Chương 23: Bắt Nạt
Không biết Tiểu Thanh Mai làm thế nào lại quen biết Lâu Nhậm Hào.
Phải nói cũng rất lâu rồi Mộ Đông Phong không gặp người này.
Lúc trước bố mẹ Mộ thường hay tham gia những buổi tiệc lớn vì công việc, bọn họ sẽ đem theo Mộ Đông Phong và Mộ Oản để giới thiệu trước mặt nhiều người, cũng như muốn tạo mối quan hệ thân thiết giữa những đứa trẻ sống trong hào môn danh giá.
Khi đó Mộ Oản vừa đến Mộ trạch được một tháng, cái gì cũng không hiểu không biết. Trong mắt Mộ Đông Phong cô vì thế mà ngốc hết chỗ nói.
Nhưng anh đối với Mộ Oản không phải căm ghét, chỉ là cảm thấy con nhóc này đáng thương.
Nhưng Mộ Đông Phong từ nhỏ ít giao tiếp với bên ngoài, lại bệnh tật triền miên, thế nên không biết bày tỏ tình cảm thế nào với Mộ Oản, vẫn luôn rất lạnh nhạt với cô.
Ngày đó bố mẹ Mộ đem cả hai đến một bữa tiệc lớn, Mộ Đông Phong trước nay tham gia tiệc tùng thế này quá nhiều, dù cho nhìn thấy nhà hàng hoa lệ hay món ăn ngon cũng thấy không có gì đặc sắc.
Chỉ có Mộ Oản tròn mắt kinh ngạc, đứng im bất động cả buổi vì không biết đặt tay chân vào đâu cho phải.
Trong buổi tiệc, Mộ Đông Phong đứng ở góc khuất trông chừng Mộ Oản.
Cứ nhìn chằm chằm mãi như vậy, cảm thấy nếu cô gây rắc rối thì anh sẽ lập tức xuất hiện, giải vây cho cô.
Bởi vì dù sao Mộ Oản ngốc như thế, không gây chuyện mới lạ.
Vậy mà Mộ Oản không những không gây chuyện, còn vô cùng ngoan ngoãn. Chỉ im lặng ăn thức ăn trên bàn.
Mộ Đông Phong thở dài ngao ngán, rõ ràng rất tham ăn tại sao cứ gầy như thế chứ?
Lúc này bố Mộ đột nhiên gọi Mộ Đông Phong lại, muốn giới thiệu anh cho người khác biết.
Mộ Đông Phong rời mắt khỏi Mộ Oản, đi về phía bố Mộ đang đứng.
Qua một lúc lâu, đến khi quay lại đã không thấy Mộ Oản đâu nữa.
Mộ Đông Phong lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm, Mộ Oản ngốc nghếch như thế, chỉ sợ không gây chuyện thì là lạc đường rồi.
Đến khi chạy đến khu vườn rộng phía sau nhà hàng, những tiếng cười đùa vang vọng lập tức thu hút sự chú ý của Mộ Đông Phong.
Anh vội vã chạy đến, đã thấy Mộ Oản bị một đám trẻ khác vây quanh. Chúng khinh miệt nhìn Mộ Oản, mắng chửi cô thậm tệ.
“Ai cho con nghèo này vào đây thế?”
“Mày cút đi!”
“Đừng ở đây khiến tụi tao bẩn mắt.”
“…”
Rất nhiều tiếng mắng chửi cười nhạo đổ ập lên đầu Mộ Oản. Cô bé bị vây quanh nhưng lại không dám hó hé kêu lên tiếng nào.
Chỉ là hai má phồng đỏ lên, mắt cũng ậng nước sắp khóc. Tay còn đang siết chặt vào bộ váy công chúa màu trắng trên người.
Lâu Nhậm Hào là tên cầm đầu, thấy đối tượng bị bắt nạt vẫn cố gắng chịu đựng thì càng không vui.
Cậu ta tức giận, vung tay muốn đánh Mộ Oản.
Mộ Đông Phong từ xa cởi giày ra, trực tiếp dùng sức, nhắm thẳng vào đầu Lâu Nhậm Hào mà ném.
Đôi giày da màu đen đắt tiền bay lên theo một đường parabol hoàn hảo rơi lên đầu Lâu Nhậm Hào.
Cậu ta hét lớn, căm phẫn nhìn chiếc giày dưới đất, song lại trợn mắt nhìn về phía Mộ Đông Phong.
“Thằng chó! Mày dám ném tao?”
Lâu Nhậm Hào ôm đầu gào thét giãy dụa, mấy đứa trẻ còn lại sợ đến xanh mặt đứng nép sau lưng cậu ta.
Mộ Đông Phong đến gần, điềm nhiên nhặt lại giày mang vào chân. Sau đó ôm lấy Mộ Oản, phủi sạch đất cát dính trên tay cho cô.
