Chương 46: Em tin chị có thể mang em ra ngoài
Từ Hoan Nguyệt nói rằng đây là trò chơi của những bệnh nhân tâm thần nặng, trò chơi này không có quy tắc, chỉ cần làm cho những bệnh nhân này vui vẻ là được.
Vui vẻ...
Các bệnh nhân này đều bị tâm thần phân liệt, tất cả đều từng giết người. Từ tư liệu cô xem được có thể thấy thời gian người bị giam lâu nhất là 20 năm, ngắn nhất là 3 năm, hầu hết họ đều không còn người thân, thậm chí nếu có thì cũng đã mất liên lạc từ lâu.
Vậy điều khiến họ vui vẻ là hành hạ người khác đến chết hay là nhìn người khác chết?
Trước mắt Giang Nhan vẫn chưa biết đó là gì, lúc cô ở trường trung học phổ thông Minh Đỉnh có ghé thăm các lớp khác vài lần, trọng điểm vẫn là lớp A5, bởi vì hai học sinh đã chết tại trường này là bạn thân của Triệu Cầm khi còn học ở trường cấp 2, sau đó không biết vì lý do gì mà họ cắt đứt quan hệ.
Nguyên nhân tử vọng của hai em giống nhau, chết đuối ở hồ bơi trong trường. Điều kỳ lạ là không chỉ hai em học sinh này chết theo cách này mà các em mất tích ở các trường khác trong thành phố cũng chết vì nguyên nhân tương tự.
Điều kỳ lạ hơn nữa là theo lời kể của người nhà, những đứa trẻ này trước khi xảy ra tai nạn đều có một số dấu hiệu cảnh báo trước, lúc đầu lầm lì rầu rĩ, sau đó nổi nóng, hay cãi lại gia đình và có nhiều hành vi bất thường giống như bị cái gì đó kích thích, không bao lâu liền chết.
Nhìn từ bề ngoài thì tất cả đều là tự sát.
Trước khi họ chết, trong đồ tùy thân của họ luôn có một bức tranh. Những bức tranh kỳ lạ, vẽ không theo một quy luật gì.
Đây là những tin tức Tưởng Lưu nói cho Giang Nhan.
Tưởng Lưu nghi ngờ ai đó đã cố tình kích thích những đứa trẻ đó, dẫn đến cái chết của chúng. Trước đây khi một đứa trẻ có dấu hiệu trên, cục cảnh sát đã tư vấn trị liệu tâm lý cho em ấy nhưng không có tác dụng, đưa đến kết luận tâm lý học sinh ấy thật sự có vấn đề, cuối cùng cũng không ngăn được thảm án, sau đó mới tìm tới Giang Nhan để cô hỗ trợ phân tích từ góc nhìn của chuyên gia tâm lý.
Giang Nhan đã xem qua những hoa văn đó, chúng giống với họa tiết trên tường ở hành lang tầng một, những hoa văn trên tường là phiên bản phóng to, vì vậy vừa rồi cô có mới có thể ghép chúng lại với nhau trong đầu, đưa ra được đáp án cho gã đàn ông kia.
Cô đã có thể khẳng định những trường hợp tử vong kia đều có liên quan đến bệnh viện tâm thần Thiên Đường.
Trước đó cô đã quan sát Triệu Cầm, cô bé trong lớp học hành nghiêm túc, tuy quan hệ xã giao không nhiều nhưng cô bé cũng có hai bạn thân, quan hệ cá nhân không có vấn đề, cũng không có hành vi bất thường gì.
Sau đó tự nhiên bị bắt vào bệnh viện tâm thần.
Giang Nhan nghĩ những việc này chắc chắn có quan hệ với nhau.
Đầu tiên bạn cấp 2 của Triệu Cần, ngay sau là cô bé.
"Khi em bị đưa tới đây, có tỉnh lại một chút, bên ngoài mỗi phòng đều có vẽ hoa văn kỳ quái." Hàng Án nói.
Giang Nhan vẫn đang suy nghĩ, cánh cửa đóng sầm vang lên một tiếng lớn, một cơn gió từ cửa thổi sau lưng cô làm cô hơi lạnh, cô quay lại nhìn Hàng Án, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu, bộ dạng đang bị kinh hoảng nhưng cố ra vẻ bình tĩnh.
