằng mình bị cô mắng như thế, sửng sốt một lát, một lúc sau vẫn chưa phản ứng lại.
Cô thấy anh ta không nói gì thì nói tiếp: “Anh nói đi chứ, có gì thì nói rõ một lần luôn đi, đừng để chuyện gì anh cũng gọi tôi, bà đây không rảnh quan tâm anh đâu!”
Nghe Chung Thủy Linh nói thế, cuối cùng người ở đầu bên kia cũng phản ứng lại, có điều rõ ràng đã bị thái độ và lời nói của cô hù dọa, hơi bất an nói vào điện thoại: “Chị, chị Thủy Linh…” Không phải Lý Cảnh Thịnh gọi tới, mà là giọng nói của Ngô An Kỳ.
Cô sửng sốt một lát, nhìn vào màn hình, không phải số của Lý Cảnh Thịnh mà là một số lạ không có tên.
Có điều khi cô nghe giọng nói của Ngô An Kỳ, cô lại để điện thoại bên tai nói: “Trí nhớ cô Ngô đúng là không được tốt cho lắm, tôi nhớ mấy ngày trước tôi đã nói với cô, tôi không có em gái.”
Ngô An Kỳ nghe cô nói thế thì vội vàng giải thích: “Không, không phải thế, em không nghĩ nhiều như thế, chị Thủy Linh đừng hiểu lầm.”
“Vậy thì cô đừng kêu tôi là chị, tôi nghe sẽ khó chịu!” Cô không hề khách khí nói, không cho cô ta một chút mặt mũi.
“Cô… cô Chung, thật ra hôm nay tôi gọi cho cô chủ yếu là muốn giải thích với cô chuyện lần trước, lúc đó tôi không ngờ sẽ trở nên như vậy, tôi cũng không muốn thấy cô từ chức.” Ngô An Kỳ tràn đầy oan ức nói.