Chương 44: Anh trai cải tà quy chính
“Mẹ biết rồi.” Lâm Gia Nghi thở dài nói “Hiên Hiên nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Chiều nay con sẽ qua thăm người.” Cậu mỉm cười đáp lời tay nắm chặt tay, không nỡ để Lâm Gia Nghi đi.
Cậu sắp bị Giai Thiệu Điền mắng rồi, còn đáng sợ hơn lúc bị đánh ở trường.
Sau khi bà ấy và người hộ lý rời đi, Giai Thiệu Điền bước đến và mang theo cả nam cực, không khí đột nhiên hạ xuống nhanh chóng. Giữa trán hắn xuất hiện vài nếp nhăn, gương mặt tối sầm.
Cậu lắp bắp nói: “Tôi, tôi không có đánh, cũng không phải, là do bọn họ đánh trước, đứng chịu đòn không tốt.”
Lưu Hiên tiếp tục giải thích: “Trước đây tôi không tốt nhưng tôi biết sai rồi, anh… Đừng đánh tôi.”
“Ai muốn đánh cậu chứ?” Trong ba ngày hắn nghi hoặc cậu, bản thân đã ra tay không biết nặng nhẹ, để lại bóng ma tâm lý là điều đương nhiên.
Giọng nói của Giai Thiệu Điền trở nên trầm ấm: “Còn khó chịu không?”
Cậu khẽ lắc đầu, thật sự thì còn đau nhiều lắm. Cơ thể của thân chủ da mỏng như tờ giấy, chỉ cần dùng lực một chút đã đỏ rần một mảng.
Lưu Hiên lo lắng nói tiếp: “Chuyện bạo lực ở trường nhất định phải kiện ra tòa sao? Quá khứ của tôi không tốt, chỉ thiệt phần mình.”
Cậu dừng một chút rồi thành thật khai nhận: “Ngày trước khi kỳ thi diễn ra tôi và Trình Trục Tư có đến trường, nhưng chưa chạm vào đề thi, thật sự chưa có.”
Thân chủ tính bẩn làm ra nhiều chuyện không thể chấp nhận, cậu định hỏi Giai Thiệu Điền có tin những gì cậu nói hay không, kết quả bày ra trước mắt không nên hỏi thì tốt hơn.
“Lúc nãy vì sao lại khóc?” Giai Thiệu Điền đột nhiên vương tai áp lên má cậu, hắn cẩn thận vuốt ve.
Lưu Hiên bĩu môi đáp: “Bụi bay vào mắt.”
“Chuyện ở trường không cần để tâm, tôi sẽ giúp cậu xử lý.” Giọng điệu của hắn không có nhấn nhá nhưng nó đặc biệt đến nỗi làm người đối diện phải đứng hình.
Lưu Hiên chẳng cần bận tâm đến đống lộn xộn đang diễn ra ở trường, hắn sẽ thay cậu dàn xếp ổn thỏa, đây chính là chuyện mà hắn muốn nói với cậu.
Vụ ẩu đả nhanh chóng bùng nổ trên mạng xã hội, ngôi trường mà Lưu Hiên đang theo học phải hứng chịu hết tai tiếng này đến tai tiếng nọ, bởi vì cách xử lý của trường quá ư là hiệu quả, nên chuyện này kéo đến chỉ đáng đời mà thôi.
Trình Trục Tư nằm cùng phòng bệnh với Dạ Vu Ngôn, cậu ta không lấy một vết bầm, hoàn toàn khỏe mạnh, người nhà không đến thăm nhưng có quản gia đi đến lo toan mọi việc.
Cậu ta ngồi tựa lưng vào giường bệnh, đang suy ngẫm về việc bản thân nổi điên khi nhìn thấy Dạ Vu Ngôn bị người khác đánh.
Trước đây hắn ta là con mồi của riêng Trình Trục Tư, lần này nhìn thấy con mồi bị bầy linh cẩu vây quanh, cậu ta muốn cắn chết chúng.
Chuyện này giải thích thế nào đây?
Trình Trục Tư thả chân xuống giường với ánh mắt vô hồn, rồi chậm rãi nhìn sang chỗ Dạ Vu Ngôn.
Vốn dĩ đó là gương mặt mà cậu ta rất ghét, hiện tại cũng không đến nỗi khó coi.
“Tôi sẽ trả hết nợ cho cậu, đổi lại từ nay về sau cậu làm người của tôi.”
Dạ Vu Ngôn mỉm cười rồi nói: “Số tiền đó lớn hơn cậu nghĩ.”
“Thì sao đâu chứ?” Trình Trục Tư nhướng mày nói “Bỏ một số tiền lớn để biến cậu trở thành người của tôi cũng đáng mà.”