"Chị ơi, chúng ta có thể ra ngoài an toàn không?"
"Vận khí của em tốt như vậy chắc chắn có thể bình an ra ngoài."
Không biết câu nói này có ẩn ý gì không, vẻ mặt Hàng Án nghe xong hơi mất tự nhiên, "Lăng Dũng không sao chứ ạ?"
"Không có việc gì, còn đòi theo vào đây cứu em. Nói chi tiết cho tôi biết sáng nay em đụng phải những những bệnh đó như thế nào." Ánh mắt của Giang Nhan từ người cậu dịch chuyển đến vách tường trên hành lang, vẫn là các hoa văn kỳ quái như ở tầng một, có đủ loại hoa văn kỳ lạ, có loại cũ, loại thì mới được vẽ lên.
Vẫn có điểm không giống ở tầng một, Giang Nhan nhìn ra nét trẻ con trong đó.
Trông giống như một bức tranh được một đứa trẻ tùy tiện vẻ, tất nhiên không loại trừ khả năng bệnh nhân nào đó có năng khiếu vẽ, lại thích vẽ nguệch ngoạc để lại ký hiệu trên tường.
Giang Nhan không hiểu hội họa lắm, cảm thấy những bức tranh này thuộc trường phái Ấn tượng mang phong cách của Van Gogh.
Các phòng xung quanh yên tĩnh, hẳn là không có ai trong đó.
Lúc này Hàng Án đã bình tĩnh lại: "Tối hôm qua Lăng Dũng đến nhà em chơi, hơi muộn nên ở nhà em ngủ luôn. Sáng nay tụi em cùng đến trường, đến ngã tư thứ hai của đường Giang Kinh thì tụi em nghe thấy có tiếng người cười rất kỳ quái liền ghé mắt nhìn thử, thấy có mấy người mặc đồ bệnh nhân đang xì xào bàn tán. Trước khi tụi em nhìn rõ thì bị họ phát hiện ra và cầm dao xông tới."
Cậu dừng một chút, tin tưởng Giang Nhan và cố gắng nhớ lại các chi tiết: "Điều kỳ lạ là họ không có ý định làm gì tụi em vào lúc đó, chỉ muốn đe dọa, trừ việc bị bệnh thì lời nói của họ hoàn toàn bình thường, nói tụi em đừng xen vào chuyện người khác. Lăng Dũng và em sợ hãi định rời đi nhưng lại nhìn thấy cặp sách của Lý Giai Giai và Triệu Cậm, phát hiện bạn học đã bị họ bắt cóc nên nóng vội muốn cứu người, sau đó thì đánh nhau với bọn họ."
"Nếu em không nhìn nhầm, trong tay bọn họ cầm một bức ảnh rồi so sánh với mặt Triệu Cầm và Lý Giai Giai, hình như có nói một câu: Chính là nó..."
"Trí nhớ của em tốt thật đấy." Một học sinh trung học bình thường lúc này không bị dọa chết đã là không tệ, không có khả năng nhớ logic rõ ràng như vậy, còn có thể nhớ lại việc trước khi hôn mê.
Hàng Án thở dài: "Chị à, chị quên rồi sao, em là học thần, trí nhớ tốt hơn nhiều so với người bình thường."
"Em không sợ sao?" Giang Nhan đi về phía trước, quay lưng về phía cậu.
Cô không cảm nhận được sự uy hiếp từ Hàng Án, trước mắt cô vẫn có thể tin những gì cậu nói, từ đó suy luận ra những thông tin mình cần.
Đột nhiên Hàng Án im bặt.
Vài giây sau, cậu lại thở dài: "Chị, học sinh cấp ba không còn là trẻ con nữa, đã biết suy xét nhiều thứ hơn, cảm giác sợ hãi cũng không mạnh bằng người lớn. Hồi trước em đi du lịch cùng gia đình cũng gặp phải nguy hiểm mấy lần, thậm chí nguy hiểm hơn lần này nhiều."
"Em không sợ, em tin chị có thể mang em đi ra ngoài."
