Chương 45: Nếm được mật ngọt
Lần đó chứng kiến cảnh hắn ta bị vạ lây, Trình Trục Tư vội kéo Lưu Hiên đi là vì muốn liên lạc với mẹ Hải Nguyệt. Thật không ngờ kế hoạch mà cậu ta muốn thực hiện đã bị người khác thay đổi một cách ngoạn mục.
Bởi thế mới có đề nghị cho vay tiền không cần lãi, không trả cũng được. Chính Trình Trục Tư đã khiến Dạ Vu Ngôn bị vạ lây, mà nếu như không có cậu ta Dạ Vu Ngôn cũng không thoát khỏi cảnh bị Sùng Bác Văn chơi một vố.
Trình Trục Tư rời khỏi giường, đến chỗ Dạ Vu Ngôn không kiêng nể ai chủ động hôn lên môi đối phương một cái, tiếng động gây ra rõ to.
Trình Trục Tư đắc ý nói: “Cậu ta cũng không có ý từ chối nữa rồi, sau này chúng tôi sẽ hòa thuận, chị không cần lo.”
Sùng Nhã Hân tức đến đỏ cả mặt, bàn tay siết chặt, móng đã đâm vào da thịt để lại vết hằn sâu: “Cậu vẫn còn món nợ mà đúng chứ, nếu như chịu giải quyết trong im lặng, tôi sẽ thay cậu trả một nửa.”
“Thôi khỏi, tôi sẽ thay cậu ta trả hết.” Trình Trục Tư nhếch mép nói “Chị cút được rồi.”
Sùng Nhã Hân rời đi trong tức giận, việc bạo lực ở trường có người cố ý làm lớn, tin tức này Sùng Gia không thể xóa sổ được. Sùng Thị đang cuống cuồng vì giá cổ phiếu giảm, lại thêm một chuyện khiến gia đình cô ta phải lao đao.
Sùng Bác Nhã giao nhiệm vụ phải dàn xếp vụ này ổn thỏa, trước mắt phải ra về tay trắng.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Dạ Vu Ngôn từ tốn hỏi: “Chuyện đó tôi vẫn chưa được cậu giải thích, tôi mong sẽ không giống với những gì chị ta nói.”
“Tôi ghét Hải Nguyệt nên muốn con nhỏ đó chuyển trường, chỉ có vậy.” Trình Trục Tư nhìn vào mắt đối phương rồi tiếp tục nói “Nhưng không hề yêu cầu bà ta làm ra những chuyện đánh trống khua chiêng như vậy.”
“Cậu có tin không?” Trình Trục Tư tiếp tục nói “Không tin cũng được, nhưng bản thân tôi không có làm những chuyện đó, chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Dạ Vu Ngôn chưa bao giờ hấp tấp, trong bài kiểm tra hay chuyện bản thân phải tìm cách thức nào để trả nợ, hắn ta không muốn đi đường tắc, luôn từ tốn trong lời nói và cử chỉ. Lúc nãy cũng vậy, không hề vì lợi ích và vài ba câu nói để dấy lên nghi ngờ, nói không lung lay là giả, cậu cũng có hoài nghi nhưng nó rất nhỏ.
“Tôi lúc nãy bịa ra lý do đó để chị ta không bắt bẻ chuyện cậu từng…” Dạ Vu Ngôn ngập ngừng nói tiếp “Cậu đừng nghĩ tôi khác người.”
“Khác người?” Trình Trục Tư đẩy ngã đối phương, sau đó ngự trị ở trên, khung cảnh nhìn từ trên cao xuống thật đẹp mắt.
Cậu ta chẳng ngần ngại mà muốn thử lại nụ hôn vừa vừa rồi, đôi môi tái nhợt của Dạ Vu Ngôn khẽ bật mở, con ngươi co rút, hắn ta ngạc nhiên đến mức câm lặng.
Chiếc lưỡi của Trình Trục Tự được dịp tung hoành khuấy đảo, luồn lách vào sâu trong khoang miệng, nếm được mật cậu ta càng muốn nhiều hơn, triền miên đắm chìm trong sự ngọt ngào, ra sức dày vò cánh môi mỏng.
Một người chưa từng hôn ai như Dạ Vu Ngôn bị cậu ta dẫn dắt, từng chút từng chút một.
Trình Trục Tư chợt nhìn thấy nắm tay đang siết chặt ga giường của Dạ Vu Ngôn, thân người không còn tiến tới mà lập tức tách nhau ra, buông tha cho đôi môi ướt át kia.
