Chương 10: Vượt Quá Nhận Biết
Bạch Băng vào lớp thu hút bao ánh mắt tò mò. Họ ai ai cũng xôn xao khi Vũ Nhiên, Ngạn Nhi và cô đi cùng nhau. Dù sao cũng là nam thần, hoa khôi học bá của trường lại còn quen với mỹ nữ lớp mình, ai mà không nổi lòng hóng chuyện.
Chưa bàn tán được gì thì thTa y Cố Vân đi vào, giọng nói có phần nghiêm túc hòa một chút vui mừng
" Chiều nay trường ta sẽ có một đoàn phim tới dùng bối cảnh. Nhà trường tạo cơ hội để các em học sinh có thể đến xem và cũng sẽ định hướng cho các em nếu bạn nào muốn. "
Thầy Cố Lâm vừa dứt lời, trong lớp lập tức vang lên tiếng hú hét cùng tràng pháo tay như sấm.
" Được rồi, vào học "
___________
Đợi khi kết thúc buổi học, lần này là Bạch Băng chủ động đến tìm Ngạn Nhi. Cô khoác chiếc balo trắng, dáng người thẳng mang lại cho người ta một cảm giác kiêu ngạo từ trong xương tủy khó lòng phá bỏ. Làn gió lướt qua khiến mái tóc đen tuyền bay nhè nhẹ cùng thêm ánh nắng chiếu qua, cả người cô như phát sáng khiến cho mọi ánh mắt của lớp 11/1 đều dồn về, không ngoại từ Vũ Nhiên.
Ngạn Nhi đi ra, cô mỉm cười nhẹ làm dung mạo bớt đi khí chất lạnh lùng.
" Bạch Băng "
Nghe tiếng gọi, Bạch Băng quay người, thấy nụ cười ấy cô cũng cong môi đáp lại, luồng hào quang phát ra từ hai người thật khiến người ta mê đắm.
Vũ Nhiên lúc này cũng đi từ trong lớp ra, anh cùng với Trương Hứa Văn ngày hôm qua tiến đến trước mặt cô.
Cô và anh khi gặp nhau đều sẽ có những sự khách sáo với đối phương. Hai người cùng nhẹ gật đầu chào hỏi, toát lên một sự phong nhã khó nói.
Trương Hứa Văn thấy không khí im lặng đến nỗi gượng gạo nên lại đành lên tiếng
" Chiều nay có đoàn phim tới trường ta đó, các cậu có muốn đi không? "
" Đoàn phim? "
Ngạn Nhi nhíu mày hỏi ngược lại Trương Hứa Văn
" Cậu không nghe sao? Sáng nay thầy Trần vừa nói. Hoa khôi, cậu đỉnh thật đấy, đến lời nói của Trần Lập nổi danh mà cũng không nghe "
Trương Hứa Văn đã nói là sẽ nói liên hồi làm người ta phát phiền, hơn nữa còn không nói trọng điểm.
Chủ nhiên 11/1 - Trần Lập, nổi danh nghiêm khắc mà học sinh nào cũng muốn né, thầy dạy Ngữ Văn, thật là một tổ hợp khiến người người kinh hãi.
Đột nhiên nghe đến đây, trong đầu Bạch Băng lại có một câu hỏi, chần chừ một lúc cuối cùng vẫn nói ra
" Ngạn Nhi, cô thi văn được bao nhiêu điểm, còn cả.... Vũ... Nhiên? "
Cô rất muốn biết, Ngũ Giới từ trước đến giờ hai chữ phong nhã luôn nổi danh, văn chương là một thứ không thể thiếu. Vậy một người Quỷ Vương, một người Tiên Quân sẽ có điểm thi Ngữ Văn ra sao! Nhưng bất giác, thuận miệng gọi Tiên Quân quen rồi, giờ có người ở đây khó nói, đành phải gọi tên thật, nhưng lời ra đến miệng rồi còn khó thốt hơn cả câu hỏi
Biết cô chưa quen, Vũ Nhiên chợt mỉm cười nhẹ, vẻ mặt có chút đắc ý mà nói
" Không cao, 140 "
Ngạn Nhi cũng không chịu thiệt, cô nhìn Vũ Nhiên, mặt có chút nâng lên, ánh mắt đầy phán xét
" Ta cũng không cao, 142 "
Bạch Băng nhìn hai con người phân cao thấp mà bật cười thành tiếng còn Trương Hứa Văn thì như không thể tin vào tai mình, cố bám lấy cọng rơm cứu mạng là cô
" Vậy Bạch Băng, cậu bao nhiêu "
" 145 "
Câu trả lời của Bạch Băng làm Trương Hứa Văn như sụp đổ, thế giới của những học bá là đây sao? Cậu nhớ là Bạch Băng học 11/9 mà, cậu học 11/1 còn xứng sao? Đợt kiểm tra vừa rồi Ngữ Văn của cậu được 113 điểm, số điểm đó trong mắt người khác đã là khá cao rồi. Cùng là con người sao lại khác biệt như vậy!
