Chương 48: Phép Màu Không Đến (4)
Mộ trạch ngập trong bóng tối tĩnh lặng, từ ngày Mộ Oản gặp chuyện. Nơi này hầu như lúc nào cũng đóng chặt cửa lớn. Chỉ có thể thấy một vài giúp việc được thuê theo giờ lặng lẽ đến vào buổi sáng, đến tối sau khi dọn dẹp sạch sẽ sẽ lại vội vàng rời đi. Mọi thứ dần trở nên ảm đạm, trầm đục. Ngay cả cây ngô đồng trong sân vườn không có sự chăm sóc cẩn thận của mẹ Mộ cũng dần trở nên lụi tàn, sơ xác tiêu điều.
Phòng ngủ của Mộ Đông Phong nằm ở phía Đông Mộ trạch, mỗi lần gió lạnh thoáng qua liền khiến người ta vô thức phải rợn người. Sau khi mệt đến mức ngất đi tại bệnh viện vào ngày hôm đó, Mộ Đông Phong được đưa về nhà. Toàn bộ lịch trình bị anh tùy tiện hủy bỏ, phân cảnh cuối cùng của bộ phim sắp ra mắt cũng vì thế mà bị Mộ Đông Phong lãng quên, để lại phía sau không đoái hoài đến.
Suốt cả tuần liền, trên báo đài không chỗ nào là không nhắc đến cái tên Mộ Đông Phong. Ngang nhiên bặt vô âm tín không nói lời nào. Ngay cả phía công ty quản lý cũng không thể cho cánh nhà báo lẫn fan hâm mộ một đáp án chính xác. Rốt cuộc Mộ ảnh đế của bọn họ là bị làm sao, đã gặp phải chuyện gì rồi?
Mộ Đông Phong tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, ảo mộng theo mây gió sớm đã tan đi.
Bên cạnh anh không có bất kỳ ai. Không có vòng tay ấm áp của Mộ Oản, không có nụ cười ngọt ngào của cô. Tất cả mọi thứ đều biến mất như chưa từng tồn tại, thứ còn lại chỉ là khoảng lặng trống không, càng không có bất cứ lời hứa hẹn nào từ Mộ Oản.
Trầm mê hoá ra cũng chỉ là ảo mộng nhất thời. Như giấc mộng Nam Kha vừa ngắn lại vừa dài, thật sự không cách nào phân biệt thật giả, trắng đen. Khiến người ta chìm đắm mà ngu ngốc lún sâu.
Mộ Đông Phong chống tay xuống giường, khó khăn điều chỉnh nhịp thở. Anh cụp mắt nhìn thứ ánh sáng mờ đục từ đèn ngủ chiếu rọi, hắt vào một góc tối trong căn phòng. Vô thức cảm thấy lạnh lẽo.
Điện thoại trên mặt bàn đã tắt nguồn từ lâu, bởi thế Mộ Đông Phong mới có thể không lo nghĩ đến bất cứ thứ gì. Không có cuộc gọi làm phiền từ bố mẹ, không có cuộc gọi làm phiền từ Triệu Hâm, cũng không có cuộc gọi làm phiền từ công ty quản lý. Anh để bản thân ngoan cố ngủ thật lâu, lâu đến mức lừa dối chính mình không muốn tỉnh lại nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Mộ Đông Phong xuống giường, lảo đảo đi vào phòng tắm. Đứng trước tấm gương lớn, anh ngước mắt nhìn bản thân, vừa nhếch nhác lại xấu xí.
Mái tóc vẫn luôn mượt mà giờ đây lại rối tung rối mù, hai mắt anh vừa đỏ vừa thâm quầng. Gương mặt cũng gầy đi vài phần, cằm dưới lún phún râu trông khó coi, lôi thôi vô cùng.
Nếu cứ như thế mãi, Mộ Oản chắc chắn sẽ không thích anh nữa.
Mộ Đông Phong khom người, vốc nước liên tục tạt lên mặt. Dòng nước lạnh lẽo chảy xuống, theo dọc trái cổ rơi vào nơi sâu thẳm nhất. Nhờ nước lạnh, Mộ Đông Phong dường như tỉnh táo lại đôi chút. Anh thẫn thờ đứng hồi lâu trước gương, không biết rốt cuộc tiếp theo mình nên làm gì.
Không có Mộ Oản, Mộ Đông Phong có thể làm được gì? Còn có thể tiếp tục như trước được sao?
…
Dù bố mẹ Mộ không nói, nhưng Mộ Đông Phong đã sớm biết một chuyện. Mộ Oản không chỉ là con gái nuôi nhà họ Mộ, mà còn là cô dâu xung hỉ được bố mẹ Mộ tìm về để chữa bệnh cho anh. Bọn họ có thế giấu được Mộ Đông Phong chuyện này ngày một ngày hai, nhưng chắc chắn không thể giấu đến cuối đời. Cây kim trong bọc sớm muộn cũng lòi ra mà không cần bất kỳ ai tác động, càng dễ dàng để nhận thấy.
Năm đó khi bệnh tình Mộ Đông Phong dần khởi sắc hơn. Anh biết được bố mẹ vừa nhận nuôi một cô bé ngốc.
Đúng thế, trong mắt Mộ Đông Phong Mộ Oản ngốc hết chỗ nói. Hơn hết, còn là một con nhóc đáng thương.
