Chương 40
“Hai người đang làm gì vậy?” Âu Dương Chấn đột ngột xuất hiện, ánh mắt nhìn anh và Tĩnh Ngữ đầy nghi hoặc và khó chịu.
Tĩnh Ngữ sợ hãi nhìn anh ấy, cổ họng khô khốc không phát ra tiếng, cô muốn giải thích, không muốn anh ấy hiểu lầm.
Nhưng Âu Dương Chấn có vẻ như không phải đang nghi ngờ cô, anh ấy bước đến, đẩy Đàm Dật Trì ra và kéo cô ra sau lưng mình bảo vệ.
“Ông chú này, xin chú tự trọng!” Anh ấy trừng mắt nhìn về phía anh, vô cùng nghiêm túc và kiên định, không giống như anh ấy của thường ngày một chút nào.
Đàm Dật Trì cười lạnh, trịch thượng đặt mắt trên người cô gái đang run rẩy ở phía sau rồi lại lạnh lùng nhìn Âu Dương Chấn, nhưng rõ ràng là anh không hề để anh ấy trong mắt, là đang khinh thường.
“Cậu thích cô ấy sao? Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, cô ấy sớm đã là người của tôi rồi.” Anh điềm đạm nói, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Âu Dương Chấn cau mày, giọng trầm hẳn: “Tôi có thích em ấy không, không liên quan gì đến chú. Nhưng tôi cảm thấy chú cũng quá tự mãn rồi đấy, chú nhìn lại xem bản thân đã bao nhiêu tuổi? Chú nói vậy mà không ngượng một chút nào sao?”
“Cậu nói gì hả? Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không? Đừng quá ngông cuồng!” Gương mặt anh bỗng trở nên đen xì, vô cùng khó coi, cứ như một con hổ đang bị khinh thường, không thể không gầm gừ đe doạ.
“Sao? Chú muốn đánh tôi à?” Âu Dương Chấn nhướng mày, không chút sợ hãi mà tiến về phía trước.
Đàm Dật Trì nổi cơn thịnh nộ, đã vậy còn bị một chàng thanh niên thách thức, trong lòng như có một cơn bão đang bùng lên, anh nhào đến chỗ Âu Dương Chấn, nắm lấy cổ áo anh ấy, vung nắm đấm lên cao.
Ngay lúc đó, Tĩnh Ngữ đã hoảng loạn bước lên phía trước, không nghĩ nhiều mà chắn cho Âu Dương Chấn: “Chú không được đánh anh ấy!”
“Tránh ra!” Anh lạnh giọng.
“Nếu muốn đánh thì chú cứ đánh tôi đi! Tôi sẽ đứng im cho chú đánh.” Tĩnh Ngữ không những không tránh ra mà còn kiên quyết bảo vệ cho Âu Dương Chấn, mặc dù bản thân cô nhỏ nhắn đến mức đáng thương.
Giữa trưa, trong siêu thị không có nhiều người, chỉ có ánh nắng gắt gao bên ngoài và sự im ắng đến lạ lùng.
Âu Dương Chấn vội kéo cô ra sau: “Em nói gì vậy? Em có bị ngốc không?”
Anh bực mình hừ lạnh, càng nhìn hai người họ lại càng cảm thấy chướng mắt: “Giả tạo!”
Tĩnh Ngữ run rẩy kịch liệt, căng thẳng đến mức đầu óc choáng váng, nhất thời không thể đứng vững được mà loạng choạng ngã về phía sau.
Ngay lúc đó, Đàm Dật Trì đã vô thức bước đến muốn nỡ cô nhưng Âu Dương Chấn lại nhanh hơn một bước, anh ấy đỡ lấy eo cô, nhanh chóng bế cô lên và rời khỏi.
Anh nhìn Âu Dương Chấn bế cô đi, trong lòng càng thêm khó chịu nhưng lại không làm được gì, hai tay siết chặt, tức giận bỏ đi.
Anh ấy bế cô ngồi lên ghế tựa, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Em… em không sao, sáng giờ em chưa ăn gì, chắc là tuột đường huyết thôi.” Cô nhỏ giọng, cơ thể cảm thấy không được khoẻ lắm.
“Sao lại không ăn sáng? Anh đi lấy kẹo cho em.” Anh lột vỏ một viên kẹo hương trái cây ra đưa cho cô, hai mày vẫn luôn nhíu chặt, đột nhiên lại muốn biết vài điều: “Sao em lại quen với ông chú đó vậy? Nhìn ông chú đó là biết không phải người tốt rồi, ai lại làm như vậy với người đáng tuổi con mình chứ? Chắc chắc là kẻ biến thái giả vờ đạo mạo, em tuyệt đối đừng bị ông chú đó gạt.”
Tĩnh Ngữ rũ mắt, cô không lên tiếng, quả thật cô cũng không có ấn tượng tốt về anh cho lắm, nhưng mà rõ ràng trước đây anh đã từng giúp cô, không lẽ bây giờ anh thực sự ghét cô đến mức đó sao, còn xem cô là một món đồ chơi để anh trêu đùa? Nhưng mà cho dù là vậy thì đã sao, anh có hiểu lầm cô thì đã sao? Vốn dĩ anh và cô không phải cùng một loại người, cũng chẳng cùng đi trên một con đường, cô còn hi vọng anh có thể hiểu cho cô để làm gì chứ?
