CHƯƠNG 26: BẤT NGỜ LIÊN TIẾP
CHƯƠNG 26: BẤT NGỜ LIÊN TIẾP
“Chung Giang Tuyên? Sao cậu lại gọi cho tôi?” Anh hơi nghi ngờ hỏi.
“Phụt…” Chung Thủy Linh phun mì ra, sặc đến mức khuôn mặt đỏ bừng, ho sặc sụa.
Anh thấy thế thì đâu còn bận tâm đến Chung Giang Tuyên ở đầu bên kia nói gì, nhíu mày nhìn cô vội hỏi: “Không sao chứ?”
“Khụ khụ…” Không dễ gì cô mới ngừng ho, sặc đến mức đỏ mặt lắc đầu nói: “Không, không sao…”
Anh mới nói gì? Chung Giang Tuyên! Đó không phải anh hai nhà cô ư? Sao anh ấy lại gọi tới đây, à à, cô nhớ ra rồi, thủ trưởng nói anh và anh trai cô vốn là bạn học mà!
“Em ăn bữa cơm cũng không để người khác bớt lo được!” Tô Cẩn Nghiêm bất đắc dĩ thở dài nhìn cô, hoàn toàn quên mất rằng mình đang nghe điện thoại.
Chung Thủy Linh cười lúng túng, cô đâu biết sáng nay cô liên tục chật vật như thế, nhưng giờ điều cô quan tâm hơn hết chính là, anh hai nhà cô gọi anh ấy làm gì?
Cô nhìn anh chỉ vào điện thoại trên tay anh, ra hiệu anh nghe tiếp đi.
Anh thấy thế mới đáp lại đầu bên kia: “A lô.”
“Bên cậu xảy ra chuyện gì thế?” Chung Giang Tuyên hỏi, nếu anh nghe không lầm thì hình như có tiếng phụ nữ.
“Không có gì.” Anh không giải thích nhiều, chỉ hỏi: “Cậu gọi tôi có việc gì không?”
Chung Giang Tuyên cũng không phí lời, nói thẳng: “Tôi đang ở quân khu bọn cậu, mau tới đây gặp mặt đi.”
“Cậu đang ở quân khu chúng tôi?” Tô Cẩn Nghiêm hơi bất ngờ.
“Ừm, tôi mới tới hồi sáng.”
Cô suýt phun ra lần nữa, anh hai cô cũng ở đây! Sao anh ấy lại tới đây chứ?
Anh liếc nhìn cô rồi nói: “Được, tôi biết rồi, nhưng giờ bên tôi vẫn còn chút chuyện, đợi lát nữa tôi giải quyết xong sẽ tới tìm cậu.”
“Chiều nay tôi đi rồi, trưa nay cùng nhau ăn cơm đi, tên nhóc cậu vẫn còn nợ tội một chầu rượu đó.” Chung Giang Tuyên đề nghị thông qua điện thoại. Lúc trước khi hai quân khu diễn tập, Tô Cẩn Nghiêm đã làm anh bại vô cùng thê thảm, lúc rời đi còn nói lần sau gặp mặt sẽ mời anh uống rượu, anh vẫn nhớ rất rõ.
Tô Cẩn Nghiêm khẽ nhíu mày nói: “Gấp gáp vậy sao?”
“Chiều nay có một cuộc họp trong sư đoàn, tôi phải tới đó tham dự.”
“Tôi biết rồi.” Anh đã hiểu rõ nên đồng ý ngay: “Cậu đang ở đâu, tôi tới tìm cậu.”
Cúp máy, anh nhìn Chung Thủy Linh nói: “Trưa nay em cùng anh tới gặp một người bạn đi.”
Cô cười lúng túng: “Chuyện này không tốt cho lắm.” Đó là anh hai nhà cô, nếu đi gặp mặt sẽ bị vạch trần tại trận. Cô vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích với anh thế nào về chuyện cô không phải là Cố Hoàng Liên!
