Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa tầng tầng lớp lớp những dãy núi có một dòng suối nhỏ, làn nước trong vắt đang uốn lượn chảy quanh. Một thiếu nữ trong sáng, thuần khiết đang ngồi bên dòng suối, hai chân thỏa sức khuấy động làn nước, khiến nước bắn tung tóe. Sở Ngọc nhìn quanh khung cảnh núi xanh nước biếc, hít đầy lồng ngực thứ hương thơm thoang thoảng của những loài hoa gần đó. Nơi này là Duật Vân Cốc, là nơi mà nàng sinh ra và lớn lên, cũng là nơi ở của các chủng yêu khác nhau, được cai trị bởi cha nàng Hồ vương. Nàng là tiểu công chúa rất được mọi người cưng chiều, từ nhỏ đến lớn nàng không được rời khỏi cốc bởi cha nàng không cho phép nàng ra ngoài, bên ngoài quá nguy hiểm. Nàng vừa ngắm quang cảnh quen thuộc vừa thở dài một hơi, đang trong cơn buồn chán thì có một người đến vỗ vai nàng cười nói:
"Công chúa, người đang làm gì vậy?" Lạc Lạc thị nữ thân cận của nàng
"Lạc Lạc, ta chán quá đi."
"Để em cùng người đi dạo nhé."
"Cũng được. Đi hít thở không khí một chút, còn hơn ngồi mãi chỗ này."
Nàng cùng Lạc Lạc đi dạo một hồi họ đi tới một khu rừng rậm rạp, từ phía không xa truyền đến tiếng động, nàng dừng lại, nhìn về hướng phát ra tiếng động đó, nàng nghe có người kêu cứu.
"Lạc Lạc, em có nghe thấy tiếng gì không?"
"Tiếng gì ạ? Em không nghe thấy gì cả."
"Hình như có người kêu cứu."
"Nơi này rất gần kết giới của Duật Vân Cốc rồi, các chủng yêu không tới lui nơi đây đâu, hay là chúng ta về thôi công chúa." trong lòng Lạc Lạc thấp thỏm
Nàng phớt lờ lời nói của Lạc Lạc, chậm rãi đi về hướng phát ra âm thanh, từ xa nàng thấy thân ảnh người nào đó đang gục dưới gốc cây, càng tiến lại gần bóng hình của chàng thiếu niên lang hiện rõ hơn, nàng bất ngờ, cặp mắt to tròn, trong veo chớp chớp liên tục, khuôn mặt tuấn tú của hắn thu hút nàng, nàng tiến lại gần xem xét.
"Hình như hắn bị thương rồi."
"Công chúa cẩn thận, người này là người của phái Yển Nguyệt." Lạc Lạc nhìn thấy ngọc bội hình vầng trăng khuyết màu tím trên kiếm của hắn liền ngăn cản nàng lại gần (tham khảo hình ảnh)
"Là người của Tiên môn sao? Nhưng hắn bị thương rất nặng nếu không cứu hắn sẽ chết đó." mặc kệ sự ngăn cản của Lạc Lạc nàng vẫn tiến lại chỗ hắn
"Dù hắn có là người của Tiên môn đi chăng nữa, thấy chết mà không cứu thì ta cảm thấy khó chịu lắm."
Lạc Lạc thở dài rồi tiến lại gần xem xét: "Công chúa, hắn bị trúng độc Màn Đà La rồi."
"Độc này khó cứu lắm đấy. Phải làm sao đây?"
"Chẳng phải Vương có đèn liên hoa ngũ sắc sao? Dùng nó là có thể cứu được hắn rồi."
"Vậy em giúp ta đưa hắn về."
"Không được công chúa. Vương sẽ không tha cho em mất. Công chúa cũng biết từ trước đến nay Vương rất ghét người của Tiên môn mà."
"Không sao đâu. Có ta ở đây, em không cần sợ. Mau giúp ta đưa hắn về, không hắn sẽ không qua khỏi mất."