Cùng lúc này trong văn phòng, có năm thầy cô giáo đang tụ họp cùng thảo luận. Để trên bàn là ba bài thi Ngữ Văn của Bạch Băng, Vũ Nhiên và Ngạn Nhi
Trong năm người đó có Trần Lập, người đàn ông tương đối khó tính. Thầy xem đi xem lại ba bài thi rồi nói
" Các thầy cô xem, ba em học sinh này đối với đề văn có những suy nghĩ vô cùng khác lạ, lối văn còn là theo lối cổ đại. Thật không muốn thừa nhận, nhưng người làm thầy giáo như tôi còn không thể hiểu hết "
" Thầy Trần, tôi cũng dạy văn bao nhiêu năm, với cách hành văn này thật sự làm khó chúng ta quá. Nó vượt quá những thứ chúng ta hiểu rồi "
Mọi người cùng nhìn bài kiểm tra mà thở dài. Đến họ cũng không chấm nổi nên không thể cho điểm tối đa. Chỉ có thể xem cách hành văn hơn thua để cho điểm.
Lúc này, thầy Cố Vân từ ngoài đi vào, trên tay cầm bảng điểm của Bạch Băng mà thở dài không thôi. Thấy vậy một nữ giáo viên lên tiếng hỏi
" Thầy Cố sao lại thở dài thế? Chúng tôi đang xem bài kiểm tra Ngữ Văn của một học sinh lớp thầy đây, cách hành văn thật sự rất xuất sắc "
Cố Vân nhìn lên, thầy có chút nghi ngờ rồi lại nhìn xuống bảng điểm đang cầm trên tay
" Người cô nói có phải tên Bạch Băng không? "
" Đúng vậy, đột nhiên chuyển tới một học sinh thiên tài. Nhưng tôi nhớ thi thử vào điểm của em ấy.... "
Thầy Cố liền đưa bảng điểm cho mọi người cùng xem. Tất cả các môn tự nhiên lẫn xã hội đều là điểm tuyệt đối ngoài trừ ngữ văn và anh văn.
Điều này làm ai ai cũng xôn xao, hơn nữa lạ ở chỗ, điểm anh văn của Bạch Băng lại chỉ có 28!! Dù anh văn thấp là vậy nhưng số điểm này cũng đã ngang bằng với hai học sinh đứng đầu 11/1 rồi!
Chưa bàn tán được gì thì thTa y Cố Vân đi vào, giọng nói có phần nghiêm túc hòa một chút vui mừng
" Chiều nay trường ta sẽ có một đoàn phim tới dùng bối cảnh. Nhà trường tạo cơ hội để các em học sinh có thể đến xem và cũng sẽ định hướng cho các em nếu bạn nào muốn. "
Thầy Cố Lâm vừa dứt lời, trong lớp lập tức vang lên tiếng hú hét cùng tràng pháo tay như sấm.
" Được rồi, vào học "
___________
Đợi khi kết thúc buổi học, lần này là Bạch Băng chủ động đến tìm Ngạn Nhi. Cô khoác chiếc balo trắng, dáng người thẳng mang lại cho người ta một cảm giác kiêu ngạo từ trong xương tủy khó lòng phá bỏ. Làn gió lướt qua khiến mái tóc đen tuyền bay nhè nhẹ cùng thêm ánh nắng chiếu qua, cả người cô như phát sáng khiến cho mọi ánh mắt của lớp 11/1 đều dồn về, không ngoại từ Vũ Nhiên.
Ngạn Nhi đi ra, cô mỉm cười nhẹ làm dung mạo bớt đi khí chất lạnh lùng.
" Bạch Băng "
Nghe tiếng gọi, Bạch Băng quay người, thấy nụ cười ấy cô cũng cong môi đáp lại, luồng hào quang phát ra từ hai người thật khiến người ta mê đắm.
Vũ Nhiên lúc này cũng đi từ trong lớp ra, anh cùng với Trương Hứa Văn ngày hôm qua tiến đến trước mặt cô.
Cô và anh khi gặp nhau đều sẽ có những sự khách sáo với đối phương. Hai người cùng nhẹ gật đầu chào hỏi, toát lên một sự phong nhã khó nói.
Trương Hứa Văn thấy không khí im lặng đến nỗi gượng gạo nên lại đành lên tiếng
" Chiều nay có đoàn phim tới trường ta đó, các cậu có muốn đi không? "
" Đoàn phim? "
Ngạn Nhi nhíu mày hỏi ngược lại Trương Hứa Văn
" Cậu không nghe sao? Sáng nay thầy Trần vừa nói. Hoa khôi, cậu đỉnh thật đấy, đến lời nói của Trần Lập nổi danh mà cũng không nghe "
Trương Hứa Văn đã nói là sẽ nói liên hồi làm người ta phát phiền, hơn nữa còn không nói trọng điểm.
