Chương 24: Nói Rõ
Sau này khi dần trưởng thành, Mộ Đông Phong cùng Lâu Nhậm Hào không ngờ đến lại học chung một trường.
Mối thù năm đó hắn ta vẫn còn ghi hận, nhưng dưới sự dám sát chặt chẽ của bố mẹ nên không dám ra tay làm bất cứ chuyện gì.
Suốt cả năm cấp ba học chung, số lần Lâu Nhậm Hào nhìn thấy Mộ Đông Phong đếm trên đầu ngón tay. Rõ ràng chỉ học cách nhau có vài lớp, nhưng mỗi khi đến tìm lại không thấy Mộ Đông Phong đâu.
Sau này hắn mới biết, Mộ Đông Phong thời gian rảnh sẽ đi tìm “em gái”, mà mấy chỗ Mộ Oản lui tới thường là chỗ ít người.
Lâu Nhậm Hào hắn ưa náo nhiệt, làm sao có thể tìm được bọn họ?
Đáng tiếc thời cấp ba trôi qua nhạt nhẽo, chỉ có một số chuyện rộ lên mới đến được tai hắn.
Như việc, Mộ Đông Phong cưỡng hôn em gái trong trường học.
Cmn! Chuyện này vô cùng gây cấn luôn nha.
Buổi tiệc năm đó khi Mộ Đông Phong phát điên vì Mộ Oản, Lâu Nhậm Hào còn tưởng nó chỉ xuất phát từ tình anh em, nào ngờ sớm đã phát sinh thành thứ tình cảm đốn mạt thế này?
Hắn ta cười khinh bỉ, lên kế hoạch muốn bắt cóc Mộ Oản để báo thù.
Vậy mà chưa gì Mộ Đông Phong đã lạnh mặt tuyên bố nói cả hai chẳng có gì, sau đó chuyện nổi như cồn này lắng xuống không thấy tăm hơi.
Khiến kế hoạch vừa mới nảy ra trong đầu hắn đổ bể.
Mẹ kiếp, làm hắn lại ghét Mộ Đông Phong hơn rồi!
…
Rất nhanh đến kì thi tốt nghiệp, Mộ Đông Phong cùng Mộ Oản xuất xắc đạt thành tích tốt, còn được trường học khen ngợi không ngớt.
Mà Lâu Nhậm Hào hắn không được như bọn họ, thái tử gia nhà giàu có chỉ biết lo ăn chơi lêu lỏng sớm đã bỏ bê việc học.
Thành tích bét bảng, tệ đến mức ngay chính hắn cũng không dám nhìn thẳng.
Cuối cùng muốn nhờ tiền của bố mẹ để cứu hắn. Nhưng bố mẹ thà mất mặt cũng không chịu giúp hắn.
Cuối cùng Lâu Nhậm Hào ở lại một lớp, nhìn đàn em lớp dưới từ từ có vị trí ngang hàng với mình khiến hắn tức phát điên.
Còn về việc Tiểu Thanh Mai rốt cuộc gặp Lâu Nhậm Hào vào khi nào, không đâu xa là năm cô ta vào lớp mười.
Còn không phải nói, cái thứ tình cảm yêu bằng mắt được Lâu Nhậm Hào tin tưởng là tình yêu chân thành xuất phát từ trái tim.
Hắn cưng chiều cô ta, yêu như mạng. Dương Ninh muốn gì hắn cho đó, cưng sủng lên đến tận trời.
Sau này hắn tiếp quản công ty của bố mẹ, nhưng cha hắn thừa biết cái tài năng ngu dốt của Lâu Nhậm Hào.
Chỉ cho hắn nắm phần trăm nhỏ của công ty, hắn có danh không có phận.
Mang tiếng là giám đốc lớn nhưng mọi quyền hành vẫn nằm trong tay bố mẹ hắn.
Còn Dương Ninh theo học sân khấu điện ảnh, trở thành Tiểu Thanh Mai ngọt ngào nhà bên được người khác yêu thích.
Lâu Nhậm Hào bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, cái gì bất lợi cho mình cũng không biết.
||||| Truyện đề cử: |||||
Còn nhân từ đến mức để Mộ Đông Phong cùng cô ta được gán ghép vô tội vạ.
Chỉ cần Dương Ninh ngọt ngào nói yêu hắn, ôm hôn hắn. Hắn lại lập tức bỏ qua mấy chuyện này.
Cũng không thèm để ý xem thế giới ngoài kia đang bàn tán gì sau lưng.
Phải nói là ngu xuẩn hết chỗ nói.
…
Lúc Tiểu Thanh Mai dỗ dành Lâu Nhậm Hào xong, cô ta quay người rời khỏi.
