Chương 74
Một kiếm chấn động bầu trời bổ xuống, kiếm khí tung hoành hàng trăm dặm! Tất cả tu sĩ hoảng đến mức đột ngột nhảy lên, nhanh chóng lui lại, chỉ có Tông chủ Kiếm Tông Diệp Trăn không kịp tránh đi, chỉ có thể dựng thẳng trường kiếm, cứng rắn đón lấy đường kiếm của người mạnh nhất Vân Lai này! Kiếm ý của hai người va chạm vào nhau, bụi bặm tung bay, rung chuyển trời đất. Một lúc sau, mọi thứ lắng xuống, từ từ lộ ra bóng dáng Diệp Trăn, dưới ánh trăng, Diệp Trăn cầm kiếm đứng ở chỗ cũ, vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc đầu. Xung quanh chợt yên tĩnh, một lúc sau thì thấy máu thấm ra từ trên khuôn mặt Diệp Trăn, sau đó vang lên một tiếng “roẹt”, một người bị xẻ làm hai nửa, ngã ra hai bên rơi xuống đất. Cảnh tượng này làm mọi người kinh sợ, chủ một tông, tu sĩ Hóa Thần Kỳ, thế mà lại chết chỉ trong một kiếm sao?! Thấy cảnh tượng này, trong lòng mọi người có ý rút lui, Tần Vân Y thấy thế, lập tức hét to lên: “Phụ thân, hôm nay không giết, ngày sau càng không thể giết được đâu!” Hiện giờ chỉ là một mình Tạ Trường Tịch đã khó giải quyết như thế, nếu Hoa Hướng Vãn Độ Kiếp thành công, hôm nay không giết được, ngày sau càng chỉ có thể làm trâu làm ngựa, không chống lại được. Nghe lời của Tần Vân Y, Tần Phong Liệt lập tức đáp vọng lại, hét to một tiếng: “Kết trận!” Nghe thấy lời kêu gọi, Triệu Nam chợt nghiêm túc, liếc nhìn Triệu Thuận bên cạnh, hai người hiểu rõ ý của đối phương, cùng ba người Trưởng lão khác tản đi, Tần Phong Liệt, Tần Vân Y và năm người khác kết thành Kiếm trận bảy người, vây quanh Tạ Trường Tịch. Sắc mặt Tạ Trường Tịch không thay đổi, đưa tay từ từ sờ lên thân kiếm, chầm chậm nói: “Vấn Tâm Kiếm, chiêu thức thứ hai...” “Lên!” Trường kiếm của bảy người cùng bay nhanh về phía Tạ Trường Tịch, ánh mắt Tạ Trường Tịch khẽ rét lạnh, mũi bàn chân vừa nhón, nhảy về phía chỗ cao, quanh người vẽ ra một độ cong: “Thủy trạch vạn vật, tế vũ!” Kiếm quang lưu động, kiếm ý tản đi khắp nơi như cơn mưa rào... Cùng lúc đó, trên tháp Vân Phù, Thiên Kiếp đánh tan kết giới bằng pháp khí, cuối cùng cũng ầm ầm rơi xuống quanh người Hoa Hướng Vãn! Cơn đau nhói trong nháy mắt truyền đến khắp người Hoa Hướng Vãn, cùng với đó là từng tầng ảo cảnh tâm ma. Dưới Nguyên Anh, mỗi một lần Thiên Kiếp đều là tôi luyện thân thể, làm cho tu sĩ có được thân thể gần giống với “tiên”. Thiên Kiếp từ Nguyên Anh đến Hóa Thần, là để tăng cường khả năng chống đỡ của thần thức. Mà Thiên Kiếp từ Hóa Thần đến Độ Kiếp thì nằm ở chỗ Vấn Tâm. Đợi đến khi Độ Kiếp phi thăng, bên trong Thiên Kiếp sẽ Vấn Đạo. Kiếp Vấn Tâm, nằm ở chỗ phá bỏ chướng ngại trong lòng. Ban đầu là cơn đau nhói ập đến, định nhiễu loạn thần thức của nàng, thế nhưng đối với những đau đớn của cơ thể, nàng đã sớm quen chịu đựng, thậm chí không cần cả Thanh Tâm Quyết, nhắm mắt ngồi, tâm ngay thẳng, bình tĩnh, đau đớn dĩ nhiên không thể dao động tâm cảnh của nàng một chút