Chương 47: Chị đừng qua đó, rất nguy hiểm
"Em chờ ở đây." Giang Nhan nhìn vào nhà kho không bị khóa cửa bên cạnh, cầm đại một con dao, chạy về hướng phát ra âm thanh, nghĩ lại rồi nói: "Em đi theo cũng được."
Tầng hầm rất lớn nhưng phát ra âm thanh rõ ràng nên Giang Nha nhanh chóng tìm đến được nơi đó.
Ngay khi Giang Nhan đến, âm thanh chợt dừng lại, cô cũng dừng bước chân.
Vẫn ở hành lang cũ, nhưng phòng này hoàn toàn khác với nơi cô mới ở, trong phòng không đóng kín quá mức, có thể nhìn thấy bên trong khá rõ ràng, cách bố trí giống như nhà tù, đều là dây thép gai.
Lưới sắt ở giữa các phòng đều có cửa thông sang phòng bên cạnh.
Ở đây có người, không ít người là đằng khác. Khi Giang Nhan đang nhìn vào đó, một số bệnh nhân nhìn lại cô, còn lại thì thờ ơ.
Sắc mặt Giang Nhan không thay đổi, phòng nào cũng khóa, cô đếm có 11 người.
Họ có chiều cao và ngoại hình bình thường, là kiểu người sẽ bị chìm trong đám đông, có nam có nữ, ánh mắt rất bình tĩnh.
Giang Nhan nhận ra ánh mắt họ nhìn cô chỉ sự tò mò và đánh giá, không hề có ác ý.
Tất cả mọi người đều im lặng, không chỉ dọn dẹp sạch sẽ ở chỗ mình mà phòng cũng sạch sẽ, trước mặt họ có một cái bàn, bọn họ đang cùng làm một việc giống nhau — đọc sách.
Bệnh nhân tâm thần đọc sách, bầu không khí yên ắng quỷ dị, nhưng không thể nói được chỗ nào bất ổn.
Ánh mắt Giang Nhan dừng ở người bệnh nhân gần cô nhất, lúc này những người nhìn cô đều đồng loạt cúi đầu, tiếp tục lật sách, như không nhìn thấy cô.
Ngay sau đó, lại có một âm thanh khác từ phía trong cùng của hành lang truyền đến, ồn ào hỗn loạn, bởi vì Giang Nhan đứng gần nên có thể nghe rõ.
Trong căn phòng đầu tiên phía bên trái.
Giang Nhan cân nhắc một chút rồi thận trọng bước tới.
"Chị đừng qua đó, rất nguy hiểm." Hàng Án không biết đến đây từ lúc nào, giọng điệu nôn nóng.
Cậu đến đây cũng thật nhanh, xuất hiện mà chẳng hề có tiếng động nào.
Những người kia lại ngẩng lên, nhìn Hàng Án với ánh mắt ý nhị, rồi cụp mắt xuống tiếp tục đọc sách.
Giang Nhan nghiêng đầu nhìn Hàng Án, thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, nói: "Em đợi ở đây, tôi đi qua xem thử."
Trước khi Hàng Án kịp ngăn cản, Giang Nhan đã đến nơi phát ra tiếng hét chói tai.
Căn phòng rất rộng, mười mấy người đang vây quanh một thứ gì đó, khi Giang Nhan xuất hiện thì họ ngừng động tác, quay đầu nhìn cô.
Sau khi nhìn nhau hơn 10 giây, một số người trong đó đã mở cánh cửa nhỏ phía sau của căn phòng rồi rời đi, một số người thì lặng lẽ quay trở lại phòng bên cạnh.
Không lâu nơi họ vừa tụm lại đã trống không, có thể nhìn rõ ràng bài trí bên trong, có một cái hồ đầy nước và một cầu trượt. Giang Nhan thoáng thấy bên trong có một người, hơi to con, là đàn ông.
Phòng của người khác có một hoa văn còn phòng anh ta dày đặc, trừ khu vực nhỏ phía bên trái mới không có.
Ánh mắt Giang Nhan dừng ở tong đó không lâu, sau đó cô nhìn về phía cuối hành lang, nhìn thấy có cánh cửa thông đến một nơi khác liền cẩn thẩn đi về phía đó.
"Chị, đợi em với..." Hàng Án hốt hoảng chạy theo, Giang Nhan vốn không muốn dẫn cậu theo, nhưng cô biết để cậu ở đây một mình cũng không phải là quyết định sáng suốt nên đứng lại chờ.
Hàng Án bị thương bước đi chậm chạp, khi đến bên cạnh Giang Nhan, cậu lo lắng nói: "Chị ơi em sợ, chúng ta rời khỏi nơi này đi."
