Chương 37
‘‘Dực Dụ à…em là người yêu của anh, em là của anh’’
Anh chậm rãi thì thầm với cậu, giọng nói ấm áp đến nổi khiến cậu chẳng có cảm giác bàn tay anh đang mò mẫm kéo quần cậu xuống. Đến lúc cậu chợt hoàn hồn lại thì Trạch Trực Cảnh đã thô bạo túm lấy háng cậu và thô bạo đưa ngón tay vào nơ mền mại giữa hai chân khiến cậu đau điếng người hét lên ‘‘Aaaa ư’’
Cậu nắm chặt vai anh vì đau, cậu cũng chẳng ý thức được bản thân dùng lực manh bấu víu, móng tay khiến làn da ấy chóc đi những lớp da mỏng hiện ra vệt đỏ tươi.
''Buông ra, buông ra đi …buông ra - Trực Cảnh làm ơn, tôi đau hức …buông ra đi mà hức ‘’
Dực Dụ có nghĩ cũng chưa từng nghĩ Trạch Trực Cảnh dám làm thế với mình, từ lúc xác định yêu đương đến giờ anh chỉ nắm tay, ôm, đôi lúc cậu biết anh định muốn hôn mình nhưng anh sẽ dừng lại và dời đi chỗ khác.
Trạch Trực Cảnh chưa bao giờ vì cái mác người yêu mà lợi dụng sờ soạng cậu cả, đôi khi ngủ cùng anh sẽ vuốt ve bụng cậu đến lúc buồn ngủ mới thôi.
Tiếng nấc nghẹn của cậu liên tục vang lên, Trạch Trực Cảnh liên đưa đẩy lực ngóc tay ra vào,mạnh bạo không thương tiếc, không nâng niu nhẹ nhàng với cậu như thường ngày nữa.
Khiến cậu có chút lạ lẫm dâng trào cảm giác sợ hãi khóc thành tiếng chịu thua xuống nước cầu xin, bình thường cậu hay thấy mấy nữ sinh nũng nịu với người yêu nếu muốn mua gì đó.
Trạch Trực Cảnh có giống mấy nam sinh đó không? sẽ làm theo lời người yêu khi người yêu làm nũng…
Dực Dụ nhẹ giọng, cậu nhìn Trạch Trực Cảnh mơ hồ mà cất giọng ‘‘Anh ~ Trực Cảnh à, bỏ tay ra đi được không? em xin anh đó…’’
Quả thật động tác tay của Trạch Trực Cảnh thật sự dừng lại, anh rút tay ra hôn lên mắt bên trái của cậu.
‘’…’’
May thật, thế mà thật sự đã dừng lại. Mấy tên này đều giống nhau nhỉ? đều thích mấy thứ dẹo chảy nước thế à?
Còn chưa kịp để cậu suy nghĩ thêm về cảnh thoát nạn, anh liền nâng hai chân cậu lên, giây sau liền đưa thứ đang dựng đứng của mình cho vào l* nhỏ của Dực Dụ được anh nới lỏng vừa rồi.
‘’ Ư …aaaa?! Trạch Trực Cảnh tên khốn nạn, cậu …ư -ư đang hành động giống như cưỡng giang người khác đó biết không? ha ~ aa aa’’
‘‘Chó đẻ!! bỏ ra …bỏ ra, Trực Cảnh hức …đau, tôi đau’’
‘‘Trực Cảnh a~ tôi-tôi đau, cậu không thương tôi à? cậu không thương tôi! hức …aa a’’
‘’ Anh à…’’
Trạch Trực Cảnh nheo mắt, vuốt ve gương mặt đầy nước mắt của bạn nhỏ khàn giọng an ủi ''Chịu một chút, tí nữa sẽ không đau đâu ‘’
Dực Dụ ‘’…’’
- ---------------
May mà đang thời nghỉ hè, Trạch Trực Cảnh nhìn mấy vết đỏ đậm chi chít cả người Dực Dụ liền cảm tạ ông trời, nếu mà thời gian đang đi học chắc chắn không giấu được mấy vết này mất.
Mới bảy giờ sáng, Dực Dụ ngủ ngoan ngoãn thở đều trên giường trong vòng tay anh.
Giờ nghĩ lại thì còn may mắn một vấn đề nữa, nếu Dực Dụ là con gái chắc chắn ông đây đi tù rồi …cậu ấy là con trai, không có thai được, hôm qua không dùng biện pháp an toàn gì hết.
Anh vừa sờ tai cậu chạm đến chiếc khuyên tai kia, giây sau Dực Dụ liền tỉnh dậy mở to mắt nhìn anh’’…’’
‘‘Aaaaa!!’’
Tiếng la thảm thương của Trạch Trực Cảnh phát ra, vừa rồi cậu đạp anh một phát xuống giường rồi đi mất vào nhà tắm đóng sầm cửa lại còn để cho anh một câu.
''Tên chó ch.ế.t ‘’
''Dực Dụ à~ ay daaa cậu đối xử với người yêu của mình như thế hả? ‘’
Nghe xong, giọng Dực Dụ từ trong phòng tắm phát ra.
''Người yêu? cậu không thương tôi ‘’
Trạch Trực Cảnh im lặng, để ý mới thấy từ hôm qua đến giờ cậu bạn nhỏ toàn nói câu này mãi, giống như đang làm nũng vậy.