nào. Chẳng bao lâu, nhập định tiến vào ảo cảnh, xung quanh hiện ra làn khí đen dày đặc, nàng đi bên trong ảo cảnh, nhấc bước đi về phía trước. Phía trước là rèm châu rủ xuống, các hạt châu khẽ lay động trong gió va vào nhau phát ra tiếng vang. Phía sau rèm châu, nữ tử khẽ vỗ tay, vui mừng nói: “A Vãn, đến đây, đến chỗ nương bên này.” Hoa Hướng Vãn đi đến phía sau rèm châu, nhìn thấy nụ cười không hề có chút che giấu vẻ vui mừng của Hoa Nhiễm Nhan, bên cạnh bà có một người nam tử, khuôn mặt đối phương và Hoa Hướng Vãn cực kỳ giống nhau, ông trông có chút yếu ớt, đang đắp chăn bông, ôn hòa nhìn mẫu tử hai người. Một đứa trẻ trông chưa được một tuổi nằm bò trên mặt đất, đang gọi ê a ê a, cố gắng bò qua phía Hoa Nhiễm Nhan. “Ô, nó có thể nghe hiểu ta nói chuyện.” Hoa Nhiễm Nhan quay đầu nhìn về phía nam tử bên cạnh, vui mừng khen ngợi hệt như một đứa trẻ: “Chàng xem nó thông minh biết bao.” Nam tử dịu dàng mỉm cười, chỉ nói: “Nó đã có thể nghe hiểu từ sớm rồi, lần nào nàng cũng nói vậy.” “Con ta, ta khen nhiều một chút không được sao?” Hoa Nhiễm Nhan quay đầu, lại tiếp tục trêu chọc đứa trẻ đang bò về phía bà. Hoa Hướng Vãn ở phía sau ảo cảnh bình tĩnh nhìn, quan sát nam tử ở trên giường. Đây là phụ thân của nàng, Lan Đình Tiên quân. Nghe nói ông và Hoa Nhiễm Nhan là thanh mai trúc mã, sư huynh sư muội cùng nhau lớn lên nhưng sau khi nàng chào đời, chưa đến bảy tuổi thì ông đã qua đời bởi vì vết thương cũ khó chữa. Từ đó về sau, mẫu thân nàng tự nhốt mình ở tháp Vân Phù, từ nhỏ nàng đã phải leo lên tháp cao mới có thể gặp mặt Hoa Nhiễm Nhan một lần. Rất lâu rồi nàng chưa nhìn thấy dáng vẻ phụ mẫu ân ái, lúc này yên lặng ngắm nhìn, cảm thấy trong lòng ngập tràn sự dịu dàng. Nhưng nàng biết rõ đây là ảo cảnh, nàng phải đi về phía trước, phải tự tay phá tan tất cả thứ này, nàng dừng chân một lúc rồi bình tĩnh rút kiếm. Rèm châu vang lên, cả gia đình trong phòng kinh ngạc nhìn qua, cũng chính ngay khoảnh khắc này, kiếm khí ầm ầm bay tới, cảnh tượng tốt đẹp vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất, hóa thành một mảnh hư vô. Hoa Hướng Vãn đi về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh. Trong ảo cảnh không thể dừng lại, dừng lại càng lâu thì tổn thương mà sấm sét gây ra trên người càng nhiều, nếu như vượt ra khỏi giới hạn chịu đựng của cơ thể thì sẽ bị tiêu diệt tan thành tro bụi. Trong lòng nàng biết rất rõ, làn khí đen xung quanh lại tan đi, nàng nghe thấy một tiếng gào thét: “A Vãn!” Ảo cảnh lần này chân thật hơn mấy phần, nàng quay người lại thì thấy Thẩm Dật Trần lo lắng chạy vào, y nắm lấy tay nàng, nôn nóng nói: “A Vãn! Dao Quang ở bên ngoài...” Lời còn chưa dứt, mũi kiếm của Hoa Hướng Vãn đã đâm vào trong cơ thể y, Thẩm Dật Trần sững sờ nhìn Hoa Hướng Vãn, vẻ mặt Hoa Hướng Vãn bình tĩnh: “Dật Trần, chúng ta sẽ gặp lại.” Nói xong, nàng rút kiếm ra, Thẩm Dật Trần không thể tin được mà nhìn nàng, trước mặt