Nói rồi cả hai đưa chàng thiếu niên đó về phòng nàng.
"Em chăm sóc hắn đi, ta đi lấy chiếc đèn đến cứu hắn."
Nàng lén lút vào phòng cha nàng để trộm chiếc đèn, may mắn là cha nàng không có ở trong phòng, tìm một hồi lâu cuối cùng cũng tìm được đèn, bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói chuyện. Nàng hoảng hốt dùng phép thuật vội giấu chiếc đèn đi. Cánh cửa mở ra, là cha mẹ và huynh trưởng của nàng.
"Ngọc Nhi, sao con lại ở đây?" mẹ nàng nói
"Phụ vương, mẫu hậu, huynh trưởng. Sao ba người lại vào đây?" nàng cười gượng nói
"Ơ hay đây là phòng của ta, ta không vào được à?" cha nàng lên tiếng
"Muội làm gì ở đây? Lén lén lút lút làm gì mờ ám à."
"Muội không có. Thế huynh làm gì ở đây?"
"Hỏi con thì con lại hỏi lại. Thật là..." cha nàng tiến lại khỏ nhẹ đầu nàng một cái
"Ay da... Cha đánh con. Con chỉ đến thăm cha một chút thôi mà." nàng bĩu môi, xoa xoa chỗ vừa bị đánh
"Có phải con có việc gì muốn nói không?" mẹ nàng cười nói
"Không có. Gặp được cha rồi con đi đây. Ở đây lâu chắc bị đánh thêm nữa." nói rồi nàng chạy đi mất
"Con bé này, thật là..."
"Thôi phụ vương bớt giận. A Ngọc được cưng chiều từ bé, cha cũng biết tính muội ấy rồi mà." Sở Phong cười nói
Nàng chạy thật nhanh về phòng, nàng thở phào nhẹ nhõm
"Dọa chết mình rồi. Cũng may mình nhanh chân chuồn đi."
"Lạc Lạc, lấy được đèn rồi." nàng cầm đèn bước vào
"Công chúa, sao Vương đưa cho người vậy?"
Nàng suỵt một tiếng, rồi lắc đầu
"Công chúa, người đừng nói với em là người trộm nó nhé."
"Chính là trộm đó."
"Công chúa làm vậy Vương sẽ rất tức giận đó."
"Không sao, chỉ mượn một chút thôi mà, làm xong thì ta sẽ đem trả về chỗ cũ, không ai biết đâu. Cứu người quan trọng hơn."
Nàng chuẩn bị thi triển phép thuật cứu hắn thì cánh cửa bỗng mở tung ra, nàng hoảng hốt quay người nhìn. Vẻ mặt của cha mẹ và huynh trưởng vô cùng khó coi bước vào. Họ liếc mắt nhìn về phía thiếu niên đang nằm kia rồi nhìn nàng nói với giọng tức giận:
"Ngọc Nhi chuyện này là như thế nào? Tại sao người của Tiên môn lại ở đây?" Hồ vương gằn giọng
"Phụ vương, con... con thấy hắn bị trúng độc nên con muốn cứu hắn."
"Vì thế nên con trộm đồ của cha để cứu hắn." mẹ nàng lên tiếng
"Con... con chỉ mượn một chút thôi." nàng đưa ánh mắt cầu cứu về phía huynh trưởng
"Muội đừng nhìn ta, lần này ta không cứu được muội đâu? Nếu muội muốn cứu người thì cũng không nên trộm chứ. Là muội làm sai trước."
"Con chỉ sợ nếu nói ra phụ vương sẽ không cho con mượn cây đèn để cứu hắn... Phụ vương, mẫu hậu, con sai rồi, lần sau con không dám nữa. Hai người để con cứu hắn có được không? Con không thể thấy chết mà không cứu được."
"Ta nói không được là không được. Để hắn chết đi." cha nàng tức giận, thu chiếc đèn về
"Ơ... Phụ vương, cha làm sao vậy? Dù hắn là người của Tiên môn nhưng hắn không hại chúng ta mà."
