Chương 11
Đàm Dật Trì siết chặt tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đặt đũa xuống.
"Này! Đàm Dật Trì, cậu đi đâu vậy?" Triệu Vân Trác tròn mắt nhìn anh, không biết anh đang muốn làm gì.
Đàm Dật Trì không trả lời, anh chen vào đám đông, hiên ngang như một cơn lốc: "Làm ơn cho qua."
Anh bước đến chỗ của cô, không để ý những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình, bế cô lên, sau đó bước đi một mạch: "Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện."
"Ể! Đàm Dật Trì! Cậu... cậu làm gì vậy? Này! Chiết tiệt, không thèm để ý đến tôi luôn. Cái con người này đúng là kì lạ." Triệu Vân Trác tặc lưỡi, bực thì có bực thiệt nhưng vẫn tiếp tục ăn mì của mình, còn lớn giọng gọi, mặc kệ mấy người kia đang xì xầm bàn tán: "Cho tôi thêm một bát mì đặc biệt!"
...
Đứng khoanh tay chờ bên ngoài phòng bệnh, anh không hiểu tại sao dạo này bản thân cứ thích lo chuyện bao đồng, rõ ràng anh là một người ghét phiền phức kia mà.
Đàm Dật Trì thở dài rồi lại bực bội tặc lưỡi, cảm thấy mỗi lần gặp cô thì anh đều bị vạ lây, xui xẻo muốn chết, ăn một bát mì cũng không yên.
"Cô nhóc này cũng thật là, bị mắng cũng không dám mở miệng ra phản bác lại, không phải lần trước còn nổi nóng với tôi sao?" Anh cũng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy bực mình, không thể ngó lơ chuyện này như không được, cứ như là bị yểm bùa.
"Nhưng mà xem như cũng biết nghe lời, không đến quán bar làm việc nữa. Đúng là con nít dễ dạy." Anh cười thầm, cảm thấy lời nói của người chú này cũng không phải không có tác dụng.
"Cạch!"
Một lúc sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ nói: "Cô ấy đã không sao rồi, nhưng mà sau này phải chú ý đến dinh dưỡng nhiều hơn, uống các loại vitamin tổng hợp. Cô ấy đang bị suy nhược cơ thể trầm trọng, còn bị thiếu dinh dưỡng, ăn uống không đầu đủ, cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể cô ấy sẽ không chịu nổi đâu, cho dù có cuồng việc thì cũng phải nghỉ ngơi chứ."
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ." Anh không hiểu, chỉ mới một tuần không gặp mà cô đã tàn tạ đến mức đó rồi? Cô chỉ mới mười chín tuổi thôi mà, làm gì mà đến mức bị suy nhược cơ thể như vậy?
Sau khi bác sĩ rời đi, Đàm Dật Trì bước vào phòng bệnh, anh ngồi bên cạnh cô, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô cô, trong lòng có chút xót xa.
Bàn tay thô kệch của anh sờ vào trán cô, lẩm bẩm: "Vẫn còn chưa hạ sốt."
"Ưm... lạnh... lạnh quá!" Giọng cô thều thào yếu ớt, cơ thể co tròn lại thành một nắm.
"Nằm đàng hoàng lại đi, cô như vậy sẽ càng sốt cao hơn đấy." Anh lo lắng nhưng cũng bực bội, dù sao anh cũng không phải là một người có đủ kiên nhẫn với người khác.
Chợt, cô nắm chặt lấy cánh tay anh, bị sốt đến mức mơ màng, thậm chí còn không biết bản thân đang ở đâu: "Đừng đi! Đừng đi mà!"
"Cô làm gì vậy? Buông tôi ra!" Anh cau mày, thịnh nộ hất tay cô ra nhưng lại làm đụng đến vết thương trên tay cô.
"Hức... đau... đau quá!" Hai mắt cô vẫn còn nhắm nghiền, dường như là mơ thấy gì đó, đột nhiên lại nức nở.
"Sao lại khóc rồi? Cô tốt nhất là đừng làm nũng với tôi, tôi không có nghĩa vụ phải dỗ dành cô." Anh quay lưng bỏ đi, cũng tàn nhẫn lắm.
"Hức... hức... mẹ ơi, ba ơi, con đau quá, lạnh nữa. Tại sao người bị bệnh không phải là con chứ? Như vậy thì con có thể đi theo ba mẹ rồi, không cần... không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy." Cô nói mớ, chắc cũng không biết bản thân mình đang nói gì.
Anh thở dài, suy cho cùng vẫn không thể rời đi, anh quay lại, vuốt ve mái tóc cô: "Nói gì vậy chứ? Không phải cô đang bị bệnh sao?" Sau đó, anh tò mò hỏi: "Vậy ba mẹ cô đâu?"
Cô không nghe thấy lời anh nói, cẩn thận nắm lấy bàn tay anh gối lên đầu mà ngủ, thỉnh thoảng lại sụt sùi, bờ vai run run: "Đừng bỏ con!"
Từng giọt nước mắt ấm nóng của cô rơi xuống bàn tay anh, long lanh và trong suốt.
"Bẩn chết đi được!" Anh nghiến răng, vốn muốn rút tay lại, vậy mà vẫn để nguyên cho cô nắm, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc gọi là thương hại.
Nghĩ lại thì, anh gặp cô lần này chỉ mới ba lần, vậy mà lần nào cô cũng khiến cho anh cảm thấy bực mình. Có lẽ anh nên gọi cô là vận xui nhỉ? Gặp cô đinh ninh là không phải chuyện tốt lành gì.