Anh nhếch môi cười, nhìn xuống Lâu Nhậm Hào bằng nửa con mắt, gằn từng chữ.
“Dám bắt nạt em gái tao?”
“Tao dám!”
Mộ Đông Phong kéo Mộ Oản ra sau lưng, lúc này phát hiện cô bé đang siết chặt lấy gấu áo anh. Nước mắt cố gắng kìm lại nãy giờ cuối cùng không tự chủ được mà rơi xuống.
Bốp!
Một đấm rơi xuống mặt Lâu Nhậm Hào. Cậu ta ngây ngốc ngẩn ra chốc lát, sau khi cảm nhận được cơn đau ở bên mặt thì tức điên lên.
“Mày đánh tao?” Lâu Nhậm Hào gào lên, lao về phía Mộ Đông Phong vung nắm đấm.
Mấy đứa trẻ khác lúc bắt nạt người khác đều cảm thấy bình thường, chẳng qua chỉ là dạy dỗ một con nhỏ nhà nghèo thôi sao?
Cho đến khi thất Mộ Đông Phong cùng Lâu Nhậm Hào xảy ra xung đột thì sợ rồi.
Bọn chúng lập tức chạy đi gọi bố mẹ đến.
Bữa tiệc đang diễn ra yên bình, mấy bậc phụ huynh khi nghe chuyện thì lo lắng chạy ùa ra.
Trước nay đều mang cái danh người giàu có, dạy con cái theo nề nếp lễ nghi. Không ngờ hôm nay thấy một đám trẻ làm loạn đánh nhau, bọn họ tức đến đỏ mắt.
Chỉ có bố Mộ đứng ở một góc cười lớn, còn khen Mộ Đông Phong đánh hay.
Cười chưa được bao lâu đã bị mẹ mộ dùng sức đánh vào đầu một cái khiến ông đau điếng. Lúc này mới nén lại nụ cười, chạy ra ngăn hai thằng nhóc đó lại.
“Phong Phong! được rồi, đừng đánh nữa.” Bố Mộ kéo tay Mộ Đông Phong.
Anh mới miễn cưỡng buông tay ra, lập tức quay người kéo tay Mộ Oản rời đi.
Lâu Nhậm Hào bị đánh đến mức thở còn khó khăn, vẫn gân cổ gào lên. “Mày đợi đấy thằng chó, dám làm nhục tao trước mặt biết bao nhiêu người… Tao sẽ không tha cho mày.”
Cậu ta điên cuồng gào thét không biết bao nhiêu lâu, đến khi bố mẹ cậu ta đến đưa đi vẫn còn hét lớn đòi đánh Mộ Đông Phong.
…
Sau chuyện này bên ngoài bắt đầu đồn đại vô số chuyện.
Nói nhà họ Mộ lỗ mãng không biết dạy con, lại có người cho rằng chuyện này có gì đâu mà làm quá. Không phải chỉ là bọn trẻ xung đột tí thôi sao? Không cần phải nói quá lên như thế.
Ngày đó bố Mộ vỗ vai Mộ Đông Phong khen ngợi, nói anh có thù tất báo. Biết bảo vệ em gái như thế khiến ông rất vui.
Nhưng mẹ Mộ lại không vui như ông, phạt anh cấm túc hơn một tháng, còn cắt tiền tiêu vặt của anh.
Mộ Đông Phong sau khi nghe mẹ nói thì vẫn bình thản, chỉ có lời nói của bố làm anh khó chịu.
Trước lúc quay người lên phòng, Mộ Đông Phong liếc mắt nhìn Mộ Oản bên cạnh. Cô bé cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, rõ ràng là rất sợ bị bố mẹ trách phạt.
Mộ Đông Phong rũ mắt, nhỏ giọng nói với bố mẹ Mộ.
“Nó không phải em gái con.”
Mộ Oản lúc này ngước lên, chỉ còn có thể thấy được bóng lưng của Mộ Đông Phong.
Cô liền hiểu ra, Mộ Đông Phong hoá ra cũng không thích cô… Đều giống như bọn họ.
…
Lúc hai đứa trẻ lao vào nhau đấm đá, Mộ Đông Phong vô cùng điên cuồng. Đánh Lâu Nhậm Hào đến mức gãy cả hai cái răng cửa.
Bản thân chỉ bị bầm tím vài chỗ trên mặt.
Lâu Nhậm Hào vì chuyện này không dám đặt chân ra ngoài, trong lòng từ đó bắt đầu ghi thù Mộ Đông Phong.
Chẳng qua là chỉ bắt nạt em gái nó một chút thôi sao?
Vậy mà khiến Lâu Nhậm Hào thành ra cái bộ dạng này.
