Chương 39
Càng lúc Đàm Dật Trì càng không hiểu được bản thân mình, cũng không biết từ khi nào anh lại là một người sốc nổi như vậy, cũng đã ba mươi tư tuổi rồi chứ đâu phải ít, vậy mà anh lại như một đứa trẻ không biết kiểm soát cảm xúc, vô duyên vô cớ làm loạn.
Rõ ràng cho dù cô có như thế nào, có đi với ai,qua lại với ai cũng không liên quan đến anh, thế mà anh lại đùng đùng tức giận một cách thái quá, không rõ nguyên do.
Có phải là anh bị điên rồi không? Hay là do anh đã đến thời kì đổi tính đổi nết rồi?
Suy cho cùng anh vẫn không hiểu cảm giác khi đó từ đâu mà ra và nó có ý nghĩa như thể nào, cũng đâu thể là vì anh ghen tuông được, anh đâu có yêu cô, làm sao mà anh có thể yêu một cô nhóc chứ? Hơn nữa, anh và cô vốn dĩ cũng chỉ có quan hệ tình một đêm, anh không có lí do gì để cáu giận cả.
Vậy thì rốt cuộc cảm xúc điên rồ đó là gì mới được chứ?
Đàm Dật Trì càng nghĩ tâm tình lại càng xuống dốc không phanh, trên đầu như có một đám mây đen, u ám và đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
Đàm Dật Trì bước ra khỏi công ty, anh leo lên xe nhưng lại không biết phải đi đâu để giải toả, cảm giác bức bối lại càng thêm bức bối.
Chạy một vòng quanh thành phố, chẳng hiểu là trùng hợp thế nào mà anh lại dừng xe lại trước cửa siêu thị đó. Có lẽ anh phải thừa nhận rằng, cô chính là người là người đã khiến tâm trạng anh bị ảnh, còn có thể thao túng tâm lí của anh, khiến anh không thể nào không nghĩ đến cô.
“Có phải tôi đã bị cô bỏ bùa rồi không? Sao lại có chuyện kì quái đến vậy?” Đàm Dật Trì lẩm bẩm, không vào trong cũng không lái xe đi.
Đến một lúc sau, anh không nhịn được nữa mà bước ra khỏi xe, hiên ngang bước vào siêu thị.
“Chào quý…” Tĩnh Ngữ kính cẩn cúi đầu chào, tưởng rằng là khách hàng thông thường, nhưng không ngờ đó lại là anh.
Tĩnh Ngữ sợ hãi lùi về sau, cô đang muốn chạy trốn nhưng anh lại lớn giọng nói chuyện một cách rất tự nhiên: “Tôi muốn mua dao cạo râu, ở chỗ cô loại nào tốt nhất vậy?”
“Tôi… tôi…” Tĩnh Ngữ rụt rè lùi về sau, cô không biết rốt cuộc là anh đang muốn làm gì, rõ ràng cô luôn yên phận sống cuộc sống của mình, cũng không làm ảnh hưởng gì đến anh, vậy mà anh luôn tìm đến cô, sỉ nhục cô hết lần này đến lần khác.
“Sao vậy? Không muốn phục vụ khách à? Chỗ của cô ai cũng làm việc như này sao? Kém cỏi đến vậy?” Anh trầm giọng, đôi mắt lạnh đến thấu xương khiến cho người ta có cảm giác ngột ngạt, bí bách.
“Đương nhiên không phải, chú đi bên này.” Cô nhỏ giọng, cố tỏ ra bình tĩnh.
“Ở chỗ chúng tôi có nhiều loại của nhiều hãng khác nhau, loại nào cũng tốt. Chú nói cho tôi biết hãng chú thường dùng đi, nếu ở chỗ chúng tôi có tôi sẽ lấy giúp chú.” Tĩnh Ngữ chỉ muốn tập trung làm việc của mình, nếu anh thật sự đến đây để mua đồ, cô đương nhiên sẽ phục vụ chu đáo.
“Tôi muốn lấy loại bán chạy nhất.” Anh nói.
Tĩnh Ngữ không nhìn anh, nhẹ giọng trả lời: “Được.”
Chợt, Đàm Dật Trì nổi hứng ôm lấy eo cô, thì thào bên tai cô: “Đồng phục của cô cũng được đấy, váy ngắn như vậy, là cố tình để lộ ra cho đàn ông xem sao?”
“Chú…”
“Nếu cô không sợ mọi người nghe thấy thì hét lên đi, dù sao tôi cũng không ngại để cho người khác nhìn thấy cảnh tượng này.”
Anh có tiền, có quyền, đương nhiên là không ngại, nhưng Tĩnh Ngữ lại có, cô cảm thấy rất xấu hổ và nhục nhã, cô cảm giác như mình đang sống trong địa ngục, mỗi ngày điều thấp thỏm, lo sợ.
Đàm Dật Trì chạm tay vào đùi cô, biến thái hôn lên cổ cô: “Thơm thật, mùi hương rất ngọt, cô đã ăn kẹo sao?”
“Ưm… Không được… Chú đang làm gì vậy?” Cô dùng sức đẩy anh ra nhưng lại bị anh dồn vào kệ hàng, kéo hai tay lên đỉnh đầu.
“Hức… Rốt cuộc chú muốn gì đây? Tại sao lại không thể buông tha cho tôi chứ?” Giọng cô nghèn ngào, thật sự đã bị anh doạ sợ.
