CHƯƠNG 27: BỊ VẠCH TRẦN
CHƯƠNG 27: BỊ VẠCH TRẦN
Tô Cẩn Nghiêm đưa Chung Thủy Linh trở về đơn vị, nhưng không đi tìm Chung Giang Tuyên ngay mà đưa Chung Thủy Linh về ký túc xá của anh trước, tiện thể để đồ đạc của cô ở trong ký túc xá, sau đó mới đi tìm Chung Giang Tuyên cùng ăn cơm trưa.
Khi hai người vừa từ ký túc xá đi ra thì gặp ngay anh Phan của đại đội B, thấy Chung Thủy Linh đứng bên cạnh Tô Cẩn Nghiêm, anh Phan hơi kéo dài giọng nói: "Xem ra đúng là không cần người của tôi giúp cậu tìm kiếm rồi."
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười với anh ta, nhưng không nói gì đã dẫn Chung Thủy Linh đi luôn.
Đến khi đi xa một đoạn, Chung Thủy Linh mới có chút tò mò nhìn Tô Cẩn Nghiêm hỏi: "Tìm kiếm cái gì thế? Anh ấy cũng muốn giới thiệu đối tượng cho anh sao?"
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, chọc cô: "Sao nào, em căng thẳng sao?"
"Em không hề căng thẳng." Chung Thủy Linh thề thốt phủ nhận, quay đầu không nhìn anh, nhưng lại không biết biểu hiện của mình lúc này thật sự có vẻ quan tâm và căng thẳng như anh nói.
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, không trêu chọc cô nữa, đưa cô đi đến chỗ đã hẹn với Chung Giang Tuyên.
Tô Cẩn Nghiêm và Chung Giang Tuyên hẹn nhau ở dưới cây đại thụ cạnh thao trường đơn vị, định sau khi gặp nhau ở đó sẽ đi ra ngoài ăn cơm.
Chung Thủy Linh kiên nhẫn đi theo Tô Cẩn Nghiêm, khi vừa thấy anh hai, cô đã nhìn ngay ra sự kinh ngạc và bất ngờ trong mắt anh hai cô.
Dù biết anh hai ngay thẳng chưa chắc đã hiểu được ám hiệu của cô, nhưng cô vẫn ôm hy vọng mong manh mà cố gắng nháy mắt với anh, hi vọng anh có thể hiểu được tín hiệu cô truyền đi.
"Chung Thủy Linh, sao em lại ở đây?" Chung Giang Tuyên không hề để ý đến ám hiệu Chung Thủy Linh phát ra, không đoái hoài tới Tô Cẩn Nghiêm bên cạnh, bước nhanh về phía cô.
Chung Thủy Linh lúng túng khẽ gọi một tiếng “Anh” nhưng trong lòng chỉ muốn đè tên Chung Giang Tuyên này ra đập cho một trận.
Tô Cẩn Nghiêm bên cạnh hoàn toàn sững sờ, không hiểu sao bạn học cũ lại quen bạn gái của mình, càng không hiểu sao anh lại gọi cô bằng cái tên đó.
"Trùng hợp…trùng hợp quá, sao anh cũng ở đây?" Chung Thủy Linh mỉm cười xấu hổ, nói xong càng lúng túng.
"Em hỏi anh sao, anh còn muốn hỏi em đấy, em tới đây làm gì?" Chung Giang Tuyên vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Anh nhìn cô đồng thời quay đầu nhìn Tô Cẩn Nghiêm, chất vấn: "Tại sao hai người lại đi cùng nhau?"
Chung Thủy Linh không dám nhìn Tô Cẩn Nghiêm, cúi đầu hận sao lúc này lại không có cái lỗ nào để cô chui vào tránh một lát, nghĩ xem làm sao giải thích rồi mới trở ra.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, lại ngẩng đầu nhìn Chung Giang Tuyên, anh cau mày nghiêm túc hỏi: "Cậu gọi cô ấy là gì?"
