Chương 49: Trò chơi nhập vai
Giang Nhan cảm thấy người đàn ông bị đánh kia đóng vai trò quan trọng trong vụ án này, nhưng cô chưa kịp nhận được đáp án của Hàng Án về nguyên nhân tử vong của đứa trẻ kia thì đã có người đến.
"Các người làm gì ở đây?" Một tiếng rống giận dữ gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ của hai người, Giang Nhan xoay người lại, có một bệnh nhân chạy tới đang cẩn thận đánh giá họ từ đầu đến chân, cuối cùng dán mắt vào quần áo của Hằng An, vẻ mặt quái dị.
"Hai người đến nhận thẻ nhiệm vụ sao?"
Giang Nhan lộ vẻ khó hiểu, nhưng người đàn ông này cũng không chờ họ trả lời, lấy hai tờ giấy từ trong đống giấy ra và nhét thẳng vào tay họ: "Đây là nhân vật của hai người, hãy nhớ kỹ thân phận này của mình, 5 phút sau tập hợp ở đại sảnh."
Người đàn ông đến vội vàng cũng đi vội vàng.
Giang Nhan mở hai tờ giấy ra, chỉ có vài từ ít ỏi - ba, mẹ và con gái yêu.
Bệnh nhân kia đột nhiên xuất hiện trên tay còn cầm một con dao, Hàng Án giật mình nhìn gã đi xa, lại run giọng hỏi Giang Nhan: "Chị, đây là cái gì?"
"Em nhìn thử đi, tới đó sẽ biết. Chân của em..."
Hàng Án nâng chân lên, hơi cử động: "Không sao ạ, chị nhìn đi, chạy cũng không vấn đề gì, sẽ không kéo chân chị."
Nói thì nói vậy nhưng trán cậu đã nhăn lại vì đau.
Bữa ăn chưa được mang tới, những y tá và cảnh sát cũng tiến vào đây đã chẳng thấy đâu, Giang Nhan có linh cảm không lành cũng không để tâm nhiều như vậy đã mang Hàng Án đến đại sảnh.
Một cánh cửa đang đóng được mở ra, một đám người vây quanh trong đó, Giang Nhan vừa nhìn lướt qua đã bị bệnh nhân phát tờ giấy lúc nãy mắng: "Thất thần cái gì, mau vào đi."
Giang Nhan nhìn Hàng Án, Hàng Án giữ chặt tay cô, sợ hãi nói: "Chị đừng vào."
Cùng lúc đó Giang Nhan nhìn thấy hình ảnh trên TV ở trong phòng, là Triệu Cầm và Lý Giai Giai đang bị trói chặt trên ghế đẩu, các em đang giãy dụa, xung quanh tối mờ.
Cô thoáng cân nhắc, chân trước chân sau bước vào phòng.
Sau khi cô bước vào, những người đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không còn ai nhìn họ nữa, ở giữa có một người bắt đầu giải thích luật chơi: "Trò chơi hôm nay chúng ta tên là giải cứu con gái, mà con gái chính là hai cô bé trên TV. Quy tắc cũ, mỗi người đóng vai nhân vật của mình."
Nói xong, ánh mắt lướt qua những người khác, dừng ở trên mặt Giang Nhan, nở nụ cười khó hiểu: "Hai người mới đến đóng vai ba mẹ phải không?
Hắn ném một chìa khóa qua, Giang Nhan giơ tay bắt lấy.
"Mọi người trở về phòng của mình. Năm phút sau trò chơi bắt đầu, âm thanh ra hiệu bằng tiếng còi. Tiếng đầu tiên có nghĩa là trò chơi đã bắt đầu, tiến vào nhập vai. Tiếng thứ hai là tạm dừng để nghỉ ngơi."
Giang Nhan đếm qua, tổng cộng là 21 người, bao gồm cô và Hàng Án.
Sau khi nhận vai và nghe rõ quy tắc, những người khác lần lượt rời khỏi đại sảnh, có một ánh mắt nóng rực quái dị đang nhìn chằm chằm vào Giang Nhan, khi Giang Nhan cảm nhận được và quay người tìm xem ánh mắt đó phát ra từ nơi nào nhưng không thấy ai.
Tên vừa giải thích quy tắc cũng rời đi.
Gã cung cấp rất ít thông tin, Giang Nhan hỏi: "Điều gì sẽ xảy ra nếu không tuân theo quy tắc trò chơi?"
Người nọ vẫn không quay lại, đáp: "Con chết, ba mẹ cũng sẽ chết."
Gã biết nhân vật của họ.
Nói đúng hơn là nhân vật này cố ý chuẩn bị cho họ.
Lúc cửa đóng lại, Hằng An cẩn thận hỏi: "Chị, bọn họ thật sự là bệnh nhân tâm thần sao? Sao em lại cảm thấy bọn họ như người bình thường, cả chú Lâm cũng vậy."
