Chương 28: “Chỉ cần em thích là được.”
Gặp Sở Mộ Nhiễm đã bình tĩnh không còn giãy dụa nữa, Cố Minh Dạ mới lên tiếng: “Em không phải đang muốn hỏi tư cách của tôi sao? Tư cách của tôi, chính là sức mạnh và thực lực của tôi. Nếu em không có sức mạnh và thực lực để chống lại tôi, thì tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, có hiểu chưa?”
“Nếu có ngày, tôi có sức mạnh thì sao?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi lại.
“Mạng của tôi ở đây, em có thể đến lấy, bất cứ lúc nào cũng chào đón em.”
Sở Mộ Nhiễm khinh thường cười lạnh: “Anh nhất định sẽ có ngày chết trong tay tôi.”
“Rất mong chờ.” - Giọng điệu Cố Minh Dạ rất bình tĩnh, không có chút gì sợ hãi.
Là hắn cho rằng cô vẫn yêu hắn nên sẽ không động thủ, hay là bản thân quá tự tin nên không có sợ hãi.
Sở Mộ Nhiễm quyết định nói ra điều kiện, dù sao cũng sẽ bị hắn ép buộc rời đi: “Nếu tôi đi theo anh, anh có thể buông tha cho anh ấy không?”
“Vậy phải xem tối nay em hành xử thế nào?”
Sở Mộ Nhiễm: “…Haha.”
Hành xử thế nào, hành xử cái rắm, không phải là muốn lăn giường.
“Bỏ tôi xuống, tự tôi đi.”
“Không cần, tôi ôm em không có mệt.”
Sở Mộ Nhiễm mắng: “Ai lo anh mệt, chính tôi cảm thấy nóng nực, mau bỏ tôi xuống.”
Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng nhảy khỏi người Cố Minh Dạ tự mình đi về phía xe của anh ta.
Giang Lâm vui vẻ chạy ra tiếp đón: “Cố tổng, ngài tìm được Cố tiểu thư rồi, bên ngoài trời nóng, vẫn là nên lên xe có máy lạnh mát mẻ.” - Hắn lại nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm nịnh nọt: “Sở tiểu thư, tôi là lo cho cô nóng nực, đã chuẩn bị rất nhiều đồ uống mát lạnh trên xe, cô tùy ý lựa chọn.”
“Có phải chính anh là kẻ đã báo tin cho anh ta.” - Sở Mộ Nhiễm liếc Giang Lâm.
Chắc chắn là Giang Lâm báo tin cho Cố Minh Dạ, cho nên cô mới nhanh bị bắt lại như vậy.
Lên xe, Sở Mộ Nhiễm muốn gọi cho Kỷ Tiếu Tiếu xem cô ấy về đến chưa? Dù sao cũng không thể để cho Kỷ Nhất Phàm bất tỉnh nằm trên sàn được.
Nhưng Cố Minh Dạ giựt lấy điện thoại của cô ngay khi cô vừa lấy ra.
“Không cho phép gọi điện thoại.”
“Anh quản thật rộng rồi, tôi gọi điện anh cũng muốn quản.”
Cô tức giận muốn lấy lại điện thoại, không giành lại, dứt khoát trèo lên người anh, ôm lấy cánh tay của anh thật chặt, cướp lại điện thoại.
Chỉ là lúc lấy lại điện thoại, mới phát hiện đang ngồi trên chân Cố Minh Dạ, phần ngực cao vút hướng về trước mặt hắn, khoảng cách giữa hai người chỉ vài centimet.
Lấy lại được điện thoại, Sở Mộ Nhiễm muốn đi xuống liền bị Cố Minh Dạ ôm eo giữ chặt lại: “Cứ ngồi lại.”
Thân thể của cô bị anh kéo tới, bộ ngực mềm mại của cô vùi vào mặt anh.
“Thả tôi ra.” - Sở Mộ Nhiễm nghiêm mặt.