"Chung Thủy Linh, nó là em gái tôi." Chung Giang Tuyên lưu loát nói, anh nhìn Tô Cẩn Nghiêm chất vấn: "Sao hai người lại quen nhau, sao hai người lại tới cùng nhau?"
Tô Cẩn Nghiêm cảm thấy như bị lừa, anh không để ý câu hỏi của Chung Giang Tuyên, quay đầu nhìn Chung Thủy Linh hỏi: "Cố Hoàng Liên, em hãy giải thích cho anh." Giọng nói của anh không còn dịu dàng như ngày thường mà lạnh lùng như thanh kiếm, sắc bén có thể đâm tổn thương người ta.
Chung Thủy Linh thầm mắng Chung Giang Tuyên bằng tất cả những từ ngữ mà cô có thể nghĩ ra, thậm chí cô bắt đầu hoài nghi nhân sinh của mình, vì sao cô lại có một anh trai thật thà đến mức ngu ngốc thế này.
"Cố Hoàng Liên!" Tô Cẩn Nghiêm gọi tên cô, âm thanh cao hơn, nghiêm khắc hơn lúc nãy rất nhiều, anh rất tức giận, siết chặt nắm đấm đến mức nổi cả gân xanh, ngay cả trán cũng nổi gân xanh rồi.
Chung Thủy Linh từ từ ngẩng đầu lên, nhưng không dám nhìn thẳng ánh mắt anh, cô có thể hiểu được sự tức giận của anh lúc này. Cô cũng từng tưởng tượng sau khi anh biết sự thật sẽ giận dữ thế nào, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, cô lại không dám ngẩng đầu, không dám nhìn anh, cô vừa chột dạ vừa hơi sợ hãi.
Dù Chung Giang Tuyên thật thà nhưng không hề ngốc, khi nghe Tô Cẩn Nghiêm gọi em gái mình là Cố Hoàng Liên anh đã hiểu được đại khái là có chuyện gì đã xảy ra, đứng một bên nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi lại nhìn em gái mình, nhất thời anh thật không biết nên nói gì.
"Em, em có thể giải thích với anh..." Chung Thủy Linh khẽ nói, vẻ mặt sợ hãi như đứa trẻ biết mình đã phạm lỗi.
"Từ đầu đến cuối em luôn lừa anh sao?" Tô Cẩn Nghiêm không thể diễn tả hết tâm trạng của mình bây giờ, có vẻ đã không thể chỉ dùng từ tức giận để hình dung.
"Em không cố ý..." Chung Thủy Linh cũng tự cảm thấy giải thích của mình như vậy khiến người ta không thể chấp nhận được, nhưng giờ đây ngoài những lời nói yếu ớt này thì cô cũng không biết rốt cuộc mình nên nói gì, nên giải thích với anh như thế nào.
"Nên em cố tình sao?" Tô Cẩn Nghiêm không ngờ mình lại bị một cô nhóc lừa xoay vòng vòng, chẳng trách khi chị gái nói Cố Hoàng Liên dịu dàng điềm đạm, nhã nhặn lịch sự anh lại cảm thấy như đang nói về một người khác, vì Cố Hoàng Liên bạn gái anh và người gặp chị gái anh vốn không cùng một người.
"Tại sao em lại phải dùng tên của Cố Hoàng Liên để tiếp cận anh?" Anh vẫn cảm thấy cô tiếp cận mình là có mục đích, nhưng quỷ tha ma bắt anh lại không cự tuyệt được, sự tấn công của cô đã thu hút anh, biết rõ có thể cô không hề đơn thuần là muốn gả cho mình, nhưng vẫn để mặc bản thân sa vào. Thậm chí anh còn chờ mong cuộc sống của họ sau khi kết hôn, thậm chí còn nghĩ đến nếu sau này hai người có con thì sẽ thế nào, giống cô hơn hay là giống mình hơn.