“Có gì không tốt chứ, người đó là bạn học thời đại học của anh, hai bọn anh nằm cùng một giường tầng, con người anh ta cũng không tệ, đúng rồi, cũng là người Giang Thành chúng ta.” Tô Cẩn Nghiêm chỉ nghĩ rằng cô xấu hổ ngại ngùng.
“Hay là anh một mình tới đó đi, em ở trong nhà khách là được.” Cô cố gắng từ chối, nếu đổi người khác thì được, nhưng tại sao cứ lại là anh hai cô chứ! Cô còn chưa chuẩn bị xong tư tưởng mà.
“Không sao, dù gì buổi trưa cũng phải ăn cơm, mình em ở trong nhà khách anh không yên tâm, đi cùng anh đi, ăn xong đến chiều anh sẽ đưa em đến nhà ga.” Tô Cẩn Nghiêm nói, hai ba đũa đã giải quyết xong tô mì.
Chung Thủy Linh biết nếu cô từ chối nữa sẽ làm kiêu, nhưng nghĩ tới lát nữa phải gặp anh hai mình, da dầu cô hơi tê dại, nhất thời không còn khẩu vị, cho dù bánh bao có ngon hơn nữa cũng không làm cô ngon miệng được.
“Em mau ăn đi, lát nữa sẽ nguội đó, không tốt cho dạ dày đâu.” Tô Cẩn Nghiêm thúc giục cô.
Cô lắc đầu, nhìn anh nói: “Em no quá rồi, không ăn vô nữa.”
“Thật sự không ăn vô nữa.” Anh hơi nghi ngờ.
“Đương nhiên là thật!” Cô cố gắng gật đầu chứng minh mình nói thật.
“Em đó.” Anh bất đắc dĩ nhìn cô, vươn tay bưng tô mì còn hơn một nửa của cô, cầm đôi đũa lên, nhanh chóng ăn hết tất cả những thứ cô chưa ăn hết.
Chung Thủy Linh vẫn đang suy nghĩ, lát nữa gặp anh hai cô nên ra hiệu anh ấy thế nào, có điều cô cảm thấy với tính cách thẳng thắn của anh ấy, chắc chắn sẽ không tiếp thu ám chỉ của cô, đến lúc đó anh ấy sẽ gọi thẳng tên cô ra trước mặt Tô Cẩn Nghiêm, cô thật sự không biết mình nên làm gì đây?
Ra khỏi tiệm mì, anh không dẫn cô đến thẳng đơn vị mà cùng cô trở về nhà khách, để cô thu dọn đồ đạc lát nữa ăn cơm xong, thuận tiện đưa thẳng cô đến nhà ga luôn.
Lúc Chung Thủy Linh thu dọn đồ đạc vẫn chưa từ bỏ ý định, xoay đầu nhìn anh hỏi: “Hai anh là bạn cũ gặp nhau, dẫn em tới đó sẽ không cản trở hai anh chứ?”
Tô Cẩn Nghiêm vốn đang ngồi trên ghế, nghe cô nói vậy thì đi tới chỗ cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô cười nói: “Cô Cố, xin hỏi giờ em đang xấu hổ ư?”
Chung Thủy Linh cười gượng gật đầu, cô sẽ không nói cho anh biết, thật ra cô sợ mình bị vạch trần, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt những chất vấn sau khi anh biết được chân tướng.
Anh thấy cô gật đầu thì nở nụ cười, đưa tay nhéo chóp mũi cô nói: “Em to gan từ Giang Thành đuổi tới đây rồi, còn sợ một người bạn của anh à?”
“Chuyện, chuyện này không giống nhau!” Nếu biết anh hai cô sẽ tới đây, cô đã mua vé sáng rồi, như vậy sẽ không chạm mặt anh ấy.
