Chương 27: Đừng Để Tôi Hận Anh
Ra ngoài, Kỷ Tiếu Tiếu đã gửi cho cô vị trí kia, Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng đón xe đến đó.
Đó là một căn hộ chung cư cũ ở ngoại ô thành phố.
Cô đưa tay lên gõ cửa, bên trong vang lại một giọng nói yếu ớt: “Là ai?”
Là giọng của Nhất Phàm ca.
Sở Mộ Nhiễm đè nén vui mừng gọi: “Nhất Phàm ca, là em.”
Bên trong đột nhiên lại im lặng.
Một lúc sau, có tiếng bước chân đến mở cửa, mở ra là một khuôn mặt hốc hác của Kỷ Nhất Phàm.
Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhăng nhúm, phảng phất mùi mồ hôi nhàn nhạt, vết máu lớn nhuộm sẫm áo sơ mi, dù máu đã khô nhưng vẫn còn nghe mùi tanh.
“Nhất Phàm ca…”
Sở Mộ Nhiễm không thích khóc, nhưng nhìn thấy cảnh này cô không nhịn được nước mắt rơi xuống từ hốc mắt.
Là cô có lỗi với anh.
“Ngốc quá, em đừng khóc, anh không sao.” - Kỷ Nhất Phàm nhìn cô khóc, có chút đau lòng.
“Em có thể vào không?”
“Ừm, mời vào.” - Kỳ Nhất Phàm muốn tránh mặt cô, nhưng cô đã tìm đến cửa, cũng không thể đuổi đi được.
Bước vào, Sở Mộ Nhiễm phát hiện căn phòng rất nhỏ, bên trong rất tồi tàn.
Trong phòng không có điều hòa, trời nóng như vậy nhưng chỉ có quạt trần thổi ra từng luồng khí nóng.
Nhìn vết thương máu trên người Kỷ Nhất Phàm, Sở Mộ Nhiễm liền nói: “Em đi xuống lầu một chút, anh tốt nhất đừng nghĩ đến việc bỏ trốn.”
Nói xong Sở Mộ Nhiễm liền quay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng cô, Kỷ Nhất Phàm nở nụ cười bất đắc dĩ, trong mắt tràn ngập cưng chiều.
Cô gái tốt như vậy, anh làm sao thoát khỏi tình cảm dành cho cô.
Sở Mộ Nhiễm mua quần áo mới, thau nhựa và khăn mặt, dụng cụ y tế và đồ ăn mang về.
“Nhất Phàm ca, anh ăn cơm đi.”- Sở Mộ Nhiễm đỡ Kỷ Nhất Phàm ngồi lên.
Kỷ Nhất Phàm cũng ngồi dậy nhưng từ chối Sở Mộ Nhiễm đỡ mình: “Hai ngày rồi anh không tắm, em không nên đụng vào anh.”
Sở Mộ Nhiễm như không quan tâm, vẫn đỡ Kỷ Nhất Phàm lên.
Trong lúc anh ăn cơm, cô đi đun nước nóng… trong thời gian đợi nước nóng sôi lên, cô lại chăm chỉ dọn dẹp căn phòng như một chú ong nhỏ.
Anh vừa ăn vừa nhìn cô bận rộn, trong lòng lại có cảm giác vô cùng hạnh phúc, cô giống như một cô vợ nhỏ.
Vừa ăn xong, Sở Mộ Nhiễm lại mang một chậu nước ấm tới: “Nhất Phàm ca, anh cởi quần áo ra đi, để em lau người cho anh rồi anh hãy thay một bộ quần áo sạch sẽ.” - Sở Mộ Nhiễm tự nhiên nói: “Em biết trên người anh có vết thương không thể đụng nước được, cho nên anh đừng từ chối em.”
Kỷ Nhất Phàm: “…”
Thật sự muốn từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt đen láy của cô, anh lại không nói được.
“Vậy phiền em rồi.”
“Không phiền gì cả.” - Sở Mộ Nhiễm mỉm cười.
Kỷ Nhất Phàm cởi áo ra, bên trong là những vết thương bê bết máu chưa được xử lý, gương mặt anh tái nhợt, Sở Mộ Nhiễm bắt đầu nhẹ nhàng rửa vết thương và băng bó lại.
Sau vết thương ở lưng, cô liếc nhìn xuống chiếc thắt lưng lên eo anh, cô đỏ mặt nói: “Ừm… Nhất Phàm ca, anh tự mình cởi quần ra đi.”
