Chương 26
Khi Hải Băng còn chưa hết thảng thốt trước sự tuyệt tình của Dương Duy. Thì Hải Thần đã bước đến nói với cô: “Em nên buông bỏ đi! Đừng cố chấp níu giữ một trái tim không còn thuộc về mình nữa. Tương lai dài còn ở phía trước, đừng tự tổn thương mình và hủy diệt sự sống của người khác.” Dứt lời anh ta khom người bế Dương Duy lên xe.
“Hải Thần, anh trả Dương Duy lại cho em! Hải Thần!” Lúc ý thức quay về đại não, cô ta nhận ra xe Hải Thần đã đi khá xa. Hải Băng bất lực buông thân thể ngã phịch xuống nền garage.
Xe Hải Thần hướng về thành phố đến thẳng nhà Ngọc Dao như Dương Duy đã căn dặn. Anh ta không ngờ Lão Đại liệu việc như thần. Biết cả ý định cố chấp bám lấy cuộc tình không còn thuộc về mình nữa của Hải Băng! Anh ta cũng không ngờ, mấy bức ảnh đưa cho Hải Băng xem nhằm mục đích bảo cô ta hãy đi nói rõ mọi việc và đón em gái về, lại bị cô ta lấy làm bằng chứng ngoại tình vạch tội Ngọc Dao với Dương Duy.
Rốt cuộc màu máu trong tim Hải Băng có đỏ không? Có nóng không? Hải Thần thật sự không biết! Anh ta chỉ biết rằng, bản thân đã bắt đầu chán ghét người phụ nữ lạnh lùng, mang chấp niệm nặng nề cứ đeo bám làm khổ người khác!
Nhìn đàn anh cùng mình vào sinh ra tử, gắn bó thắm thiết như tình anh em ruột bị hôn mê, Hải Thần nhận ra, mình đã có lỗi với đàn anh rất nhiều! Anh ta vì tình cảm đặc biệt dành cho Hải Băng mà làm rất nhiều việc để giúp cô ta đạt ý nguyện.
Giờ thì hay rồi! Anh ta đã tiếp tay chia rẽ một cặp vợ chồng vốn tình nồng ý đậm, không hề kết hôn giả như anh ta nghĩ!
Hải Thần thật sự muốn khóc!
“Xin lỗi anh, đội trưởng!” Hải Thần nói với một người đang chìm vào giấc ngủ sâu.
Qua ba ngày ba đêm, người nằm mê mang bất động trên giường cuối cùng cũng mở mắt. Hải Thần mừng cầm lấy tay người anh em, nước mắt rưng rưng nghẹn cứng cả lời: “Lão Đại, anh đã tỉnh!”
Dương Duy gắng gượng ngồi dậy. Anh xoa huyệt Thái dương rồi khẽ hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Gần bảy mươi hai tiếng!”
“Lâu vậy á?”
“Do cơ thể anh quá yếu chứ ba súng gây mê đâu thể làm anh ngủ lâu như vậy được.” Hải Thần ngồi xuống cạnh Dương Duy, ân cần hỏi thăm: “Anh thấy trong người thế nào?”
“Khỏe hơn nhiều!” Dương Duy nói xong xuống giường: “Lẽ ra cậu nên gọi tôi dậy sớm hơn. Để mất thời gian của tôi quá.”
Hải Thần biết, người anh em của mình nôn nóng muốn đi đâu. Anh ta nói luôn: “Hành trình chiếc xe đó, tôi theo dõi đầy đủ rồi! Anh muốn đi tìm Ngọc Dao phải đợi cơ thể khỏe hẳn đã.”
Dương Duy lắc đầu: “Không thể đợi được. Đợi nữa là tôi lạc mất vợ!” Anh rất hiểu tính của Ngọc Dao: “Chắc chắn vợ tôi đã nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và cậu. Cô ấy đang hiểu lầm tôi một cách sâu sắc. Nếu còn chậm trễ tìm người, tôi e cả đời này tôi vĩnh viễn mất vợ.” Vợ người ta thấy chồng ôm người phụ nữ khác liền la lối, khóc lóc ỉ ôi. Còn vợ anh thì không! Khi niềm tin vào chồng không còn nữa, Ngọc Dao không cần anh. Cô sẽ lặng lẽ ra đi, biến mất khỏi cuộc đời anh không để lại một chút dấu vết. Một lần bên chậu hoa trang đó, anh đã quá hiểu tính cô rồi.