“Sao lại không giống nhau?” Tô Cẩn Nghiêm ôm cô, cúi đầu cụng vào trán cô, tư thế hai người khó tránh khỏi mờ ám.
Hai người dựa sát vào nhau, Chung Thủy Linh hơi thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang vờn trên mặt cô, cảm giác này quá rõ ràng, mờ ám đến mức khiến cô hơi lúng túng, lắp bắp nói: “Đó, đó là vì, vì em muốn anh chấp nhận em nên không nghĩ nhiều như thế…”
Tô Cẩn Nghiêm ôm chặt eo cô hơn, kéo cả người cô vào ngực mình, để hai người tới gần nhau hơn, gần đến mức hơi thở đã hòa quyện vào nhau, anh đè thấp giọng nói: “Em có biết tối hôm đó, anh đã tốn bao nhiêu sức lực mới rời khỏi được căn phòng đó không?”
Chung Thủy Linh đỏ mặt, cô biết tối hôm đó mà anh nói đến là hôm nào, thật ra cô không muốn như thế, chỉ muốn trêu chọc anh thôi, sau đó suýt chút nữa đã xảy ra chuyện làm cô vẫn còn sợ hãi một thời gian dài.
Anh thấy cô đỏ mặt thì không nhịn được cúi đầu, hôn lên môi cô.
Cô khẽ nhắm mắt lặng lẽ hưởng thụ nụ hôn của anh, không mãnh liệt khi bị trêu chọc như lần một và lần hai, lần này nụ hôn của anh rất dịu dàng, không nhanh không chậm, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi vẽ một đường viền trong khoang miệng cô, động tác đó cẩn thận dè dặt giống như rất quý trọng, điều này làm cô cảm thấy được anh hôn như vậy là một sự hưởng thụ, thậm chí còn thích cảm giác được anh hôn. Cô không nhịn được vòng tay ôm cổ anh, từ từ đáp lại nụ hôn của anh, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng bất giác mỉm cười, hình như cảm giác này rất ngọt ngào rất đẹp, cô rất hưởng thụ cũng rất thích.
“Chung Giang Tuyên? Sao cậu lại gọi cho tôi?” Anh hơi nghi ngờ hỏi.
“Phụt…” Chung Thủy Linh phun mì ra, sặc đến mức khuôn mặt đỏ bừng, ho sặc sụa.
Anh thấy thế thì đâu còn bận tâm đến Chung Giang Tuyên ở đầu bên kia nói gì, nhíu mày nhìn cô vội hỏi: “Không sao chứ?”
“Khụ khụ…” Không dễ gì cô mới ngừng ho, sặc đến mức đỏ mặt lắc đầu nói: “Không, không sao…”
Anh mới nói gì? Chung Giang Tuyên! Đó không phải anh hai nhà cô ư? Sao anh ấy lại gọi tới đây, à à, cô nhớ ra rồi, thủ trưởng nói anh và anh trai cô vốn là bạn học mà!
“Em ăn bữa cơm cũng không để người khác bớt lo được!” Tô Cẩn Nghiêm bất đắc dĩ thở dài nhìn cô, hoàn toàn quên mất rằng mình đang nghe điện thoại.
Chung Thủy Linh cười lúng túng, cô đâu biết sáng nay cô liên tục chật vật như thế, nhưng giờ điều cô quan tâm hơn hết chính là, anh hai nhà cô gọi anh ấy làm gì?
Cô nhìn anh chỉ vào điện thoại trên tay anh, ra hiệu anh nghe tiếp đi.
Anh thấy thế mới đáp lại đầu bên kia: “A lô.”
“Bên cậu xảy ra chuyện gì thế?” Chung Giang Tuyên hỏi, nếu anh nghe không lầm thì hình như có tiếng phụ nữ.
“Không có gì.” Anh không giải thích nhiều, chỉ hỏi: “Cậu gọi tôi có việc gì không?”