“Tùy cậu.” Dạ Vu Ngôn nhàn nhạt đáp.
Trình Trục Tư nở nụ cười thỏa mãn, cậu ta chẳng biết bản thân vui vì điều gì.
Một đám người đột nhiên xông vào phòng bệnh, gương mặt của ai cũng tỏa ra sát khí. Nhất là cô gái đứng ở giữa, trên người khoác hờ áo, đeo kính râm thái độ vô cùng xấc láo.
“Cậu là người đã bỏ tiền ra thuê mẹ của Hải Nguyệt, hèn hạ đến mức đổ hoàn toàn trách nhiệm cho người khác, em trai tôi không có làm chuyện đó, căn bản không có động cơ.” Sùng Nhã Hân khoanh tay trước ngực, tức giận nói.
Dạ Vu Ngôn nghe những lời lẽ đó, cơ thể đột nhiên cứng nhắc, hắn ta chậm rãi nhìn sang Trình Trục Tư.
Trình Trục Tư nhún vai, bình tĩnh đáp: “Chị nên ý thức đây không phải là cái chợ.”
“Cậu nam sinh kế bên không phải là người có thành tích đứng đầu trường sao? Theo tôi được biết cậu từng chặn đánh cậu ta, bản chất không ưa gì nhau.” Sùng Nhã Hân tiếng lên vài bước, giày cao gót nện xuống sàn vang lên từng tiếng đinh tay.
Cô ta liếc nhìn bảng tên rồi tiếp tục nói: “Dạ Vu Ngôn, cậu đừng để bản thân bị che mờ mắt.”
“Cậu ta đánh tôi vì tôi không chấp nhận lời tỏ tình thôi, chị đừng cố ý chia rẽ.”
Sau câu nói của Dạ Vu Ngôn là một tràng cười điên đảo của Trình Trục Tư, cậu ta ngã ra giường ôm bụng.
Cậu ta vừa mới nãy còn sợ Dạ Vu Ngôn sẽ hiểu lầm, nhưng thật không ngờ một câu nói đã trấn an được Trình Trục Tư, trực tiếp tạt một gáo nước lạnh vào cái người con gái kia.
Trình Trục Tư đưa tiền cho mẹ Hải Nguyệt để đến trường làm loạn là thật, nhưng mục đích của cậu chỉ muốn Hải Nguyệt chuyển sang ngôi trường khác. Cậu ta chưa từng yêu cầu phải đánh trống khua chiêng, hay là chuyện làm giả giấy tờ.
“Chiều nay con sẽ qua thăm người.” Cậu mỉm cười đáp lời tay nắm chặt tay, không nỡ để Lâm Gia Nghi đi.
Cậu sắp bị Giai Thiệu Điền mắng rồi, còn đáng sợ hơn lúc bị đánh ở trường.
Sau khi bà ấy và người hộ lý rời đi, Giai Thiệu Điền bước đến và mang theo cả nam cực, không khí đột nhiên hạ xuống nhanh chóng. Giữa trán hắn xuất hiện vài nếp nhăn, gương mặt tối sầm.
Cậu lắp bắp nói: “Tôi, tôi không có đánh, cũng không phải, là do bọn họ đánh trước, đứng chịu đòn không tốt.”
Lưu Hiên tiếp tục giải thích: “Trước đây tôi không tốt nhưng tôi biết sai rồi, anh… Đừng đánh tôi.”
“Ai muốn đánh cậu chứ?” Trong ba ngày hắn nghi hoặc cậu, bản thân đã ra tay không biết nặng nhẹ, để lại bóng ma tâm lý là điều đương nhiên.
Giọng nói của Giai Thiệu Điền trở nên trầm ấm: “Còn khó chịu không?”
Cậu khẽ lắc đầu, thật sự thì còn đau nhiều lắm. Cơ thể của thân chủ da mỏng như tờ giấy, chỉ cần dùng lực một chút đã đỏ rần một mảng.
Lưu Hiên lo lắng nói tiếp: “Chuyện bạo lực ở trường nhất định phải kiện ra tòa sao? Quá khứ của tôi không tốt, chỉ thiệt phần mình.”
Cậu dừng một chút rồi thành thật khai nhận: “Ngày trước khi kỳ thi diễn ra tôi và Trình Trục Tư có đến trường, nhưng chưa chạm vào đề thi, thật sự chưa có.”
Thân chủ tính bẩn làm ra nhiều chuyện không thể chấp nhận, cậu định hỏi Giai Thiệu Điền có tin những gì cậu nói hay không, kết quả bày ra trước mắt không nên hỏi thì tốt hơn.
“Lúc nãy vì sao lại khóc?” Giai Thiệu Điền đột nhiên vương tai áp lên má cậu, hắn cẩn thận vuốt ve.