Hoa Hướng Vãn xuất hiện ngày càng nhiều người. Tiêu Văn Phong... Cầm Ngâm Vũ... Trình Vọng Tú... Nàng một mạch chém giết đi qua, không hề do dự chút nào, không dừng lại chút nào. Đợi đến cuối cùng, nàng vừa ngẩng đầu thì phát hiện chính mình đứng bên trong băng tuyết trắng xóa, gió rít qua, nàng mệt mỏi đứng bên bờ vực, xung quanh có tiếng Vực Linh la hét, có tiếng gió tuyết gào rít, Tạ Trường Tịch nửa quỳ ở trước mặt nàng, sau lưng chàng là mấy trăm đệ tử thuộc thế hệ Vấn Tâm Kiếm, chàng cầm kiếm, tay khẽ run rẩy. Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoa Hướng Vãn không nhịn được mà bật cười, nàng quay người nhìn biển Tà Ma quen thuộc đó, thờ ơ: “Ngay cả sư môn mà ta còn giết được, các ngươi cho rằng, ta sẽ luyến tiếc hắn sao?” “Không luyến tiếc.” Dường như là tiếng nói của rất nhiều người tụ lại thành một vọng trong ảo cảnh, đối phương cười sằng sặc: “Nhưng không luyến tiếc thì lại làm sao chứ? Chẳng phải ngươi sợ sao?” “Ta sợ cái gì?” Hoa Hướng Vãn nhìn làn khí đen bao quanh trước mặt mình, làn khí đen chỉ có một khuôn mặt và một cơ thể giống như rắn, khuôn mặt đó không ngừng thay đổi, đối phương vây quanh nàng, quan sát vẻ mặt nàng: “Ngươi sợ bị lựa chọn.” Nói xong, đối phương bắt đầu từ phần eo nàng, quấn lấy nàng đi lên, leo đến bên tai nàng: “Sợ rằng có hy vọng rồi lại thất vọng, sợ giẫm lên vết xe đổ, lại hiểu sai ý, giao sai tình cảm.” Làn khí đen rời khỏi nàng, đến xung quanh Tạ Trường Tịch, nó lượn vòng xung quanh Tạ Trường Tịch, giọng nói mang theo ý cười: “Ngươi biết hắn thích ngươi nhưng hắn vĩnh viễn không thể thích ngươi giống như những gì ngươi hy vọng thế đó. Rồi sẽ có một ngày hắn giống như quá khứ, lựa chọn vứt bỏ ngươi. Hắn thích ngươi, thích nha, năm đó cũng thích nhưng sau đó thì sao?” Khuôn mặt người bỗng chốc xuất hiện trước mặt nàng, mang theo ý cười lạnh lẽo: “Chẳng phải cũng trơ mắt nhìn ngươi nhảy xuống Tử Sinh Giới hay sao?” “Thích có tác dụng gì chứ? Nên giết thì vẫn phải giết, loại tà ma ngoại đạo như ngươi thế này, giết đi cũng là chuyện nên làm.” “Ngươi nói không sai.” Hoa Hướng Vãn lắng nghe, khẽ mỉm cười: “Loại tà ma ngoại đạo như ta thế này, giết đi, mới là chuyện mà Tạ Trường Tịch chàng nên làm.” Nghe thấy lời này, khuôn mặt người nghi ngờ nghiêng đầu: “Hả?” “Ngươi đã tính sai một chuyện.” Hoa Hướng Vãn nhìn người trước mặt, trong mắt hiện lên khá nhiều vẻ dịu dàng, nàng nhớ đến lúc ở bên trong ảo cảnh Tố Quang Kính, trước Hợp Hoan Cung, bóng dáng chàng thiếu niên Tạ Trường Tịch canh giữ ở phía trước không chịu rút lui nửa bước. “Quả thực ta đã từng sợ bị lựa chọn, cũng sợ có hy vọng rồi lại thất vọng nhưng chuyện này quá nhỏ nhặt, không đáng kể ở trong sinh mệnh của ta.” Hoa Hướng Vãn nói rồi, lui về phía sau: “Ta có chuyện quan trọng hơn, chàng từng lựa chọn ta, ta không có tiếc nuối. Cho nên, không cần chàng chọn, ta cũng không hề sợ hãi.” Bởi vì, chàng có yêu nàng hay không, kết