Mộ Oản có gia cảnh không tốt, mẹ cô mất sớm. Cha lại có bệnh tâm thần.
Mẹ cô mất không phải vì bệnh tật, mà là do chính tay người cha tâm thần kia giết chết.
Còn đáng sợ hơn chính là, năm đó mọi chuyện đều được cô bé ngốc này tận mắt chứng kiến.
Phòng ngủ của Mộ Đông Phong nằm ở phía Đông Mộ trạch, mỗi lần gió lạnh thoáng qua liền khiến người ta vô thức phải rợn người. Sau khi mệt đến mức ngất đi tại bệnh viện vào ngày hôm đó, Mộ Đông Phong được đưa về nhà. Toàn bộ lịch trình bị anh tùy tiện hủy bỏ, phân cảnh cuối cùng của bộ phim sắp ra mắt cũng vì thế mà bị Mộ Đông Phong lãng quên, để lại phía sau không đoái hoài đến.
Suốt cả tuần liền, trên báo đài không chỗ nào là không nhắc đến cái tên Mộ Đông Phong. Ngang nhiên bặt vô âm tín không nói lời nào. Ngay cả phía công ty quản lý cũng không thể cho cánh nhà báo lẫn fan hâm mộ một đáp án chính xác. Rốt cuộc Mộ ảnh đế của bọn họ là bị làm sao, đã gặp phải chuyện gì rồi?
Mộ Đông Phong tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, ảo mộng theo mây gió sớm đã tan đi.
Bên cạnh anh không có bất kỳ ai. Không có vòng tay ấm áp của Mộ Oản, không có nụ cười ngọt ngào của cô. Tất cả mọi thứ đều biến mất như chưa từng tồn tại, thứ còn lại chỉ là khoảng lặng trống không, càng không có bất cứ lời hứa hẹn nào từ Mộ Oản.
Trầm mê hoá ra cũng chỉ là ảo mộng nhất thời. Như giấc mộng Nam Kha vừa ngắn lại vừa dài, thật sự không cách nào phân biệt thật giả, trắng đen. Khiến người ta chìm đắm mà ngu ngốc lún sâu.
Mộ Đông Phong chống tay xuống giường, khó khăn điều chỉnh nhịp thở. Anh cụp mắt nhìn thứ ánh sáng mờ đục từ đèn ngủ chiếu rọi, hắt vào một góc tối trong căn phòng. Vô thức cảm thấy lạnh lẽo.
Điện thoại trên mặt bàn đã tắt nguồn từ lâu, bởi thế Mộ Đông Phong mới có thể không lo nghĩ đến bất cứ thứ gì. Không có cuộc gọi làm phiền từ bố mẹ, không có cuộc gọi làm phiền từ Triệu Hâm, cũng không có cuộc gọi làm phiền từ công ty quản lý. Anh để bản thân ngoan cố ngủ thật lâu, lâu đến mức lừa dối chính mình không muốn tỉnh lại nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Mộ Đông Phong xuống giường, lảo đảo đi vào phòng tắm. Đứng trước tấm gương lớn, anh ngước mắt nhìn bản thân, vừa nhếch nhác lại xấu xí.
Mái tóc vẫn luôn mượt mà giờ đây lại rối tung rối mù, hai mắt anh vừa đỏ vừa thâm quầng. Gương mặt cũng gầy đi vài phần, cằm dưới lún phún râu trông khó coi, lôi thôi vô cùng.
Nếu cứ như thế mãi, Mộ Oản chắc chắn sẽ không thích anh nữa.
Mộ Đông Phong khom người, vốc nước liên tục tạt lên mặt. Dòng nước lạnh lẽo chảy xuống, theo dọc trái cổ rơi vào nơi sâu thẳm nhất. Nhờ nước lạnh, Mộ Đông Phong dường như tỉnh táo lại đôi chút. Anh thẫn thờ đứng hồi lâu trước gương, không biết rốt cuộc tiếp theo mình nên làm gì.
Không có Mộ Oản, Mộ Đông Phong có thể làm được gì? Còn có thể tiếp tục như trước được sao?
…
Dù bố mẹ Mộ không nói, nhưng Mộ Đông Phong đã sớm biết một chuyện. Mộ Oản không chỉ là con gái nuôi nhà họ Mộ, mà còn là cô dâu xung hỉ được bố mẹ Mộ tìm về để chữa bệnh cho anh. Bọn họ có thế giấu được Mộ Đông Phong chuyện này ngày một ngày hai, nhưng chắc chắn không thể giấu đến cuối đời. Cây kim trong bọc sớm muộn cũng lòi ra mà không cần bất kỳ ai tác động, càng dễ dàng để nhận thấy.
Năm đó khi bệnh tình Mộ Đông Phong dần khởi sắc hơn. Anh biết được bố mẹ vừa nhận nuôi một cô bé ngốc.
Đúng thế, trong mắt Mộ Đông Phong Mộ Oản ngốc hết chỗ nói. Hơn hết, còn là một con nhóc đáng thương.
Mộ Oản có gia cảnh không tốt, mẹ cô mất sớm. Cha lại có bệnh tâm thần.
Mẹ cô mất không phải vì bệnh tật, mà là do chính tay người cha tâm thần kia giết chết.
Còn đáng sợ hơn chính là, năm đó mọi chuyện đều được cô bé ngốc này tận mắt chứng kiến.