"Không phải tất cả bệnh nhân tâm thần đều mắc chứng hưng cảm, sẽ giết người mọi lúc mọi nơi. Những người nhìn bề ngoài hiền lành tốt bụng chưa chắc sẽ không giết người." Giang Nhan cúi đầu nhìn chìa khóa, phòng 602, thản nhiên nói, "Chỉ số thông minh cao khi phạm tội sẽ ngụy trang, thông minh nhất là những người có thể lừa được cả chính mình."
"Nếu họ thông minh như vậy đã có thể trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần, sao họ lại quay về và tiếp tục ở lại đây?"
"Ai biết được." Nếu sự tình đơn giản như vậy thì cô đã sớm có đáp án, nhưng nhìn thấy biểu cảm của những bệnh nhân bị nhốt dưới tầng hầm, hiện tại tinh thần của họ tạm thời vẫn bình thường, "Đi đến phòng 602 thôi, sẽ biết chuyện gì xảy ra."
Phòng 602 nằm trong một hành lang riêng biệt, nơi chỉ có hai phòng đối diện nhau, phòng còn lại là 601.
Giang Nhan vô thức liếc nhìn phòng đó, đúng lúc này cửa phòng 601 đột nhiên mở ra, cô bé mà Giang Nhan gặp trong thang máy bước ra.
Lúc nhìn thấy Giang Nhan bé cũng hơi đơ ra, sau đó trốn phía sau y tá, lộ cái đầu nhỏ ra nhìn họ.
Giang Nhan cũng rất kinh ngạc, Từ Hoan Nguyệt nói tất cả bệnh nhân tâm thần nặng đều bị nhốt ở đây, nhưng đứa trẻ này...
Cô không nói gì, cầm chìa khóa mở cửa, vừa định đi vào thì cô bé rụt rè hỏi: "Chị, chị là bạn gái của anh kia sao?"
Hàng Án trả lời thay Giang Nhan: "Đúng vậy."
Giang Nhan quay người lại, cô bé lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
Dường như cô bé muốn nói gì đó, nhưng trước khi Giang Nhan có thể nhìn rõ, cô đã rụt đầu lại sau lưng y tá.
Y tá mỉm cười nhìn: "Xin chào."
Cô ấy cười rất hiền, khác với khi ở trong thang máy.
Khi hai cánh cửa đóng lại, cô bé mới chậm rãi dời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn y tá: "Chị ấy cũng sẽ chết sao?"
Môi y tá hơi mấp máy, nhưng không nói gì, chỉ vỗ đầu cô bé: "Làm tốt việc của chúng ta, còn lại không cần lo lắng."
"Các người làm gì ở đây?" Một tiếng rống giận dữ gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ của hai người, Giang Nhan xoay người lại, có một bệnh nhân chạy tới đang cẩn thận đánh giá họ từ đầu đến chân, cuối cùng dán mắt vào quần áo của Hằng An, vẻ mặt quái dị.
"Hai người đến nhận thẻ nhiệm vụ sao?"
Giang Nhan lộ vẻ khó hiểu, nhưng người đàn ông này cũng không chờ họ trả lời, lấy hai tờ giấy từ trong đống giấy ra và nhét thẳng vào tay họ: "Đây là nhân vật của hai người, hãy nhớ kỹ thân phận này của mình, 5 phút sau tập hợp ở đại sảnh."
Người đàn ông đến vội vàng cũng đi vội vàng.
Giang Nhan mở hai tờ giấy ra, chỉ có vài từ ít ỏi - ba, mẹ và con gái yêu.
Bệnh nhân kia đột nhiên xuất hiện trên tay còn cầm một con dao, Hàng Án giật mình nhìn gã đi xa, lại run giọng hỏi Giang Nhan: "Chị, đây là cái gì?"
"Em nhìn thử đi, tới đó sẽ biết. Chân của em..."
Hàng Án nâng chân lên, hơi cử động: "Không sao ạ, chị nhìn đi, chạy cũng không vấn đề gì, sẽ không kéo chân chị."
Nói thì nói vậy nhưng trán cậu đã nhăn lại vì đau.
Bữa ăn chưa được mang tới, những y tá và cảnh sát cũng tiến vào đây đã chẳng thấy đâu, Giang Nhan có linh cảm không lành cũng không để tâm nhiều như vậy đã mang Hàng Án đến đại sảnh.
Một cánh cửa đang đóng được mở ra, một đám người vây quanh trong đó, Giang Nhan vừa nhìn lướt qua đã bị bệnh nhân phát tờ giấy lúc nãy mắng: "Thất thần cái gì, mau vào đi."
Giang Nhan nhìn Hàng Án, Hàng Án giữ chặt tay cô, sợ hãi nói: "Chị đừng vào."
Cùng lúc đó Giang Nhan nhìn thấy hình ảnh trên TV ở trong phòng, là Triệu Cầm và Lý Giai Giai đang bị trói chặt trên ghế đẩu, các em đang giãy dụa, xung quanh tối mờ.