cục đều đã định trước, mọi thứ không liên quan đến nàng. Nàng ung dung dang hai cánh tay ra, hệt như xưa, ngã về phía biển Tà Ma. Chỉ là không giống với lần trước, lần này nội tâm nàng luôn kiên định, bình tĩnh như một đầm lầy chết, giống như ung dung đi về phía kết cục mà bản thân đã sớm định trước. Trong phút chốc nàng có chút không phân rõ được, chuyện này rốt cuộc là ảo cảnh hay là hai trăm năm trước. Cũng chỉ trong phút chốc hốt hoảng này, nàng bỗng chợt nhìn thấy một bộ áo trắng vứt bỏ tất cả, xông về phía nàng từ trong Kiếm Trận, nhảy xuống phía nàng! Tà áo trắng rơi xuống như chim hạc, xung quanh máu tươi lan tràn, chàng duỗi tay về phía nàng, Hoa Hướng Vãn trừng to đôi mắt. Cũng chính ngay lúc này, xung quanh trời đất quay cuồng, mọi thứ đổ sập xuống. Làn khí đen cười sằng sặc: “Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy!” Hoa Hướng Vãn hoảng sợ nhấc kiếm, chém một kiếm về phía chàng thanh niên đuổi theo đến! Thế nhưng mũi kiếm chém qua Tạ Trường Tịch lại không có chút tác dụng nào, xung quanh đều là mảnh vỡ của Tạ Trường Tịch. Trên Thiên Kiếm Tông, phá tâm chuyển đạo. Trong linh thuyền, Tạ Trường Tịch đứng trước cửa phòng, nghe thấy tiếng nàng tắm gội ở trong phòng, trong tay đang vê một vòng Thanh Tâm Quyết, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quay người nhìn về phía ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, từ từ đặt xuống. Trên núi Thần Nữ, Tạ Trường Tịch chôn vùi bên trong tuyết trắng mờ mịt cảm ngộ, bên trong lĩnh vực, chàng chém Ôn Thiếu Thanh thành từng mảnh từng mảnh. Trong giấc ngủ say, chàng biến tất cả sự đố kị thành biển Tà Ma. Băng nguyên trong mơ, chàng và nàng dây dưa khăng khít... Nàng nhìn chàng bước từng bước một, từ núi cao tuyết trắng, rơi vào hồng trần nhân gian, nhìn chàng từ một Tiên tôn được người đời ngưỡng mộ, một mạch lăn lộn lạc vào chốn trần ai. Địa cung Vu Cổ Tông, dưới tượng Thần Hợp Hoan Âm Dương, kiếm và máu giao hòa, bọn họ liều mình quấn lấy nhau. Đêm mà nàng thả Vực Linh ra trồng Vực cho Minh Hoặc, chàng im lặng canh giữ. Cung yến Ma Cung, chàng nghe tất cả lời khiêu khích của Bích Huyết Thần Quân, cuối cùng cũng chỉ hỏi nàng một câu: “Năm đó, nàng thật sự từng thích Tạ Trường Tịch, đúng không?” Nàng sững sờ nhìn những cảnh tượng này, một mạch rơi xuống dưới, làn khí đen bật cười. “Ta không có lừa ngươi.” Nó một mạch rơi xuống theo nàng: “Những chuyện này đều là sự thật, hắn bỏ ra còn nhiều hơn những gì ngươi tưởng tượng nhưng ngươi lại không cho được hắn.” “Lúc bắt đầu thì ngươi đã biết chính mình phải chết, cho nên ngươi hướng về cái chết để mà sống lại, tất cả quá khứ và ảo cảnh đều không nhốt được ngươi. Ngươi không sợ chết, không sợ mất đi, không sợ bị lựa chọn, không sợ bị từ chối, những thứ này là sự dũng cảm phấn đấu của một mình ngươi nhưng Tạ Trường Tịch thì sao?” Khuôn mặt của làn khí đen sáp đến trước mặt nàng, biến thành khuôn