Giang Nhan tò mò khi nói lời này cậu có biểu tình gì, vừa muốn quay đầu lại thì nghe được tiếng thét chói tai truyền đến cách đó không xa.
Vui vẻ...
Các bệnh nhân này đều bị tâm thần phân liệt, tất cả đều từng giết người. Từ tư liệu cô xem được có thể thấy thời gian người bị giam lâu nhất là 20 năm, ngắn nhất là 3 năm, hầu hết họ đều không còn người thân, thậm chí nếu có thì cũng đã mất liên lạc từ lâu.
Vậy điều khiến họ vui vẻ là hành hạ người khác đến chết hay là nhìn người khác chết?
Trước mắt Giang Nhan vẫn chưa biết đó là gì, lúc cô ở trường trung học phổ thông Minh Đỉnh có ghé thăm các lớp khác vài lần, trọng điểm vẫn là lớp A5, bởi vì hai học sinh đã chết tại trường này là bạn thân của Triệu Cầm khi còn học ở trường cấp 2, sau đó không biết vì lý do gì mà họ cắt đứt quan hệ.
Nguyên nhân tử vọng của hai em giống nhau, chết đuối ở hồ bơi trong trường. Điều kỳ lạ là không chỉ hai em học sinh này chết theo cách này mà các em mất tích ở các trường khác trong thành phố cũng chết vì nguyên nhân tương tự.
Điều kỳ lạ hơn nữa là theo lời kể của người nhà, những đứa trẻ này trước khi xảy ra tai nạn đều có một số dấu hiệu cảnh báo trước, lúc đầu lầm lì rầu rĩ, sau đó nổi nóng, hay cãi lại gia đình và có nhiều hành vi bất thường giống như bị cái gì đó kích thích, không bao lâu liền chết.
Nhìn từ bề ngoài thì tất cả đều là tự sát.
Trước khi họ chết, trong đồ tùy thân của họ luôn có một bức tranh. Những bức tranh kỳ lạ, vẽ không theo một quy luật gì.
Đây là những tin tức Tưởng Lưu nói cho Giang Nhan.
Tưởng Lưu nghi ngờ ai đó đã cố tình kích thích những đứa trẻ đó, dẫn đến cái chết của chúng. Trước đây khi một đứa trẻ có dấu hiệu trên, cục cảnh sát đã tư vấn trị liệu tâm lý cho em ấy nhưng không có tác dụng, đưa đến kết luận tâm lý học sinh ấy thật sự có vấn đề, cuối cùng cũng không ngăn được thảm án, sau đó mới tìm tới Giang Nhan để cô hỗ trợ phân tích từ góc nhìn của chuyên gia tâm lý.
Giang Nhan đã xem qua những hoa văn đó, chúng giống với họa tiết trên tường ở hành lang tầng một, những hoa văn trên tường là phiên bản phóng to, vì vậy vừa rồi cô có mới có thể ghép chúng lại với nhau trong đầu, đưa ra được đáp án cho gã đàn ông kia.
Cô đã có thể khẳng định những trường hợp tử vong kia đều có liên quan đến bệnh viện tâm thần Thiên Đường.
Trước đó cô đã quan sát Triệu Cầm, cô bé trong lớp học hành nghiêm túc, tuy quan hệ xã giao không nhiều nhưng cô bé cũng có hai bạn thân, quan hệ cá nhân không có vấn đề, cũng không có hành vi bất thường gì.
Sau đó tự nhiên bị bắt vào bệnh viện tâm thần.
Giang Nhan nghĩ những việc này chắc chắn có quan hệ với nhau.
Đầu tiên bạn cấp 2 của Triệu Cần, ngay sau là cô bé.
"Khi em bị đưa tới đây, có tỉnh lại một chút, bên ngoài mỗi phòng đều có vẽ hoa văn kỳ quái." Hàng Án nói.
Giang Nhan vẫn đang suy nghĩ, cánh cửa đóng sầm vang lên một tiếng lớn, một cơn gió từ cửa thổi sau lưng cô làm cô hơi lạnh, cô quay lại nhìn Hàng Án, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu, bộ dạng đang bị kinh hoảng nhưng cố ra vẻ bình tĩnh.
