Chương 25: Chế Nhạo
Mộ Đông Phong quay lại phim trường, sau giờ nghỉ trưa mọi người hầu như đã tụ tập lại đông đủ.
Một lúc sau Tiểu Thanh Mai cũng đến, cô ta khó xử không dám đến gần Mộ Đông Phong.
Chốc chốc lại nhìn về phía anh, dường như đang sợ Mộ Đông Phong sẽ nói gì đó về chuyện này với mọi người.
Đến lúc đó cả đoàn làm phim sẽ nghĩ sao về cô ta đây?
Tiểu Thanh Mai cảm thấy bản thân chưa đủ độ hot, muốn mượn danh tiếng của Mộ Đông Phong mà leo lên cành cao làm phượng hoàng.
Cô ta cầu xin Lâu Nhậm Hào đủ đường, còn cho anh ta ôm hôn cả đêm mới cầu xin được chuyện này.
Nói bản thân chỉ muốn lợi dụng Mộ Đông Phong. Cô ta đối với Lâu Nhậm Hào mới là thật lòng.
Nhưng rõ ràng cái được gọi là thật lòng đó, vốn dĩ là đang nói đến tiền của hắn ta.
Lâu Nhậm Hào yêu thích Tiểu Thanh Mai cỡ nào, mới chịu để yên cho báo chí lan truyền thông tin qua lại giữa Mộ Đông Phong cùng cô ta?
Hắn ta căm ghét Mộ Đông Phong đến vậy, không ngờ chỉ vì một chút lời ngon tiếng ngọt của Tiểu Thanh Mai mà cái gì cũng chấp nhận, dung túng.
Để người khác biết được, có khi còn phải khen ngợi hắn ta cao thượng, dâng cả người mình yêu cho người khác.
Có điều, Mộ Đông Phong không mù.
Làm sao có thể để ý đến người như Tiểu Thanh Mai nhà thái tử gia hắn ta?
…
Phân cảnh tiếp theo của bộ phim không dài, quay một chút là xong.
Nhưng do cả ngày hôm nay Tiểu Thanh Mai quay phim không tốt, lại phải dời thêm thời gian quay.
Chỉ một phân cảnh ngắn cũn cũng phải quay đi quay lại biết bao nhiêu lần, làm tốn rất nhiều thời gian của mọi người.
Dù đạo diễn Kiều có kiên nhẫn, mỉm cười cho qua nói không sao.
Nhưng Hàn Nghệ không được tốt như vậy. Cô ấy rất khắt khe về mảng này, mỗi lần Tiểu Thanh Mai quay hỏng là lập tức hét lên đòi đổi diễn viên.
Hàn Nghệ tham gia đoàn làm phim từ sớm, không chỉ là cây bút nổi đình đám viết lên bao câu chuyện ngôn tình mà còn là trợ thủ đắc lực của đạo diễn Kiều.
Cô ấy là tác giả kiêm biên kịch của bộ phim lần này. Hình tượng nữ chính Hàn Nghệ hướng đến hoàn toàn không phải Tiểu Thanh Mai.
Nhưng đạo diễn Kiều đã nhận tiền của thái tử gia, nên cô bắt buộc phải sửa đổi hình tượng nữ chính trong tư tưởng của bản thân, miễn cưỡng cho Tiểu Thanh Mai đóng chính.
Chỉ là Hàn Nghệ đã hạ mình đến vậy… Sao Tiểu Thanh Mai cô ta còn không biết điều?
“Cắt, cắt, cắt!” Hàn Nghệ mất kiên nhẫn hét lên. “Cô có biết diễn không thế? Không được thì cút đi.”
Tiểu Thanh Mai nhìn về phía đạo diễn Kiều, mong ông ta nói đỡ cho mình. Nhưng từ sáng đến giờ, hầu như cảnh quay hỏng đều là do Tiểu Thanh Mai gây ra.
