Chương 47: Phép Màu Không Đến (3)
Vừa về đến nhà, Mộ Đông Phong lại giở thói trẻ con. Mộ Oản đặt túi đồ lên bàn, muốn xếp gọn vào tủ lạnh. Cô vươn tay, nhưng chưa kịp chạm đến đã bị Mộ Đông Phong từ phía sau bất ngờ ôm lấy. Mộ Oản có hơi giật mình, cô nghiêng mặt nhìn sang, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
“Thanh Mai…”
“Hửm?”
“Anh cảm thấy hình như có gì đó rất lạ.”
Tay Mộ Oản khựng lại, cô quay người nhìn xoáy vào mắt Mộ Đông Phong: “Lạ? Lạ ở chỗ nào? Anh lại nhớ đến giấc mơ kia nữa sao?”
Mộ Đông Phong khẽ lắc đầu, ôm Mộ Oản kéo cô ngồi xuống ghế, tay vòng tay siết chặt lấy eo Mộ Oản: “Thanh Mai, rõ ràng anh thấy em gặp tai nạn, khi đó… Có rất nhiều máu… Thanh Mai, em vốn dĩ không thể ở bên cạnh anh như lúc này được.”
“Mộ Đông Phong, anh nói năng lung tung gì thế?” Mộ Oản cau mày, khó hiểu nhìn Mộ Đông Phong.
Lúc này viền mắt anh lại đỏ lên, những chuyện đó xảy ra ngay trước mắt. Làm sao Mộ Đông Phong cơ thể dễ dàng quên đi như thế?
Mộ Oản nhắm nghiền mắt nằm trong vũng máu, tiếng la hét thất thanh chói tai lại chẳng thể lọt vào tai Mộ Đông Phong dù chỉ là một chút. Anh không biết khi đó mình đã gọi Mộ Oản bao nhiêu lần, gọi cô đến mức cổ họng đau rát khó thở. Nhưng Mộ Oản vẫn im lặng không đáp lại, tĩnh lặng đến mức như thể đang chìm vào một giấc ngủ sâu mà thôi. Nhưng Mộ Đông Phong biết rõ, Mộ Oản không hề ngủ.
Cả ngày Mộ Đông Phong luôn nói những chuyện không đâu vào đâu, Mộ Oản không có tâm trạng dỗ dành anh nữa. Cô đứng lên, gạt tay Mộ Đông Phong ra, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc anh đã mơ thấy chuyện gì?”
Mộ Đông Phong run rẩy, ngước mắt nhìn Mộ Oản. Khẽ mấp máy môi.
…
Ánh đèn vàng nhạt từ đèn ngủ chiếu xuống. Bao trùm lên căn phòng nhỏ, khơi lên cảm giác vô cùng ấm áp. Bên ngoài tiết trời vào thu, gió ấm bất chợt thoáng qua, theo kẽ hở từ ô cửa sổ len vào trong phòng. Làm thổi tung chiếc rèm cửa bạc màu nơi bàn làm việc của Mộ Oản.
Mộ Đông Phong nằm trên giường ôm lấy cô từ phía sau. Tay anh đan chặt vào tay Mộ Oản, chặt đến mức dường như không muốn buông ra, càng không bao giờ muốn tách rời.
Mộ Oản mơ màng, lim dim chuẩn bị vào giấc ngủ. Vì cái nắm tay mạnh mẽ này mà phải tỉnh lại.
Cô nhìn sang, sau đó quay người vùi mặt vào ngực Mộ Đông Phong, nhỏ giọng nói: “Không phải chỉ là mơ thôi sao? Em vẫn ở bên cạnh anh, em không hề bị làm sao hết, em cũng không đi đâu hết. Thế nên, ảnh đế Mộ mau mau đi ngủ đi.”
Mộ Đông Phong siết chặt tay, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Mộ Oản, anh gọi: “Thanh Mai.”
“Hửm?”
“Em lại lừa anh rồi.”
