CHƯƠNG 24: THẬT NỰC CƯỜI
CHƯƠNG 24: THẬT NỰC CƯỜI
Chung Thủy Linh nghe cô ta nói thế thì cười lạnh nói: “Con người tôi ghét nhất là nói đi nói lại, có điều trí nhớ của cô Ngô kém như thế, tôi cũng không ngại nói lại lần nữa, cô làm người đôi khi đừng xem trọng mình quá, cô không quan trọng như bản thân cô nghĩ đâu.”
“Tôi chỉ muốn giải thích rõ ràng, không để Cảnh Thịnh phải khó xử giữa hai người chúng ta.” Ngô An Kỳ nói vẻ rất thấu hiểu lòng người, như thể cô ta gọi đến hoàn toàn là vì cảm thông cho Lý Cảnh Thịnh.
“Tôi đã chia tay với anh ta rồi, hơn nữa giờ tôi cũng không phải là nhân viên thiết kế trong Lý thị, không hề có quan hệ gì với anh ta, tôi thật sự không hiểu anh ta khó xử chỗ nào giữa cô và tôi. Cô Ngô đừng tùy tiện đổ oan cho tôi như thế, con người tôi ghét nhất là bị người khác vu oan đó.” Chung Thủy Linh châm chọc nói, suy cho cùng cô vẫn tức giận, không thể bỏ xuống xem như chưa xảy ra chuyện gì được.
“Sao Cô Chung lại nói thế, tôi biết tôi đã hại cô và Cảnh Thịnh không thể đi đến hồi kết, nhưng cô không biết rằng ban đầu tôi chia tay với anh ấy không phải là tự nguyện, mấy năm nay trong tim chúng tôi luôn nghĩ về nhau. Lần này cũng vì biết từ đầu đến cuối trong lòng chúng tôi không thể bỏ xuống được nên mới lựa chọn nghe theo trái tim, vô tình làm tổn thương cô, những chuyện này không phải chúng tôi cố ý, nếu có thể, chúng tôi hy vọng được làm bạn với cô Chung, chuyện tình cảm này, người chúng tôi không muốn tổn thương nhất là cô đó.”
Ngô An Kỳ nói rất chân thành, nhưng đồng thời lại đẩy toàn bộ trách nhiệm qua một bên, cô ta nói không muốn tổn thương cô, chỉ dũng cảm nghe theo trái tim mình, nói mấy năm nay trong lòng cô ta và Lý Cảnh Thịnh đều không bỏ xuống được, luôn yêu nhau sâu đậm, miêu tả tình cảm hai người tốt đẹp như truyện cổ tích, nhưng những lời này của cô ta, câu nào không đâm vào tim Chung Thủy Linh!
Nếu nói mấy năm nay trong lòng anh luôn yêu cô ta sâu đậm, không thể quên được, vậy Chung Thủy Linh cô là gì, tình cảm hơn ba năm của hai người tính là gì, chẳng lẽ chỉ là một trò cười thôi sao? Anh nghe theo trái tim mình, vậy ban đầu khi ở bên cô là anh đi ngược trái tim đến tìm cô ư? Bọn họ không muốn tổn thương cô, nhưng rõ ràng chuyện này bọn họ đã tổn thương cô, chẳng lẽ không đúng à? Bọn họ là thật lòng yêu nhau, chẳng lẽ cô mới là người thứ ba sao?
Cô ta không giải thích còn đỡ, giải thích như vậy càng khiến lửa giận vốn đã kiềm nén của cô bùng lên ngay, cô cay nghiệt nói vào điện thoại: “Nếu cô Ngô gọi tới chỉ để nói những lời vô nghĩa nhàm chán này thì ngại quá, tôi không có nhiều thời gian để nói nhảm với cô, mong cô sau này đừng gọi cho tôi nữa, tôi không rảnh để đối phó loại người như cô đâu!” Nói xong cô định cúp máy ngay.
“Chung Thủy Linh, đủ rồi đó, cô không thể nói chuyện đàng hoàng hơn à?” Giọng nói của Lý Cảnh Thịnh vang lên ở đầu bên kia, dường như anh ta không nghe tiếp được nữa, dứt khoát giành lấy điện thoại trong tay Ngô An Kỳ. Cô có thể nghe thấy tiếng cô ta bên cạnh an ủi, nói anh đừng tức giận.
Cô thật sự muốn trợn trắng mắt, cô mới là người có tư cách tức giận có được không?
“Hình như tôi có nói chua ngoa thế nào cũng không liên quan đến cậu chủ Lý anh.” Anh ta có tư cách gì mà quản cô, dạy dỗ cô.