"Tô Cẩn Nghiêm, anh đừng tức giận như vậy, trước tiên anh nghe em giải thích có được không?" Tô Cẩn Nghiêm tức giận như vậy khiến Chung Thủy Linh hơi sợ hãi, cô bỗng cảm thấy bối rối, cô đã nghĩ anh sẽ tức giận, nhưng không ngờ anh lại tức giận như vậy.
Chung Giang Tuyên bên cạnh sờ mũi mình, dù tò mò giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình huống trước mắt, anh vẫn rất sáng suốt không xen vào quan hệ giữa em gái và bạn học cũ của mình.
"Được, em nói đi, anh thật muốn xem rốt cuộc em định giải thích thế nào?" Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, ánh mắt và vẻ mặt hoàn toàn lạnh lùng.
"Em, thật ra là..." Chung Thủy Linh nhìn anh mở miệng muốn giải thích, nhưng lời vừa đến miệng lại không thốt ra được. Cô không dám thẳng thắn với anh rằng mình tiếp cận anh, kiên quyết đòi gả cho anh chủ yếu vì muốn trả thù bạn trai cũ, mà tréo ngoe hơn, buồn cười hơn là bạn trai cũ của cô còn là Lý Cảnh Thịnh, cháu anh.
Nhìn dáng vẻ không thốt nên lời của cô, Tô Cẩn Nghiêm vô cùng thất vọng, anh cười lạnh, nói: "Có phải em cảm thấy anh rất buồn cười hay không, em chơi trò chơi này rất vui phải không? Có phải thấy anh bị lừa em cảm thấy rất có cảm giác thành tựu hay không?"
Chung Thủy Linh lắc đầu, gấp đến mức muốn khóc, cô không giống như anh nói, cô hơi hối hận, hối hận sự tùy hứng ban đầu của mình đã tổn thương anh, đây không phải ý muốn của cô, cũng không phải cái cô muốn nhìn thấy.
Tô Cẩn Nghiêm đưa Chung Thủy Linh trở về đơn vị, nhưng không đi tìm Chung Giang Tuyên ngay mà đưa Chung Thủy Linh về ký túc xá của anh trước, tiện thể để đồ đạc của cô ở trong ký túc xá, sau đó mới đi tìm Chung Giang Tuyên cùng ăn cơm trưa.
Khi hai người vừa từ ký túc xá đi ra thì gặp ngay anh Phan của đại đội B, thấy Chung Thủy Linh đứng bên cạnh Tô Cẩn Nghiêm, anh Phan hơi kéo dài giọng nói: "Xem ra đúng là không cần người của tôi giúp cậu tìm kiếm rồi."
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười với anh ta, nhưng không nói gì đã dẫn Chung Thủy Linh đi luôn.
Đến khi đi xa một đoạn, Chung Thủy Linh mới có chút tò mò nhìn Tô Cẩn Nghiêm hỏi: "Tìm kiếm cái gì thế? Anh ấy cũng muốn giới thiệu đối tượng cho anh sao?"
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, chọc cô: "Sao nào, em căng thẳng sao?"
"Em không hề căng thẳng." Chung Thủy Linh thề thốt phủ nhận, quay đầu không nhìn anh, nhưng lại không biết biểu hiện của mình lúc này thật sự có vẻ quan tâm và căng thẳng như anh nói.
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, không trêu chọc cô nữa, đưa cô đi đến chỗ đã hẹn với Chung Giang Tuyên.
Tô Cẩn Nghiêm và Chung Giang Tuyên hẹn nhau ở dưới cây đại thụ cạnh thao trường đơn vị, định sau khi gặp nhau ở đó sẽ đi ra ngoài ăn cơm.
Chung Thủy Linh kiên nhẫn đi theo Tô Cẩn Nghiêm, khi vừa thấy anh hai, cô đã nhìn ngay ra sự kinh ngạc và bất ngờ trong mắt anh hai cô.