Âu Dương Chấn trầm mặc, thấy cô không trả lời anh ấy cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng đứng bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô chứ không bỏ đi.
Tĩnh Ngữ sợ hãi nhìn anh ấy, cổ họng khô khốc không phát ra tiếng, cô muốn giải thích, không muốn anh ấy hiểu lầm.
Nhưng Âu Dương Chấn có vẻ như không phải đang nghi ngờ cô, anh ấy bước đến, đẩy Đàm Dật Trì ra và kéo cô ra sau lưng mình bảo vệ.
“Ông chú này, xin chú tự trọng!” Anh ấy trừng mắt nhìn về phía anh, vô cùng nghiêm túc và kiên định, không giống như anh ấy của thường ngày một chút nào.
Đàm Dật Trì cười lạnh, trịch thượng đặt mắt trên người cô gái đang run rẩy ở phía sau rồi lại lạnh lùng nhìn Âu Dương Chấn, nhưng rõ ràng là anh không hề để anh ấy trong mắt, là đang khinh thường.
“Cậu thích cô ấy sao? Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, cô ấy sớm đã là người của tôi rồi.” Anh điềm đạm nói, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Âu Dương Chấn cau mày, giọng trầm hẳn: “Tôi có thích em ấy không, không liên quan gì đến chú. Nhưng tôi cảm thấy chú cũng quá tự mãn rồi đấy, chú nhìn lại xem bản thân đã bao nhiêu tuổi? Chú nói vậy mà không ngượng một chút nào sao?”
“Cậu nói gì hả? Cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không? Đừng quá ngông cuồng!” Gương mặt anh bỗng trở nên đen xì, vô cùng khó coi, cứ như một con hổ đang bị khinh thường, không thể không gầm gừ đe doạ.
“Sao? Chú muốn đánh tôi à?” Âu Dương Chấn nhướng mày, không chút sợ hãi mà tiến về phía trước.
Đàm Dật Trì nổi cơn thịnh nộ, đã vậy còn bị một chàng thanh niên thách thức, trong lòng như có một cơn bão đang bùng lên, anh nhào đến chỗ Âu Dương Chấn, nắm lấy cổ áo anh ấy, vung nắm đấm lên cao.
Ngay lúc đó, Tĩnh Ngữ đã hoảng loạn bước lên phía trước, không nghĩ nhiều mà chắn cho Âu Dương Chấn: “Chú không được đánh anh ấy!”
“Tránh ra!” Anh lạnh giọng.
“Nếu muốn đánh thì chú cứ đánh tôi đi! Tôi sẽ đứng im cho chú đánh.” Tĩnh Ngữ không những không tránh ra mà còn kiên quyết bảo vệ cho Âu Dương Chấn, mặc dù bản thân cô nhỏ nhắn đến mức đáng thương.
Giữa trưa, trong siêu thị không có nhiều người, chỉ có ánh nắng gắt gao bên ngoài và sự im ắng đến lạ lùng.
Âu Dương Chấn vội kéo cô ra sau: “Em nói gì vậy? Em có bị ngốc không?”
Anh bực mình hừ lạnh, càng nhìn hai người họ lại càng cảm thấy chướng mắt: “Giả tạo!”
Tĩnh Ngữ run rẩy kịch liệt, căng thẳng đến mức đầu óc choáng váng, nhất thời không thể đứng vững được mà loạng choạng ngã về phía sau.
Ngay lúc đó, Đàm Dật Trì đã vô thức bước đến muốn nỡ cô nhưng Âu Dương Chấn lại nhanh hơn một bước, anh ấy đỡ lấy eo cô, nhanh chóng bế cô lên và rời khỏi.
Anh nhìn Âu Dương Chấn bế cô đi, trong lòng càng thêm khó chịu nhưng lại không làm được gì, hai tay siết chặt, tức giận bỏ đi.
Anh ấy bế cô ngồi lên ghế tựa, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Em… em không sao, sáng giờ em chưa ăn gì, chắc là tuột đường huyết thôi.” Cô nhỏ giọng, cơ thể cảm thấy không được khoẻ lắm.
“Sao lại không ăn sáng? Anh đi lấy kẹo cho em.” Anh lột vỏ một viên kẹo hương trái cây ra đưa cho cô, hai mày vẫn luôn nhíu chặt, đột nhiên lại muốn biết vài điều: “Sao em lại quen với ông chú đó vậy? Nhìn ông chú đó là biết không phải người tốt rồi, ai lại làm như vậy với người đáng tuổi con mình chứ? Chắc chắc là kẻ biến thái giả vờ đạo mạo, em tuyệt đối đừng bị ông chú đó gạt.”
Tĩnh Ngữ rũ mắt, cô không lên tiếng, quả thật cô cũng không có ấn tượng tốt về anh cho lắm, nhưng mà rõ ràng trước đây anh đã từng giúp cô, không lẽ bây giờ anh thực sự ghét cô đến mức đó sao, còn xem cô là một món đồ chơi để anh trêu đùa? Nhưng mà cho dù là vậy thì đã sao, anh có hiểu lầm cô thì đã sao? Vốn dĩ anh và cô không phải cùng một loại người, cũng chẳng cùng đi trên một con đường, cô còn hi vọng anh có thể hiểu cho cô để làm gì chứ?
Âu Dương Chấn trầm mặc, thấy cô không trả lời anh ấy cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng đứng bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô chứ không bỏ đi.