“Tại sao hả? Có lẽ là do tôi thích cơ thể của cô chăng?” Anh nhếch môi, giọng nói trầm khàn đáng sợ.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Ngữ bỗng tái xanh, cô không hiểu, thích cơ thể của cô, là ý gì?
Rõ ràng cho dù cô có như thế nào, có đi với ai,qua lại với ai cũng không liên quan đến anh, thế mà anh lại đùng đùng tức giận một cách thái quá, không rõ nguyên do.
Có phải là anh bị điên rồi không? Hay là do anh đã đến thời kì đổi tính đổi nết rồi?
Suy cho cùng anh vẫn không hiểu cảm giác khi đó từ đâu mà ra và nó có ý nghĩa như thể nào, cũng đâu thể là vì anh ghen tuông được, anh đâu có yêu cô, làm sao mà anh có thể yêu một cô nhóc chứ? Hơn nữa, anh và cô vốn dĩ cũng chỉ có quan hệ tình một đêm, anh không có lí do gì để cáu giận cả.
Vậy thì rốt cuộc cảm xúc điên rồ đó là gì mới được chứ?
Đàm Dật Trì càng nghĩ tâm tình lại càng xuống dốc không phanh, trên đầu như có một đám mây đen, u ám và đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
Đàm Dật Trì bước ra khỏi công ty, anh leo lên xe nhưng lại không biết phải đi đâu để giải toả, cảm giác bức bối lại càng thêm bức bối.
Chạy một vòng quanh thành phố, chẳng hiểu là trùng hợp thế nào mà anh lại dừng xe lại trước cửa siêu thị đó. Có lẽ anh phải thừa nhận rằng, cô chính là người là người đã khiến tâm trạng anh bị ảnh, còn có thể thao túng tâm lí của anh, khiến anh không thể nào không nghĩ đến cô.
“Có phải tôi đã bị cô bỏ bùa rồi không? Sao lại có chuyện kì quái đến vậy?” Đàm Dật Trì lẩm bẩm, không vào trong cũng không lái xe đi.
Đến một lúc sau, anh không nhịn được nữa mà bước ra khỏi xe, hiên ngang bước vào siêu thị.
“Chào quý…” Tĩnh Ngữ kính cẩn cúi đầu chào, tưởng rằng là khách hàng thông thường, nhưng không ngờ đó lại là anh.
Tĩnh Ngữ sợ hãi lùi về sau, cô đang muốn chạy trốn nhưng anh lại lớn giọng nói chuyện một cách rất tự nhiên: “Tôi muốn mua dao cạo râu, ở chỗ cô loại nào tốt nhất vậy?”
“Tôi… tôi…” Tĩnh Ngữ rụt rè lùi về sau, cô không biết rốt cuộc là anh đang muốn làm gì, rõ ràng cô luôn yên phận sống cuộc sống của mình, cũng không làm ảnh hưởng gì đến anh, vậy mà anh luôn tìm đến cô, sỉ nhục cô hết lần này đến lần khác.
“Sao vậy? Không muốn phục vụ khách à? Chỗ của cô ai cũng làm việc như này sao? Kém cỏi đến vậy?” Anh trầm giọng, đôi mắt lạnh đến thấu xương khiến cho người ta có cảm giác ngột ngạt, bí bách.
“Đương nhiên không phải, chú đi bên này.” Cô nhỏ giọng, cố tỏ ra bình tĩnh.
“Ở chỗ chúng tôi có nhiều loại của nhiều hãng khác nhau, loại nào cũng tốt. Chú nói cho tôi biết hãng chú thường dùng đi, nếu ở chỗ chúng tôi có tôi sẽ lấy giúp chú.” Tĩnh Ngữ chỉ muốn tập trung làm việc của mình, nếu anh thật sự đến đây để mua đồ, cô đương nhiên sẽ phục vụ chu đáo.
“Tôi muốn lấy loại bán chạy nhất.” Anh nói.
Tĩnh Ngữ không nhìn anh, nhẹ giọng trả lời: “Được.”
Chợt, Đàm Dật Trì nổi hứng ôm lấy eo cô, thì thào bên tai cô: “Đồng phục của cô cũng được đấy, váy ngắn như vậy, là cố tình để lộ ra cho đàn ông xem sao?”
“Chú…”
“Nếu cô không sợ mọi người nghe thấy thì hét lên đi, dù sao tôi cũng không ngại để cho người khác nhìn thấy cảnh tượng này.”
Anh có tiền, có quyền, đương nhiên là không ngại, nhưng Tĩnh Ngữ lại có, cô cảm thấy rất xấu hổ và nhục nhã, cô cảm giác như mình đang sống trong địa ngục, mỗi ngày điều thấp thỏm, lo sợ.
Đàm Dật Trì chạm tay vào đùi cô, biến thái hôn lên cổ cô: “Thơm thật, mùi hương rất ngọt, cô đã ăn kẹo sao?”
“Ưm… Không được… Chú đang làm gì vậy?” Cô dùng sức đẩy anh ra nhưng lại bị anh dồn vào kệ hàng, kéo hai tay lên đỉnh đầu.
“Hức… Rốt cuộc chú muốn gì đây? Tại sao lại không thể buông tha cho tôi chứ?” Giọng cô nghèn ngào, thật sự đã bị anh doạ sợ.
“Tại sao hả? Có lẽ là do tôi thích cơ thể của cô chăng?” Anh nhếch môi, giọng nói trầm khàn đáng sợ.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Ngữ bỗng tái xanh, cô không hiểu, thích cơ thể của cô, là ý gì?