Dù biết anh hai ngay thẳng chưa chắc đã hiểu được ám hiệu của cô, nhưng cô vẫn ôm hy vọng mong manh mà cố gắng nháy mắt với anh, hi vọng anh có thể hiểu được tín hiệu cô truyền đi.
"Chung Thủy Linh, sao em lại ở đây?" Chung Giang Tuyên không hề để ý đến ám hiệu Chung Thủy Linh phát ra, không đoái hoài tới Tô Cẩn Nghiêm bên cạnh, bước nhanh về phía cô.
Chung Thủy Linh lúng túng khẽ gọi một tiếng “Anh” nhưng trong lòng chỉ muốn đè tên Chung Giang Tuyên này ra đập cho một trận.
Tô Cẩn Nghiêm bên cạnh hoàn toàn sững sờ, không hiểu sao bạn học cũ lại quen bạn gái của mình, càng không hiểu sao anh lại gọi cô bằng cái tên đó.
"Trùng hợp…trùng hợp quá, sao anh cũng ở đây?" Chung Thủy Linh mỉm cười xấu hổ, nói xong càng lúng túng.
"Em hỏi anh sao, anh còn muốn hỏi em đấy, em tới đây làm gì?" Chung Giang Tuyên vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Anh nhìn cô đồng thời quay đầu nhìn Tô Cẩn Nghiêm, chất vấn: "Tại sao hai người lại đi cùng nhau?"
Chung Thủy Linh không dám nhìn Tô Cẩn Nghiêm, cúi đầu hận sao lúc này lại không có cái lỗ nào để cô chui vào tránh một lát, nghĩ xem làm sao giải thích rồi mới trở ra.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, lại ngẩng đầu nhìn Chung Giang Tuyên, anh cau mày nghiêm túc hỏi: "Cậu gọi cô ấy là gì?"
"Chung Thủy Linh, nó là em gái tôi." Chung Giang Tuyên lưu loát nói, anh nhìn Tô Cẩn Nghiêm chất vấn: "Sao hai người lại quen nhau, sao hai người lại tới cùng nhau?"
Tô Cẩn Nghiêm cảm thấy như bị lừa, anh không để ý câu hỏi của Chung Giang Tuyên, quay đầu nhìn Chung Thủy Linh hỏi: "Cố Hoàng Liên, em hãy giải thích cho anh." Giọng nói của anh không còn dịu dàng như ngày thường mà lạnh lùng như thanh kiếm, sắc bén có thể đâm tổn thương người ta.
Chung Thủy Linh thầm mắng Chung Giang Tuyên bằng tất cả những từ ngữ mà cô có thể nghĩ ra, thậm chí cô bắt đầu hoài nghi nhân sinh của mình, vì sao cô lại có một anh trai thật thà đến mức ngu ngốc thế này.
"Cố Hoàng Liên!" Tô Cẩn Nghiêm gọi tên cô, âm thanh cao hơn, nghiêm khắc hơn lúc nãy rất nhiều, anh rất tức giận, siết chặt nắm đấm đến mức nổi cả gân xanh, ngay cả trán cũng nổi gân xanh rồi.
Chung Thủy Linh từ từ ngẩng đầu lên, nhưng không dám nhìn thẳng ánh mắt anh, cô có thể hiểu được sự tức giận của anh lúc này. Cô cũng từng tưởng tượng sau khi anh biết sự thật sẽ giận dữ thế nào, nhưng khi chuyện thật sự xảy ra, cô lại không dám ngẩng đầu, không dám nhìn anh, cô vừa chột dạ vừa hơi sợ hãi.
Dù Chung Giang Tuyên thật thà nhưng không hề ngốc, khi nghe Tô Cẩn Nghiêm gọi em gái mình là Cố Hoàng Liên anh đã hiểu được đại khái là có chuyện gì đã xảy ra, đứng một bên nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi lại nhìn em gái mình, nhất thời anh thật không biết nên nói gì.
