Chương 34
Rời khỏi nhà lão Lưu, Thiên Kỳ đứng bên một con đường vẫy tay gọi taxi, nhưng vào buổi chiều, giờ cao điểm nên cũng không dễ gọi taxi, hầu như trên xe đều có người. Thiên Kỳ đứng một lúc vẫn không gọi được xe, trong lòng có chút nôn nóng, cô ấy bước ra sát lề đường vì sợ bị bóng cây che khuất tài xế sẽ không thể nhìn thấy được cô ấy.
Nhưng đột nhiên lại có một chiếc xe chạy ẩu lao đến, xém nữa thì đã đụng phải Thiên Kỳ, cô ấy sợ hãi lảo đảo lùi lại phía sau, ngay lúc đó, đã có người đỡ lấy tay cô ấy, giọng trầm ấm vang lên: “Cẩn thận một chút!”
Thiên Kỳ hoảng hồn quay người lại, có lẽ vẫn còn cảm thấy sợ, vậy mà khi nhìn thấy Triệu Vân Trác, cô ấy lại càng hoảng loạn hơn, vội vàng tránh xa anh ta ra hai mét.
Triệu Vân Trác không hiểu mình đã làm gì lại khiến cho Thiên Kỳ hoảng sợ như vậy, chỉ biết cười trừ: “Trông tôi giống người xấu đến vậy sao? Tôi có cảm giác như mỗi lần cô gặp tôi thì đều muốn chạy trốn. Tại sao vậy?”
Cô ấy cúi đầu, lúng túng không biết trả lời thế nào, Triệu Vân Trác cũng không phải là người thích làm khó người khác, anh ta đưa ra một đề nghị: “Cô đang gấp sao? Hay là tôi đưa cô về?”
Nghe đến đây, Thiên Kỳ vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không gấp, tôi có thể tự về được, cảm ơn anh.”
“Không sao, cũng tiện đường mà.” Triệu Vân Trác nói.
Thiên Kỳ nhất quyết không đồng ý: “Thật sự không cần đâu.”
Triệu Vân Trác rõ ràng là có ý tốt nhưng lại có cảm giác như là bản thân đang ép buộc người khác, trong lòng đột nhiên không vui, anh ta xoay người, không muốn tiếp tục làm ơn mắc oán nữa.
Nhìn anh bỏ đi, Thiên Kỳ cũng không nói lời nào, cô ấy rũ mắt, hàng mi dài cong vút tôn lên vẻ ngoài diễm lệ. Dưới ánh nắng đỏ nhạt của buổi hoàng hôn, người phụ nữ ấy như bước ra từ trong tiểu thuyết, xinh đẹp tuyệt trần.
Giây phút ngoảnh đầu lại, Triệu Vân Trác đã bắt gặp hình ảnh này, mặc dù tức giận nhưng với tính cách của anh ta, sao có thể nỡ bỏ mặt một đoá hoa rực rỡ như vậy bên đường.
Triệu Vân Trác bỏ tay vào túi quần, dựa vào chiếc xe ô tô của mình, vờ như đang ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Thiên Kỳ đứng cách rất xa nhưng cô ấy lại có cảm giác như anh ta đang nhìn mình, hai tay cô siết chặt vào túi sách, căng thẳng nhìn về phía trước không dám quay sang.
“Lên xe đi, không lẽ cô cứ định đứng mãi ở đó sao?” Triệu Vân Trác lại một lần nữa lên tiếng, không hiểu sao cứ cảm thấy tò mò và muốn biết thêm về người phụ nữ này.
“Anh không thể… xem như không quen biết tôi sao? Rõ ràng anh có thể lướt qua tôi như một người xa lạ, tại sao lại phải khiến cả hai khó xử?” Cô ấy nhỏ giọng, không dám lớn tiếng, cũng không dám tỏ thái độ khó chịu.
Triệu Vân Trác sững sờ: “Sao tôi phải làm vậy?”
Cô ấy không trả lời, Triệu Vân Trác cũng không truy hỏi lí do, anh ta chậm rãi bước đến: “Đàn ông ga lăng với phụ nữ không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Thiên Kỳ không có cách từ chối, cuối cùng vẫn bị anh ta kéo lên xe, chỉ là bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo, rõ ràng là từng quen biết nhưng lại như hai kẻ xa lạ, không biết nên nói gì.
Thế mà, dường như Triệu Vân Trác lại không cảm nhận được sự nặng nề này, vì anh ta vốn không để tâm nhiều đến vậy.
Một lúc sau, Thiên Kỳ chợt lên tiếng: “Không phải anh rất ghét tôi sao?”