Giang Lâm ngồi ở ghế trên khúc khích cười càng khiến Sở Mộ Nhiễm xấu hổ hơn, cô trừng mắt nhìn Cố Minh Dạ: “Cố thiếu, sao anh lại nghèo như vậy, xe riêng cũng không có tấm che chắn trước sau, quá bất tiện, chó mèo đều có thể nhìn trộm, thật đáng ghét.”
Cố Minh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ cho người làm.”
Nó khá là bất tiện, muốn làm chút gì đó với cô cũng không được.
Anh liếc nhìn Giang Lâm cảnh cáo, Giang Lâm lập tức làm động tác kéo khóa miệng, không dám nói nữa, thậm chí cũng không dám quay lại nhìn.
Sở Mộ Nhiễm tuy không được tự nhiên nhưng Cố Minh Dạ nhất quyết không buông, bây giờ hắn cho phép cô gọi điện thoại chính là nhượng bộ nhất rồi.
Cô nhanh chóng gọi cho Kỷ Tiếu Tiếu và nói tình hình của Kỷ Nhất Phàm, trong lời nói của cô chứa đầy lo lắng và quan tâm, khiến Cố Minh Dạ ngồi bên cạnh cô sắc mặt tối sầm cực kỳ không vui.
Đợi cô cúp máy, anh không nhịn được mở miệng: “Người đàn ông đó khiến em lo lắng như vậy?”
“Đúng vậy.” - Sở Mộ Nhiễm ngửa người về phía sau, tựa vào vị trí phía sau ghế lái, giọng nói có chút mỉa mai: “Nhất Phàm ca rất tốt với tôi, biết tôi cần tiền gấp liền đưa tiền cho tôi, sợ tôi lo lắng liền giấu chuyện anh ấy bị thương, anh nghĩ tôi lạnh lùng đến mức nào mà lại không bị xúc động?”
“Chỉ vì xúc động mà em để cho hắn muốn làm gì thì làm? - Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm, nghĩ tới cảnh tượng mờ ám khi nãy của Kỷ Nhất Phàm và Sở Mộ Nhiễm.
“Anh ấy thế nào mà muốn làm gì thì làm?” - Sở Mộ Nhiễm có thể tự làm ô uế mình, nhưng không cho phép người khác nói xấu Kỷ Nhất Phàm, cô tức giận nói: “Nhất Phàm ca bị thương không thể tự xử lý vết thương nên tôi giúp anh ấy làm sạch người thì có gì sai? Hừ… tôi là kẻ thiện lương, nếu một ngày nào đó anh bị thương nặng sắp chết, có lẽ tôi sẽ thương xót mà giúp anh.”
“Thật sao?” - Ánh mắt Cố Minh Dạ cực kỳ vui vẻ.
Anh cho là cô đang hận chết anh, coi như anh chết trước mặt cô, cô cũng sẽ không cho anh một giọt nước mắt. Không nghĩ, cô vậy mà sẽ chăm sóc anh.
Sở Mộ Nhiễm: “…
Cô đang châm chọc trù hắn bị thương đến chết đi, hắn lại hiểu nhầm cô đang thổ lộ tình cảm với hắn.
Nhưng mà, cô lười giải thích.
Một giờ sau, chiếc Maybach lái đến khu biệt thự Giang Sơn.
Giang Sơn là khu biệt thự dọc theo ngọn núi Giang Thành, biệt thự nơi này giá trị rất cao, đây là một hạng mục của Cố thị, biệt thự lớn nhất và sang trọng nhất chính là tài sản riêng của anh ấy.
Cây cối xanh um, đại dương xanh ngắt, rất bắt mắt, gió núi vô cùng mát mẻ.
Sở Mộ Nhiễm mở cửa kính xe, gió thổi xuyên rừng cây, ùa vào cửa sổ mang theo mùi thơm cây cỏ, đồng thời thổi bay mái tóc đen dài của cô.
