Chương 35
Sau khi cuộc phẫu thuật thành công, trên vai Tĩnh Ngữ như bớt đi một gánh nặng,nhưng thay vào đó lại là một gánh nặng khác.
Một trăm triệu, nào là lo tiền phẫu thuật, lo tiền viện phí, còn phải chi tiền thuê người chăm sóc bệnh nhân, ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ thiếu chứ không có dư dù chỉ một đồng. Vậy nên Tĩnh Ngữ vẫn phải đi làm thêm để kiếm tiền về quê, còn phải lo tiền ăn uống, tiền phòng, việc gì cũng phải dùng đến tiền, còn phải để dành tiền cho em gái đi học.
Đã gồng gánh bao nhiêu năm nay, không phải cô không thể tiếp tục cố gắng, chỉ là những việc này lại phải đè lên vai một cô gái mười chín tuổi thì không thể nào có thể vô tâm nói ra hai từ “đương nhiên” được, bởi vì nó thật sự quá sức đối với cô.
Một gia đình bình thường, có đủ vợ đủ chồng, muốn lo cho một đứa con ăn học đến nơi đến chốn, trang trải cuộc sống đã là một chuyện khó, nói chi hiện tại chỉ còn lại một mình cô gái nhỏ là cô.
Suy cho cùng, cô cũng không biết bản thân sẽ đi được đến đâu và dừng lại ở chốn nào, đối với cô, hai chữ tương lai thật mơ hồ và tăm tối, mỗi bước đi đều đầy rẫy nguy hiểm và khó khăn, phải lần mò trong bóng đêm. Nhưng nỗi sợ hãi này chỉ có một mình cô chịu đựng, cho dù có ngoảnh đầu lại cũng chỉ là một mảnh đêm đen, không có bất kì ai để cô dựa dẫm.
Dạo gần đây, Tĩnh Ngữ đã xin vào làm ở một siêu thị siêu thị nhỏ, làm ở đây lương không cao nhưng lại không cần lo đến việc ăn uống. Bởi vì là siêu thị nên sẽ có hàng tồn, còn có hàng hết hạng, những món đó, nhân viên sẽ được ăn miễn phí, còn có thể lấy về.
Hôm nay ở siêu thị có món cơm nắm sắp hết hạng, mọi người đều được phân phát, Tĩnh Ngữ cũng có phần.
Trời thì tối mà bụng thì lại đói meo, Tĩnh Ngữ cầm trên tay ba phần cơm nắm, trong lòng vui sướng mỉm cười, vội vàng trốn vào một góc nhỏ mở ra ăn.
Chỉ là còn chưa kịp cắn một miếng đã có một bàn tay rắn rỏi cướp đi phần cơm nắm của cô: “Sắp hết hạn rồi, còn ăn gì nữa, không sợ bị đau bụng à?”
Tĩnh Ngữ ngẩng đầu, vội vàng muốn cướp lại phần cơm trên tay người đó nhưng người này cao thật, cô không với tới.
“Trả lại đây đi, vẫn còn ăn được mà.” Cô ấm ức nói, giống như là sắp khóc tới nơi.
“Chỉ còn ba tiếng nữa là hết hạn, làm sao em biết được trong mấy thứ này không tồn tại nấm móc?” Người đó nghiêm khắc nói, nghe giọng là biết ngay trong đầu anh ấy có một khối kiến thức.
“Anh không ăn thì em ăn, có bị đau bụng cũng là em đau, có liên quan gì đến anh đâu chứ? Sao anh lại khó ưa như vậy?” Cô cần phải tiết kiệm tiền vậy nên cũng không sợ bị người khác xem thường, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy không được vui, đôi mắt ửng đỏ.
“Ngoan một chút đi! Con nít thì phải nghe lời người lớn.” Anh ấy nói.
“Anh chỉ lớn hơn em có ba tuổi, gì mà con nít với người lớn chứ?” Cô giở giọng trẻ con, rõ ràng biết bản thân sai nhưng vẫn cãi bướng, là thẹn quá hoá giận ấy mà.
Âu Dương Chấn xoa đầu cô, ôn tồn nói: “Được, được, em không phải con nít, không phải con nít, là anh nói sai.”
Âu Dương Chấn là sinh viên cuối cấp, vừa tròn hai mươi hai tuổi vào tháng trước, anh ấy cũng đến đây làm thêm để kiếm tiền, vừa đi làm vừa đi học, mặc dù gia đình cũng thuộc dạng khá giả.