Cô thoáng cân nhắc, chân trước chân sau bước vào phòng.
Sau khi cô bước vào, những người đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không còn ai nhìn họ nữa, ở giữa có một người bắt đầu giải thích luật chơi: "Trò chơi hôm nay chúng ta tên là giải cứu con gái, mà con gái chính là hai cô bé trên TV. Quy tắc cũ, mỗi người đóng vai nhân vật của mình."
Nói xong, ánh mắt lướt qua những người khác, dừng ở trên mặt Giang Nhan, nở nụ cười khó hiểu: "Hai người mới đến đóng vai ba mẹ phải không?
Hắn ném một chìa khóa qua, Giang Nhan giơ tay bắt lấy.
"Mọi người trở về phòng của mình. Năm phút sau trò chơi bắt đầu, âm thanh ra hiệu bằng tiếng còi. Tiếng đầu tiên có nghĩa là trò chơi đã bắt đầu, tiến vào nhập vai. Tiếng thứ hai là tạm dừng để nghỉ ngơi."
Giang Nhan đếm qua, tổng cộng là 21 người, bao gồm cô và Hàng Án.
Sau khi nhận vai và nghe rõ quy tắc, những người khác lần lượt rời khỏi đại sảnh, có một ánh mắt nóng rực quái dị đang nhìn chằm chằm vào Giang Nhan, khi Giang Nhan cảm nhận được và quay người tìm xem ánh mắt đó phát ra từ nơi nào nhưng không thấy ai.
Tên vừa giải thích quy tắc cũng rời đi.
Gã cung cấp rất ít thông tin, Giang Nhan hỏi: "Điều gì sẽ xảy ra nếu không tuân theo quy tắc trò chơi?"
Người nọ vẫn không quay lại, đáp: "Con chết, ba mẹ cũng sẽ chết."
Gã biết nhân vật của họ.
Nói đúng hơn là nhân vật này cố ý chuẩn bị cho họ.
Lúc cửa đóng lại, Hằng An cẩn thận hỏi: "Chị, bọn họ thật sự là bệnh nhân tâm thần sao? Sao em lại cảm thấy bọn họ như người bình thường, cả chú Lâm cũng vậy."
"Không phải tất cả bệnh nhân tâm thần đều mắc chứng hưng cảm, sẽ giết người mọi lúc mọi nơi. Những người nhìn bề ngoài hiền lành tốt bụng chưa chắc sẽ không giết người." Giang Nhan cúi đầu nhìn chìa khóa, phòng 602, thản nhiên nói, "Chỉ số thông minh cao khi phạm tội sẽ ngụy trang, thông minh nhất là những người có thể lừa được cả chính mình."
"Nếu họ thông minh như vậy đã có thể trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần, sao họ lại quay về và tiếp tục ở lại đây?"
"Ai biết được." Nếu sự tình đơn giản như vậy thì cô đã sớm có đáp án, nhưng nhìn thấy biểu cảm của những bệnh nhân bị nhốt dưới tầng hầm, hiện tại tinh thần của họ tạm thời vẫn bình thường, "Đi đến phòng 602 thôi, sẽ biết chuyện gì xảy ra."
Phòng 602 nằm trong một hành lang riêng biệt, nơi chỉ có hai phòng đối diện nhau, phòng còn lại là 601.
Giang Nhan vô thức liếc nhìn phòng đó, đúng lúc này cửa phòng 601 đột nhiên mở ra, cô bé mà Giang Nhan gặp trong thang máy bước ra.
Lúc nhìn thấy Giang Nhan bé cũng hơi đơ ra, sau đó trốn phía sau y tá, lộ cái đầu nhỏ ra nhìn họ.
Giang Nhan cũng rất kinh ngạc, Từ Hoan Nguyệt nói tất cả bệnh nhân tâm thần nặng đều bị nhốt ở đây, nhưng đứa trẻ này...
Cô không nói gì, cầm chìa khóa mở cửa, vừa định đi vào thì cô bé rụt rè hỏi: "Chị, chị là bạn gái của anh kia sao?"
Hàng Án trả lời thay Giang Nhan: "Đúng vậy."
Giang Nhan quay người lại, cô bé lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
Dường như cô bé muốn nói gì đó, nhưng trước khi Giang Nhan có thể nhìn rõ, cô đã rụt đầu lại sau lưng y tá.
Y tá mỉm cười nhìn: "Xin chào."
Cô ấy cười rất hiền, khác với khi ở trong thang máy.
Khi hai cánh cửa đóng lại, cô bé mới chậm rãi dời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn y tá: "Chị ấy cũng sẽ chết sao?"
Môi y tá hơi mấp máy, nhưng không nói gì, chỉ vỗ đầu cô bé: "Làm tốt việc của chúng ta, còn lại không cần lo lắng."