"Bây giờ hắn không làm thì tương lai hắn sẽ làm."
"Phụ vương người không nói lý lẽ, con cứ muốn cứu hắn đó, cha làm gì được con?" nàng giận dữ nhìn cha nàng
Hồ vương tức giận giơ tay tát nàng một cái, má nàng ửng đỏ lên, nàng ôm mặt, nước mắt rưng rưng nhìn cha nàng. Ông cau mày, nắm chặt tay, huynh trưởng và mẹ nàng hốt hoảng chạy lại ôm nàng.
"Con mau nhận lỗi với cha đi." mẹ nàng nhỏ nhẹ khuyên ngăn
"Đúng đó. Cha không cố ý đánh muội đâu. Chỉ là cha tức giận quá thôi."
"Muội không nhận lỗi. Cứu người cũng là sai sao?" nàng trừng mắt nhìn cha
"Được rồi tất cả rời đi để nó một mình tự kiểm điểm đi." cha nàng tức giận quay người rời đi, mẹ và huynh trưởng cũng lần lượt rời đi theo cha nàng
"Công chúa người không sao chứ? Vậy bây giờ phải làm sao, không có đèn liên hoa ngũ sắc, không cứu được hắn đâu. Hay là thôi đi công chúa."
"Ai nói không có đèn đó là không cứu được?" Lạc Lạc tỏ vẻ khó hiểu nhìn nàng
"Ta còn tiên tủy." nàng kiên định nói
"Không được công chúa, tiên tủy rất quan trọng với người."
"Em đừng cản ta, ta quyết định rồi." thấy không ngăn được nàng, Lạc Lạc vội chạy đi tìm cha mẹ và huynh trưởng nàng để thông báo
Nàng thi triển phép, cố lấy tiên tủy trong người nàng ra, tiên tủy của nàng có hình dạng giống một đóa hoa sen pha lê màu xanh lam (tham khảo hình ảnh)
"Không hay rồi Vương, công chúa... công chúa... muốn lấy tiên tủy cứu hắn ta."
Nghe vậy cha mẹ và huynh trưởng nàng lập tức chạy vào, vừa lúc nàng đưa tiên tủy của nàng vào người hắn, một ánh sáng xanh mạnh mẽ đánh bay mọi thứ, nàng bị đánh ra xa, Sở Phong vội đỡ lấy nàng, nàng hộc máu, khuôn mặt nàng xanh xao yếu ớt.
"Ngọc Nhi, con có biết tiên tủy rất quan trọng với con, cũng rất quan trọng với toàn bộ tộc nhân chúng ta không? Sao con có thể vì cứu hắn mà hi sinh nó như vậy?" cha nàng tức giận nói lớn, ngoài mặt ông ấy tức giận nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho nàng
Mẹ và huynh trưởng vừa chữa trị cho nàng vừa nói:
"Phụ vương muội ấy đang bị thương. Đợi muội ấy khỏi rồi hẵng tính được không?"
"Lạc Lạc màu dìu công chúa đi nghỉ ngơi đi."
Lạc Lạc không chậm trễ vội dìu nàng đi nghỉ ngơi. Qua ngày sau nàng cũng khỏe lại đôi chút liền đi tới phòng xem hắn đã tỉnh chưa. Nàng ngồi xuống bên cạnh giường nhìn hắn ngủ say, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn. Hắn có đôi mắt luôn mang theo ý cười, rạng rỡ như ánh dương ngày xuân, môi mỏng, nàng nghĩ nếu hắn cười lên trông sẽ rất đẹp, gương mặt hơi góc cạnh, trong đó vẫn mang theo sự dịu dàng, mái tóc đen dài buộc cao gọn gàng. Nàng bất giác đưa tay vuốt ve mặt hắn. Lúc này mí mắt hắn khẽ động rồi từ từ mở mắt, nàng giật mình thu tay về.