Anh ấy nói, anh ấy muốn tự lập, không muốn nhận tiền chu cấp từ gia đình, xem như là trải nghiệm cuộc sống, sau này bước vào đời cũng đỡ bỡ ngỡ.
Tuy là anh ấy học rất giỏi, tư duy cũng sáng suốt nhưng lại có biệt danh là “mặt lạnh”, một phần là do cơ mặt bẩm sinh đã khó ở, hai là do anh ấy rất ít nói, cũng không thích nói chuyện với người khác, trông vô cùng khó gần.
Nhưng không hiểu sao Tĩnh Ngữ lại không cảm thấy như vậy, cô cảm thấy anh ấy rõ ràng rất tốt bụng, cũng rất dễ gần. Cơ mà cô lại không biết, ở siêu thị này, anh chỉ thân thiết bới mỗi mình cô.
Bởi vì Âu Dương Chấn cảm thấy cô còn nhỏ tuổi mà lại rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đã vậy còn vô cùng chăm chỉ, không bao giờ nói xấu người khác, ai bảo gì làm đó, cực kì dễ tính, thậm chí còn có thể coi là dễ dãi, dễ bị lừa. Vậy nên anh ấy mới cảm thấy mình nên ra mặt bảo vệ cô, dù gì thì anh ấy cũng lớn hơn cô ba tuổi, cũng được xem là anh lớn. Với lại… anh ấy luôn mong ước có một cô em gái, chỉ tiếc, trong gia đình, anh ấy là con một.
Còn Tĩnh Ngữ thì cho rằng Âu Dương Chấn là một người rất tốt, tuy vẻ ngoài có chút lạnh lùng nhưng tâm địa lại lương thiện. Cho dù cô có mói gì làm gì thì anh ấy cũng sẽ không bài xích, không phản bác lại lời cô nói, cũng không tỏ ra khinh thường, vậy nên mỗi lần nói chuyện với anh ấy cô đều có cảm giác thoải mái.
Nói sao đây nhỉ? Mặc dù biết nhau chưa lâu nhưng cô thật sự rất trân trọng mối quan hệ này, không phải lúc nào cũng có thể tìm được một người bạn tâm giao giống như vậy, còn có thể cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất.
Một trăm triệu, nào là lo tiền phẫu thuật, lo tiền viện phí, còn phải chi tiền thuê người chăm sóc bệnh nhân, ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ thiếu chứ không có dư dù chỉ một đồng. Vậy nên Tĩnh Ngữ vẫn phải đi làm thêm để kiếm tiền về quê, còn phải lo tiền ăn uống, tiền phòng, việc gì cũng phải dùng đến tiền, còn phải để dành tiền cho em gái đi học.
Đã gồng gánh bao nhiêu năm nay, không phải cô không thể tiếp tục cố gắng, chỉ là những việc này lại phải đè lên vai một cô gái mười chín tuổi thì không thể nào có thể vô tâm nói ra hai từ “đương nhiên” được, bởi vì nó thật sự quá sức đối với cô.
Một gia đình bình thường, có đủ vợ đủ chồng, muốn lo cho một đứa con ăn học đến nơi đến chốn, trang trải cuộc sống đã là một chuyện khó, nói chi hiện tại chỉ còn lại một mình cô gái nhỏ là cô.
Suy cho cùng, cô cũng không biết bản thân sẽ đi được đến đâu và dừng lại ở chốn nào, đối với cô, hai chữ tương lai thật mơ hồ và tăm tối, mỗi bước đi đều đầy rẫy nguy hiểm và khó khăn, phải lần mò trong bóng đêm. Nhưng nỗi sợ hãi này chỉ có một mình cô chịu đựng, cho dù có ngoảnh đầu lại cũng chỉ là một mảnh đêm đen, không có bất kì ai để cô dựa dẫm.
Dạo gần đây, Tĩnh Ngữ đã xin vào làm ở một siêu thị siêu thị nhỏ, làm ở đây lương không cao nhưng lại không cần lo đến việc ăn uống. Bởi vì là siêu thị nên sẽ có hàng tồn, còn có hàng hết hạng, những món đó, nhân viên sẽ được ăn miễn phí, còn có thể lấy về.
Hôm nay ở siêu thị có món cơm nắm sắp hết hạng, mọi người đều được phân phát, Tĩnh Ngữ cũng có phần.
