Chương 10
Nghe đến đây Đàm Dật Trì cũng có chút tò mò, không kiềm được mà quay sang nhìn, quả nhiên là Lưu Tĩnh Ngữ, cô thật sự làm việc ở đây, vẫn là dáng vẻ quen thuộc, tóc buộc đuôi ngựa, bờ môi anh đào không chút phấn son.
Cô mang trên người làn gió mát của tuổi thanh xuân tươi trẻ nhưng bên trong lại dơ bẩn rẻ mạt.
Anh cong môi cười, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, một tuần trôi qua, anh đã sớm quên bén cô gái này.
"Dùng sự thuần khiết để che đậy sự tham lam của bản thân, đúng là giả tạo. Tôi đây còn lâu mới bị cô ta lừa." Anh nói.
Nhưng Triệu Vân Trác lại không nghe thấy lời anh, anh ta vẫn cứ chìm trong suy nghĩ của bản thân: "Chậc! Nhìn còn xinh đẹp hơn trong hình, hôm đó tôi không đi đúng là bỏ lỡ một màn kịch hay."
"Hình gì?" Đàm Dật Trì nheo mắt.
"Cậu không có ở trong nhóm nên không biết thôi, hôm đó mấy thằng đó có chụp hình lại, còn quay clip chia sẻ trên nhóm. Thảo luận sôi nổi vô cùng, lời lẽ cũng rất khó nghe. Nhưng mà trong nhóm có quy tắc của nhóm, mấy clip đó sẽ không bị tung ra ngoài đâu." Triệu Vân Trác thở dài lại nói: "Không biết là mấy cô gái mới lớn đó nghĩ gì nữa, phải đeo bám theo đàn ông mới có thể sống được sao? Đúng là phí hoài thanh xuân."
Đàm Dật Trì cũng có suy nghĩ giống như Triệu Vân Trác nhưng khi nghe anh ra nói thì anh lại có chút khó chịu. Là vì lời nói của cô, cô nói cô không giống với bọn họ sao?
"Xoảng!"
Một tiếng đổ vỡ vang lên inh ỏi khiến cho bầu không khí ồn ào trở nên im lặng một cách kì lạ, bọn họ cau mày nhìn về phía bên đó.
"Cô làm gì vậy hả? Chỉ có bưng hai bát mì cũng không xong, cô làm bẩn áo tôi rồi, phải tính sao đây? Chồng, anh nói gì coi!"
"Chúng tôi xếp hàng mấy yiếng chỉ chờ ăn một bát mì mà cô lại phục vụ chúng tôi như vầy sao? Cũng may là vợ tôi không sao, lỡ như bị bỏng thì phải làm sao? Mau, gọi chủ quán của cô ra đây nói chuyện, là quán mì nhỏ thì cũng thôi đi, quán mì lớn sao có thể làm ăn với khách như vậy được."
Cặp vợ chồng kia trông có vẻ vô cùng khó tính, liên tục quát tháo đòi phải gặp chủ quán cho bằng được.
Lưu Tĩnh Ngữ không biết phải giải quyết như thế nào, cô quỳ trên đất nhặt từng mảnh vỡ, căn thẳng đến mức run rẩy.
"Tôi... tôi xin lỗi, đừng gọi chủ quán, để tôi đền cho hai người có được không?"
"Cô cho rằng chúng tôi cần tiền của cô sao? Thái độ phục vụ của cô như vậy à?"
Trong chốc lát, bầu không khí lại ồn ào trở lại, tiếng người to nhỏ không ngừng vang lên, ai cũng chỉ trích nói cô làm việc bất cẩn, còn thừa cơ hội lấy điện thoại ra quay lại, phát trực tiếp để câu view, câu like.
"Tôi... tôi thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi, để tôi lau giúp chị." Cô vội vàng lấy khăn giấy lau cho cô ta nhưng cô ta lại đẩy ngã cô, khiến bàn tay cô bị cứa vào mảnh vỡ, máu chảy ra, đỏ tươi.