Ông ta chỉ có một cái miệng, bênh vực cô ta được vài lần là quá lắm rồi. Đến thời điểm hiện tại thái độ của Tiểu Thanh Mai càng khiến ông ta phát cáu.
Đạo diễn Kiều cầm kịch bản gõ gõ vào mặt bàn, nhăn mặt: “Tiểu Thanh Mai, cô phải đặt bản thân vào nhân vật chứ? Cái nét mặt cứng đờ này… Haizzz, làm tốn rất nhiều thời gian của chúng tôi.”
Còn cho rằng đạo diễn Kiều sẽ bênh vực mình, nào ngờ ông ta lại tỏ rõ thái độ thất vọng. Tiểu Thanh Mai ấm ức phát khóc, càng căm phẫn nhìn về phía Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ không sợ trời không sợ đất, đừng nói là thái tử gia nhà Tiểu Thanh Mai cô ta. Cái gì Hàn Nghệ cũng không sợ.
Bị đối phương liếc càng làm cô khoái chí hơn, lập tức khinh bỉ cười mỉa mai.
Hàn Nghệ: “Có những người không có thực lực, không có phẩm chất. Làm tôi thấy thật đáng thương nha… À, còn không có sắc nữa chứ!”
Tiểu Thanh Mai: “Cô… Cô…”
Hàn Nghệ: “Tôi đã nói là ai đâu? Cô cay cái gì?”
Tiểu Thanh Mai nghiến răng nghiến lợi, người run lên cầm cập.
Liếc nhìn đạo diễn Kiều một lần nữa. Thấy ông ta vẫn không có ý bênh vực.
Cô ta tức điên lên rồi, sách váy lên muốn bỏ đi.
Mộ Đông Phong đứng từ xa lãnh đạm nhìn, sau lại nhìn xuống điện thoại trong tay.
Cũng muộn rồi, dù sao cũng không còn cảnh của anh nữa. “Đạo diễn Kiều, chị Hàn, tôi xin phép về trước.”
Hàn Nghệ phóng khoáng lên tiếng: “Ok, cậu đi đi.”
Mộ Đông Phong: “Vậy tôi đi trước.”
Một lúc sau Tiểu Thanh Mai cũng đến, cô ta khó xử không dám đến gần Mộ Đông Phong.
Chốc chốc lại nhìn về phía anh, dường như đang sợ Mộ Đông Phong sẽ nói gì đó về chuyện này với mọi người.
Đến lúc đó cả đoàn làm phim sẽ nghĩ sao về cô ta đây?
Tiểu Thanh Mai cảm thấy bản thân chưa đủ độ hot, muốn mượn danh tiếng của Mộ Đông Phong mà leo lên cành cao làm phượng hoàng.
Cô ta cầu xin Lâu Nhậm Hào đủ đường, còn cho anh ta ôm hôn cả đêm mới cầu xin được chuyện này.
Nói bản thân chỉ muốn lợi dụng Mộ Đông Phong. Cô ta đối với Lâu Nhậm Hào mới là thật lòng.
Nhưng rõ ràng cái được gọi là thật lòng đó, vốn dĩ là đang nói đến tiền của hắn ta.
Lâu Nhậm Hào yêu thích Tiểu Thanh Mai cỡ nào, mới chịu để yên cho báo chí lan truyền thông tin qua lại giữa Mộ Đông Phong cùng cô ta?
Hắn ta căm ghét Mộ Đông Phong đến vậy, không ngờ chỉ vì một chút lời ngon tiếng ngọt của Tiểu Thanh Mai mà cái gì cũng chấp nhận, dung túng.
Để người khác biết được, có khi còn phải khen ngợi hắn ta cao thượng, dâng cả người mình yêu cho người khác.
Có điều, Mộ Đông Phong không mù.
Làm sao có thể để ý đến người như Tiểu Thanh Mai nhà thái tử gia hắn ta?
…
Phân cảnh tiếp theo của bộ phim không dài, quay một chút là xong.