Giang Nhan nhìn hành lang trống trải: "Nếu em sợ thì hãy ở đây đợi tôi."
Nơi này không có cách để giấu người, cô ấy phải tìm ra tung tích của Triều Cầm và Lý Giai Giai càng sớm càng tốt.
"Em đi theo chị." Hàng Án nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đi hai người đỡ nguy hiểm hơn một người.
Bởi vì hành lang tối om, Giang Nhan không dám bất cẩn, thận trọng bước đi từng bước.
Hàng Án không biết từ lúc nào nắm lấy góc áo của cô, đi theo cô một tấc cũng không rời, có vẻ người cậu đang run.
Giang Nhan cảm nhận được điều đó, vẫn để cậu nắm góc áo của mình.
Hai người đi đến tất cả những nơi có thể một vòng nhưng không tìm thấy gì, thậm chí không thấy những bệnh nhân đã bỏ chạy.
Giang Nhan hỏi Hàng Án, trong số những bệnh nhân đọc sách không ai nằm trong đám bắt cậu đi, sau khi suy nghĩ chút, cô đưa Hàng Án trở lại nơi giam giữ người bệnh tâm thần.
Điều bất ngờ là người trong hồ đã biến mất, có một người khác mới gặp chuyện trong căn phòng này, toàn thân anh ta ướt sũng, nhìn quần áo và dáng người thì đoán được đó là nạn nhân của vụ bạo hành trong hồ bơi vừa rồi.
Có nhiều vết thương trên mặt và cánh tay anh ta.
Bệnh nhân tâm thần phân liệt rất nguy hiểm, cũng có phân ra cấp trên và cấp dưới, đánh nhau là chuyện bình thường, thông thường mục tiêu bị bắt nạt đều là kẻ yếu.
Vì những người này dễ dàng bị đánh gục hơn.
"Vì sao họ lại đánh ông?" Giang Nhan hỏi thẳng.
Nghe thấy âm thanh, bệnh nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, mí mắt sưng húp mở ra một đường, khoảnh khắc nhìn thấy Giang Nhan, đôi mắt bình tĩnh của anh ta đột nhiên trở nên oán hận và phẫn nộ.
Ông ta rất ghét bản thân mình, cảm xúc của ông ta đã bị mất kiểm soát.
"Ông có gặp được hai nữ sinh nào không? Các em còn rất nhỏ."
Mí mắt người đàn ông giật giật, hận ý càng thêm nồng đậm: "Cô là bác sĩ tâm lý." Với giọng điệu khẳng định.
Tầng hầm rất lớn nhưng phát ra âm thanh rõ ràng nên Giang Nha nhanh chóng tìm đến được nơi đó.
Ngay khi Giang Nhan đến, âm thanh chợt dừng lại, cô cũng dừng bước chân.
Vẫn ở hành lang cũ, nhưng phòng này hoàn toàn khác với nơi cô mới ở, trong phòng không đóng kín quá mức, có thể nhìn thấy bên trong khá rõ ràng, cách bố trí giống như nhà tù, đều là dây thép gai.
Lưới sắt ở giữa các phòng đều có cửa thông sang phòng bên cạnh.
Ở đây có người, không ít người là đằng khác. Khi Giang Nhan đang nhìn vào đó, một số bệnh nhân nhìn lại cô, còn lại thì thờ ơ.
Sắc mặt Giang Nhan không thay đổi, phòng nào cũng khóa, cô đếm có 11 người.
Họ có chiều cao và ngoại hình bình thường, là kiểu người sẽ bị chìm trong đám đông, có nam có nữ, ánh mắt rất bình tĩnh.
Giang Nhan nhận ra ánh mắt họ nhìn cô chỉ sự tò mò và đánh giá, không hề có ác ý.
Tất cả mọi người đều im lặng, không chỉ dọn dẹp sạch sẽ ở chỗ mình mà phòng cũng sạch sẽ, trước mặt họ có một cái bàn, bọn họ đang cùng làm một việc giống nhau — đọc sách.
Bệnh nhân tâm thần đọc sách, bầu không khí yên ắng quỷ dị, nhưng không thể nói được chỗ nào bất ổn.
Ánh mắt Giang Nhan dừng ở người bệnh nhân gần cô nhất, lúc này những người nhìn cô đều đồng loạt cúi đầu, tiếp tục lật sách, như không nhìn thấy cô.
Ngay sau đó, lại có một âm thanh khác từ phía trong cùng của hành lang truyền đến, ồn ào hỗn loạn, bởi vì Giang Nhan đứng gần nên có thể nghe rõ.
Trong căn phòng đầu tiên phía bên trái.
Giang Nhan cân nhắc một chút rồi thận trọng bước tới.