Ngay lúc đó, quản lí và chủ quán cùng nhau bước ra, ông chủ đỡ cô dậy, cũng không tức giận mắng cô, còn đẩy cô ra phía sau bảo vệ cô.
Ông chủ nói: "Lần này là do nhân viên chúng tôi làm sai, thân là chủ quán, tôi chân thành xin lỗi hai vị. Hay là bữa ăn hôm nay tôi mời hai vị và tặng thêm hai phần mì đặc biệt mang về, đồng thời bồi thường thiệt hại cho hai vị có được không? Dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một cô bé, đừng làm khó cô ấy làm gì."
"Là tôi làm khó cô ta sao? Không phải là do ông chủ không biết tuyển nhân viên à? Loại người làm việc cẩu thả như vậy mà cũng có thể tuyển vào làm?"
"Đúng, đúng, đúng, là do ông chủ như tôi thất trách."
Tĩnh Ngữ đứng ở phía sau, hai tay siết chặt vào nhau, cô cảm thấy vô cùng có lỗi nhưng lại không làm được gì, cũng không dám lên tiếng. Thần kinh cô như bị kéo căng, bầu không khí xung quanh càng khiến cô thêm suy sụp và vỡ vụn, những lời nói đó như siết chặt lấy tâm trí cô, khiến cho cô trở nên nhỏ bé đến đáng thương.
Lúc nãy Tĩnh Ngữ vốn đã không khoẻ, hoa mắt chóng mặt nên tay mới run rẩy làm rơi hai bát mì, giờ đây, đứng giữa bầu không khí căng thẳng này, cô chợ cảm thấy khó thở, bàn tay lạnh toát mồ hôi, trước mắt tối sầm.
"Bịch!"
"Không phải chứ? Cô ta ngất xỉu rồi kìa!"
"Chắc là muốn ăn vạ đây mà."
"Nhìn cô ta là không thấy thiện cảm rồi, chắc chắn là không phải loại tốt lành gì."
"Là giả vờ đó, sao tự nhiên lại ngất được? Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?"
Cô mang trên người làn gió mát của tuổi thanh xuân tươi trẻ nhưng bên trong lại dơ bẩn rẻ mạt.
Anh cong môi cười, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, một tuần trôi qua, anh đã sớm quên bén cô gái này.
"Dùng sự thuần khiết để che đậy sự tham lam của bản thân, đúng là giả tạo. Tôi đây còn lâu mới bị cô ta lừa." Anh nói.
Nhưng Triệu Vân Trác lại không nghe thấy lời anh, anh ta vẫn cứ chìm trong suy nghĩ của bản thân: "Chậc! Nhìn còn xinh đẹp hơn trong hình, hôm đó tôi không đi đúng là bỏ lỡ một màn kịch hay."
"Hình gì?" Đàm Dật Trì nheo mắt.
"Cậu không có ở trong nhóm nên không biết thôi, hôm đó mấy thằng đó có chụp hình lại, còn quay clip chia sẻ trên nhóm. Thảo luận sôi nổi vô cùng, lời lẽ cũng rất khó nghe. Nhưng mà trong nhóm có quy tắc của nhóm, mấy clip đó sẽ không bị tung ra ngoài đâu." Triệu Vân Trác thở dài lại nói: "Không biết là mấy cô gái mới lớn đó nghĩ gì nữa, phải đeo bám theo đàn ông mới có thể sống được sao? Đúng là phí hoài thanh xuân."
Đàm Dật Trì cũng có suy nghĩ giống như Triệu Vân Trác nhưng khi nghe anh ra nói thì anh lại có chút khó chịu. Là vì lời nói của cô, cô nói cô không giống với bọn họ sao?
"Xoảng!"
Một tiếng đổ vỡ vang lên inh ỏi khiến cho bầu không khí ồn ào trở nên im lặng một cách kì lạ, bọn họ cau mày nhìn về phía bên đó.