Chẳng mấy chốc, đã đến cổng.
Tiến vào bên trong biệt thự, Sở Mộ Nhiễm có chút kinh ngạc: “Nơi này chưa từng có người ở sao?”
Biệt thự trang trí rất đẹp, đi theo phong cách cổ điển.
Cô rất thích lối trang trí cổ điển này, giống như một quý cô toát lên vẻ sang trọng và yên tĩnh.
Quan trọng là nơi này có vẻ chưa từng có người ở đây.
“Em là người đầu tiên.” - Cố Minh Dạ hỏi: “Có thích không?”
Sở Mộ Nhiễm rất thích không gian sống ở nơi này.
Nhưng cô lại nhíu mày nói: “Cũng bình thường thôi, không biết là tác phẩm của nhà thiết kế nào, thiếu tinh tế, nhìn chung là không đạt yêu cầu.”
Cố Minh Dạ: “…”
Anh lắc đầu mỉm cười, không nói gì.
Hai người đi lên tầng hai, khi mở cửa phòng ngủ, trong lòng cô vô cùng ngạc nhiên.
Sàn nhà bằng gỗ tối màu tinh xảo, các tấm ép tường cùng màu rất tinh tế. Giữa phòng có chiếc giường kingsize, bộ ga trải giường màu trắng sạch sẽ và ngăn nấp giống như một đám mây. Che phủ là một tầng lụa mỏng màu trắng, cắt xén từng cái tỉ mỉ khiến không gian cực kỳ sinh động.
“Thích không?” - Thanh âm trầm thấp dễ nghe.
Sở Mộ Nhiễm thì thào lên tiếng: “Thích.”
Cô quên mất phải trút giận với hắn, quên đi khẩu thị tâm phi, cô chỉ cảm thấy… dù có bị ăn thịt hết lần này đến lần khác ở nơi như vậy, trong lòng cô sẽ bớt kháng cự hơn.
“Chỉ cần em thích là được.” - Cố Minh Dạ nói: “Em ở đây nghỉ ngơi một chút, kiểm tra xem có thiếu gì nữa không, tôi sẽ cho người mang đến cho em.”
“Đây là phòng ngủ của tôi hay của anh?” - Sở Mộ Nhiễm đột nhiên hỏi.
“Em đoán xem.” - Cố Minh Dạ nhìn cô thật sâu, đôi môi nhếch cười.
Sở Mộ Nhiễm nói không nên lời, trã đũa: “Chị gái tôi biết không?”
“Em có thể nói cho cô ấy biết nếu em không sợ bị làm phiền.” - Đôi mắt phượng sâu thẳm trở nên băng lãnh. Cố Minh Dạ liếc nhìn cô một cái rồi quay người rời đi.
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Tức giận rồi?
Vậy thì càng tốt.
Sở Mộ Nhiễm nhìn căn phòng ngủ một lần, sau đó đi loanh quanh để thám hiểm.
Đẩy cánh cửa gỗ là phong thay đồ, bên trong chứa rất nhiều quần áo treo nhưng chưa gỡ tag.
Quần áo, váy vóc của phụ nữ chiếm hai phần ba tủ quần áo, ngoài ra còn có rất nhiều váy ngủ bằng lụa, tất cả đều là đồ mới.
Một góc là quần áo của nam nhân, chỉ áo khoác màu xám, áo sơ mi trắng, đen và xám… cùng cà vạt có nhiều hoa văn, thật đúng là phong cách của Cố Minh Dạ.
Cô để ý, quần áo nữ thì mới tinh, còn đồ nam thì đã qua sử dụng.
Chẳng lẽ Cố Minh Dạ dọn đến đây, còn dự định cùng cô ở nơi này?
Nghĩ vậy liền rùng mình một cái.
Nếu đúng vậy, chẳng lẽ cô cả đời sẽ không thoát khỏi anh ta, sẽ bị anh tam giam cầm cho đến khi anh ta chơi chán?