Kỷ Nhất Phàm: “…”
“Ừm… em có mua đồ lót mới cho anh, anh hãy vào nhà vệ sinh thay đồ mới nhé.” - Sở Mộ Nhiễm dần tự nhiên hơn, đưa túi quần lót về phía Kỷ Nhất Phàm: “Anh đi thay đi, em sẽ lau người cho anh.”
Kỷ Nhất Phàm lắc đầu: “Anh tự làm được.”
“Không được.” - Sở Mộ Nhiễm đỡ anh vào nhà vệ sinh: “Em cảm thấy hay là em giúp anh cởi quần dài ra trước, sợ anh sẽ chạm vào vết thương, em sẽ lau người cho anh trước. Anh thay quần lót xong… có thể tự đi ra.”
Kỷ Nhất Phàm không thể cự tuyệt ý tốt của cô, chỉ có thể để cô cởi thắt lưng và mang quần dài cởi ra.
Chỉ là khi Sở Mộ Nhiễm ngồi xuống trước mặt anh, dùng khăn kỳ cọ vào người anh, Kỷ Nhất Phàm thật sự cảm thấy không ổn.
Người phụ nữ anh yêu sâu sắc đang ngồi xổm trước mặt anh.
Chỉ cần hạ mắt xuống, anh có thể nhìn thấy khung cảnh lộng lẫy trên ngực cô ẩn nấp bên trong cổ áo rộng. Hai quả cầu tuyết giống như hai quả đào chín mọng trong vô cùng hấp dẫn.
Cô không có tâm tư gì, nhưng anh thì không giống cô.
Hơi thở của cô phả vào chân anh, mái tóc tinh nghịch dường như chạm vào nơi nam tính của anh… dù khắc chế nhưng anh chỉ là một người đàn ông bình thường, nơi nam tính dựng đứng cứng rắn.
Thừa dịp Sở Mộ Nhiễm không chú ý, anh vội xoay người, giọng khàn đặc: “Tiểu Nhiễm, đứng lên đi, không cần lau nữa.”
“Còn chưa xong đâu.” - Sở Mộ Nhiễm vẫn chăm chỉ: “Sắp xong rồi, anh chờ một chút.
“Không cần.”
“Sao vậy?”
Sở Mộ Nhiễm ngẩng đầu lên, lậo tức hiểu được.
Anh ấy… vậy mà…
Chiếc quần lót phình to như một con thú thức tỉnh được Kỷ Nhất Phàm nâng đỡ chỉ thẳng tắp về phía cô.
“Ừm…em…à…hay là anh tự làm phần còn lại.”
Nói xong, cô vội vàng đứng lên, muốn lùi lại để thoát khỏi sự xấu hổ hiện tại, nhưng cô ngồi xổm khá lâu, chân bị tê, khiến cô đứng không vững và ngã xuống đất.
“Cẩn thận.”
Thấy cô muốn ngã, Kỷ Nhất Phàm nhanh chóng đưa tay kéo cô lại, hai người cơ thể lại dính nhau.
Cô ngã ngồi xuống đất, anh cúi người về phía trước, khoảng cách hai người rút ngắn lại, trong nháy mắt, với tư thế này, nơi đó như đang đâm vào gương mặt Sở Mộ Nhiễm.
Lần này…còn xấu hổ hơn.
Tuy nhiên, hai người còn chưa kịp tách ra, cánh cửa chính đã ầm một tiếng, cánh cửa vốn không chắc chắn đổ sập xuống.
Là ai?
Sở Mộ Nhiễm và Kỷ Nhất Phàm đều vô thức nhìn về phía cửa, nhìn thấy toàn thân áo đen quần đen Cố Minh Dạ từ cửa bước vào.
Toàn thân hắn lạnh toát, khuôn mặt lạnh lùng đen tối, tối tăm đến mức đáng sợ. Khi hắn nhìn thấy tư thế mơ hồ của hai người, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm dường như nổi lên cơn bão tố kinh hoàng như muốn phá vỡ mọi thứ.
“Các người đang làm gì?” -Giọng nói nặng nề gầm lên.
Giống như một cơn lốc vọt vào phòng, Cố Minh Dạ đưa tay kéo Sở Mộ Nhiễm ngồi trên sàn nhà đứng lên, đem cô đẩy về phía sau mình, liền nhanh chóng một quyền đấm vào thái dương của Kỷ Nhất Phàm, trực tiếp khiến toàn thân trọng thương chưa lành liền ngất đi, ngã nhào xuống đất.