Nhưng do cả ngày hôm nay Tiểu Thanh Mai quay phim không tốt, lại phải dời thêm thời gian quay.
Chỉ một phân cảnh ngắn cũn cũng phải quay đi quay lại biết bao nhiêu lần, làm tốn rất nhiều thời gian của mọi người.
Dù đạo diễn Kiều có kiên nhẫn, mỉm cười cho qua nói không sao.
Nhưng Hàn Nghệ không được tốt như vậy. Cô ấy rất khắt khe về mảng này, mỗi lần Tiểu Thanh Mai quay hỏng là lập tức hét lên đòi đổi diễn viên.
Hàn Nghệ tham gia đoàn làm phim từ sớm, không chỉ là cây bút nổi đình đám viết lên bao câu chuyện ngôn tình mà còn là trợ thủ đắc lực của đạo diễn Kiều.
Cô ấy là tác giả kiêm biên kịch của bộ phim lần này. Hình tượng nữ chính Hàn Nghệ hướng đến hoàn toàn không phải Tiểu Thanh Mai.
Nhưng đạo diễn Kiều đã nhận tiền của thái tử gia, nên cô bắt buộc phải sửa đổi hình tượng nữ chính trong tư tưởng của bản thân, miễn cưỡng cho Tiểu Thanh Mai đóng chính.
Chỉ là Hàn Nghệ đã hạ mình đến vậy… Sao Tiểu Thanh Mai cô ta còn không biết điều?
“Cắt, cắt, cắt!” Hàn Nghệ mất kiên nhẫn hét lên. “Cô có biết diễn không thế? Không được thì cút đi.”
Tiểu Thanh Mai nhìn về phía đạo diễn Kiều, mong ông ta nói đỡ cho mình. Nhưng từ sáng đến giờ, hầu như cảnh quay hỏng đều là do Tiểu Thanh Mai gây ra.
Ông ta chỉ có một cái miệng, bênh vực cô ta được vài lần là quá lắm rồi. Đến thời điểm hiện tại thái độ của Tiểu Thanh Mai càng khiến ông ta phát cáu.
Đạo diễn Kiều cầm kịch bản gõ gõ vào mặt bàn, nhăn mặt: “Tiểu Thanh Mai, cô phải đặt bản thân vào nhân vật chứ? Cái nét mặt cứng đờ này… Haizzz, làm tốn rất nhiều thời gian của chúng tôi.”
Còn cho rằng đạo diễn Kiều sẽ bênh vực mình, nào ngờ ông ta lại tỏ rõ thái độ thất vọng. Tiểu Thanh Mai ấm ức phát khóc, càng căm phẫn nhìn về phía Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ không sợ trời không sợ đất, đừng nói là thái tử gia nhà Tiểu Thanh Mai cô ta. Cái gì Hàn Nghệ cũng không sợ.
Bị đối phương liếc càng làm cô khoái chí hơn, lập tức khinh bỉ cười mỉa mai.
Hàn Nghệ: “Có những người không có thực lực, không có phẩm chất. Làm tôi thấy thật đáng thương nha… À, còn không có sắc nữa chứ!”
Tiểu Thanh Mai: “Cô… Cô…”
Hàn Nghệ: “Tôi đã nói là ai đâu? Cô cay cái gì?”
Tiểu Thanh Mai nghiến răng nghiến lợi, người run lên cầm cập.
Liếc nhìn đạo diễn Kiều một lần nữa. Thấy ông ta vẫn không có ý bênh vực.
Cô ta tức điên lên rồi, sách váy lên muốn bỏ đi.
Mộ Đông Phong đứng từ xa lãnh đạm nhìn, sau lại nhìn xuống điện thoại trong tay.
Cũng muộn rồi, dù sao cũng không còn cảnh của anh nữa. “Đạo diễn Kiều, chị Hàn, tôi xin phép về trước.”
Hàn Nghệ phóng khoáng lên tiếng: “Ok, cậu đi đi.”
Mộ Đông Phong: “Vậy tôi đi trước.”