Trời thì tối mà bụng thì lại đói meo, Tĩnh Ngữ cầm trên tay ba phần cơm nắm, trong lòng vui sướng mỉm cười, vội vàng trốn vào một góc nhỏ mở ra ăn.
Chỉ là còn chưa kịp cắn một miếng đã có một bàn tay rắn rỏi cướp đi phần cơm nắm của cô: “Sắp hết hạn rồi, còn ăn gì nữa, không sợ bị đau bụng à?”
Tĩnh Ngữ ngẩng đầu, vội vàng muốn cướp lại phần cơm trên tay người đó nhưng người này cao thật, cô không với tới.
“Trả lại đây đi, vẫn còn ăn được mà.” Cô ấm ức nói, giống như là sắp khóc tới nơi.
“Chỉ còn ba tiếng nữa là hết hạn, làm sao em biết được trong mấy thứ này không tồn tại nấm móc?” Người đó nghiêm khắc nói, nghe giọng là biết ngay trong đầu anh ấy có một khối kiến thức.
“Anh không ăn thì em ăn, có bị đau bụng cũng là em đau, có liên quan gì đến anh đâu chứ? Sao anh lại khó ưa như vậy?” Cô cần phải tiết kiệm tiền vậy nên cũng không sợ bị người khác xem thường, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy không được vui, đôi mắt ửng đỏ.
“Ngoan một chút đi! Con nít thì phải nghe lời người lớn.” Anh ấy nói.
“Anh chỉ lớn hơn em có ba tuổi, gì mà con nít với người lớn chứ?” Cô giở giọng trẻ con, rõ ràng biết bản thân sai nhưng vẫn cãi bướng, là thẹn quá hoá giận ấy mà.
Âu Dương Chấn xoa đầu cô, ôn tồn nói: “Được, được, em không phải con nít, không phải con nít, là anh nói sai.”
Âu Dương Chấn là sinh viên cuối cấp, vừa tròn hai mươi hai tuổi vào tháng trước, anh ấy cũng đến đây làm thêm để kiếm tiền, vừa đi làm vừa đi học, mặc dù gia đình cũng thuộc dạng khá giả.
Anh ấy nói, anh ấy muốn tự lập, không muốn nhận tiền chu cấp từ gia đình, xem như là trải nghiệm cuộc sống, sau này bước vào đời cũng đỡ bỡ ngỡ.
Tuy là anh ấy học rất giỏi, tư duy cũng sáng suốt nhưng lại có biệt danh là “mặt lạnh”, một phần là do cơ mặt bẩm sinh đã khó ở, hai là do anh ấy rất ít nói, cũng không thích nói chuyện với người khác, trông vô cùng khó gần.
Nhưng không hiểu sao Tĩnh Ngữ lại không cảm thấy như vậy, cô cảm thấy anh ấy rõ ràng rất tốt bụng, cũng rất dễ gần. Cơ mà cô lại không biết, ở siêu thị này, anh chỉ thân thiết bới mỗi mình cô.
Bởi vì Âu Dương Chấn cảm thấy cô còn nhỏ tuổi mà lại rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đã vậy còn vô cùng chăm chỉ, không bao giờ nói xấu người khác, ai bảo gì làm đó, cực kì dễ tính, thậm chí còn có thể coi là dễ dãi, dễ bị lừa. Vậy nên anh ấy mới cảm thấy mình nên ra mặt bảo vệ cô, dù gì thì anh ấy cũng lớn hơn cô ba tuổi, cũng được xem là anh lớn. Với lại… anh ấy luôn mong ước có một cô em gái, chỉ tiếc, trong gia đình, anh ấy là con một.
Còn Tĩnh Ngữ thì cho rằng Âu Dương Chấn là một người rất tốt, tuy vẻ ngoài có chút lạnh lùng nhưng tâm địa lại lương thiện. Cho dù cô có mói gì làm gì thì anh ấy cũng sẽ không bài xích, không phản bác lại lời cô nói, cũng không tỏ ra khinh thường, vậy nên mỗi lần nói chuyện với anh ấy cô đều có cảm giác thoải mái.
Nói sao đây nhỉ? Mặc dù biết nhau chưa lâu nhưng cô thật sự rất trân trọng mối quan hệ này, không phải lúc nào cũng có thể tìm được một người bạn tâm giao giống như vậy, còn có thể cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất.