Chương 48: Cô bé đó chết như thế nào?
Mí mắt của người đàn ông sưng húp, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhìn rõ cảm xúc của ông ta, nhưng Giang Nhan không phải người khác, cô nhạy bén nhận ra người đàn ông này rất bài xích với nghề bác sĩ tâm lý.
Hắn không chán ghét chính mình mà là những nhà tâm lý học.
Nhìn thoáng qua hắn đã biết cô là bác sĩ tâm lý, có nghĩa là hắn đã gặp nhiều rồi cho nên đưa ra phán đoán mà không có chút nghi ngờ gì.
Thông thường bệnh nhân sẽ bài xích bác sĩ tâm lý, nghĩ rằng họ tự cao tự đại, nghĩ mình có thể thâm nhập vào nội tâm của người khác và cứu rỗi họ. Bác sĩ tâm lý còn bị bệnh nhân tâm thần bài xích hơn cả cảnh sát.
Giang Nhan thẳng thắn thừa nhận: "Tôi là bác sĩ tâm lý, nhưng tôi không ở đây để trị liệu cho ông, tôi vào đây để tìm hai bé học sinh, hai em đã bị bắt vào đây. Ông có nhìn thấy họ không?"
Người đàn ông im lặng, gục đầu xuống.
Cơ thể ông ta bị thương, không có sức để di chuyển, cũng không có ý định nói chuyện phiếm.
Giang Nhan nhẹ nhàng nói: "Tôi đoán trước khi tôi đến đây đã nhiều bác sĩ tâm lý đã tìm đến ông, vì vậy ông theo bản năng nghĩ rằng tôi đang bắt đầu trị liệu bằng phương pháp khác."
"Đúng là tôi có ý này, nhưng mục đích cuối cùng của tôi là tìm được hai em học sinh kia."
Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ.
Lúc này, Hàng Án đột nhiên không xác định gọi một tiếng: "Chú Lâm?"
Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt nhìn Hàng Án.
Hàng Án tiến lên hai bước: "Chú Lâm... Là chú thật sao?"
Ánh mắt Giang Nhan rời khỏi người đàn ông, dừng lại trên khuôn mặt Hàng Án, biểu cảm của cậu tựa hồ đang rất kinh ngạc.
Giang Nhan im lặng không lên tiếng.
Người đàn ông lại cúi đầu, phớt lờ Hàng Án, một bệnh nhân khác ở phòng bên cạnh nói: "Đừng hỏi ông ấy nữ, ngày nào ông ấy cũng bị người khác đánh nên không còn sức để nói. Hai người cũng tránh xa ông ấy ra, hắn mà lên cơn thì hai người cũng bị đánh".
Khi những lời này nói ra, Giang Nhan nhìn thấy nắm đấm của bệnh nhân bị thương kia hơi siết chặt.
Cô lần theo âm thanh phát ra, thấy người vừa nói chuyện chính là bệnh nhân đang đọc sách bên cạnh, mặt mày hiền từ.
Giang Nhan nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Bệnh nhân đó mỉm cười: "So với những người trước thì cô lễ độ hơn, nếu có thể, lát nữa khi đồ ăn được đưa tới, hãy xin thêm giúp tôi một bát canh gà."
Vẻ mặt Giang Nhan như cũ, trả lời được.
Hai người này là những người duy nhất trong phòng nguyện ý nói chuyện với họ, họ không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào, nhưng biết rằng sẽ có người giao đồ ăn đúng giờ, Giang Nhan đưa Hàng Án đến chỗ đó.
Chỉ có một lối ra duy nhất, cũng là nơi giao đồ ăn, khi bước vào thang máy, tất cả camera trên hành lang đều bị phá hủy, không có ngoại lệ.
Giang Nhan và Tưởng Lưu trao đổi thông tin ngắn gọn.
Lúc này cô mới có thời gian xem vết thương của Hàng Án, nhận ra trên quần của cậu đã loang lổ vết máu khô.
"Đau không em?"
"Hơi đau ạ." Háng Án lắc đầu, "Nhưng vết thương đã đóng vảy rồi, chị không cần lo lắng ạ, quan trọng nhất là cứu Triệu Cầm và Lý Giai Giai."
Cậu mất nhiều máu nên khuôn mặt rất nhợt nhạt.