“Chung Thủy Linh, cô muốn nói tôi thế nào cũng được, nhưng An Kỳ vô tội, cô ấy không có lỗi với cô, cô không thể nói cô ấy như thế!” Lý Cảnh Thịnh câu nào câu nấy đều che chở cho cô ta.
Cô có cảm giác mình giẫm phải phân chó, trong lòng chán ghét đến mức muốn nôn ra.
“Ngày đó trong lòng An Kỳ luôn tự trách về chuyện cô từ chức, nên hôm nay mới gọi tới chủ yếu muốn nói rõ và xin lỗi cô, nhưng cô không hề cho cô ấy cơ hội mở miệng nói chuyện, cô không cảm thấy mình quá đáng ư?” Lý Cảnh Thịnh chỉ trích cô.
“Ha ha.” Chung Thủy Linh cười lạnh, nụ cười này gần như đóng băng hai người ở đầu bên kia, cách điện thoại nói: “Thật nực cười, Lý Cảnh Thịnh, xem ra không chỉ anh không hiểu tôi, mà ba năm qua tôi cũng không hiểu anh, trước giờ tôi không biết hóa ra anh ngây thơ đến vậy.” Nếu tình yêu khiến con người trở nên ngốc ngếch, vậy chứng tỏ anh ta thật lòng yêu An Kỳ rồi!
“Ý cô là gì?” Anh hơi mất kiên nhẫn.
“Tôi nói cho anh biết Lý Cảnh Thịnh, trước giờ Chung Thủy Linh tôi không phải người tốt lành gì, anh và cô ta muốn an ủi cũng đừng đến tìm tôi, nói cái gì mà tự trách, khó chịu, mẹ nó tôi có nghĩa vụ giúp các người hóa giải vấn đề trong lòng đó à, lúc hai người ở bên nhau phản bội tôi, có từng nghĩ trong lòng tôi cũng khó chịu không? Nói cái gì mà yêu thật lòng, chẳng lẽ tôi là người thứ ba xen giữa hai người à? Thật nực cười, ba năm qua là ai trêu ghẹo ai, sao giờ chia tay rồi còn muốn tôi bận tâm đến cảm nhận hai người nữa, tôi không phải Thánh mẫu, bị người khác phản bội vẫn phải quay đầu lại an ủi đôi cẩu nam nữ các người. Hai người yên tâm đi, tôi không sao, hai người cứ vui vẻ ở bên nhau đi, tốt nhất là sớm kết hôn sinh con, mẹ nó đầu tôi không bị bệnh, tại sao tôi phải chà đạp chính mình để nịnh hai người vui vẻ!” Thật sự đủ rồi, đã lâu rồi cô không tức như thế, cũng không ai có thể chọc cô tức đến vậy, trong chuyện này rõ ràng người chịu tổn thương là cô, sao lại làm ra vẻ như cô làm tổn thương bọn họ vậy!
Anh bị cô chặn họng không phản bác được một câu, tức giận hét với Chung Thủy Linh qua điện thoại: “Cô, cô đúng là không nói lý lẽ!”
“Đúng, tôi không nói lý lẽ, làm phiền hai người sau này đừng rảnh rỗi thì gọi cho tôi, tôi không hơi đâu mà lo cho các người, còn nữa, có gọi tới nữa cũng đừng hy vọng có thể nghe được những lời hay từ miệng tôi, con người tôi khi dồn ép quá sẽ nói hết tất cả, không kiêng kỵ điều gì!” Nói xong cô tức giận cúp máy ngay, ném điện thoại qua một bên, không cam lòng mắng: “Đồ điên!”
Mà Lý Cảnh Thịnh ở đầu bên kia cũng tức giận đập điện thoại xuống bàn, bất bình nói: “Đồ phụ nữ chua ngoa, không nói lý lẽ! Không có tố chất giáo dưỡng gì cả!”
Ngô An Kỳ đứng bên cạnh thấy anh tức như vậy thì vội bước đến an ủi: “Được rồi, anh đừng tức nữa, suy cho cùng chuyện này là chúng ta không đúng, chị Thủy Linh tức giận là phải.”
Anh nghe cô ta nói thế, cảm xúc mới từ từ bình tĩnh lại, quay đầu nhìn, hơi áy náy nói: “Anh xin lỗi, hại em cũng bị mắng theo anh.”
Ngô An Kỳ lắc đầu, mỉm cười với anh: “Sao anh lại nói vậy, chúng ta đã nói là cùng nhau đối mặt mà.”