Trên người hắn tỏa ra khí tức hung bạo và tàn nhẫn.
“Dừng tay.” - Nhìn thấy Cố Minh Dạ còn muốn nhào đến đánh Kỷ Nhất Phàm, Sở Mộ Nhiễm vội vang dang hai tay che chắn cho Kỷ Nhất Phàm, đôi mắt đen láy quật cường nhìn Cố Minh Dạ, gầm lên: “Cố Minh Dạ, anh điên rồi, vì cái gì anh ra tay nặng như vậy?”
“Tránh sang một bên.”
“Tôi không tránh, anh ấy đang bị thương, căn bản không phải đối thủ của anh, anh đánh một người bị thương không thấy mất mặt sao? Lại nói, anh có tư cách gì ở đây quát tháo? Anh không có tư cách.”
“Cô hỏi tư cách của tôi?” - Cố Minh Dạ tức giận nói: “Cô và hắn ở đây anh anh em em không biết xấu hổ, tôi không ngăn cản các người để cho đôi cẩu nam nữ các người trước mặt tôi lăn cùng nhau? Tôi nếu là đến trễ một bước, cô có phải đang muốn quỳ mà liếm nơi đó của hắn ta?”
Đôi mắt giận dữ nhìn cô chằm chằm, Cố Minh Dạ nắm lấy cổ tay cô hung hãn hỏi.
Nếu hắn không dùng hết sức khống chế, anh chắc chắn sẽ bẻ gãy cổ cô.
Nữ nhân đáng chết.
Bị hắn nhìn thấy một màn vừa rồi, Sở Mộ Nhiễm không rõ trong lòng có chút chột dạ, nhưng bây giờ chỉ còn lại tức giận.
“Đúng vậy, là tôi muốn liếm cho anh ấy thì sao? Tôi và anh ấy đều chưa kết hôn, tại sao chúng tôi không thể ở bên nhau? Còn anh thì sao, anh đã có hôn thê còn tìm tôi trêu chọc, anh mới chính là đồ cặn bã, anh và Sở Ngọc Diệp mới là đôi cẩu nam nữ.” - Sở Mộ Nhiễm tức giận đến hai mắt đỏ bừng, không chút kiêng dè mắng chửi: “Cố Minh Dạ, anh cút đi cho tôi, đừng để tôi hận anh.”
Cổ tay nhỏ nhắn của cô như muốn bị anh bóp nát, nhưng cơn thịnh nộ dâng trào khiến cô không cảm thấy đau đớn.
Đôi mắt đen láy mở thật to nhìn anh chằm chằm đầy sự kháng cự.
Hắn có thế lực liền có thể không để ép buộc bất chấp mong muốn của cô.
Hắn khinh thường, cũng chỉ để cho cô làm một tiểu tam, cả đời không nhìn thấy ánh sáng.
Hắn tàn nhẫn, chỉ một câu nói đã phá hỏng tâm huyết mấy năm của Nhất Phàm, ngay cả ông chủ nơi cô làm việc cũng bị dạy dỗ.
Hắn tức giận, liền có thể mang Nhất Phàm đánh chết.
Nhưng, dựa vào cái gì hắn có thể làm như vậy chứ?
Khi nói đừng để tôi hận anh, cô chợt phát hiện, cô thật sự đã hận hắn.
Hận hắn trước kia thờ ơ vô tình không quan tâm đến cô, hận hắn sau này quá mức cường thế và lạnh lùng phá hỏng cuộc sống yên tĩnh của cô. Hận hắn mang tai họa đến những người xung quanh cô.
“Hóa ra, em đã bắt đầu hận tôi rồi…” - Cố Minh Dạ nhìn thấu cô, nhếch môi lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: “Rất tốt. Nếu đã như vậy, em liền tiếp tục hận, ở lại bên cạnh tôi và cứ thế hận tiếp.”
Mặc kệ cô là yêu hay hận, anh cũng sẽ không bao giờ để cô đi.
Dù sống hay chết, cô cũng phải ở bên cạnh anh.
Cố Minh Dạ sắc mặt lạnh lùng dùng sức kéo Sở Mộ Nhiễm ra khỏi cửa.
Cô giãy dụa: “Anh muốn gì, anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không đi, buông ra, tôi muốn ở lại đây.”
Nhất Phàm ca còn hôn mê, sao cô coa thể đi được.
“Câm miệng.” - Cố Minh Dạ bế cô lên và khóa chặt trong vòng tay mình.