Tên lưu manh như cậu ta vẫn ý thức được bản thân vừa rồi hôn mà xin phép, không khác gì cưỡng hôn.
Trình Trục Tư ngượng ngùng hỏi: “Tôi hôn cậu được không?”
“Tôi không muốn.” Dạ Vu Ngôn thở hổn hển, câu từ ngắn quãng.
Mặc dù hơi tiếc nuối nhưng cậu ta phải dừng lại chuyện này, Trình Trục Tư viện cớ nói: “Tôi ra bên ngoài hít thở một chút.”
Dạ Vu Ngôn khẽ gật đầu, đôi tai ửng đỏ không thể che giấu sự xấu hổ, vừa rồi bị dọa đến mức còn chẳng có sức đẩy đối phương ra.
Trình Trục Tư ra bên ngoài vò đầu bức tóc, nụ hôn vừa rồi thực sự quá kích thích.
Một tên lưu manh trước giờ chỉ hôn con gái chưa từng nghĩ có một ngày mình lại phải lòng con mồi, còn là con trai.
Bước đầu tiên để có được Dạ Vu Ngôn thì phải thanh toán khoản nợ của hắn ta, Trình Trục Tư rút điện thoại nhập một dãy số.
“Ba.”
Đầu dây bên kia tức giận quát lớn: “Cút, cút, cút.”
Cậu ta phải hạ mình nhập số gọi lại một lần nữa, mỗi lần liên lạc là phiền như thế đấy.
“Lần này con thực sự cải tà quy chính.” Trái tim Trình Trục Tư vẫn còn đang náo loạn vì nụ hôn lúc nãy, cậu ta yêu đời nói tiếp “Con hứa với ba sẽ chăm chỉ học hành, sẽ không gây phiền phức. Ba xem tin tức gần đây chưa, là con trai ba bị đánh chứ không phải là nó đánh người khác.”
“Thì sao?”
Cậu ta nhẹ nhàng thả ra vài chữ: “Con muốn xin tiền.”
“Cái đầu mày! Đừng có đem mặt về đây.” Nói rồi cuộc gọi cũng kết thúc trong sự đoán trước của Trình Trục Tư.
Cậu ta nhất định phải quay về nhà một chuyến!
Sau khi đi thanh toán viện phí, Trình Trục Tư lân la qua phòng bệnh vip mà Lưu Hiên đang tĩnh dưỡng, cậu ta đứng bên ngoài thông qua ô kính trong suốt nhìn vào, Lưu Hiên nằm trên giường bệnh an tĩnh nhắm mắt.
Bởi thế mới có đề nghị cho vay tiền không cần lãi, không trả cũng được. Chính Trình Trục Tư đã khiến Dạ Vu Ngôn bị vạ lây, mà nếu như không có cậu ta Dạ Vu Ngôn cũng không thoát khỏi cảnh bị Sùng Bác Văn chơi một vố.
Trình Trục Tư rời khỏi giường, đến chỗ Dạ Vu Ngôn không kiêng nể ai chủ động hôn lên môi đối phương một cái, tiếng động gây ra rõ to.
Trình Trục Tư đắc ý nói: “Cậu ta cũng không có ý từ chối nữa rồi, sau này chúng tôi sẽ hòa thuận, chị không cần lo.”
Sùng Nhã Hân tức đến đỏ cả mặt, bàn tay siết chặt, móng đã đâm vào da thịt để lại vết hằn sâu: “Cậu vẫn còn món nợ mà đúng chứ, nếu như chịu giải quyết trong im lặng, tôi sẽ thay cậu trả một nửa.”
“Thôi khỏi, tôi sẽ thay cậu ta trả hết.” Trình Trục Tư nhếch mép nói “Chị cút được rồi.”
Sùng Nhã Hân rời đi trong tức giận, việc bạo lực ở trường có người cố ý làm lớn, tin tức này Sùng Gia không thể xóa sổ được. Sùng Thị đang cuống cuồng vì giá cổ phiếu giảm, lại thêm một chuyện khiến gia đình cô ta phải lao đao.
Sùng Bác Nhã giao nhiệm vụ phải dàn xếp vụ này ổn thỏa, trước mắt phải ra về tay trắng.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Dạ Vu Ngôn từ tốn hỏi: “Chuyện đó tôi vẫn chưa được cậu giải thích, tôi mong sẽ không giống với những gì chị ta nói.”
“Tôi ghét Hải Nguyệt nên muốn con nhỏ đó chuyển trường, chỉ có vậy.” Trình Trục Tư nhìn vào mắt đối phương rồi tiếp tục nói “Nhưng không hề yêu cầu bà ta làm ra những chuyện đánh trống khua chiêng như vậy.”