Chung Giang Tuyên cũng không phí lời, nói thẳng: “Tôi đang ở quân khu bọn cậu, mau tới đây gặp mặt đi.”
“Cậu đang ở quân khu chúng tôi?” Tô Cẩn Nghiêm hơi bất ngờ.
“Ừm, tôi mới tới hồi sáng.”
Cô suýt phun ra lần nữa, anh hai cô cũng ở đây! Sao anh ấy lại tới đây chứ?
Anh liếc nhìn cô rồi nói: “Được, tôi biết rồi, nhưng giờ bên tôi vẫn còn chút chuyện, đợi lát nữa tôi giải quyết xong sẽ tới tìm cậu.”
“Chiều nay tôi đi rồi, trưa nay cùng nhau ăn cơm đi, tên nhóc cậu vẫn còn nợ tội một chầu rượu đó.” Chung Giang Tuyên đề nghị thông qua điện thoại. Lúc trước khi hai quân khu diễn tập, Tô Cẩn Nghiêm đã làm anh bại vô cùng thê thảm, lúc rời đi còn nói lần sau gặp mặt sẽ mời anh uống rượu, anh vẫn nhớ rất rõ.
Tô Cẩn Nghiêm khẽ nhíu mày nói: “Gấp gáp vậy sao?”
“Chiều nay có một cuộc họp trong sư đoàn, tôi phải tới đó tham dự.”
“Tôi biết rồi.” Anh đã hiểu rõ nên đồng ý ngay: “Cậu đang ở đâu, tôi tới tìm cậu.”
Cúp máy, anh nhìn Chung Thủy Linh nói: “Trưa nay em cùng anh tới gặp một người bạn đi.”
Cô cười lúng túng: “Chuyện này không tốt cho lắm.” Đó là anh hai nhà cô, nếu đi gặp mặt sẽ bị vạch trần tại trận. Cô vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích với anh thế nào về chuyện cô không phải là Cố Hoàng Liên!
“Có gì không tốt chứ, người đó là bạn học thời đại học của anh, hai bọn anh nằm cùng một giường tầng, con người anh ta cũng không tệ, đúng rồi, cũng là người Giang Thành chúng ta.” Tô Cẩn Nghiêm chỉ nghĩ rằng cô xấu hổ ngại ngùng.
“Hay là anh một mình tới đó đi, em ở trong nhà khách là được.” Cô cố gắng từ chối, nếu đổi người khác thì được, nhưng tại sao cứ lại là anh hai cô chứ! Cô còn chưa chuẩn bị xong tư tưởng mà.
“Không sao, dù gì buổi trưa cũng phải ăn cơm, mình em ở trong nhà khách anh không yên tâm, đi cùng anh đi, ăn xong đến chiều anh sẽ đưa em đến nhà ga.” Tô Cẩn Nghiêm nói, hai ba đũa đã giải quyết xong tô mì.
Chung Thủy Linh biết nếu cô từ chối nữa sẽ làm kiêu, nhưng nghĩ tới lát nữa phải gặp anh hai mình, da dầu cô hơi tê dại, nhất thời không còn khẩu vị, cho dù bánh bao có ngon hơn nữa cũng không làm cô ngon miệng được.
“Em mau ăn đi, lát nữa sẽ nguội đó, không tốt cho dạ dày đâu.” Tô Cẩn Nghiêm thúc giục cô.
Cô lắc đầu, nhìn anh nói: “Em no quá rồi, không ăn vô nữa.”
“Thật sự không ăn vô nữa.” Anh hơi nghi ngờ.
“Đương nhiên là thật!” Cô cố gắng gật đầu chứng minh mình nói thật.
“Em đó.” Anh bất đắc dĩ nhìn cô, vươn tay bưng tô mì còn hơn một nửa của cô, cầm đôi đũa lên, nhanh chóng ăn hết tất cả những thứ cô chưa ăn hết.