Dù giãy dụa cô vẫn không thể thoát đi được, bị Cố Minh Dạ bế ra khỏi tòa nhà.
Đó là một căn hộ chung cư cũ ở ngoại ô thành phố.
Cô đưa tay lên gõ cửa, bên trong vang lại một giọng nói yếu ớt: “Là ai?”
Là giọng của Nhất Phàm ca.
Sở Mộ Nhiễm đè nén vui mừng gọi: “Nhất Phàm ca, là em.”
Bên trong đột nhiên lại im lặng.
Một lúc sau, có tiếng bước chân đến mở cửa, mở ra là một khuôn mặt hốc hác của Kỷ Nhất Phàm.
Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng nhăng nhúm, phảng phất mùi mồ hôi nhàn nhạt, vết máu lớn nhuộm sẫm áo sơ mi, dù máu đã khô nhưng vẫn còn nghe mùi tanh.
“Nhất Phàm ca…”
Sở Mộ Nhiễm không thích khóc, nhưng nhìn thấy cảnh này cô không nhịn được nước mắt rơi xuống từ hốc mắt.
Là cô có lỗi với anh.
“Ngốc quá, em đừng khóc, anh không sao.” - Kỷ Nhất Phàm nhìn cô khóc, có chút đau lòng.
“Em có thể vào không?”
“Ừm, mời vào.” - Kỳ Nhất Phàm muốn tránh mặt cô, nhưng cô đã tìm đến cửa, cũng không thể đuổi đi được.
Bước vào, Sở Mộ Nhiễm phát hiện căn phòng rất nhỏ, bên trong rất tồi tàn.
Trong phòng không có điều hòa, trời nóng như vậy nhưng chỉ có quạt trần thổi ra từng luồng khí nóng.
Nhìn vết thương máu trên người Kỷ Nhất Phàm, Sở Mộ Nhiễm liền nói: “Em đi xuống lầu một chút, anh tốt nhất đừng nghĩ đến việc bỏ trốn.”
Nói xong Sở Mộ Nhiễm liền quay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng cô, Kỷ Nhất Phàm nở nụ cười bất đắc dĩ, trong mắt tràn ngập cưng chiều.
Cô gái tốt như vậy, anh làm sao thoát khỏi tình cảm dành cho cô.
Sở Mộ Nhiễm mua quần áo mới, thau nhựa và khăn mặt, dụng cụ y tế và đồ ăn mang về.
“Nhất Phàm ca, anh ăn cơm đi.”- Sở Mộ Nhiễm đỡ Kỷ Nhất Phàm ngồi lên.
Kỷ Nhất Phàm cũng ngồi dậy nhưng từ chối Sở Mộ Nhiễm đỡ mình: “Hai ngày rồi anh không tắm, em không nên đụng vào anh.”
Sở Mộ Nhiễm như không quan tâm, vẫn đỡ Kỷ Nhất Phàm lên.
Trong lúc anh ăn cơm, cô đi đun nước nóng… trong thời gian đợi nước nóng sôi lên, cô lại chăm chỉ dọn dẹp căn phòng như một chú ong nhỏ.
Anh vừa ăn vừa nhìn cô bận rộn, trong lòng lại có cảm giác vô cùng hạnh phúc, cô giống như một cô vợ nhỏ.
Vừa ăn xong, Sở Mộ Nhiễm lại mang một chậu nước ấm tới: “Nhất Phàm ca, anh cởi quần áo ra đi, để em lau người cho anh rồi anh hãy thay một bộ quần áo sạch sẽ.” - Sở Mộ Nhiễm tự nhiên nói: “Em biết trên người anh có vết thương không thể đụng nước được, cho nên anh đừng từ chối em.”
Kỷ Nhất Phàm: “…”
Thật sự muốn từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt đen láy của cô, anh lại không nói được.
“Vậy phiền em rồi.”
“Không phiền gì cả.” - Sở Mộ Nhiễm mỉm cười.
Kỷ Nhất Phàm cởi áo ra, bên trong là những vết thương bê bết máu chưa được xử lý, gương mặt anh tái nhợt, Sở Mộ Nhiễm bắt đầu nhẹ nhàng rửa vết thương và băng bó lại.
Sau vết thương ở lưng, cô liếc nhìn xuống chiếc thắt lưng lên eo anh, cô đỏ mặt nói: “Ừm… Nhất Phàm ca, anh tự mình cởi quần ra đi.”