"Ngươi tỉnh rồi." nàng phấn khích
Giữa tầng tầng lớp lớp những dãy núi có một dòng suối nhỏ, làn nước trong vắt đang uốn lượn chảy quanh. Một thiếu nữ trong sáng, thuần khiết đang ngồi bên dòng suối, hai chân thỏa sức khuấy động làn nước, khiến nước bắn tung tóe. Sở Ngọc nhìn quanh khung cảnh núi xanh nước biếc, hít đầy lồng ngực thứ hương thơm thoang thoảng của những loài hoa gần đó. Nơi này là Duật Vân Cốc, là nơi mà nàng sinh ra và lớn lên, cũng là nơi ở của các chủng yêu khác nhau, được cai trị bởi cha nàng Hồ vương. Nàng là tiểu công chúa rất được mọi người cưng chiều, từ nhỏ đến lớn nàng không được rời khỏi cốc bởi cha nàng không cho phép nàng ra ngoài, bên ngoài quá nguy hiểm. Nàng vừa ngắm quang cảnh quen thuộc vừa thở dài một hơi, đang trong cơn buồn chán thì có một người đến vỗ vai nàng cười nói:
"Công chúa, người đang làm gì vậy?" Lạc Lạc thị nữ thân cận của nàng
"Lạc Lạc, ta chán quá đi."
"Để em cùng người đi dạo nhé."
"Cũng được. Đi hít thở không khí một chút, còn hơn ngồi mãi chỗ này."
Nàng cùng Lạc Lạc đi dạo một hồi họ đi tới một khu rừng rậm rạp, từ phía không xa truyền đến tiếng động, nàng dừng lại, nhìn về hướng phát ra tiếng động đó, nàng nghe có người kêu cứu.
"Lạc Lạc, em có nghe thấy tiếng gì không?"
"Tiếng gì ạ? Em không nghe thấy gì cả."
"Hình như có người kêu cứu."
"Nơi này rất gần kết giới của Duật Vân Cốc rồi, các chủng yêu không tới lui nơi đây đâu, hay là chúng ta về thôi công chúa." trong lòng Lạc Lạc thấp thỏm
Nàng phớt lờ lời nói của Lạc Lạc, chậm rãi đi về hướng phát ra âm thanh, từ xa nàng thấy thân ảnh người nào đó đang gục dưới gốc cây, càng tiến lại gần bóng hình của chàng thiếu niên lang hiện rõ hơn, nàng bất ngờ, cặp mắt to tròn, trong veo chớp chớp liên tục, khuôn mặt tuấn tú của hắn thu hút nàng, nàng tiến lại gần xem xét.
"Hình như hắn bị thương rồi."
"Công chúa cẩn thận, người này là người của phái Yển Nguyệt." Lạc Lạc nhìn thấy ngọc bội hình vầng trăng khuyết màu tím trên kiếm của hắn liền ngăn cản nàng lại gần (tham khảo hình ảnh)
"Là người của Tiên môn sao? Nhưng hắn bị thương rất nặng nếu không cứu hắn sẽ chết đó." mặc kệ sự ngăn cản của Lạc Lạc nàng vẫn tiến lại chỗ hắn
"Dù hắn có là người của Tiên môn đi chăng nữa, thấy chết mà không cứu thì ta cảm thấy khó chịu lắm."
Lạc Lạc thở dài rồi tiến lại gần xem xét: "Công chúa, hắn bị trúng độc Màn Đà La rồi."
"Độc này khó cứu lắm đấy. Phải làm sao đây?"
"Chẳng phải Vương có đèn liên hoa ngũ sắc sao? Dùng nó là có thể cứu được hắn rồi."
"Vậy em giúp ta đưa hắn về."
"Không được công chúa. Vương sẽ không tha cho em mất. Công chúa cũng biết từ trước đến nay Vương rất ghét người của Tiên môn mà."
"Không sao đâu. Có ta ở đây, em không cần sợ. Mau giúp ta đưa hắn về, không hắn sẽ không qua khỏi mất."
Nói rồi cả hai đưa chàng thiếu niên đó về phòng nàng.
"Em chăm sóc hắn đi, ta đi lấy chiếc đèn đến cứu hắn."
Nàng lén lút vào phòng cha nàng để trộm chiếc đèn, may mắn là cha nàng không có ở trong phòng, tìm một hồi lâu cuối cùng cũng tìm được đèn, bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói chuyện. Nàng hoảng hốt dùng phép thuật vội giấu chiếc đèn đi. Cánh cửa mở ra, là cha mẹ và huynh trưởng của nàng.
"Ngọc Nhi, sao con lại ở đây?" mẹ nàng nói
"Phụ vương, mẫu hậu, huynh trưởng. Sao ba người lại vào đây?" nàng cười gượng nói
"Ơ hay đây là phòng của ta, ta không vào được à?" cha nàng lên tiếng
"Muội làm gì ở đây? Lén lén lút lút làm gì mờ ám à."
"Muội không có. Thế huynh làm gì ở đây?"
"Hỏi con thì con lại hỏi lại. Thật là..." cha nàng tiến lại khỏ nhẹ đầu nàng một cái
"Ay da... Cha đánh con. Con chỉ đến thăm cha một chút thôi mà." nàng bĩu môi, xoa xoa chỗ vừa bị đánh
"Có phải con có việc gì muốn nói không?" mẹ nàng cười nói
"Không có. Gặp được cha rồi con đi đây. Ở đây lâu chắc bị đánh thêm nữa." nói rồi nàng chạy đi mất
"Con bé này, thật là..."
"Thôi phụ vương bớt giận. A Ngọc được cưng chiều từ bé, cha cũng biết tính muội ấy rồi mà." Sở Phong cười nói
Nàng chạy thật nhanh về phòng, nàng thở phào nhẹ nhõm
"Dọa chết mình rồi. Cũng may mình nhanh chân chuồn đi."
"Lạc Lạc, lấy được đèn rồi." nàng cầm đèn bước vào
"Công chúa, sao Vương đưa cho người vậy?"
Nàng suỵt một tiếng, rồi lắc đầu
"Công chúa, người đừng nói với em là người trộm nó nhé."
"Chính là trộm đó."
"Công chúa làm vậy Vương sẽ rất tức giận đó."
"Không sao, chỉ mượn một chút thôi mà, làm xong thì ta sẽ đem trả về chỗ cũ, không ai biết đâu. Cứu người quan trọng hơn."
Nàng chuẩn bị thi triển phép thuật cứu hắn thì cánh cửa bỗng mở tung ra, nàng hoảng hốt quay người nhìn. Vẻ mặt của cha mẹ và huynh trưởng vô cùng khó coi bước vào. Họ liếc mắt nhìn về phía thiếu niên đang nằm kia rồi nhìn nàng nói với giọng tức giận:
"Ngọc Nhi chuyện này là như thế nào? Tại sao người của Tiên môn lại ở đây?" Hồ vương gằn giọng
"Phụ vương, con... con thấy hắn bị trúng độc nên con muốn cứu hắn."
"Vì thế nên con trộm đồ của cha để cứu hắn." mẹ nàng lên tiếng
"Con... con chỉ mượn một chút thôi." nàng đưa ánh mắt cầu cứu về phía huynh trưởng
"Muội đừng nhìn ta, lần này ta không cứu được muội đâu? Nếu muội muốn cứu người thì cũng không nên trộm chứ. Là muội làm sai trước."
"Con chỉ sợ nếu nói ra phụ vương sẽ không cho con mượn cây đèn để cứu hắn... Phụ vương, mẫu hậu, con sai rồi, lần sau con không dám nữa. Hai người để con cứu hắn có được không? Con không thể thấy chết mà không cứu được."
"Ta nói không được là không được. Để hắn chết đi." cha nàng tức giận, thu chiếc đèn về
"Ơ... Phụ vương, cha làm sao vậy? Dù hắn là người của Tiên môn nhưng hắn không hại chúng ta mà."