Trong lòng Sở Mộ Nhiễm trầm xuống.
Lúc này, Kỷ Tiếu Tiếu gọi điện đến và nói đang đưa Nhất Phàm ca đến bệnh viện, nhưng bên cạnh cô ấy luôn có một người đàn ông đi theo, bây giờ cũng ở bệnh viện nhìn chằm chằm bọn họ.
Sở Mộ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, hắn ta còn sợ cô trốn nên làm đến mức này.
Đang định đi xuống lầu hỏi hắn, thì người hầu đi lên tới, cúi đầu cung kính: “Sở tiểu thư, cơm tối đã xong, thiếu gia mời cô xuống ăn cơm.”
“Ừm.” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu.
Cô cũng đang muốn tìm hắn nên đi xuống lầu rất nhanh.
Đi đến bàn ăn, Cố Minh Dạ đã ra lệnh: “Có chuyện gì thì hãy nói sau khi ăn cơm xong.”
Sở Mộ Nhiễm nén giận ăn thật nhanh, chỉ lùa cơm trắng vào miệng.
Ăn một chút, cô đẩy chén cơm ra: “Tôi ăn no rồi, nói chuyện được chưa?”
“Ăn hết cơm trong chén và ăn thêm đồ ăn vào. Nếu không, tôi không ngại sẽ đút em.”
“Tôi no rồi.”
“Không được, em quá gầy.” - Vô tình hay cố ý, Cố Minh Dạ liếc nhìn ngực cô.
Sở Mộ Nhiễm lập tức cảm giác bị làm nhục, ưỡn ngực một cái, hung hăng mắng: “Cố Minh Dạ, anh có bị mù không? Chị đây chính là là cúp 36C, anh còn dám chê gầy.”
“Thật sao? Tôi sờ cảm thấy không giống lắm.”
“Bởi vì tay của anh bị phế, có bản lĩnh chùng ta dùng số đo nói chuyện, dùng thước dây đo đi, đừng có ở đó mà đi đoán mò.”
“Được.” - Cố Minh Dạ thật ngoan ngoãn: “Lần sau chúng ta sẽ đo lại nó.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Mẹ nó, lại bị hắn đào hố rồi.
“Nếu có ngày, tôi có sức mạnh thì sao?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi lại.
“Mạng của tôi ở đây, em có thể đến lấy, bất cứ lúc nào cũng chào đón em.”
Sở Mộ Nhiễm khinh thường cười lạnh: “Anh nhất định sẽ có ngày chết trong tay tôi.”
“Rất mong chờ.” - Giọng điệu Cố Minh Dạ rất bình tĩnh, không có chút gì sợ hãi.
Là hắn cho rằng cô vẫn yêu hắn nên sẽ không động thủ, hay là bản thân quá tự tin nên không có sợ hãi.
Sở Mộ Nhiễm quyết định nói ra điều kiện, dù sao cũng sẽ bị hắn ép buộc rời đi: “Nếu tôi đi theo anh, anh có thể buông tha cho anh ấy không?”
“Vậy phải xem tối nay em hành xử thế nào?”
Sở Mộ Nhiễm: “…Haha.”
Hành xử thế nào, hành xử cái rắm, không phải là muốn lăn giường.
“Bỏ tôi xuống, tự tôi đi.”
“Không cần, tôi ôm em không có mệt.”
Sở Mộ Nhiễm mắng: “Ai lo anh mệt, chính tôi cảm thấy nóng nực, mau bỏ tôi xuống.”
Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng nhảy khỏi người Cố Minh Dạ tự mình đi về phía xe của anh ta.
Giang Lâm vui vẻ chạy ra tiếp đón: “Cố tổng, ngài tìm được Cố tiểu thư rồi, bên ngoài trời nóng, vẫn là nên lên xe có máy lạnh mát mẻ.” - Hắn lại nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm nịnh nọt: “Sở tiểu thư, tôi là lo cho cô nóng nực, đã chuẩn bị rất nhiều đồ uống mát lạnh trên xe, cô tùy ý lựa chọn.”