Kỷ Nhất Phàm: “…”
“Ừm… em có mua đồ lót mới cho anh, anh hãy vào nhà vệ sinh thay đồ mới nhé.” - Sở Mộ Nhiễm dần tự nhiên hơn, đưa túi quần lót về phía Kỷ Nhất Phàm: “Anh đi thay đi, em sẽ lau người cho anh.”
Kỷ Nhất Phàm lắc đầu: “Anh tự làm được.”
“Không được.” - Sở Mộ Nhiễm đỡ anh vào nhà vệ sinh: “Em cảm thấy hay là em giúp anh cởi quần dài ra trước, sợ anh sẽ chạm vào vết thương, em sẽ lau người cho anh trước. Anh thay quần lót xong… có thể tự đi ra.”
Kỷ Nhất Phàm không thể cự tuyệt ý tốt của cô, chỉ có thể để cô cởi thắt lưng và mang quần dài cởi ra.
Chỉ là khi Sở Mộ Nhiễm ngồi xuống trước mặt anh, dùng khăn kỳ cọ vào người anh, Kỷ Nhất Phàm thật sự cảm thấy không ổn.
Người phụ nữ anh yêu sâu sắc đang ngồi xổm trước mặt anh.
Chỉ cần hạ mắt xuống, anh có thể nhìn thấy khung cảnh lộng lẫy trên ngực cô ẩn nấp bên trong cổ áo rộng. Hai quả cầu tuyết giống như hai quả đào chín mọng trong vô cùng hấp dẫn.
Cô không có tâm tư gì, nhưng anh thì không giống cô.
Hơi thở của cô phả vào chân anh, mái tóc tinh nghịch dường như chạm vào nơi nam tính của anh… dù khắc chế nhưng anh chỉ là một người đàn ông bình thường, nơi nam tính dựng đứng cứng rắn.
Thừa dịp Sở Mộ Nhiễm không chú ý, anh vội xoay người, giọng khàn đặc: “Tiểu Nhiễm, đứng lên đi, không cần lau nữa.”
“Còn chưa xong đâu.” - Sở Mộ Nhiễm vẫn chăm chỉ: “Sắp xong rồi, anh chờ một chút.
“Không cần.”
“Sao vậy?”
Sở Mộ Nhiễm ngẩng đầu lên, lậo tức hiểu được.
Anh ấy… vậy mà…
Chiếc quần lót phình to như một con thú thức tỉnh được Kỷ Nhất Phàm nâng đỡ chỉ thẳng tắp về phía cô.
“Ừm…em…à…hay là anh tự làm phần còn lại.”
Nói xong, cô vội vàng đứng lên, muốn lùi lại để thoát khỏi sự xấu hổ hiện tại, nhưng cô ngồi xổm khá lâu, chân bị tê, khiến cô đứng không vững và ngã xuống đất.
“Cẩn thận.”
Thấy cô muốn ngã, Kỷ Nhất Phàm nhanh chóng đưa tay kéo cô lại, hai người cơ thể lại dính nhau.
Cô ngã ngồi xuống đất, anh cúi người về phía trước, khoảng cách hai người rút ngắn lại, trong nháy mắt, với tư thế này, nơi đó như đang đâm vào gương mặt Sở Mộ Nhiễm.
Lần này…còn xấu hổ hơn.
Tuy nhiên, hai người còn chưa kịp tách ra, cánh cửa chính đã ầm một tiếng, cánh cửa vốn không chắc chắn đổ sập xuống.
Là ai?
Sở Mộ Nhiễm và Kỷ Nhất Phàm đều vô thức nhìn về phía cửa, nhìn thấy toàn thân áo đen quần đen Cố Minh Dạ từ cửa bước vào.
Toàn thân hắn lạnh toát, khuôn mặt lạnh lùng đen tối, tối tăm đến mức đáng sợ. Khi hắn nhìn thấy tư thế mơ hồ của hai người, đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm dường như nổi lên cơn bão tố kinh hoàng như muốn phá vỡ mọi thứ.
“Các người đang làm gì?” -Giọng nói nặng nề gầm lên.
Giống như một cơn lốc vọt vào phòng, Cố Minh Dạ đưa tay kéo Sở Mộ Nhiễm ngồi trên sàn nhà đứng lên, đem cô đẩy về phía sau mình, liền nhanh chóng một quyền đấm vào thái dương của Kỷ Nhất Phàm, trực tiếp khiến toàn thân trọng thương chưa lành liền ngất đi, ngã nhào xuống đất.
Trên người hắn tỏa ra khí tức hung bạo và tàn nhẫn.