Mộ Đông Phong! Mày chết chắc rồi.
Phải nói cũng rất lâu rồi Mộ Đông Phong không gặp người này.
Lúc trước bố mẹ Mộ thường hay tham gia những buổi tiệc lớn vì công việc, bọn họ sẽ đem theo Mộ Đông Phong và Mộ Oản để giới thiệu trước mặt nhiều người, cũng như muốn tạo mối quan hệ thân thiết giữa những đứa trẻ sống trong hào môn danh giá.
Khi đó Mộ Oản vừa đến Mộ trạch được một tháng, cái gì cũng không hiểu không biết. Trong mắt Mộ Đông Phong cô vì thế mà ngốc hết chỗ nói.
Nhưng anh đối với Mộ Oản không phải căm ghét, chỉ là cảm thấy con nhóc này đáng thương.
Nhưng Mộ Đông Phong từ nhỏ ít giao tiếp với bên ngoài, lại bệnh tật triền miên, thế nên không biết bày tỏ tình cảm thế nào với Mộ Oản, vẫn luôn rất lạnh nhạt với cô.
Ngày đó bố mẹ Mộ đem cả hai đến một bữa tiệc lớn, Mộ Đông Phong trước nay tham gia tiệc tùng thế này quá nhiều, dù cho nhìn thấy nhà hàng hoa lệ hay món ăn ngon cũng thấy không có gì đặc sắc.
Chỉ có Mộ Oản tròn mắt kinh ngạc, đứng im bất động cả buổi vì không biết đặt tay chân vào đâu cho phải.
Trong buổi tiệc, Mộ Đông Phong đứng ở góc khuất trông chừng Mộ Oản.
Cứ nhìn chằm chằm mãi như vậy, cảm thấy nếu cô gây rắc rối thì anh sẽ lập tức xuất hiện, giải vây cho cô.
Bởi vì dù sao Mộ Oản ngốc như thế, không gây chuyện mới lạ.
Vậy mà Mộ Oản không những không gây chuyện, còn vô cùng ngoan ngoãn. Chỉ im lặng ăn thức ăn trên bàn.
Mộ Đông Phong thở dài ngao ngán, rõ ràng rất tham ăn tại sao cứ gầy như thế chứ?
Lúc này bố Mộ đột nhiên gọi Mộ Đông Phong lại, muốn giới thiệu anh cho người khác biết.
Mộ Đông Phong rời mắt khỏi Mộ Oản, đi về phía bố Mộ đang đứng.
Qua một lúc lâu, đến khi quay lại đã không thấy Mộ Oản đâu nữa.
Mộ Đông Phong lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm, Mộ Oản ngốc nghếch như thế, chỉ sợ không gây chuyện thì là lạc đường rồi.
Đến khi chạy đến khu vườn rộng phía sau nhà hàng, những tiếng cười đùa vang vọng lập tức thu hút sự chú ý của Mộ Đông Phong.
Anh vội vã chạy đến, đã thấy Mộ Oản bị một đám trẻ khác vây quanh. Chúng khinh miệt nhìn Mộ Oản, mắng chửi cô thậm tệ.
“Ai cho con nghèo này vào đây thế?”
“Mày cút đi!”
“Đừng ở đây khiến tụi tao bẩn mắt.”
“…”
Rất nhiều tiếng mắng chửi cười nhạo đổ ập lên đầu Mộ Oản. Cô bé bị vây quanh nhưng lại không dám hó hé kêu lên tiếng nào.
Chỉ là hai má phồng đỏ lên, mắt cũng ậng nước sắp khóc. Tay còn đang siết chặt vào bộ váy công chúa màu trắng trên người.
Lâu Nhậm Hào là tên cầm đầu, thấy đối tượng bị bắt nạt vẫn cố gắng chịu đựng thì càng không vui.
Cậu ta tức giận, vung tay muốn đánh Mộ Oản.
Mộ Đông Phong từ xa cởi giày ra, trực tiếp dùng sức, nhắm thẳng vào đầu Lâu Nhậm Hào mà ném.
Đôi giày da màu đen đắt tiền bay lên theo một đường parabol hoàn hảo rơi lên đầu Lâu Nhậm Hào.
Cậu ta hét lớn, căm phẫn nhìn chiếc giày dưới đất, song lại trợn mắt nhìn về phía Mộ Đông Phong.
“Thằng chó! Mày dám ném tao?”
Lâu Nhậm Hào ôm đầu gào thét giãy dụa, mấy đứa trẻ còn lại sợ đến xanh mặt đứng nép sau lưng cậu ta.
Mộ Đông Phong đến gần, điềm nhiên nhặt lại giày mang vào chân. Sau đó ôm lấy Mộ Oản, phủi sạch đất cát dính trên tay cho cô.