Ngay từ khi trở về, ngay từ khi cô ấy xin số điện thoại của Đàm Dật Trì từ anh ta thì cô ấy đã nhận ra được sự ghét bỏ trong giọng điệu của anh ta, vậy nên những lần gặp lại tiếp theo cố ấy luôn cố gắng trốn tránh, cố gắng giữ khoảng cách với anh ta. Trong suy nghĩ của cô ấy, nếu người khác đã không thích mình, vậy mặt dày xuất hiện trước mặt họ thì có ích gì chứ, chỉ khiến cho người khác thêm không vui.
Triệu Vân Trác đưa mắt nhìn sang cô ấy, có chút cảm thông: “Trước đây quả thật là tôi có thành kiến với cô, thậm chí còn vô cùng khó chịu với cô, còn bây giờ, tôi không cảm thấy như vậy nữa, dù sao cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi, nếu cô đã thật sự hối lỗi, tôi cũng không có lí do gì để ghét cô.”
“Ha!” Thiên Kỳ cười tự giễu: “Anh cũng thật dễ tính, sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người xấu xa như tôi chứ?”
“Cô vẫn còn tự trách mình sao? Thật ra cô không cần phải như vậy đâu, Đàm Dật Trì cũng đã chấp nhận tha thứ cho cô rồi còn gì, cứ dằn vặt như vậy, không mệt sao?” Triệu Vân Trác càng lúc lại càng không hiểu được con người này, có cảm giác như bên trong cô ấy đang che đậy một thứ gì đó không thể để cho người khác khám phá ra.
“Đúng là rất mệt, mệt đến mức…” Cô ấy định nói gì đó nhưng lại không nói tiếp, cứ úp úp mở mở, che giấu nỗi niềm của bản thân, hiến cho người ta cũng có cảm giác bị kéo vào trong đống tiêu cực của cô ấy.
“Thiên Kỳ, cô…”
Triệu Vân Trác định nói vài công động viên cô ấy nhưng cô ấy lại nhanh chóng mỉm cười, nụ cười ấy như là ánh mai rực rỡ, có thể che đậy đi góc tối ở trong lòng cô ấy, mà khi người ta nhìn vào chỉ thấy được một luồng sáng lấp lánh.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Triệu Vân Trác cũng không nói tiếp, đành phải nói lời tạm biệt: “Tạm biệt, sau này gặp lại.”
Thiên Kỳ bước xuống xe, giọng nhỏ nhẹ, Triệu Vân Trác như đã loáng thoáng nghe được: “Tốt nhất là không gặp lại.”
Nhưng đột nhiên lại có một chiếc xe chạy ẩu lao đến, xém nữa thì đã đụng phải Thiên Kỳ, cô ấy sợ hãi lảo đảo lùi lại phía sau, ngay lúc đó, đã có người đỡ lấy tay cô ấy, giọng trầm ấm vang lên: “Cẩn thận một chút!”
Thiên Kỳ hoảng hồn quay người lại, có lẽ vẫn còn cảm thấy sợ, vậy mà khi nhìn thấy Triệu Vân Trác, cô ấy lại càng hoảng loạn hơn, vội vàng tránh xa anh ta ra hai mét.
Triệu Vân Trác không hiểu mình đã làm gì lại khiến cho Thiên Kỳ hoảng sợ như vậy, chỉ biết cười trừ: “Trông tôi giống người xấu đến vậy sao? Tôi có cảm giác như mỗi lần cô gặp tôi thì đều muốn chạy trốn. Tại sao vậy?”
Cô ấy cúi đầu, lúng túng không biết trả lời thế nào, Triệu Vân Trác cũng không phải là người thích làm khó người khác, anh ta đưa ra một đề nghị: “Cô đang gấp sao? Hay là tôi đưa cô về?”
Nghe đến đây, Thiên Kỳ vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không gấp, tôi có thể tự về được, cảm ơn anh.”
“Không sao, cũng tiện đường mà.” Triệu Vân Trác nói.
Thiên Kỳ nhất quyết không đồng ý: “Thật sự không cần đâu.”
Triệu Vân Trác rõ ràng là có ý tốt nhưng lại có cảm giác như là bản thân đang ép buộc người khác, trong lòng đột nhiên không vui, anh ta xoay người, không muốn tiếp tục làm ơn mắc oán nữa.
Nhìn anh bỏ đi, Thiên Kỳ cũng không nói lời nào, cô ấy rũ mắt, hàng mi dài cong vút tôn lên vẻ ngoài diễm lệ. Dưới ánh nắng đỏ nhạt của buổi hoàng hôn, người phụ nữ ấy như bước ra từ trong tiểu thuyết, xinh đẹp tuyệt trần.