Đi chưa được hai bước thì thấy Mộ Đông Phong từ phía sau đi lướt qua.
Lòng bàn tay dần đổ mồ hôi lạnh, lưng cô ta cứng đờ không dám động đậy. Cảm thấy như có con rết bò dọc sống lưng, khiến cô ta sởn gai ốc.
“Đông Phong, anh nghe em giải thích.” Tiểu Thanh Mai hoảng sợ từ phía sau níu lấy tay áo Mộ Đông Phong. “Em chỉ lừa hắn thôi, em… Em không có…”
Mộ Đông Phong nghiêm mặt, vẻ mặt lạnh lùng đến mức khiến cô ta hoảng loạn: “Có liên quan gì đến tôi?”
“Dương tiểu thư, cô hình như nhầm lẫn rất nhiều chuyện thì phải. Tôi đối tốt với cô là vì đạo diễn Kiều bảo tôi làm thế, đối tốt với cô là vì chúng ta cùng đóng chính trong bộ phim này. Còn những chuyện khác… Đừng có ra ngoài khoác lác nói năng lung tung nữa.”
Mộ Đông Phong rút lại tay áo, lạnh giọng: “Bằng không để tôi nói rõ với thái tử gia nhà cô, bảo hắn đem cô về dạy dỗ lại.”
Tiểu Thanh Mai vẫn không phục, dùng kĩ năng diễn xuất yếu kém của bản thân, khóc đến mức chân thật.
“Em thật sự rất thích anh, đừng ghét bỏ em như thế có được không? Em… Em sẽ ngay lập tức bỏ hắn ta…”
“Cô bỏ được sao?”
“Em… Em…”
Đương nhiên cô ta không thể bỏ, Lâu Nhậm Hào là cây tiền từ trên trời rơi xuống, cô ta bỏ hắn thì đừng nói đến cái mạng nhỏ này, ngay cả sự nghiệp chắc chắn không thể giữ được.
Mộ Đông Phong rũ mắt, “Bảo thái tử gia nhà cô đừng can thiệp vào chuyện của tôi. Cô không muốn hắn biết chuyện thì nói với hắn mau làm sáng tỏ tin đồn giữa tôi và cô đi. Nếu không người chịu thiệt chỉ có cô.”
Tiểu Thanh Mai còn muốn nói gì đó, nhưng cô ta không dám. Chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn theo Mộ Đông Phong rời đi.
Mối thù năm đó hắn ta vẫn còn ghi hận, nhưng dưới sự dám sát chặt chẽ của bố mẹ nên không dám ra tay làm bất cứ chuyện gì.
Suốt cả năm cấp ba học chung, số lần Lâu Nhậm Hào nhìn thấy Mộ Đông Phong đếm trên đầu ngón tay. Rõ ràng chỉ học cách nhau có vài lớp, nhưng mỗi khi đến tìm lại không thấy Mộ Đông Phong đâu.
Sau này hắn mới biết, Mộ Đông Phong thời gian rảnh sẽ đi tìm “em gái”, mà mấy chỗ Mộ Oản lui tới thường là chỗ ít người.
Lâu Nhậm Hào hắn ưa náo nhiệt, làm sao có thể tìm được bọn họ?
Đáng tiếc thời cấp ba trôi qua nhạt nhẽo, chỉ có một số chuyện rộ lên mới đến được tai hắn.
Như việc, Mộ Đông Phong cưỡng hôn em gái trong trường học.
Cmn! Chuyện này vô cùng gây cấn luôn nha.
Buổi tiệc năm đó khi Mộ Đông Phong phát điên vì Mộ Oản, Lâu Nhậm Hào còn tưởng nó chỉ xuất phát từ tình anh em, nào ngờ sớm đã phát sinh thành thứ tình cảm đốn mạt thế này?
Hắn ta cười khinh bỉ, lên kế hoạch muốn bắt cóc Mộ Oản để báo thù.
Vậy mà chưa gì Mộ Đông Phong đã lạnh mặt tuyên bố nói cả hai chẳng có gì, sau đó chuyện nổi như cồn này lắng xuống không thấy tăm hơi.
Khiến kế hoạch vừa mới nảy ra trong đầu hắn đổ bể.
Mẹ kiếp, làm hắn lại ghét Mộ Đông Phong hơn rồi!
…
Rất nhanh đến kì thi tốt nghiệp, Mộ Đông Phong cùng Mộ Oản xuất xắc đạt thành tích tốt, còn được trường học khen ngợi không ngớt.
Mà Lâu Nhậm Hào hắn không được như bọn họ, thái tử gia nhà giàu có chỉ biết lo ăn chơi lêu lỏng sớm đã bỏ bê việc học.