Lý Cảnh Thịnh cười, ôm cô vào lòng.
Chung Thủy Linh nghe cô ta nói thế thì cười lạnh nói: “Con người tôi ghét nhất là nói đi nói lại, có điều trí nhớ của cô Ngô kém như thế, tôi cũng không ngại nói lại lần nữa, cô làm người đôi khi đừng xem trọng mình quá, cô không quan trọng như bản thân cô nghĩ đâu.”
“Tôi chỉ muốn giải thích rõ ràng, không để Cảnh Thịnh phải khó xử giữa hai người chúng ta.” Ngô An Kỳ nói vẻ rất thấu hiểu lòng người, như thể cô ta gọi đến hoàn toàn là vì cảm thông cho Lý Cảnh Thịnh.
“Tôi đã chia tay với anh ta rồi, hơn nữa giờ tôi cũng không phải là nhân viên thiết kế trong Lý thị, không hề có quan hệ gì với anh ta, tôi thật sự không hiểu anh ta khó xử chỗ nào giữa cô và tôi. Cô Ngô đừng tùy tiện đổ oan cho tôi như thế, con người tôi ghét nhất là bị người khác vu oan đó.” Chung Thủy Linh châm chọc nói, suy cho cùng cô vẫn tức giận, không thể bỏ xuống xem như chưa xảy ra chuyện gì được.
“Sao Cô Chung lại nói thế, tôi biết tôi đã hại cô và Cảnh Thịnh không thể đi đến hồi kết, nhưng cô không biết rằng ban đầu tôi chia tay với anh ấy không phải là tự nguyện, mấy năm nay trong tim chúng tôi luôn nghĩ về nhau. Lần này cũng vì biết từ đầu đến cuối trong lòng chúng tôi không thể bỏ xuống được nên mới lựa chọn nghe theo trái tim, vô tình làm tổn thương cô, những chuyện này không phải chúng tôi cố ý, nếu có thể, chúng tôi hy vọng được làm bạn với cô Chung, chuyện tình cảm này, người chúng tôi không muốn tổn thương nhất là cô đó.”
Ngô An Kỳ nói rất chân thành, nhưng đồng thời lại đẩy toàn bộ trách nhiệm qua một bên, cô ta nói không muốn tổn thương cô, chỉ dũng cảm nghe theo trái tim mình, nói mấy năm nay trong lòng cô ta và Lý Cảnh Thịnh đều không bỏ xuống được, luôn yêu nhau sâu đậm, miêu tả tình cảm hai người tốt đẹp như truyện cổ tích, nhưng những lời này của cô ta, câu nào không đâm vào tim Chung Thủy Linh!
Nếu nói mấy năm nay trong lòng anh luôn yêu cô ta sâu đậm, không thể quên được, vậy Chung Thủy Linh cô là gì, tình cảm hơn ba năm của hai người tính là gì, chẳng lẽ chỉ là một trò cười thôi sao? Anh nghe theo trái tim mình, vậy ban đầu khi ở bên cô là anh đi ngược trái tim đến tìm cô ư? Bọn họ không muốn tổn thương cô, nhưng rõ ràng chuyện này bọn họ đã tổn thương cô, chẳng lẽ không đúng à? Bọn họ là thật lòng yêu nhau, chẳng lẽ cô mới là người thứ ba sao?
Cô ta không giải thích còn đỡ, giải thích như vậy càng khiến lửa giận vốn đã kiềm nén của cô bùng lên ngay, cô cay nghiệt nói vào điện thoại: “Nếu cô Ngô gọi tới chỉ để nói những lời vô nghĩa nhàm chán này thì ngại quá, tôi không có nhiều thời gian để nói nhảm với cô, mong cô sau này đừng gọi cho tôi nữa, tôi không rảnh để đối phó loại người như cô đâu!” Nói xong cô định cúp máy ngay.
“Chung Thủy Linh, đủ rồi đó, cô không thể nói chuyện đàng hoàng hơn à?” Giọng nói của Lý Cảnh Thịnh vang lên ở đầu bên kia, dường như anh ta không nghe tiếp được nữa, dứt khoát giành lấy điện thoại trong tay Ngô An Kỳ. Cô có thể nghe thấy tiếng cô ta bên cạnh an ủi, nói anh đừng tức giận.
Cô thật sự muốn trợn trắng mắt, cô mới là người có tư cách tức giận có được không?
“Hình như tôi có nói chua ngoa thế nào cũng không liên quan đến cậu chủ Lý anh.” Anh ta có tư cách gì mà quản cô, dạy dỗ cô.