Giây phút ngoảnh đầu lại, Triệu Vân Trác đã bắt gặp hình ảnh này, mặc dù tức giận nhưng với tính cách của anh ta, sao có thể nỡ bỏ mặt một đoá hoa rực rỡ như vậy bên đường.
Triệu Vân Trác bỏ tay vào túi quần, dựa vào chiếc xe ô tô của mình, vờ như đang ngắm cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Thiên Kỳ đứng cách rất xa nhưng cô ấy lại có cảm giác như anh ta đang nhìn mình, hai tay cô siết chặt vào túi sách, căng thẳng nhìn về phía trước không dám quay sang.
“Lên xe đi, không lẽ cô cứ định đứng mãi ở đó sao?” Triệu Vân Trác lại một lần nữa lên tiếng, không hiểu sao cứ cảm thấy tò mò và muốn biết thêm về người phụ nữ này.
“Anh không thể… xem như không quen biết tôi sao? Rõ ràng anh có thể lướt qua tôi như một người xa lạ, tại sao lại phải khiến cả hai khó xử?” Cô ấy nhỏ giọng, không dám lớn tiếng, cũng không dám tỏ thái độ khó chịu.
Triệu Vân Trác sững sờ: “Sao tôi phải làm vậy?”
Cô ấy không trả lời, Triệu Vân Trác cũng không truy hỏi lí do, anh ta chậm rãi bước đến: “Đàn ông ga lăng với phụ nữ không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Thiên Kỳ không có cách từ chối, cuối cùng vẫn bị anh ta kéo lên xe, chỉ là bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo, rõ ràng là từng quen biết nhưng lại như hai kẻ xa lạ, không biết nên nói gì.
Thế mà, dường như Triệu Vân Trác lại không cảm nhận được sự nặng nề này, vì anh ta vốn không để tâm nhiều đến vậy.
Một lúc sau, Thiên Kỳ chợt lên tiếng: “Không phải anh rất ghét tôi sao?”
Ngay từ khi trở về, ngay từ khi cô ấy xin số điện thoại của Đàm Dật Trì từ anh ta thì cô ấy đã nhận ra được sự ghét bỏ trong giọng điệu của anh ta, vậy nên những lần gặp lại tiếp theo cố ấy luôn cố gắng trốn tránh, cố gắng giữ khoảng cách với anh ta. Trong suy nghĩ của cô ấy, nếu người khác đã không thích mình, vậy mặt dày xuất hiện trước mặt họ thì có ích gì chứ, chỉ khiến cho người khác thêm không vui.
Triệu Vân Trác đưa mắt nhìn sang cô ấy, có chút cảm thông: “Trước đây quả thật là tôi có thành kiến với cô, thậm chí còn vô cùng khó chịu với cô, còn bây giờ, tôi không cảm thấy như vậy nữa, dù sao cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi, nếu cô đã thật sự hối lỗi, tôi cũng không có lí do gì để ghét cô.”
“Ha!” Thiên Kỳ cười tự giễu: “Anh cũng thật dễ tính, sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người xấu xa như tôi chứ?”
“Cô vẫn còn tự trách mình sao? Thật ra cô không cần phải như vậy đâu, Đàm Dật Trì cũng đã chấp nhận tha thứ cho cô rồi còn gì, cứ dằn vặt như vậy, không mệt sao?” Triệu Vân Trác càng lúc lại càng không hiểu được con người này, có cảm giác như bên trong cô ấy đang che đậy một thứ gì đó không thể để cho người khác khám phá ra.
“Đúng là rất mệt, mệt đến mức…” Cô ấy định nói gì đó nhưng lại không nói tiếp, cứ úp úp mở mở, che giấu nỗi niềm của bản thân, hiến cho người ta cũng có cảm giác bị kéo vào trong đống tiêu cực của cô ấy.
“Thiên Kỳ, cô…”
Triệu Vân Trác định nói vài công động viên cô ấy nhưng cô ấy lại nhanh chóng mỉm cười, nụ cười ấy như là ánh mai rực rỡ, có thể che đậy đi góc tối ở trong lòng cô ấy, mà khi người ta nhìn vào chỉ thấy được một luồng sáng lấp lánh.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Triệu Vân Trác cũng không nói tiếp, đành phải nói lời tạm biệt: “Tạm biệt, sau này gặp lại.”
Thiên Kỳ bước xuống xe, giọng nhỏ nhẹ, Triệu Vân Trác như đã loáng thoáng nghe được: “Tốt nhất là không gặp lại.”