Anh nhếch môi cười, nhìn xuống Lâu Nhậm Hào bằng nửa con mắt, gằn từng chữ.
“Dám bắt nạt em gái tao?”
“Tao dám!”
Mộ Đông Phong kéo Mộ Oản ra sau lưng, lúc này phát hiện cô bé đang siết chặt lấy gấu áo anh. Nước mắt cố gắng kìm lại nãy giờ cuối cùng không tự chủ được mà rơi xuống.
Bốp!
Một đấm rơi xuống mặt Lâu Nhậm Hào. Cậu ta ngây ngốc ngẩn ra chốc lát, sau khi cảm nhận được cơn đau ở bên mặt thì tức điên lên.
“Mày đánh tao?” Lâu Nhậm Hào gào lên, lao về phía Mộ Đông Phong vung nắm đấm.
Mấy đứa trẻ khác lúc bắt nạt người khác đều cảm thấy bình thường, chẳng qua chỉ là dạy dỗ một con nhỏ nhà nghèo thôi sao?
Cho đến khi thất Mộ Đông Phong cùng Lâu Nhậm Hào xảy ra xung đột thì sợ rồi.
Bọn chúng lập tức chạy đi gọi bố mẹ đến.
Bữa tiệc đang diễn ra yên bình, mấy bậc phụ huynh khi nghe chuyện thì lo lắng chạy ùa ra.
Trước nay đều mang cái danh người giàu có, dạy con cái theo nề nếp lễ nghi. Không ngờ hôm nay thấy một đám trẻ làm loạn đánh nhau, bọn họ tức đến đỏ mắt.
Chỉ có bố Mộ đứng ở một góc cười lớn, còn khen Mộ Đông Phong đánh hay.
Cười chưa được bao lâu đã bị mẹ mộ dùng sức đánh vào đầu một cái khiến ông đau điếng. Lúc này mới nén lại nụ cười, chạy ra ngăn hai thằng nhóc đó lại.
“Phong Phong! được rồi, đừng đánh nữa.” Bố Mộ kéo tay Mộ Đông Phong.
Anh mới miễn cưỡng buông tay ra, lập tức quay người kéo tay Mộ Oản rời đi.
Lâu Nhậm Hào bị đánh đến mức thở còn khó khăn, vẫn gân cổ gào lên. “Mày đợi đấy thằng chó, dám làm nhục tao trước mặt biết bao nhiêu người… Tao sẽ không tha cho mày.”
Cậu ta điên cuồng gào thét không biết bao nhiêu lâu, đến khi bố mẹ cậu ta đến đưa đi vẫn còn hét lớn đòi đánh Mộ Đông Phong.
…
Sau chuyện này bên ngoài bắt đầu đồn đại vô số chuyện.
Nói nhà họ Mộ lỗ mãng không biết dạy con, lại có người cho rằng chuyện này có gì đâu mà làm quá. Không phải chỉ là bọn trẻ xung đột tí thôi sao? Không cần phải nói quá lên như thế.
Ngày đó bố Mộ vỗ vai Mộ Đông Phong khen ngợi, nói anh có thù tất báo. Biết bảo vệ em gái như thế khiến ông rất vui.
Nhưng mẹ Mộ lại không vui như ông, phạt anh cấm túc hơn một tháng, còn cắt tiền tiêu vặt của anh.
Mộ Đông Phong sau khi nghe mẹ nói thì vẫn bình thản, chỉ có lời nói của bố làm anh khó chịu.
Trước lúc quay người lên phòng, Mộ Đông Phong liếc mắt nhìn Mộ Oản bên cạnh. Cô bé cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, rõ ràng là rất sợ bị bố mẹ trách phạt.
Mộ Đông Phong rũ mắt, nhỏ giọng nói với bố mẹ Mộ.
“Nó không phải em gái con.”
Mộ Oản lúc này ngước lên, chỉ còn có thể thấy được bóng lưng của Mộ Đông Phong.
Cô liền hiểu ra, Mộ Đông Phong hoá ra cũng không thích cô… Đều giống như bọn họ.
…
Lúc hai đứa trẻ lao vào nhau đấm đá, Mộ Đông Phong vô cùng điên cuồng. Đánh Lâu Nhậm Hào đến mức gãy cả hai cái răng cửa.
Bản thân chỉ bị bầm tím vài chỗ trên mặt.
Lâu Nhậm Hào vì chuyện này không dám đặt chân ra ngoài, trong lòng từ đó bắt đầu ghi thù Mộ Đông Phong.
Chẳng qua là chỉ bắt nạt em gái nó một chút thôi sao?
Vậy mà khiến Lâu Nhậm Hào thành ra cái bộ dạng này.
Mộ Đông Phong! Mày chết chắc rồi.