"Chị ơi, chúng ta có thể ra ngoài an toàn không?"
"Vận khí của em tốt như vậy chắc chắn có thể bình an ra ngoài."
Không biết câu nói này có ẩn ý gì không, vẻ mặt Hàng Án nghe xong hơi mất tự nhiên, "Lăng Dũng không sao chứ ạ?"
"Không có việc gì, còn đòi theo vào đây cứu em. Nói chi tiết cho tôi biết sáng nay em đụng phải những những bệnh đó như thế nào." Ánh mắt của Giang Nhan từ người cậu dịch chuyển đến vách tường trên hành lang, vẫn là các hoa văn kỳ quái như ở tầng một, có đủ loại hoa văn kỳ lạ, có loại cũ, loại thì mới được vẽ lên.
Vẫn có điểm không giống ở tầng một, Giang Nhan nhìn ra nét trẻ con trong đó.
Trông giống như một bức tranh được một đứa trẻ tùy tiện vẻ, tất nhiên không loại trừ khả năng bệnh nhân nào đó có năng khiếu vẽ, lại thích vẽ nguệch ngoạc để lại ký hiệu trên tường.
Giang Nhan không hiểu hội họa lắm, cảm thấy những bức tranh này thuộc trường phái Ấn tượng mang phong cách của Van Gogh.
Các phòng xung quanh yên tĩnh, hẳn là không có ai trong đó.
Lúc này Hàng Án đã bình tĩnh lại: "Tối hôm qua Lăng Dũng đến nhà em chơi, hơi muộn nên ở nhà em ngủ luôn. Sáng nay tụi em cùng đến trường, đến ngã tư thứ hai của đường Giang Kinh thì tụi em nghe thấy có tiếng người cười rất kỳ quái liền ghé mắt nhìn thử, thấy có mấy người mặc đồ bệnh nhân đang xì xào bàn tán. Trước khi tụi em nhìn rõ thì bị họ phát hiện ra và cầm dao xông tới."
Cậu dừng một chút, tin tưởng Giang Nhan và cố gắng nhớ lại các chi tiết: "Điều kỳ lạ là họ không có ý định làm gì tụi em vào lúc đó, chỉ muốn đe dọa, trừ việc bị bệnh thì lời nói của họ hoàn toàn bình thường, nói tụi em đừng xen vào chuyện người khác. Lăng Dũng và em sợ hãi định rời đi nhưng lại nhìn thấy cặp sách của Lý Giai Giai và Triệu Cậm, phát hiện bạn học đã bị họ bắt cóc nên nóng vội muốn cứu người, sau đó thì đánh nhau với bọn họ."
"Nếu em không nhìn nhầm, trong tay bọn họ cầm một bức ảnh rồi so sánh với mặt Triệu Cầm và Lý Giai Giai, hình như có nói một câu: Chính là nó..."
"Trí nhớ của em tốt thật đấy." Một học sinh trung học bình thường lúc này không bị dọa chết đã là không tệ, không có khả năng nhớ logic rõ ràng như vậy, còn có thể nhớ lại việc trước khi hôn mê.
Hàng Án thở dài: "Chị à, chị quên rồi sao, em là học thần, trí nhớ tốt hơn nhiều so với người bình thường."
"Em không sợ sao?" Giang Nhan đi về phía trước, quay lưng về phía cậu.
Cô không cảm nhận được sự uy hiếp từ Hàng Án, trước mắt cô vẫn có thể tin những gì cậu nói, từ đó suy luận ra những thông tin mình cần.
Đột nhiên Hàng Án im bặt.
Vài giây sau, cậu lại thở dài: "Chị, học sinh cấp ba không còn là trẻ con nữa, đã biết suy xét nhiều thứ hơn, cảm giác sợ hãi cũng không mạnh bằng người lớn. Hồi trước em đi du lịch cùng gia đình cũng gặp phải nguy hiểm mấy lần, thậm chí nguy hiểm hơn lần này nhiều."
"Em không sợ, em tin chị có thể mang em đi ra ngoài."
Giang Nhan tò mò khi nói lời này cậu có biểu tình gì, vừa muốn quay đầu lại thì nghe được tiếng thét chói tai truyền đến cách đó không xa.