Dương Duy tự rửa vết thương, thay bộ trang phục rồi cứ thế đi luôn ra cửa: “Cậu có thể ở đây nghỉ ngơi hay đi tìm người cậu yêu thì tùy. Tôi đi tìm chân ái của cuộc đời tôi đây!” Đã đến lúc anh phải sống cho riêng mình. Sống vì người anh yêu.
Hải Thần nhận ra tình cảm chân thành mà Dương Duy dành cho Ngọc Dao. Anh ta cũng nhận ra, chuyến ra đi tìm vợ lần này của người anh em rất dài. Đời người ngắn ngủi, liệu có còn gặp lại? Hải Thần cần phải nói lời xin lỗi trực tiếp nên bất ngờ quỳ xuống trước mặt Dương Duy. Đôi mắt ứa lệ, dập đầu liên tục: “Đội trưởng, tôi xin lỗi anh!”
“Vì chuyện gì?” Dương Duy có linh cảm Hải Thần đã che dấu việc gì.
Hải Thần như một đứa trẻ ba tuổi ôm chầm lấy đàn anh khóc ngon lành. Vừa khóc vừa nói: “Tôi cứ tưởng tình cảm anh dành cho Ngọc Dao chỉ là rung động nhất thời khi thiếu vắng Hải Băng. Là lỗi do tôi!” Hải Thần khóc to hơn, cầm lấy tay anh: “Tiếng động hôm bữa không phải là túi xách tôi…”
“Là…Ngọc Dao à?” Dương Duy tự nhiên cứng đơ cả lưỡi.
“Phải, là cô ấy! Tôi thấy cô ấy rời đi mà tôi bỏ mặc! Đội trưởng, anh hãy tha lỗi cho Hải Thần!” Hu hu hu…
Dương Duy muốn một cú đá bay người anh em tốt. Đúng là, người hại anh toàn những người anh tin yêu!
Anh cuộn chặt hai bàn tay kiềm cơn giận, rồi hất mạnh tay Hải Thần: "Uổng công tôi xem cậu là anh em tốt của tôi! Từ giờ…chúng ta hết tình đồng đội!
Chuyển hết hành trình chiếc xe tải vào máy tôi!"
Nắm được hành trình mới nhất của chiếc xe ấy, Dương Duy mang theo cơ thể thương tích vội vàng lên xe truy tìm vợ.
“Hải Thần, anh trả Dương Duy lại cho em! Hải Thần!” Lúc ý thức quay về đại não, cô ta nhận ra xe Hải Thần đã đi khá xa. Hải Băng bất lực buông thân thể ngã phịch xuống nền garage.
Xe Hải Thần hướng về thành phố đến thẳng nhà Ngọc Dao như Dương Duy đã căn dặn. Anh ta không ngờ Lão Đại liệu việc như thần. Biết cả ý định cố chấp bám lấy cuộc tình không còn thuộc về mình nữa của Hải Băng! Anh ta cũng không ngờ, mấy bức ảnh đưa cho Hải Băng xem nhằm mục đích bảo cô ta hãy đi nói rõ mọi việc và đón em gái về, lại bị cô ta lấy làm bằng chứng ngoại tình vạch tội Ngọc Dao với Dương Duy.
Rốt cuộc màu máu trong tim Hải Băng có đỏ không? Có nóng không? Hải Thần thật sự không biết! Anh ta chỉ biết rằng, bản thân đã bắt đầu chán ghét người phụ nữ lạnh lùng, mang chấp niệm nặng nề cứ đeo bám làm khổ người khác!
Nhìn đàn anh cùng mình vào sinh ra tử, gắn bó thắm thiết như tình anh em ruột bị hôn mê, Hải Thần nhận ra, mình đã có lỗi với đàn anh rất nhiều! Anh ta vì tình cảm đặc biệt dành cho Hải Băng mà làm rất nhiều việc để giúp cô ta đạt ý nguyện.
Giờ thì hay rồi! Anh ta đã tiếp tay chia rẽ một cặp vợ chồng vốn tình nồng ý đậm, không hề kết hôn giả như anh ta nghĩ!
Hải Thần thật sự muốn khóc!
“Xin lỗi anh, đội trưởng!” Hải Thần nói với một người đang chìm vào giấc ngủ sâu.