Chung Thủy Linh vẫn đang suy nghĩ, lát nữa gặp anh hai cô nên ra hiệu anh ấy thế nào, có điều cô cảm thấy với tính cách thẳng thắn của anh ấy, chắc chắn sẽ không tiếp thu ám chỉ của cô, đến lúc đó anh ấy sẽ gọi thẳng tên cô ra trước mặt Tô Cẩn Nghiêm, cô thật sự không biết mình nên làm gì đây?
Ra khỏi tiệm mì, anh không dẫn cô đến thẳng đơn vị mà cùng cô trở về nhà khách, để cô thu dọn đồ đạc lát nữa ăn cơm xong, thuận tiện đưa thẳng cô đến nhà ga luôn.
Lúc Chung Thủy Linh thu dọn đồ đạc vẫn chưa từ bỏ ý định, xoay đầu nhìn anh hỏi: “Hai anh là bạn cũ gặp nhau, dẫn em tới đó sẽ không cản trở hai anh chứ?”
Tô Cẩn Nghiêm vốn đang ngồi trên ghế, nghe cô nói vậy thì đi tới chỗ cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô cười nói: “Cô Cố, xin hỏi giờ em đang xấu hổ ư?”
Chung Thủy Linh cười gượng gật đầu, cô sẽ không nói cho anh biết, thật ra cô sợ mình bị vạch trần, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt những chất vấn sau khi anh biết được chân tướng.
Anh thấy cô gật đầu thì nở nụ cười, đưa tay nhéo chóp mũi cô nói: “Em to gan từ Giang Thành đuổi tới đây rồi, còn sợ một người bạn của anh à?”
“Chuyện, chuyện này không giống nhau!” Nếu biết anh hai cô sẽ tới đây, cô đã mua vé sáng rồi, như vậy sẽ không chạm mặt anh ấy.
“Sao lại không giống nhau?” Tô Cẩn Nghiêm ôm cô, cúi đầu cụng vào trán cô, tư thế hai người khó tránh khỏi mờ ám.
Hai người dựa sát vào nhau, Chung Thủy Linh hơi thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang vờn trên mặt cô, cảm giác này quá rõ ràng, mờ ám đến mức khiến cô hơi lúng túng, lắp bắp nói: “Đó, đó là vì, vì em muốn anh chấp nhận em nên không nghĩ nhiều như thế…”
Tô Cẩn Nghiêm ôm chặt eo cô hơn, kéo cả người cô vào ngực mình, để hai người tới gần nhau hơn, gần đến mức hơi thở đã hòa quyện vào nhau, anh đè thấp giọng nói: “Em có biết tối hôm đó, anh đã tốn bao nhiêu sức lực mới rời khỏi được căn phòng đó không?”
Chung Thủy Linh đỏ mặt, cô biết tối hôm đó mà anh nói đến là hôm nào, thật ra cô không muốn như thế, chỉ muốn trêu chọc anh thôi, sau đó suýt chút nữa đã xảy ra chuyện làm cô vẫn còn sợ hãi một thời gian dài.
Anh thấy cô đỏ mặt thì không nhịn được cúi đầu, hôn lên môi cô.
Cô khẽ nhắm mắt lặng lẽ hưởng thụ nụ hôn của anh, không mãnh liệt khi bị trêu chọc như lần một và lần hai, lần này nụ hôn của anh rất dịu dàng, không nhanh không chậm, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi vẽ một đường viền trong khoang miệng cô, động tác đó cẩn thận dè dặt giống như rất quý trọng, điều này làm cô cảm thấy được anh hôn như vậy là một sự hưởng thụ, thậm chí còn thích cảm giác được anh hôn. Cô không nhịn được vòng tay ôm cổ anh, từ từ đáp lại nụ hôn của anh, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng bất giác mỉm cười, hình như cảm giác này rất ngọt ngào rất đẹp, cô rất hưởng thụ cũng rất thích.