“Có phải chính anh là kẻ đã báo tin cho anh ta.” - Sở Mộ Nhiễm liếc Giang Lâm.
Chắc chắn là Giang Lâm báo tin cho Cố Minh Dạ, cho nên cô mới nhanh bị bắt lại như vậy.
Lên xe, Sở Mộ Nhiễm muốn gọi cho Kỷ Tiếu Tiếu xem cô ấy về đến chưa? Dù sao cũng không thể để cho Kỷ Nhất Phàm bất tỉnh nằm trên sàn được.
Nhưng Cố Minh Dạ giựt lấy điện thoại của cô ngay khi cô vừa lấy ra.
“Không cho phép gọi điện thoại.”
“Anh quản thật rộng rồi, tôi gọi điện anh cũng muốn quản.”
Cô tức giận muốn lấy lại điện thoại, không giành lại, dứt khoát trèo lên người anh, ôm lấy cánh tay của anh thật chặt, cướp lại điện thoại.
Chỉ là lúc lấy lại điện thoại, mới phát hiện đang ngồi trên chân Cố Minh Dạ, phần ngực cao vút hướng về trước mặt hắn, khoảng cách giữa hai người chỉ vài centimet.
Lấy lại được điện thoại, Sở Mộ Nhiễm muốn đi xuống liền bị Cố Minh Dạ ôm eo giữ chặt lại: “Cứ ngồi lại.”
Thân thể của cô bị anh kéo tới, bộ ngực mềm mại của cô vùi vào mặt anh.
“Thả tôi ra.” - Sở Mộ Nhiễm nghiêm mặt.
Giang Lâm ngồi ở ghế trên khúc khích cười càng khiến Sở Mộ Nhiễm xấu hổ hơn, cô trừng mắt nhìn Cố Minh Dạ: “Cố thiếu, sao anh lại nghèo như vậy, xe riêng cũng không có tấm che chắn trước sau, quá bất tiện, chó mèo đều có thể nhìn trộm, thật đáng ghét.”
Cố Minh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Tôi sẽ cho người làm.”
Nó khá là bất tiện, muốn làm chút gì đó với cô cũng không được.
Anh liếc nhìn Giang Lâm cảnh cáo, Giang Lâm lập tức làm động tác kéo khóa miệng, không dám nói nữa, thậm chí cũng không dám quay lại nhìn.
Sở Mộ Nhiễm tuy không được tự nhiên nhưng Cố Minh Dạ nhất quyết không buông, bây giờ hắn cho phép cô gọi điện thoại chính là nhượng bộ nhất rồi.
Cô nhanh chóng gọi cho Kỷ Tiếu Tiếu và nói tình hình của Kỷ Nhất Phàm, trong lời nói của cô chứa đầy lo lắng và quan tâm, khiến Cố Minh Dạ ngồi bên cạnh cô sắc mặt tối sầm cực kỳ không vui.
Đợi cô cúp máy, anh không nhịn được mở miệng: “Người đàn ông đó khiến em lo lắng như vậy?”
“Đúng vậy.” - Sở Mộ Nhiễm ngửa người về phía sau, tựa vào vị trí phía sau ghế lái, giọng nói có chút mỉa mai: “Nhất Phàm ca rất tốt với tôi, biết tôi cần tiền gấp liền đưa tiền cho tôi, sợ tôi lo lắng liền giấu chuyện anh ấy bị thương, anh nghĩ tôi lạnh lùng đến mức nào mà lại không bị xúc động?”
“Chỉ vì xúc động mà em để cho hắn muốn làm gì thì làm? - Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm, nghĩ tới cảnh tượng mờ ám khi nãy của Kỷ Nhất Phàm và Sở Mộ Nhiễm.