"Bây giờ hắn không làm thì tương lai hắn sẽ làm."
"Phụ vương người không nói lý lẽ, con cứ muốn cứu hắn đó, cha làm gì được con?" nàng giận dữ nhìn cha nàng
Hồ vương tức giận giơ tay tát nàng một cái, má nàng ửng đỏ lên, nàng ôm mặt, nước mắt rưng rưng nhìn cha nàng. Ông cau mày, nắm chặt tay, huynh trưởng và mẹ nàng hốt hoảng chạy lại ôm nàng.
"Con mau nhận lỗi với cha đi." mẹ nàng nhỏ nhẹ khuyên ngăn
"Đúng đó. Cha không cố ý đánh muội đâu. Chỉ là cha tức giận quá thôi."
"Muội không nhận lỗi. Cứu người cũng là sai sao?" nàng trừng mắt nhìn cha
"Được rồi tất cả rời đi để nó một mình tự kiểm điểm đi." cha nàng tức giận quay người rời đi, mẹ và huynh trưởng cũng lần lượt rời đi theo cha nàng
"Công chúa người không sao chứ? Vậy bây giờ phải làm sao, không có đèn liên hoa ngũ sắc, không cứu được hắn đâu. Hay là thôi đi công chúa."
"Ai nói không có đèn đó là không cứu được?" Lạc Lạc tỏ vẻ khó hiểu nhìn nàng
"Ta còn tiên tủy." nàng kiên định nói
"Không được công chúa, tiên tủy rất quan trọng với người."
"Em đừng cản ta, ta quyết định rồi." thấy không ngăn được nàng, Lạc Lạc vội chạy đi tìm cha mẹ và huynh trưởng nàng để thông báo
Nàng thi triển phép, cố lấy tiên tủy trong người nàng ra, tiên tủy của nàng có hình dạng giống một đóa hoa sen pha lê màu xanh lam (tham khảo hình ảnh)
"Không hay rồi Vương, công chúa... công chúa... muốn lấy tiên tủy cứu hắn ta."
Nghe vậy cha mẹ và huynh trưởng nàng lập tức chạy vào, vừa lúc nàng đưa tiên tủy của nàng vào người hắn, một ánh sáng xanh mạnh mẽ đánh bay mọi thứ, nàng bị đánh ra xa, Sở Phong vội đỡ lấy nàng, nàng hộc máu, khuôn mặt nàng xanh xao yếu ớt.
"Ngọc Nhi, con có biết tiên tủy rất quan trọng với con, cũng rất quan trọng với toàn bộ tộc nhân chúng ta không? Sao con có thể vì cứu hắn mà hi sinh nó như vậy?" cha nàng tức giận nói lớn, ngoài mặt ông ấy tức giận nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho nàng
Mẹ và huynh trưởng vừa chữa trị cho nàng vừa nói:
"Phụ vương muội ấy đang bị thương. Đợi muội ấy khỏi rồi hẵng tính được không?"
"Lạc Lạc màu dìu công chúa đi nghỉ ngơi đi."
Lạc Lạc không chậm trễ vội dìu nàng đi nghỉ ngơi. Qua ngày sau nàng cũng khỏe lại đôi chút liền đi tới phòng xem hắn đã tỉnh chưa. Nàng ngồi xuống bên cạnh giường nhìn hắn ngủ say, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn. Hắn có đôi mắt luôn mang theo ý cười, rạng rỡ như ánh dương ngày xuân, môi mỏng, nàng nghĩ nếu hắn cười lên trông sẽ rất đẹp, gương mặt hơi góc cạnh, trong đó vẫn mang theo sự dịu dàng, mái tóc đen dài buộc cao gọn gàng. Nàng bất giác đưa tay vuốt ve mặt hắn. Lúc này mí mắt hắn khẽ động rồi từ từ mở mắt, nàng giật mình thu tay về.
"Ngươi tỉnh rồi." nàng phấn khích