Thành tích bét bảng, tệ đến mức ngay chính hắn cũng không dám nhìn thẳng.
Cuối cùng muốn nhờ tiền của bố mẹ để cứu hắn. Nhưng bố mẹ thà mất mặt cũng không chịu giúp hắn.
Cuối cùng Lâu Nhậm Hào ở lại một lớp, nhìn đàn em lớp dưới từ từ có vị trí ngang hàng với mình khiến hắn tức phát điên.
Còn về việc Tiểu Thanh Mai rốt cuộc gặp Lâu Nhậm Hào vào khi nào, không đâu xa là năm cô ta vào lớp mười.
Còn không phải nói, cái thứ tình cảm yêu bằng mắt được Lâu Nhậm Hào tin tưởng là tình yêu chân thành xuất phát từ trái tim.
Hắn cưng chiều cô ta, yêu như mạng. Dương Ninh muốn gì hắn cho đó, cưng sủng lên đến tận trời.
Sau này hắn tiếp quản công ty của bố mẹ, nhưng cha hắn thừa biết cái tài năng ngu dốt của Lâu Nhậm Hào.
Chỉ cho hắn nắm phần trăm nhỏ của công ty, hắn có danh không có phận.
Mang tiếng là giám đốc lớn nhưng mọi quyền hành vẫn nằm trong tay bố mẹ hắn.
Còn Dương Ninh theo học sân khấu điện ảnh, trở thành Tiểu Thanh Mai ngọt ngào nhà bên được người khác yêu thích.
Lâu Nhậm Hào bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, cái gì bất lợi cho mình cũng không biết.
||||| Truyện đề cử: |||||
Còn nhân từ đến mức để Mộ Đông Phong cùng cô ta được gán ghép vô tội vạ.
Chỉ cần Dương Ninh ngọt ngào nói yêu hắn, ôm hôn hắn. Hắn lại lập tức bỏ qua mấy chuyện này.
Cũng không thèm để ý xem thế giới ngoài kia đang bàn tán gì sau lưng.
Phải nói là ngu xuẩn hết chỗ nói.
…
Lúc Tiểu Thanh Mai dỗ dành Lâu Nhậm Hào xong, cô ta quay người rời khỏi.
Đi chưa được hai bước thì thấy Mộ Đông Phong từ phía sau đi lướt qua.
Lòng bàn tay dần đổ mồ hôi lạnh, lưng cô ta cứng đờ không dám động đậy. Cảm thấy như có con rết bò dọc sống lưng, khiến cô ta sởn gai ốc.
“Đông Phong, anh nghe em giải thích.” Tiểu Thanh Mai hoảng sợ từ phía sau níu lấy tay áo Mộ Đông Phong. “Em chỉ lừa hắn thôi, em… Em không có…”
Mộ Đông Phong nghiêm mặt, vẻ mặt lạnh lùng đến mức khiến cô ta hoảng loạn: “Có liên quan gì đến tôi?”
“Dương tiểu thư, cô hình như nhầm lẫn rất nhiều chuyện thì phải. Tôi đối tốt với cô là vì đạo diễn Kiều bảo tôi làm thế, đối tốt với cô là vì chúng ta cùng đóng chính trong bộ phim này. Còn những chuyện khác… Đừng có ra ngoài khoác lác nói năng lung tung nữa.”
Mộ Đông Phong rút lại tay áo, lạnh giọng: “Bằng không để tôi nói rõ với thái tử gia nhà cô, bảo hắn đem cô về dạy dỗ lại.”
Tiểu Thanh Mai vẫn không phục, dùng kĩ năng diễn xuất yếu kém của bản thân, khóc đến mức chân thật.
“Em thật sự rất thích anh, đừng ghét bỏ em như thế có được không? Em… Em sẽ ngay lập tức bỏ hắn ta…”
“Cô bỏ được sao?”
“Em… Em…”
Đương nhiên cô ta không thể bỏ, Lâu Nhậm Hào là cây tiền từ trên trời rơi xuống, cô ta bỏ hắn thì đừng nói đến cái mạng nhỏ này, ngay cả sự nghiệp chắc chắn không thể giữ được.
Mộ Đông Phong rũ mắt, “Bảo thái tử gia nhà cô đừng can thiệp vào chuyện của tôi. Cô không muốn hắn biết chuyện thì nói với hắn mau làm sáng tỏ tin đồn giữa tôi và cô đi. Nếu không người chịu thiệt chỉ có cô.”
Tiểu Thanh Mai còn muốn nói gì đó, nhưng cô ta không dám. Chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn theo Mộ Đông Phong rời đi.