‘‘Thương mà’’
Anh chậm rãi thì thầm với cậu, giọng nói ấm áp đến nổi khiến cậu chẳng có cảm giác bàn tay anh đang mò mẫm kéo quần cậu xuống. Đến lúc cậu chợt hoàn hồn lại thì Trạch Trực Cảnh đã thô bạo túm lấy háng cậu và thô bạo đưa ngón tay vào nơ mền mại giữa hai chân khiến cậu đau điếng người hét lên ‘‘Aaaa ư’’
Cậu nắm chặt vai anh vì đau, cậu cũng chẳng ý thức được bản thân dùng lực manh bấu víu, móng tay khiến làn da ấy chóc đi những lớp da mỏng hiện ra vệt đỏ tươi.
''Buông ra, buông ra đi …buông ra - Trực Cảnh làm ơn, tôi đau hức …buông ra đi mà hức ‘’
Dực Dụ có nghĩ cũng chưa từng nghĩ Trạch Trực Cảnh dám làm thế với mình, từ lúc xác định yêu đương đến giờ anh chỉ nắm tay, ôm, đôi lúc cậu biết anh định muốn hôn mình nhưng anh sẽ dừng lại và dời đi chỗ khác.
Trạch Trực Cảnh chưa bao giờ vì cái mác người yêu mà lợi dụng sờ soạng cậu cả, đôi khi ngủ cùng anh sẽ vuốt ve bụng cậu đến lúc buồn ngủ mới thôi.
Tiếng nấc nghẹn của cậu liên tục vang lên, Trạch Trực Cảnh liên đưa đẩy lực ngóc tay ra vào,mạnh bạo không thương tiếc, không nâng niu nhẹ nhàng với cậu như thường ngày nữa.
Khiến cậu có chút lạ lẫm dâng trào cảm giác sợ hãi khóc thành tiếng chịu thua xuống nước cầu xin, bình thường cậu hay thấy mấy nữ sinh nũng nịu với người yêu nếu muốn mua gì đó.
Trạch Trực Cảnh có giống mấy nam sinh đó không? sẽ làm theo lời người yêu khi người yêu làm nũng…
Dực Dụ nhẹ giọng, cậu nhìn Trạch Trực Cảnh mơ hồ mà cất giọng ‘‘Anh ~ Trực Cảnh à, bỏ tay ra đi được không? em xin anh đó…’’
Quả thật động tác tay của Trạch Trực Cảnh thật sự dừng lại, anh rút tay ra hôn lên mắt bên trái của cậu.
‘’…’’
May thật, thế mà thật sự đã dừng lại. Mấy tên này đều giống nhau nhỉ? đều thích mấy thứ dẹo chảy nước thế à?
Còn chưa kịp để cậu suy nghĩ thêm về cảnh thoát nạn, anh liền nâng hai chân cậu lên, giây sau liền đưa thứ đang dựng đứng của mình cho vào l* nhỏ của Dực Dụ được anh nới lỏng vừa rồi.
‘’ Ư …aaaa?! Trạch Trực Cảnh tên khốn nạn, cậu …ư -ư đang hành động giống như cưỡng giang người khác đó biết không? ha ~ aa aa’’
‘‘Chó đẻ!! bỏ ra …bỏ ra, Trực Cảnh hức …đau, tôi đau’’
‘‘Trực Cảnh a~ tôi-tôi đau, cậu không thương tôi à? cậu không thương tôi! hức …aa a’’
‘’ Anh à…’’
Trạch Trực Cảnh nheo mắt, vuốt ve gương mặt đầy nước mắt của bạn nhỏ khàn giọng an ủi ''Chịu một chút, tí nữa sẽ không đau đâu ‘’
Dực Dụ ‘’…’’
- ---------------
May mà đang thời nghỉ hè, Trạch Trực Cảnh nhìn mấy vết đỏ đậm chi chít cả người Dực Dụ liền cảm tạ ông trời, nếu mà thời gian đang đi học chắc chắn không giấu được mấy vết này mất.
Mới bảy giờ sáng, Dực Dụ ngủ ngoan ngoãn thở đều trên giường trong vòng tay anh.
Giờ nghĩ lại thì còn may mắn một vấn đề nữa, nếu Dực Dụ là con gái chắc chắn ông đây đi tù rồi …cậu ấy là con trai, không có thai được, hôm qua không dùng biện pháp an toàn gì hết.
Anh vừa sờ tai cậu chạm đến chiếc khuyên tai kia, giây sau Dực Dụ liền tỉnh dậy mở to mắt nhìn anh’’…’’
‘‘Aaaaa!!’’
Tiếng la thảm thương của Trạch Trực Cảnh phát ra, vừa rồi cậu đạp anh một phát xuống giường rồi đi mất vào nhà tắm đóng sầm cửa lại còn để cho anh một câu.
''Tên chó ch.ế.t ‘’
''Dực Dụ à~ ay daaa cậu đối xử với người yêu của mình như thế hả? ‘’
Nghe xong, giọng Dực Dụ từ trong phòng tắm phát ra.
''Người yêu? cậu không thương tôi ‘’
Trạch Trực Cảnh im lặng, để ý mới thấy từ hôm qua đến giờ cậu bạn nhỏ toàn nói câu này mãi, giống như đang làm nũng vậy.
‘‘Thương mà’’