Lưu Hiên bĩu môi đáp: “Bụi bay vào mắt.”
“Chuyện ở trường không cần để tâm, tôi sẽ giúp cậu xử lý.” Giọng điệu của hắn không có nhấn nhá nhưng nó đặc biệt đến nỗi làm người đối diện phải đứng hình.
Lưu Hiên chẳng cần bận tâm đến đống lộn xộn đang diễn ra ở trường, hắn sẽ thay cậu dàn xếp ổn thỏa, đây chính là chuyện mà hắn muốn nói với cậu.
Vụ ẩu đả nhanh chóng bùng nổ trên mạng xã hội, ngôi trường mà Lưu Hiên đang theo học phải hứng chịu hết tai tiếng này đến tai tiếng nọ, bởi vì cách xử lý của trường quá ư là hiệu quả, nên chuyện này kéo đến chỉ đáng đời mà thôi.
Trình Trục Tư nằm cùng phòng bệnh với Dạ Vu Ngôn, cậu ta không lấy một vết bầm, hoàn toàn khỏe mạnh, người nhà không đến thăm nhưng có quản gia đi đến lo toan mọi việc.
Cậu ta ngồi tựa lưng vào giường bệnh, đang suy ngẫm về việc bản thân nổi điên khi nhìn thấy Dạ Vu Ngôn bị người khác đánh.
Trước đây hắn ta là con mồi của riêng Trình Trục Tư, lần này nhìn thấy con mồi bị bầy linh cẩu vây quanh, cậu ta muốn cắn chết chúng.
Chuyện này giải thích thế nào đây?
Trình Trục Tư thả chân xuống giường với ánh mắt vô hồn, rồi chậm rãi nhìn sang chỗ Dạ Vu Ngôn.
Vốn dĩ đó là gương mặt mà cậu ta rất ghét, hiện tại cũng không đến nỗi khó coi.
“Tôi sẽ trả hết nợ cho cậu, đổi lại từ nay về sau cậu làm người của tôi.”
Dạ Vu Ngôn mỉm cười rồi nói: “Số tiền đó lớn hơn cậu nghĩ.”
“Thì sao đâu chứ?” Trình Trục Tư nhướng mày nói “Bỏ một số tiền lớn để biến cậu trở thành người của tôi cũng đáng mà.”
“Tùy cậu.” Dạ Vu Ngôn nhàn nhạt đáp.
Trình Trục Tư nở nụ cười thỏa mãn, cậu ta chẳng biết bản thân vui vì điều gì.
Một đám người đột nhiên xông vào phòng bệnh, gương mặt của ai cũng tỏa ra sát khí. Nhất là cô gái đứng ở giữa, trên người khoác hờ áo, đeo kính râm thái độ vô cùng xấc láo.
“Cậu là người đã bỏ tiền ra thuê mẹ của Hải Nguyệt, hèn hạ đến mức đổ hoàn toàn trách nhiệm cho người khác, em trai tôi không có làm chuyện đó, căn bản không có động cơ.” Sùng Nhã Hân khoanh tay trước ngực, tức giận nói.
Dạ Vu Ngôn nghe những lời lẽ đó, cơ thể đột nhiên cứng nhắc, hắn ta chậm rãi nhìn sang Trình Trục Tư.
Trình Trục Tư nhún vai, bình tĩnh đáp: “Chị nên ý thức đây không phải là cái chợ.”
“Cậu nam sinh kế bên không phải là người có thành tích đứng đầu trường sao? Theo tôi được biết cậu từng chặn đánh cậu ta, bản chất không ưa gì nhau.” Sùng Nhã Hân tiếng lên vài bước, giày cao gót nện xuống sàn vang lên từng tiếng đinh tay.
Cô ta liếc nhìn bảng tên rồi tiếp tục nói: “Dạ Vu Ngôn, cậu đừng để bản thân bị che mờ mắt.”
“Cậu ta đánh tôi vì tôi không chấp nhận lời tỏ tình thôi, chị đừng cố ý chia rẽ.”
Sau câu nói của Dạ Vu Ngôn là một tràng cười điên đảo của Trình Trục Tư, cậu ta ngã ra giường ôm bụng.
Cậu ta vừa mới nãy còn sợ Dạ Vu Ngôn sẽ hiểu lầm, nhưng thật không ngờ một câu nói đã trấn an được Trình Trục Tư, trực tiếp tạt một gáo nước lạnh vào cái người con gái kia.
Trình Trục Tư đưa tiền cho mẹ Hải Nguyệt để đến trường làm loạn là thật, nhưng mục đích của cậu chỉ muốn Hải Nguyệt chuyển sang ngôi trường khác. Cậu ta chưa từng yêu cầu phải đánh trống khua chiêng, hay là chuyện làm giả giấy tờ.