“Anh ấy thế nào mà muốn làm gì thì làm?” - Sở Mộ Nhiễm có thể tự làm ô uế mình, nhưng không cho phép người khác nói xấu Kỷ Nhất Phàm, cô tức giận nói: “Nhất Phàm ca bị thương không thể tự xử lý vết thương nên tôi giúp anh ấy làm sạch người thì có gì sai? Hừ… tôi là kẻ thiện lương, nếu một ngày nào đó anh bị thương nặng sắp chết, có lẽ tôi sẽ thương xót mà giúp anh.”
“Thật sao?” - Ánh mắt Cố Minh Dạ cực kỳ vui vẻ.
Anh cho là cô đang hận chết anh, coi như anh chết trước mặt cô, cô cũng sẽ không cho anh một giọt nước mắt. Không nghĩ, cô vậy mà sẽ chăm sóc anh.
Sở Mộ Nhiễm: “…
Cô đang châm chọc trù hắn bị thương đến chết đi, hắn lại hiểu nhầm cô đang thổ lộ tình cảm với hắn.
Nhưng mà, cô lười giải thích.
Một giờ sau, chiếc Maybach lái đến khu biệt thự Giang Sơn.
Giang Sơn là khu biệt thự dọc theo ngọn núi Giang Thành, biệt thự nơi này giá trị rất cao, đây là một hạng mục của Cố thị, biệt thự lớn nhất và sang trọng nhất chính là tài sản riêng của anh ấy.
Cây cối xanh um, đại dương xanh ngắt, rất bắt mắt, gió núi vô cùng mát mẻ.
Sở Mộ Nhiễm mở cửa kính xe, gió thổi xuyên rừng cây, ùa vào cửa sổ mang theo mùi thơm cây cỏ, đồng thời thổi bay mái tóc đen dài của cô.
Chẳng mấy chốc, đã đến cổng.
Tiến vào bên trong biệt thự, Sở Mộ Nhiễm có chút kinh ngạc: “Nơi này chưa từng có người ở sao?”
Biệt thự trang trí rất đẹp, đi theo phong cách cổ điển.
Cô rất thích lối trang trí cổ điển này, giống như một quý cô toát lên vẻ sang trọng và yên tĩnh.
Quan trọng là nơi này có vẻ chưa từng có người ở đây.
“Em là người đầu tiên.” - Cố Minh Dạ hỏi: “Có thích không?”
Sở Mộ Nhiễm rất thích không gian sống ở nơi này.
Nhưng cô lại nhíu mày nói: “Cũng bình thường thôi, không biết là tác phẩm của nhà thiết kế nào, thiếu tinh tế, nhìn chung là không đạt yêu cầu.”
Cố Minh Dạ: “…”
Anh lắc đầu mỉm cười, không nói gì.
Hai người đi lên tầng hai, khi mở cửa phòng ngủ, trong lòng cô vô cùng ngạc nhiên.
Sàn nhà bằng gỗ tối màu tinh xảo, các tấm ép tường cùng màu rất tinh tế. Giữa phòng có chiếc giường kingsize, bộ ga trải giường màu trắng sạch sẽ và ngăn nấp giống như một đám mây. Che phủ là một tầng lụa mỏng màu trắng, cắt xén từng cái tỉ mỉ khiến không gian cực kỳ sinh động.
“Thích không?” - Thanh âm trầm thấp dễ nghe.
Sở Mộ Nhiễm thì thào lên tiếng: “Thích.”
Cô quên mất phải trút giận với hắn, quên đi khẩu thị tâm phi, cô chỉ cảm thấy… dù có bị ăn thịt hết lần này đến lần khác ở nơi như vậy, trong lòng cô sẽ bớt kháng cự hơn.
“Chỉ cần em thích là được.” - Cố Minh Dạ nói: “Em ở đây nghỉ ngơi một chút, kiểm tra xem có thiếu gì nữa không, tôi sẽ cho người mang đến cho em.”
“Đây là phòng ngủ của tôi hay của anh?” - Sở Mộ Nhiễm đột nhiên hỏi.