“Em không lừa anh.”
“Nói dối.”
Mộ Đông Phong cụp mắt, Mộ Oản nói cô không lừa anh. Nhưng anh biết, đó rõ ràng chính là lời nói dối đẹp đẽ nhất thế gian mà Mộ Oản dành cho anh. Cũng chỉ có Mộ Đông Phong mới ngu ngốc đến mức mà tình nguyện tin vào.
Mộ Oản từ trong lòng Mộ Đông Phong khẽ cựa, cô khàn giọng, nói bằng giọng mũi: “Ác mộng không thật, chín phần đều là giả. Anh hà cớ gì phải suy nghĩ lung tung nhiều thế chứ? Dù sao rõ ràng không phải là thật.”
Thật hay không chẳng lẽ Mộ Đông Phong lại không biết? Anh lừa dối chính bản thân mình, cũng lừa dối cả Mộ Oản.
Nếu chín phần là giả, vậy một phần còn lại thì sao?
Phải chăng đó chính là mộng xuân, thứ ta khao khát mãi chẳng thể có được, hay mong muốn hão huyền mãi chẳng thể thực hiện được. Đến đêm sẽ đi vào giấc mơ, trở thành những cơn ác mộng hoặc cái được gọi là mộng xuân đẹp đẽ.
Mộ Đông Phong nghiêng đầu, cúi xuống hôn lên môi Mộ Oản, cười khổ: " Thanh Mai, ở bên em thật tốt, anh rốt cuộc… Không muốn tỉnh lại nữa."
Cả cơ thể Mộ Oản trong lòng Mộ Đông Phong thoáng cứng đờ, cô rũ mắt, bật cười thành tiếng: “Mộ Đông Phong, nếu anh đã biết rồi. Vậy vẫn nên tỉnh lại đi thôi. Em không thể… Mãi mãi ở bên cạnh anh như đúng lời hứa được nữa.”
Ác mộng? Vốn dĩ làm gì có thứ đó.
Giấc mộng này của Mộ Đông Phong rõ ràng chính là mộng xuân. Giấc mơ tươi đẹp nhất mà anh có thể nghĩ đến, đẹp đến mức khiến anh chìm đắm mãi không muốn tỉnh lại.
“Thanh Mai…”
“Hửm?”
“Anh cảm thấy hình như có gì đó rất lạ.”
Tay Mộ Oản khựng lại, cô quay người nhìn xoáy vào mắt Mộ Đông Phong: “Lạ? Lạ ở chỗ nào? Anh lại nhớ đến giấc mơ kia nữa sao?”
Mộ Đông Phong khẽ lắc đầu, ôm Mộ Oản kéo cô ngồi xuống ghế, tay vòng tay siết chặt lấy eo Mộ Oản: “Thanh Mai, rõ ràng anh thấy em gặp tai nạn, khi đó… Có rất nhiều máu… Thanh Mai, em vốn dĩ không thể ở bên cạnh anh như lúc này được.”
“Mộ Đông Phong, anh nói năng lung tung gì thế?” Mộ Oản cau mày, khó hiểu nhìn Mộ Đông Phong.
Lúc này viền mắt anh lại đỏ lên, những chuyện đó xảy ra ngay trước mắt. Làm sao Mộ Đông Phong cơ thể dễ dàng quên đi như thế?
Mộ Oản nhắm nghiền mắt nằm trong vũng máu, tiếng la hét thất thanh chói tai lại chẳng thể lọt vào tai Mộ Đông Phong dù chỉ là một chút. Anh không biết khi đó mình đã gọi Mộ Oản bao nhiêu lần, gọi cô đến mức cổ họng đau rát khó thở. Nhưng Mộ Oản vẫn im lặng không đáp lại, tĩnh lặng đến mức như thể đang chìm vào một giấc ngủ sâu mà thôi. Nhưng Mộ Đông Phong biết rõ, Mộ Oản không hề ngủ.