Chủ nhiên 11/1 - Trần Lập, nổi danh nghiêm khắc mà học sinh nào cũng muốn né, thầy dạy Ngữ Văn, thật là một tổ hợp khiến người người kinh hãi.
Đột nhiên nghe đến đây, trong đầu Bạch Băng lại có một câu hỏi, chần chừ một lúc cuối cùng vẫn nói ra
" Ngạn Nhi, cô thi văn được bao nhiêu điểm, còn cả.... Vũ... Nhiên? "
Cô rất muốn biết, Ngũ Giới từ trước đến giờ hai chữ phong nhã luôn nổi danh, văn chương là một thứ không thể thiếu. Vậy một người Quỷ Vương, một người Tiên Quân sẽ có điểm thi Ngữ Văn ra sao! Nhưng bất giác, thuận miệng gọi Tiên Quân quen rồi, giờ có người ở đây khó nói, đành phải gọi tên thật, nhưng lời ra đến miệng rồi còn khó thốt hơn cả câu hỏi
Biết cô chưa quen, Vũ Nhiên chợt mỉm cười nhẹ, vẻ mặt có chút đắc ý mà nói
" Không cao, 140 "
Ngạn Nhi cũng không chịu thiệt, cô nhìn Vũ Nhiên, mặt có chút nâng lên, ánh mắt đầy phán xét
" Ta cũng không cao, 142 "
Bạch Băng nhìn hai con người phân cao thấp mà bật cười thành tiếng còn Trương Hứa Văn thì như không thể tin vào tai mình, cố bám lấy cọng rơm cứu mạng là cô
" Vậy Bạch Băng, cậu bao nhiêu "
" 145 "
Câu trả lời của Bạch Băng làm Trương Hứa Văn như sụp đổ, thế giới của những học bá là đây sao? Cậu nhớ là Bạch Băng học 11/9 mà, cậu học 11/1 còn xứng sao? Đợt kiểm tra vừa rồi Ngữ Văn của cậu được 113 điểm, số điểm đó trong mắt người khác đã là khá cao rồi. Cùng là con người sao lại khác biệt như vậy!
Cùng lúc này trong văn phòng, có năm thầy cô giáo đang tụ họp cùng thảo luận. Để trên bàn là ba bài thi Ngữ Văn của Bạch Băng, Vũ Nhiên và Ngạn Nhi
Trong năm người đó có Trần Lập, người đàn ông tương đối khó tính. Thầy xem đi xem lại ba bài thi rồi nói
" Các thầy cô xem, ba em học sinh này đối với đề văn có những suy nghĩ vô cùng khác lạ, lối văn còn là theo lối cổ đại. Thật không muốn thừa nhận, nhưng người làm thầy giáo như tôi còn không thể hiểu hết "
" Thầy Trần, tôi cũng dạy văn bao nhiêu năm, với cách hành văn này thật sự làm khó chúng ta quá. Nó vượt quá những thứ chúng ta hiểu rồi "
Mọi người cùng nhìn bài kiểm tra mà thở dài. Đến họ cũng không chấm nổi nên không thể cho điểm tối đa. Chỉ có thể xem cách hành văn hơn thua để cho điểm.
Lúc này, thầy Cố Vân từ ngoài đi vào, trên tay cầm bảng điểm của Bạch Băng mà thở dài không thôi. Thấy vậy một nữ giáo viên lên tiếng hỏi
" Thầy Cố sao lại thở dài thế? Chúng tôi đang xem bài kiểm tra Ngữ Văn của một học sinh lớp thầy đây, cách hành văn thật sự rất xuất sắc "
Cố Vân nhìn lên, thầy có chút nghi ngờ rồi lại nhìn xuống bảng điểm đang cầm trên tay
" Người cô nói có phải tên Bạch Băng không? "
" Đúng vậy, đột nhiên chuyển tới một học sinh thiên tài. Nhưng tôi nhớ thi thử vào điểm của em ấy.... "
Thầy Cố liền đưa bảng điểm cho mọi người cùng xem. Tất cả các môn tự nhiên lẫn xã hội đều là điểm tuyệt đối ngoài trừ ngữ văn và anh văn.
Điều này làm ai ai cũng xôn xao, hơn nữa lạ ở chỗ, điểm anh văn của Bạch Băng lại chỉ có 28!! Dù anh văn thấp là vậy nhưng số điểm này cũng đã ngang bằng với hai học sinh đứng đầu 11/1 rồi!