"Em, em có thể giải thích với anh..." Chung Thủy Linh khẽ nói, vẻ mặt sợ hãi như đứa trẻ biết mình đã phạm lỗi.
"Từ đầu đến cuối em luôn lừa anh sao?" Tô Cẩn Nghiêm không thể diễn tả hết tâm trạng của mình bây giờ, có vẻ đã không thể chỉ dùng từ tức giận để hình dung.
"Em không cố ý..." Chung Thủy Linh cũng tự cảm thấy giải thích của mình như vậy khiến người ta không thể chấp nhận được, nhưng giờ đây ngoài những lời nói yếu ớt này thì cô cũng không biết rốt cuộc mình nên nói gì, nên giải thích với anh như thế nào.
"Nên em cố tình sao?" Tô Cẩn Nghiêm không ngờ mình lại bị một cô nhóc lừa xoay vòng vòng, chẳng trách khi chị gái nói Cố Hoàng Liên dịu dàng điềm đạm, nhã nhặn lịch sự anh lại cảm thấy như đang nói về một người khác, vì Cố Hoàng Liên bạn gái anh và người gặp chị gái anh vốn không cùng một người.
"Tại sao em lại phải dùng tên của Cố Hoàng Liên để tiếp cận anh?" Anh vẫn cảm thấy cô tiếp cận mình là có mục đích, nhưng quỷ tha ma bắt anh lại không cự tuyệt được, sự tấn công của cô đã thu hút anh, biết rõ có thể cô không hề đơn thuần là muốn gả cho mình, nhưng vẫn để mặc bản thân sa vào. Thậm chí anh còn chờ mong cuộc sống của họ sau khi kết hôn, thậm chí còn nghĩ đến nếu sau này hai người có con thì sẽ thế nào, giống cô hơn hay là giống mình hơn.
"Tô Cẩn Nghiêm, anh đừng tức giận như vậy, trước tiên anh nghe em giải thích có được không?" Tô Cẩn Nghiêm tức giận như vậy khiến Chung Thủy Linh hơi sợ hãi, cô bỗng cảm thấy bối rối, cô đã nghĩ anh sẽ tức giận, nhưng không ngờ anh lại tức giận như vậy.
Chung Giang Tuyên bên cạnh sờ mũi mình, dù tò mò giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình huống trước mắt, anh vẫn rất sáng suốt không xen vào quan hệ giữa em gái và bạn học cũ của mình.
"Được, em nói đi, anh thật muốn xem rốt cuộc em định giải thích thế nào?" Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, ánh mắt và vẻ mặt hoàn toàn lạnh lùng.
"Em, thật ra là..." Chung Thủy Linh nhìn anh mở miệng muốn giải thích, nhưng lời vừa đến miệng lại không thốt ra được. Cô không dám thẳng thắn với anh rằng mình tiếp cận anh, kiên quyết đòi gả cho anh chủ yếu vì muốn trả thù bạn trai cũ, mà tréo ngoe hơn, buồn cười hơn là bạn trai cũ của cô còn là Lý Cảnh Thịnh, cháu anh.
Nhìn dáng vẻ không thốt nên lời của cô, Tô Cẩn Nghiêm vô cùng thất vọng, anh cười lạnh, nói: "Có phải em cảm thấy anh rất buồn cười hay không, em chơi trò chơi này rất vui phải không? Có phải thấy anh bị lừa em cảm thấy rất có cảm giác thành tựu hay không?"
Chung Thủy Linh lắc đầu, gấp đến mức muốn khóc, cô không giống như anh nói, cô hơi hối hận, hối hận sự tùy hứng ban đầu của mình đã tổn thương anh, đây không phải ý muốn của cô, cũng không phải cái cô muốn nhìn thấy.