“Cậu có tin không?” Trình Trục Tư tiếp tục nói “Không tin cũng được, nhưng bản thân tôi không có làm những chuyện đó, chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Dạ Vu Ngôn chưa bao giờ hấp tấp, trong bài kiểm tra hay chuyện bản thân phải tìm cách thức nào để trả nợ, hắn ta không muốn đi đường tắc, luôn từ tốn trong lời nói và cử chỉ. Lúc nãy cũng vậy, không hề vì lợi ích và vài ba câu nói để dấy lên nghi ngờ, nói không lung lay là giả, cậu cũng có hoài nghi nhưng nó rất nhỏ.
“Tôi lúc nãy bịa ra lý do đó để chị ta không bắt bẻ chuyện cậu từng…” Dạ Vu Ngôn ngập ngừng nói tiếp “Cậu đừng nghĩ tôi khác người.”
“Khác người?” Trình Trục Tư đẩy ngã đối phương, sau đó ngự trị ở trên, khung cảnh nhìn từ trên cao xuống thật đẹp mắt.
Cậu ta chẳng ngần ngại mà muốn thử lại nụ hôn vừa vừa rồi, đôi môi tái nhợt của Dạ Vu Ngôn khẽ bật mở, con ngươi co rút, hắn ta ngạc nhiên đến mức câm lặng.
Chiếc lưỡi của Trình Trục Tự được dịp tung hoành khuấy đảo, luồn lách vào sâu trong khoang miệng, nếm được mật cậu ta càng muốn nhiều hơn, triền miên đắm chìm trong sự ngọt ngào, ra sức dày vò cánh môi mỏng.
Một người chưa từng hôn ai như Dạ Vu Ngôn bị cậu ta dẫn dắt, từng chút từng chút một.
Trình Trục Tư chợt nhìn thấy nắm tay đang siết chặt ga giường của Dạ Vu Ngôn, thân người không còn tiến tới mà lập tức tách nhau ra, buông tha cho đôi môi ướt át kia.
Tên lưu manh như cậu ta vẫn ý thức được bản thân vừa rồi hôn mà xin phép, không khác gì cưỡng hôn.
Trình Trục Tư ngượng ngùng hỏi: “Tôi hôn cậu được không?”
“Tôi không muốn.” Dạ Vu Ngôn thở hổn hển, câu từ ngắn quãng.
Mặc dù hơi tiếc nuối nhưng cậu ta phải dừng lại chuyện này, Trình Trục Tư viện cớ nói: “Tôi ra bên ngoài hít thở một chút.”
Dạ Vu Ngôn khẽ gật đầu, đôi tai ửng đỏ không thể che giấu sự xấu hổ, vừa rồi bị dọa đến mức còn chẳng có sức đẩy đối phương ra.
Trình Trục Tư ra bên ngoài vò đầu bức tóc, nụ hôn vừa rồi thực sự quá kích thích.
Một tên lưu manh trước giờ chỉ hôn con gái chưa từng nghĩ có một ngày mình lại phải lòng con mồi, còn là con trai.
Bước đầu tiên để có được Dạ Vu Ngôn thì phải thanh toán khoản nợ của hắn ta, Trình Trục Tư rút điện thoại nhập một dãy số.
“Ba.”
Đầu dây bên kia tức giận quát lớn: “Cút, cút, cút.”
Cậu ta phải hạ mình nhập số gọi lại một lần nữa, mỗi lần liên lạc là phiền như thế đấy.
“Lần này con thực sự cải tà quy chính.” Trái tim Trình Trục Tư vẫn còn đang náo loạn vì nụ hôn lúc nãy, cậu ta yêu đời nói tiếp “Con hứa với ba sẽ chăm chỉ học hành, sẽ không gây phiền phức. Ba xem tin tức gần đây chưa, là con trai ba bị đánh chứ không phải là nó đánh người khác.”
“Thì sao?”
Cậu ta nhẹ nhàng thả ra vài chữ: “Con muốn xin tiền.”
“Cái đầu mày! Đừng có đem mặt về đây.” Nói rồi cuộc gọi cũng kết thúc trong sự đoán trước của Trình Trục Tư.
Cậu ta nhất định phải quay về nhà một chuyến!
Sau khi đi thanh toán viện phí, Trình Trục Tư lân la qua phòng bệnh vip mà Lưu Hiên đang tĩnh dưỡng, cậu ta đứng bên ngoài thông qua ô kính trong suốt nhìn vào, Lưu Hiên nằm trên giường bệnh an tĩnh nhắm mắt.