"Này! Đàm Dật Trì, cậu đi đâu vậy?" Triệu Vân Trác tròn mắt nhìn anh, không biết anh đang muốn làm gì.
Đàm Dật Trì không trả lời, anh chen vào đám đông, hiên ngang như một cơn lốc: "Làm ơn cho qua."
Anh bước đến chỗ của cô, không để ý những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình, bế cô lên, sau đó bước đi một mạch: "Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện."
"Ể! Đàm Dật Trì! Cậu... cậu làm gì vậy? Này! Chiết tiệt, không thèm để ý đến tôi luôn. Cái con người này đúng là kì lạ." Triệu Vân Trác tặc lưỡi, bực thì có bực thiệt nhưng vẫn tiếp tục ăn mì của mình, còn lớn giọng gọi, mặc kệ mấy người kia đang xì xầm bàn tán: "Cho tôi thêm một bát mì đặc biệt!"
...
Đứng khoanh tay chờ bên ngoài phòng bệnh, anh không hiểu tại sao dạo này bản thân cứ thích lo chuyện bao đồng, rõ ràng anh là một người ghét phiền phức kia mà.
Đàm Dật Trì thở dài rồi lại bực bội tặc lưỡi, cảm thấy mỗi lần gặp cô thì anh đều bị vạ lây, xui xẻo muốn chết, ăn một bát mì cũng không yên.
"Cô nhóc này cũng thật là, bị mắng cũng không dám mở miệng ra phản bác lại, không phải lần trước còn nổi nóng với tôi sao?" Anh cũng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy bực mình, không thể ngó lơ chuyện này như không được, cứ như là bị yểm bùa.
"Nhưng mà xem như cũng biết nghe lời, không đến quán bar làm việc nữa. Đúng là con nít dễ dạy." Anh cười thầm, cảm thấy lời nói của người chú này cũng không phải không có tác dụng.
"Cạch!"
Một lúc sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ nói: "Cô ấy đã không sao rồi, nhưng mà sau này phải chú ý đến dinh dưỡng nhiều hơn, uống các loại vitamin tổng hợp. Cô ấy đang bị suy nhược cơ thể trầm trọng, còn bị thiếu dinh dưỡng, ăn uống không đầu đủ, cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể cô ấy sẽ không chịu nổi đâu, cho dù có cuồng việc thì cũng phải nghỉ ngơi chứ."
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ." Anh không hiểu, chỉ mới một tuần không gặp mà cô đã tàn tạ đến mức đó rồi? Cô chỉ mới mười chín tuổi thôi mà, làm gì mà đến mức bị suy nhược cơ thể như vậy?
Sau khi bác sĩ rời đi, Đàm Dật Trì bước vào phòng bệnh, anh ngồi bên cạnh cô, nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô cô, trong lòng có chút xót xa.
Bàn tay thô kệch của anh sờ vào trán cô, lẩm bẩm: "Vẫn còn chưa hạ sốt."
"Ưm... lạnh... lạnh quá!" Giọng cô thều thào yếu ớt, cơ thể co tròn lại thành một nắm.
"Nằm đàng hoàng lại đi, cô như vậy sẽ càng sốt cao hơn đấy." Anh lo lắng nhưng cũng bực bội, dù sao anh cũng không phải là một người có đủ kiên nhẫn với người khác.
Chợt, cô nắm chặt lấy cánh tay anh, bị sốt đến mức mơ màng, thậm chí còn không biết bản thân đang ở đâu: "Đừng đi! Đừng đi mà!"
"Cô làm gì vậy? Buông tôi ra!" Anh cau mày, thịnh nộ hất tay cô ra nhưng lại làm đụng đến vết thương trên tay cô.
"Hức... đau... đau quá!" Hai mắt cô vẫn còn nhắm nghiền, dường như là mơ thấy gì đó, đột nhiên lại nức nở.
"Sao lại khóc rồi? Cô tốt nhất là đừng làm nũng với tôi, tôi không có nghĩa vụ phải dỗ dành cô." Anh quay lưng bỏ đi, cũng tàn nhẫn lắm.
"Hức... hức... mẹ ơi, ba ơi, con đau quá, lạnh nữa. Tại sao người bị bệnh không phải là con chứ? Như vậy thì con có thể đi theo ba mẹ rồi, không cần... không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy." Cô nói mớ, chắc cũng không biết bản thân mình đang nói gì.
Anh thở dài, suy cho cùng vẫn không thể rời đi, anh quay lại, vuốt ve mái tóc cô: "Nói gì vậy chứ? Không phải cô đang bị bệnh sao?" Sau đó, anh tò mò hỏi: "Vậy ba mẹ cô đâu?"
Cô không nghe thấy lời anh nói, cẩn thận nắm lấy bàn tay anh gối lên đầu mà ngủ, thỉnh thoảng lại sụt sùi, bờ vai run run: "Đừng bỏ con!"
Từng giọt nước mắt ấm nóng của cô rơi xuống bàn tay anh, long lanh và trong suốt.
"Bẩn chết đi được!" Anh nghiến răng, vốn muốn rút tay lại, vậy mà vẫn để nguyên cho cô nắm, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc gọi là thương hại.
Nghĩ lại thì, anh gặp cô lần này chỉ mới ba lần, vậy mà lần nào cô cũng khiến cho anh cảm thấy bực mình. Có lẽ anh nên gọi cô là vận xui nhỉ? Gặp cô đinh ninh là không phải chuyện tốt lành gì.