Qua ba ngày ba đêm, người nằm mê mang bất động trên giường cuối cùng cũng mở mắt. Hải Thần mừng cầm lấy tay người anh em, nước mắt rưng rưng nghẹn cứng cả lời: “Lão Đại, anh đã tỉnh!”
Dương Duy gắng gượng ngồi dậy. Anh xoa huyệt Thái dương rồi khẽ hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Gần bảy mươi hai tiếng!”
“Lâu vậy á?”
“Do cơ thể anh quá yếu chứ ba súng gây mê đâu thể làm anh ngủ lâu như vậy được.” Hải Thần ngồi xuống cạnh Dương Duy, ân cần hỏi thăm: “Anh thấy trong người thế nào?”
“Khỏe hơn nhiều!” Dương Duy nói xong xuống giường: “Lẽ ra cậu nên gọi tôi dậy sớm hơn. Để mất thời gian của tôi quá.”
Hải Thần biết, người anh em của mình nôn nóng muốn đi đâu. Anh ta nói luôn: “Hành trình chiếc xe đó, tôi theo dõi đầy đủ rồi! Anh muốn đi tìm Ngọc Dao phải đợi cơ thể khỏe hẳn đã.”
Dương Duy lắc đầu: “Không thể đợi được. Đợi nữa là tôi lạc mất vợ!” Anh rất hiểu tính của Ngọc Dao: “Chắc chắn vợ tôi đã nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và cậu. Cô ấy đang hiểu lầm tôi một cách sâu sắc. Nếu còn chậm trễ tìm người, tôi e cả đời này tôi vĩnh viễn mất vợ.” Vợ người ta thấy chồng ôm người phụ nữ khác liền la lối, khóc lóc ỉ ôi. Còn vợ anh thì không! Khi niềm tin vào chồng không còn nữa, Ngọc Dao không cần anh. Cô sẽ lặng lẽ ra đi, biến mất khỏi cuộc đời anh không để lại một chút dấu vết. Một lần bên chậu hoa trang đó, anh đã quá hiểu tính cô rồi.
Dương Duy tự rửa vết thương, thay bộ trang phục rồi cứ thế đi luôn ra cửa: “Cậu có thể ở đây nghỉ ngơi hay đi tìm người cậu yêu thì tùy. Tôi đi tìm chân ái của cuộc đời tôi đây!” Đã đến lúc anh phải sống cho riêng mình. Sống vì người anh yêu.
Hải Thần nhận ra tình cảm chân thành mà Dương Duy dành cho Ngọc Dao. Anh ta cũng nhận ra, chuyến ra đi tìm vợ lần này của người anh em rất dài. Đời người ngắn ngủi, liệu có còn gặp lại? Hải Thần cần phải nói lời xin lỗi trực tiếp nên bất ngờ quỳ xuống trước mặt Dương Duy. Đôi mắt ứa lệ, dập đầu liên tục: “Đội trưởng, tôi xin lỗi anh!”
“Vì chuyện gì?” Dương Duy có linh cảm Hải Thần đã che dấu việc gì.
Hải Thần như một đứa trẻ ba tuổi ôm chầm lấy đàn anh khóc ngon lành. Vừa khóc vừa nói: “Tôi cứ tưởng tình cảm anh dành cho Ngọc Dao chỉ là rung động nhất thời khi thiếu vắng Hải Băng. Là lỗi do tôi!” Hải Thần khóc to hơn, cầm lấy tay anh: “Tiếng động hôm bữa không phải là túi xách tôi…”
“Là…Ngọc Dao à?” Dương Duy tự nhiên cứng đơ cả lưỡi.
“Phải, là cô ấy! Tôi thấy cô ấy rời đi mà tôi bỏ mặc! Đội trưởng, anh hãy tha lỗi cho Hải Thần!” Hu hu hu…
Dương Duy muốn một cú đá bay người anh em tốt. Đúng là, người hại anh toàn những người anh tin yêu!
Anh cuộn chặt hai bàn tay kiềm cơn giận, rồi hất mạnh tay Hải Thần: "Uổng công tôi xem cậu là anh em tốt của tôi! Từ giờ…chúng ta hết tình đồng đội!
Chuyển hết hành trình chiếc xe tải vào máy tôi!"
Nắm được hành trình mới nhất của chiếc xe ấy, Dương Duy mang theo cơ thể thương tích vội vàng lên xe truy tìm vợ.