"Chị đừng qua đó, rất nguy hiểm." Hàng Án không biết đến đây từ lúc nào, giọng điệu nôn nóng.
Cậu đến đây cũng thật nhanh, xuất hiện mà chẳng hề có tiếng động nào.
Những người kia lại ngẩng lên, nhìn Hàng Án với ánh mắt ý nhị, rồi cụp mắt xuống tiếp tục đọc sách.
Giang Nhan nghiêng đầu nhìn Hàng Án, thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, nói: "Em đợi ở đây, tôi đi qua xem thử."
Trước khi Hàng Án kịp ngăn cản, Giang Nhan đã đến nơi phát ra tiếng hét chói tai.
Căn phòng rất rộng, mười mấy người đang vây quanh một thứ gì đó, khi Giang Nhan xuất hiện thì họ ngừng động tác, quay đầu nhìn cô.
Sau khi nhìn nhau hơn 10 giây, một số người trong đó đã mở cánh cửa nhỏ phía sau của căn phòng rồi rời đi, một số người thì lặng lẽ quay trở lại phòng bên cạnh.
Không lâu nơi họ vừa tụm lại đã trống không, có thể nhìn rõ ràng bài trí bên trong, có một cái hồ đầy nước và một cầu trượt. Giang Nhan thoáng thấy bên trong có một người, hơi to con, là đàn ông.
Phòng của người khác có một hoa văn còn phòng anh ta dày đặc, trừ khu vực nhỏ phía bên trái mới không có.
Ánh mắt Giang Nhan dừng ở tong đó không lâu, sau đó cô nhìn về phía cuối hành lang, nhìn thấy có cánh cửa thông đến một nơi khác liền cẩn thẩn đi về phía đó.
"Chị, đợi em với..." Hàng Án hốt hoảng chạy theo, Giang Nhan vốn không muốn dẫn cậu theo, nhưng cô biết để cậu ở đây một mình cũng không phải là quyết định sáng suốt nên đứng lại chờ.
Hàng Án bị thương bước đi chậm chạp, khi đến bên cạnh Giang Nhan, cậu lo lắng nói: "Chị ơi em sợ, chúng ta rời khỏi nơi này đi."
Giang Nhan nhìn hành lang trống trải: "Nếu em sợ thì hãy ở đây đợi tôi."
Nơi này không có cách để giấu người, cô ấy phải tìm ra tung tích của Triều Cầm và Lý Giai Giai càng sớm càng tốt.
"Em đi theo chị." Hàng Án nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đi hai người đỡ nguy hiểm hơn một người.
Bởi vì hành lang tối om, Giang Nhan không dám bất cẩn, thận trọng bước đi từng bước.
Hàng Án không biết từ lúc nào nắm lấy góc áo của cô, đi theo cô một tấc cũng không rời, có vẻ người cậu đang run.
Giang Nhan cảm nhận được điều đó, vẫn để cậu nắm góc áo của mình.
Hai người đi đến tất cả những nơi có thể một vòng nhưng không tìm thấy gì, thậm chí không thấy những bệnh nhân đã bỏ chạy.
Giang Nhan hỏi Hàng Án, trong số những bệnh nhân đọc sách không ai nằm trong đám bắt cậu đi, sau khi suy nghĩ chút, cô đưa Hàng Án trở lại nơi giam giữ người bệnh tâm thần.
Điều bất ngờ là người trong hồ đã biến mất, có một người khác mới gặp chuyện trong căn phòng này, toàn thân anh ta ướt sũng, nhìn quần áo và dáng người thì đoán được đó là nạn nhân của vụ bạo hành trong hồ bơi vừa rồi.
Có nhiều vết thương trên mặt và cánh tay anh ta.
Bệnh nhân tâm thần phân liệt rất nguy hiểm, cũng có phân ra cấp trên và cấp dưới, đánh nhau là chuyện bình thường, thông thường mục tiêu bị bắt nạt đều là kẻ yếu.
Vì những người này dễ dàng bị đánh gục hơn.
"Vì sao họ lại đánh ông?" Giang Nhan hỏi thẳng.
Nghe thấy âm thanh, bệnh nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, mí mắt sưng húp mở ra một đường, khoảnh khắc nhìn thấy Giang Nhan, đôi mắt bình tĩnh của anh ta đột nhiên trở nên oán hận và phẫn nộ.
Ông ta rất ghét bản thân mình, cảm xúc của ông ta đã bị mất kiểm soát.
"Ông có gặp được hai nữ sinh nào không? Các em còn rất nhỏ."
Mí mắt người đàn ông giật giật, hận ý càng thêm nồng đậm: "Cô là bác sĩ tâm lý." Với giọng điệu khẳng định.