“Dừng tay.” - Nhìn thấy Cố Minh Dạ còn muốn nhào đến đánh Kỷ Nhất Phàm, Sở Mộ Nhiễm vội vang dang hai tay che chắn cho Kỷ Nhất Phàm, đôi mắt đen láy quật cường nhìn Cố Minh Dạ, gầm lên: “Cố Minh Dạ, anh điên rồi, vì cái gì anh ra tay nặng như vậy?”
“Tránh sang một bên.”
“Tôi không tránh, anh ấy đang bị thương, căn bản không phải đối thủ của anh, anh đánh một người bị thương không thấy mất mặt sao? Lại nói, anh có tư cách gì ở đây quát tháo? Anh không có tư cách.”
“Cô hỏi tư cách của tôi?” - Cố Minh Dạ tức giận nói: “Cô và hắn ở đây anh anh em em không biết xấu hổ, tôi không ngăn cản các người để cho đôi cẩu nam nữ các người trước mặt tôi lăn cùng nhau? Tôi nếu là đến trễ một bước, cô có phải đang muốn quỳ mà liếm nơi đó của hắn ta?”
Đôi mắt giận dữ nhìn cô chằm chằm, Cố Minh Dạ nắm lấy cổ tay cô hung hãn hỏi.
Nếu hắn không dùng hết sức khống chế, anh chắc chắn sẽ bẻ gãy cổ cô.
Nữ nhân đáng chết.
Bị hắn nhìn thấy một màn vừa rồi, Sở Mộ Nhiễm không rõ trong lòng có chút chột dạ, nhưng bây giờ chỉ còn lại tức giận.
“Đúng vậy, là tôi muốn liếm cho anh ấy thì sao? Tôi và anh ấy đều chưa kết hôn, tại sao chúng tôi không thể ở bên nhau? Còn anh thì sao, anh đã có hôn thê còn tìm tôi trêu chọc, anh mới chính là đồ cặn bã, anh và Sở Ngọc Diệp mới là đôi cẩu nam nữ.” - Sở Mộ Nhiễm tức giận đến hai mắt đỏ bừng, không chút kiêng dè mắng chửi: “Cố Minh Dạ, anh cút đi cho tôi, đừng để tôi hận anh.”
Cổ tay nhỏ nhắn của cô như muốn bị anh bóp nát, nhưng cơn thịnh nộ dâng trào khiến cô không cảm thấy đau đớn.
Đôi mắt đen láy mở thật to nhìn anh chằm chằm đầy sự kháng cự.
Hắn có thế lực liền có thể không để ép buộc bất chấp mong muốn của cô.
Hắn khinh thường, cũng chỉ để cho cô làm một tiểu tam, cả đời không nhìn thấy ánh sáng.
Hắn tàn nhẫn, chỉ một câu nói đã phá hỏng tâm huyết mấy năm của Nhất Phàm, ngay cả ông chủ nơi cô làm việc cũng bị dạy dỗ.
Hắn tức giận, liền có thể mang Nhất Phàm đánh chết.
Nhưng, dựa vào cái gì hắn có thể làm như vậy chứ?
Khi nói đừng để tôi hận anh, cô chợt phát hiện, cô thật sự đã hận hắn.
Hận hắn trước kia thờ ơ vô tình không quan tâm đến cô, hận hắn sau này quá mức cường thế và lạnh lùng phá hỏng cuộc sống yên tĩnh của cô. Hận hắn mang tai họa đến những người xung quanh cô.
“Hóa ra, em đã bắt đầu hận tôi rồi…” - Cố Minh Dạ nhìn thấu cô, nhếch môi lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: “Rất tốt. Nếu đã như vậy, em liền tiếp tục hận, ở lại bên cạnh tôi và cứ thế hận tiếp.”
Mặc kệ cô là yêu hay hận, anh cũng sẽ không bao giờ để cô đi.
Dù sống hay chết, cô cũng phải ở bên cạnh anh.
Cố Minh Dạ sắc mặt lạnh lùng dùng sức kéo Sở Mộ Nhiễm ra khỏi cửa.
Cô giãy dụa: “Anh muốn gì, anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không đi, buông ra, tôi muốn ở lại đây.”
Nhất Phàm ca còn hôn mê, sao cô coa thể đi được.
“Câm miệng.” - Cố Minh Dạ bế cô lên và khóa chặt trong vòng tay mình.
Dù giãy dụa cô vẫn không thể thoát đi được, bị Cố Minh Dạ bế ra khỏi tòa nhà.