Cả ngày Mộ Đông Phong luôn nói những chuyện không đâu vào đâu, Mộ Oản không có tâm trạng dỗ dành anh nữa. Cô đứng lên, gạt tay Mộ Đông Phong ra, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc anh đã mơ thấy chuyện gì?”
Mộ Đông Phong run rẩy, ngước mắt nhìn Mộ Oản. Khẽ mấp máy môi.
…
Ánh đèn vàng nhạt từ đèn ngủ chiếu xuống. Bao trùm lên căn phòng nhỏ, khơi lên cảm giác vô cùng ấm áp. Bên ngoài tiết trời vào thu, gió ấm bất chợt thoáng qua, theo kẽ hở từ ô cửa sổ len vào trong phòng. Làm thổi tung chiếc rèm cửa bạc màu nơi bàn làm việc của Mộ Oản.
Mộ Đông Phong nằm trên giường ôm lấy cô từ phía sau. Tay anh đan chặt vào tay Mộ Oản, chặt đến mức dường như không muốn buông ra, càng không bao giờ muốn tách rời.
Mộ Oản mơ màng, lim dim chuẩn bị vào giấc ngủ. Vì cái nắm tay mạnh mẽ này mà phải tỉnh lại.
Cô nhìn sang, sau đó quay người vùi mặt vào ngực Mộ Đông Phong, nhỏ giọng nói: “Không phải chỉ là mơ thôi sao? Em vẫn ở bên cạnh anh, em không hề bị làm sao hết, em cũng không đi đâu hết. Thế nên, ảnh đế Mộ mau mau đi ngủ đi.”
Mộ Đông Phong siết chặt tay, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Mộ Oản, anh gọi: “Thanh Mai.”
“Hửm?”
“Em lại lừa anh rồi.”
“Em không lừa anh.”
“Nói dối.”
Mộ Đông Phong cụp mắt, Mộ Oản nói cô không lừa anh. Nhưng anh biết, đó rõ ràng chính là lời nói dối đẹp đẽ nhất thế gian mà Mộ Oản dành cho anh. Cũng chỉ có Mộ Đông Phong mới ngu ngốc đến mức mà tình nguyện tin vào.
Mộ Oản từ trong lòng Mộ Đông Phong khẽ cựa, cô khàn giọng, nói bằng giọng mũi: “Ác mộng không thật, chín phần đều là giả. Anh hà cớ gì phải suy nghĩ lung tung nhiều thế chứ? Dù sao rõ ràng không phải là thật.”
Thật hay không chẳng lẽ Mộ Đông Phong lại không biết? Anh lừa dối chính bản thân mình, cũng lừa dối cả Mộ Oản.
Nếu chín phần là giả, vậy một phần còn lại thì sao?
Phải chăng đó chính là mộng xuân, thứ ta khao khát mãi chẳng thể có được, hay mong muốn hão huyền mãi chẳng thể thực hiện được. Đến đêm sẽ đi vào giấc mơ, trở thành những cơn ác mộng hoặc cái được gọi là mộng xuân đẹp đẽ.
Mộ Đông Phong nghiêng đầu, cúi xuống hôn lên môi Mộ Oản, cười khổ: " Thanh Mai, ở bên em thật tốt, anh rốt cuộc… Không muốn tỉnh lại nữa."
Cả cơ thể Mộ Oản trong lòng Mộ Đông Phong thoáng cứng đờ, cô rũ mắt, bật cười thành tiếng: “Mộ Đông Phong, nếu anh đã biết rồi. Vậy vẫn nên tỉnh lại đi thôi. Em không thể… Mãi mãi ở bên cạnh anh như đúng lời hứa được nữa.”
Ác mộng? Vốn dĩ làm gì có thứ đó.
Giấc mộng này của Mộ Đông Phong rõ ràng chính là mộng xuân. Giấc mơ tươi đẹp nhất mà anh có thể nghĩ đến, đẹp đến mức khiến anh chìm đắm mãi không muốn tỉnh lại.