“Em đoán xem.” - Cố Minh Dạ nhìn cô thật sâu, đôi môi nhếch cười.
Sở Mộ Nhiễm nói không nên lời, trã đũa: “Chị gái tôi biết không?”
“Em có thể nói cho cô ấy biết nếu em không sợ bị làm phiền.” - Đôi mắt phượng sâu thẳm trở nên băng lãnh. Cố Minh Dạ liếc nhìn cô một cái rồi quay người rời đi.
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Tức giận rồi?
Vậy thì càng tốt.
Sở Mộ Nhiễm nhìn căn phòng ngủ một lần, sau đó đi loanh quanh để thám hiểm.
Đẩy cánh cửa gỗ là phong thay đồ, bên trong chứa rất nhiều quần áo treo nhưng chưa gỡ tag.
Quần áo, váy vóc của phụ nữ chiếm hai phần ba tủ quần áo, ngoài ra còn có rất nhiều váy ngủ bằng lụa, tất cả đều là đồ mới.
Một góc là quần áo của nam nhân, chỉ áo khoác màu xám, áo sơ mi trắng, đen và xám… cùng cà vạt có nhiều hoa văn, thật đúng là phong cách của Cố Minh Dạ.
Cô để ý, quần áo nữ thì mới tinh, còn đồ nam thì đã qua sử dụng.
Chẳng lẽ Cố Minh Dạ dọn đến đây, còn dự định cùng cô ở nơi này?
Nghĩ vậy liền rùng mình một cái.
Nếu đúng vậy, chẳng lẽ cô cả đời sẽ không thoát khỏi anh ta, sẽ bị anh tam giam cầm cho đến khi anh ta chơi chán?
Trong lòng Sở Mộ Nhiễm trầm xuống.
Lúc này, Kỷ Tiếu Tiếu gọi điện đến và nói đang đưa Nhất Phàm ca đến bệnh viện, nhưng bên cạnh cô ấy luôn có một người đàn ông đi theo, bây giờ cũng ở bệnh viện nhìn chằm chằm bọn họ.
Sở Mộ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, hắn ta còn sợ cô trốn nên làm đến mức này.
Đang định đi xuống lầu hỏi hắn, thì người hầu đi lên tới, cúi đầu cung kính: “Sở tiểu thư, cơm tối đã xong, thiếu gia mời cô xuống ăn cơm.”
“Ừm.” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu.
Cô cũng đang muốn tìm hắn nên đi xuống lầu rất nhanh.
Đi đến bàn ăn, Cố Minh Dạ đã ra lệnh: “Có chuyện gì thì hãy nói sau khi ăn cơm xong.”
Sở Mộ Nhiễm nén giận ăn thật nhanh, chỉ lùa cơm trắng vào miệng.
Ăn một chút, cô đẩy chén cơm ra: “Tôi ăn no rồi, nói chuyện được chưa?”
“Ăn hết cơm trong chén và ăn thêm đồ ăn vào. Nếu không, tôi không ngại sẽ đút em.”
“Tôi no rồi.”
“Không được, em quá gầy.” - Vô tình hay cố ý, Cố Minh Dạ liếc nhìn ngực cô.
Sở Mộ Nhiễm lập tức cảm giác bị làm nhục, ưỡn ngực một cái, hung hăng mắng: “Cố Minh Dạ, anh có bị mù không? Chị đây chính là là cúp 36C, anh còn dám chê gầy.”
“Thật sao? Tôi sờ cảm thấy không giống lắm.”
“Bởi vì tay của anh bị phế, có bản lĩnh chùng ta dùng số đo nói chuyện, dùng thước dây đo đi, đừng có ở đó mà đi đoán mò.”
“Được.” - Cố Minh Dạ thật ngoan ngoãn: “Lần sau chúng ta sẽ đo lại nó.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Mẹ nó, lại bị hắn đào hố rồi.