"Cô làm gì vậy hả? Chỉ có bưng hai bát mì cũng không xong, cô làm bẩn áo tôi rồi, phải tính sao đây? Chồng, anh nói gì coi!"
"Chúng tôi xếp hàng mấy yiếng chỉ chờ ăn một bát mì mà cô lại phục vụ chúng tôi như vầy sao? Cũng may là vợ tôi không sao, lỡ như bị bỏng thì phải làm sao? Mau, gọi chủ quán của cô ra đây nói chuyện, là quán mì nhỏ thì cũng thôi đi, quán mì lớn sao có thể làm ăn với khách như vậy được."
Cặp vợ chồng kia trông có vẻ vô cùng khó tính, liên tục quát tháo đòi phải gặp chủ quán cho bằng được.
Lưu Tĩnh Ngữ không biết phải giải quyết như thế nào, cô quỳ trên đất nhặt từng mảnh vỡ, căn thẳng đến mức run rẩy.
"Tôi... tôi xin lỗi, đừng gọi chủ quán, để tôi đền cho hai người có được không?"
"Cô cho rằng chúng tôi cần tiền của cô sao? Thái độ phục vụ của cô như vậy à?"
Trong chốc lát, bầu không khí lại ồn ào trở lại, tiếng người to nhỏ không ngừng vang lên, ai cũng chỉ trích nói cô làm việc bất cẩn, còn thừa cơ hội lấy điện thoại ra quay lại, phát trực tiếp để câu view, câu like.
"Tôi... tôi thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi, để tôi lau giúp chị." Cô vội vàng lấy khăn giấy lau cho cô ta nhưng cô ta lại đẩy ngã cô, khiến bàn tay cô bị cứa vào mảnh vỡ, máu chảy ra, đỏ tươi.
Ngay lúc đó, quản lí và chủ quán cùng nhau bước ra, ông chủ đỡ cô dậy, cũng không tức giận mắng cô, còn đẩy cô ra phía sau bảo vệ cô.
Ông chủ nói: "Lần này là do nhân viên chúng tôi làm sai, thân là chủ quán, tôi chân thành xin lỗi hai vị. Hay là bữa ăn hôm nay tôi mời hai vị và tặng thêm hai phần mì đặc biệt mang về, đồng thời bồi thường thiệt hại cho hai vị có được không? Dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một cô bé, đừng làm khó cô ấy làm gì."
"Là tôi làm khó cô ta sao? Không phải là do ông chủ không biết tuyển nhân viên à? Loại người làm việc cẩu thả như vậy mà cũng có thể tuyển vào làm?"
"Đúng, đúng, đúng, là do ông chủ như tôi thất trách."
Tĩnh Ngữ đứng ở phía sau, hai tay siết chặt vào nhau, cô cảm thấy vô cùng có lỗi nhưng lại không làm được gì, cũng không dám lên tiếng. Thần kinh cô như bị kéo căng, bầu không khí xung quanh càng khiến cô thêm suy sụp và vỡ vụn, những lời nói đó như siết chặt lấy tâm trí cô, khiến cho cô trở nên nhỏ bé đến đáng thương.
Lúc nãy Tĩnh Ngữ vốn đã không khoẻ, hoa mắt chóng mặt nên tay mới run rẩy làm rơi hai bát mì, giờ đây, đứng giữa bầu không khí căng thẳng này, cô chợ cảm thấy khó thở, bàn tay lạnh toát mồ hôi, trước mắt tối sầm.
"Bịch!"
"Không phải chứ? Cô ta ngất xỉu rồi kìa!"
"Chắc là muốn ăn vạ đây mà."
"Nhìn cô ta là không thấy thiện cảm rồi, chắc chắn là không phải loại tốt lành gì."
"Là giả vờ đó, sao tự nhiên lại ngất được? Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?"