"Để chị xem."
Hàng Án theo bản năng rụt chân lại: "Không sao ạ, em chịu đựng được."
Hàng Án đang mặc quần short của nam sinh, Giang Nhan ngồi xổm xuống, xắn ống quần cậu lên, Hàng Án cứng đờ, hô hấp gần như ngừng lại, muốn lui lại nhưng không được.
"Chị, em thật sự không sao."
Giang Nhan đã nhìn thấy miệng vết thương, đó là một vết thương sâu và dài do dao, nó đã ngừng chảy máu sau khi đóng vảy.
"Chị, em biết người bị đánh lúc nãy, đó là chú ở đối diện nhà em, khi còn nhỏ mỗi ngày em đều đến nhà họ chơi, cô chú đối xử với em rất tốt, sau này chú Lâm và dì Lâm có chút mâu thuẫn..."
Phát hiện Hàng Án thật sự bị thương, Giang Nhan thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn cậu.
Trên mặt Hàng Án nhanh chóng ửng hồng, từ góc độ của hắn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của Giang Nhan, tư thế của hai người lúc này có chút kỳ quái...
"Chị..." Hàng Án mất tự nhiên nói, "Chị có thể đứng lên trước không......"
Cậu thật sự thẹn thùng đó.
Giang Nhan rũ mi mắt xuống, nhìn thấy đũng quần của cậu, nhận ra điều gì đó và chậm rãi đứng dậy.
"Sau đó thì sao..."
"Sau đó con gái họ qua đời, chú Lâm và dì Lâm đột nhiên chuyển đi. Hôm đó em ở trường học, lúc quay về thì nhà họ đã khóa cửa, từ đó không bao giờ quay lại nữa. Cha mẹ em nói chú Lâm bị bệnh tâm thần đã giết chết con gái mình, không ai biết họ đã đi đâu."
Hàng Án cúi đầu, đau lòng nói: "Họ là người tốt, em gái nhỏ cũng rất đáng yêu, không biết vì sao lại thành như vậy..."
"Chuyện này xảy ra khi nào?"
"Ba năm trước." Hàng Án thập giọng nói, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, "Không ngờ chú Lâm lại bị nhốt trong bệnh viện tâm thần này, cũng không biết dì Lâm giờ ra sao."
"Cô bé đó chết như thế nào?"
Hắn không chán ghét chính mình mà là những nhà tâm lý học.
Nhìn thoáng qua hắn đã biết cô là bác sĩ tâm lý, có nghĩa là hắn đã gặp nhiều rồi cho nên đưa ra phán đoán mà không có chút nghi ngờ gì.
Thông thường bệnh nhân sẽ bài xích bác sĩ tâm lý, nghĩ rằng họ tự cao tự đại, nghĩ mình có thể thâm nhập vào nội tâm của người khác và cứu rỗi họ. Bác sĩ tâm lý còn bị bệnh nhân tâm thần bài xích hơn cả cảnh sát.
Giang Nhan thẳng thắn thừa nhận: "Tôi là bác sĩ tâm lý, nhưng tôi không ở đây để trị liệu cho ông, tôi vào đây để tìm hai bé học sinh, hai em đã bị bắt vào đây. Ông có nhìn thấy họ không?"
Người đàn ông im lặng, gục đầu xuống.
Cơ thể ông ta bị thương, không có sức để di chuyển, cũng không có ý định nói chuyện phiếm.
Giang Nhan nhẹ nhàng nói: "Tôi đoán trước khi tôi đến đây đã nhiều bác sĩ tâm lý đã tìm đến ông, vì vậy ông theo bản năng nghĩ rằng tôi đang bắt đầu trị liệu bằng phương pháp khác."
"Đúng là tôi có ý này, nhưng mục đích cuối cùng của tôi là tìm được hai em học sinh kia."
Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ.
Lúc này, Hàng Án đột nhiên không xác định gọi một tiếng: "Chú Lâm?"
Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt nhìn Hàng Án.
Hàng Án tiến lên hai bước: "Chú Lâm... Là chú thật sao?"
Ánh mắt Giang Nhan rời khỏi người đàn ông, dừng lại trên khuôn mặt Hàng Án, biểu cảm của cậu tựa hồ đang rất kinh ngạc.
Giang Nhan im lặng không lên tiếng.