“Chung Thủy Linh, cô muốn nói tôi thế nào cũng được, nhưng An Kỳ vô tội, cô ấy không có lỗi với cô, cô không thể nói cô ấy như thế!” Lý Cảnh Thịnh câu nào câu nấy đều che chở cho cô ta.
Cô có cảm giác mình giẫm phải phân chó, trong lòng chán ghét đến mức muốn nôn ra.
“Ngày đó trong lòng An Kỳ luôn tự trách về chuyện cô từ chức, nên hôm nay mới gọi tới chủ yếu muốn nói rõ và xin lỗi cô, nhưng cô không hề cho cô ấy cơ hội mở miệng nói chuyện, cô không cảm thấy mình quá đáng ư?” Lý Cảnh Thịnh chỉ trích cô.
“Ha ha.” Chung Thủy Linh cười lạnh, nụ cười này gần như đóng băng hai người ở đầu bên kia, cách điện thoại nói: “Thật nực cười, Lý Cảnh Thịnh, xem ra không chỉ anh không hiểu tôi, mà ba năm qua tôi cũng không hiểu anh, trước giờ tôi không biết hóa ra anh ngây thơ đến vậy.” Nếu tình yêu khiến con người trở nên ngốc ngếch, vậy chứng tỏ anh ta thật lòng yêu An Kỳ rồi!
“Ý cô là gì?” Anh hơi mất kiên nhẫn.
“Tôi nói cho anh biết Lý Cảnh Thịnh, trước giờ Chung Thủy Linh tôi không phải người tốt lành gì, anh và cô ta muốn an ủi cũng đừng đến tìm tôi, nói cái gì mà tự trách, khó chịu, mẹ nó tôi có nghĩa vụ giúp các người hóa giải vấn đề trong lòng đó à, lúc hai người ở bên nhau phản bội tôi, có từng nghĩ trong lòng tôi cũng khó chịu không? Nói cái gì mà yêu thật lòng, chẳng lẽ tôi là người thứ ba xen giữa hai người à? Thật nực cười, ba năm qua là ai trêu ghẹo ai, sao giờ chia tay rồi còn muốn tôi bận tâm đến cảm nhận hai người nữa, tôi không phải Thánh mẫu, bị người khác phản bội vẫn phải quay đầu lại an ủi đôi cẩu nam nữ các người. Hai người yên tâm đi, tôi không sao, hai người cứ vui vẻ ở bên nhau đi, tốt nhất là sớm kết hôn sinh con, mẹ nó đầu tôi không bị bệnh, tại sao tôi phải chà đạp chính mình để nịnh hai người vui vẻ!” Thật sự đủ rồi, đã lâu rồi cô không tức như thế, cũng không ai có thể chọc cô tức đến vậy, trong chuyện này rõ ràng người chịu tổn thương là cô, sao lại làm ra vẻ như cô làm tổn thương bọn họ vậy!
Anh bị cô chặn họng không phản bác được một câu, tức giận hét với Chung Thủy Linh qua điện thoại: “Cô, cô đúng là không nói lý lẽ!”
“Đúng, tôi không nói lý lẽ, làm phiền hai người sau này đừng rảnh rỗi thì gọi cho tôi, tôi không hơi đâu mà lo cho các người, còn nữa, có gọi tới nữa cũng đừng hy vọng có thể nghe được những lời hay từ miệng tôi, con người tôi khi dồn ép quá sẽ nói hết tất cả, không kiêng kỵ điều gì!” Nói xong cô tức giận cúp máy ngay, ném điện thoại qua một bên, không cam lòng mắng: “Đồ điên!”
Mà Lý Cảnh Thịnh ở đầu bên kia cũng tức giận đập điện thoại xuống bàn, bất bình nói: “Đồ phụ nữ chua ngoa, không nói lý lẽ! Không có tố chất giáo dưỡng gì cả!”
Ngô An Kỳ đứng bên cạnh thấy anh tức như vậy thì vội bước đến an ủi: “Được rồi, anh đừng tức nữa, suy cho cùng chuyện này là chúng ta không đúng, chị Thủy Linh tức giận là phải.”
Anh nghe cô ta nói thế, cảm xúc mới từ từ bình tĩnh lại, quay đầu nhìn, hơi áy náy nói: “Anh xin lỗi, hại em cũng bị mắng theo anh.”
Ngô An Kỳ lắc đầu, mỉm cười với anh: “Sao anh lại nói vậy, chúng ta đã nói là cùng nhau đối mặt mà.”
Lý Cảnh Thịnh cười, ôm cô vào lòng.