Người đàn ông lại cúi đầu, phớt lờ Hàng Án, một bệnh nhân khác ở phòng bên cạnh nói: "Đừng hỏi ông ấy nữ, ngày nào ông ấy cũng bị người khác đánh nên không còn sức để nói. Hai người cũng tránh xa ông ấy ra, hắn mà lên cơn thì hai người cũng bị đánh".
Khi những lời này nói ra, Giang Nhan nhìn thấy nắm đấm của bệnh nhân bị thương kia hơi siết chặt.
Cô lần theo âm thanh phát ra, thấy người vừa nói chuyện chính là bệnh nhân đang đọc sách bên cạnh, mặt mày hiền từ.
Giang Nhan nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Bệnh nhân đó mỉm cười: "So với những người trước thì cô lễ độ hơn, nếu có thể, lát nữa khi đồ ăn được đưa tới, hãy xin thêm giúp tôi một bát canh gà."
Vẻ mặt Giang Nhan như cũ, trả lời được.
Hai người này là những người duy nhất trong phòng nguyện ý nói chuyện với họ, họ không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào, nhưng biết rằng sẽ có người giao đồ ăn đúng giờ, Giang Nhan đưa Hàng Án đến chỗ đó.
Chỉ có một lối ra duy nhất, cũng là nơi giao đồ ăn, khi bước vào thang máy, tất cả camera trên hành lang đều bị phá hủy, không có ngoại lệ.
Giang Nhan và Tưởng Lưu trao đổi thông tin ngắn gọn.
Lúc này cô mới có thời gian xem vết thương của Hàng Án, nhận ra trên quần của cậu đã loang lổ vết máu khô.
"Đau không em?"
"Hơi đau ạ." Háng Án lắc đầu, "Nhưng vết thương đã đóng vảy rồi, chị không cần lo lắng ạ, quan trọng nhất là cứu Triệu Cầm và Lý Giai Giai."
Cậu mất nhiều máu nên khuôn mặt rất nhợt nhạt.
"Để chị xem."
Hàng Án theo bản năng rụt chân lại: "Không sao ạ, em chịu đựng được."
Hàng Án đang mặc quần short của nam sinh, Giang Nhan ngồi xổm xuống, xắn ống quần cậu lên, Hàng Án cứng đờ, hô hấp gần như ngừng lại, muốn lui lại nhưng không được.
"Chị, em thật sự không sao."
Giang Nhan đã nhìn thấy miệng vết thương, đó là một vết thương sâu và dài do dao, nó đã ngừng chảy máu sau khi đóng vảy.
"Chị, em biết người bị đánh lúc nãy, đó là chú ở đối diện nhà em, khi còn nhỏ mỗi ngày em đều đến nhà họ chơi, cô chú đối xử với em rất tốt, sau này chú Lâm và dì Lâm có chút mâu thuẫn..."
Phát hiện Hàng Án thật sự bị thương, Giang Nhan thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn cậu.
Trên mặt Hàng Án nhanh chóng ửng hồng, từ góc độ của hắn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của Giang Nhan, tư thế của hai người lúc này có chút kỳ quái...
"Chị..." Hàng Án mất tự nhiên nói, "Chị có thể đứng lên trước không......"
Cậu thật sự thẹn thùng đó.
Giang Nhan rũ mi mắt xuống, nhìn thấy đũng quần của cậu, nhận ra điều gì đó và chậm rãi đứng dậy.
"Sau đó thì sao..."
"Sau đó con gái họ qua đời, chú Lâm và dì Lâm đột nhiên chuyển đi. Hôm đó em ở trường học, lúc quay về thì nhà họ đã khóa cửa, từ đó không bao giờ quay lại nữa. Cha mẹ em nói chú Lâm bị bệnh tâm thần đã giết chết con gái mình, không ai biết họ đã đi đâu."
Hàng Án cúi đầu, đau lòng nói: "Họ là người tốt, em gái nhỏ cũng rất đáng yêu, không biết vì sao lại thành như vậy..."
"Chuyện này xảy ra khi nào?"
"Ba năm trước." Hàng Án thập giọng nói, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, "Không ngờ chú Lâm lại bị nhốt trong bệnh viện tâm thần này, cũng không biết dì Lâm giờ ra sao."
"Cô bé đó chết như thế nào?"