mặt của Tạ Trường Tịch: “Tất cả mọi người đều có thể sống vì cái chết của ngươi. Nhưng ngươi chết rồi, Tạ Trường Tịch thì sao?” “Ngươi nhìn hắn xem...” Xung quanh hiện ra cảnh bên trong tháp Vân Phù, những lời Tạ Trường Tịch chất vấn Côn Hư Tử và Tô Lạc Minh. “Bất kể thành Thần thành Ma, chính đạo tà đạo, Hoa Hướng Vãn sống thật tốt chính là chuyện con mong muốn.” “Trường Tịch có thẹn với sư môn, hôm nay tự mình xin rời đi, sau này mọi hành vi của Tạ Trường Tịch ở Tây Cảnh không còn liên quan đến Thiên Kiếm Tông.” Nghe thấy lời này, Hoa Hướng Vãn trừng to đôi mắt. “Hắn đâu phải là phá tâm chuyển đạo?” Làn khí đen cười to sằng sặc, “Hắn là đọa đạo!” “Hắn vì ngươi mà hủy đi tiền đồ, vứt bỏ tông môn, nếu ngươi chết rồi, hắn thì sao?” “Nhưng nếu như ngươi không chết, hai trăm năm này...” Làn khí đen áp đến bên tai nàng, “ngươi, Tần Vân Thường, Tiết Tử Đan, Linh Bắc... mọi thứ mà các ngươi làm, chẳng phải đều đã uổng phí hết hay sao?” "Cho nên ngươi sợ nha,” Giọng nói của làn khí đen mang theo một chút thương hại, “ngươi không sợ bị vứt bỏ, không sợ bị lựa chọn, thứ ngươi sợ là...” “Được yêu.” Ngay khoảnh khắc lời này xuất hiện, sấm sét rền vang, trong nháy mắt, Hoa Hướng Vãn nhìn thấy Tạ Trường Tịch với đôi mắt đỏ tà áo trắng, tay cầm trường kiếm Vấn Tâm, cả đống thi thể dưới chân. Cả người chàng bị trói buộc bởi sát nghiệp, tu sĩ hai nơi Vân Lai Tây Cảnh vây quanh chàng, Thiên Đạo áp bức ở bên trên, kiếm của chàng cũng đã chém giết thành màu máu. Sau đó sấm sét ầm ầm đánh xuống, vô số người bay về phía trước, bên trong núi thi thể biển máu, mọi người hét thành tiếng: “Giết... Tạ Trường Tịch!” “Thiên Đạo bên trên, gi3t ch3t Tà Ma... Tạ Trường Tịch!” Thanh niên áo trắng nghe thấy lời này, vẻ mặt không thay đổi, chàng giơ kiếm lên trong sấm sét, khẽ nghiêng đầu, trong mắt mang theo một chút khó hiểu ngỡ ngàng, nói không thành câu. “Vãn Vãn, thích, Tạ Trường Tịch.” “Không...” Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoa Hướng Vãn không còn kiềm chế được nữa, bỗng chợt nhào lên, bay nhanh về phía trước, kinh ngạc hét lên: “Dừng tay! Tạ Trường Tịch! Dừng tay!” Nàng hoàn toàn không phân rõ hư thực thật giả, nàng cảm thấy mùi tanh của máu xung quanh chân thực như thế, người đứng cách đó không xa rõ ràng đang ở phía trước, nàng lao nhanh về phía trước, hét lên thành tiếng: “Tạ Trường Tịch, dừng lại!” Cũng chính ngay lúc này, trên tháp Vân Phù, lôi kiếp to ngang thân tháp ầm ầm đánh xuống. Tần Vân Y bị một kiếm của Tạ Trường Tịch đánh bay nằm trên đất, nhận ra lôi kiếp biến hóa, trong mắt rộ lên vẻ mừng rỡ, vui mừng nói: “Hoa Hướng Vãn không vượt qua được trận Thiên Kiếp này rồi!” Nghe thấy lời này, Tạ Trường Tịch quay người liếc nhìn tháp Vân Phù thì thấy Bạch Trúc Duyệt đã dẫn người xông qua đó. Lôi kiếp như thế này, rõ ràng là người độ kiếp không khống chế được tâm cảnh, lâm vào ảo cảnh mà ra. Cho dù là chàng... hay là bất kì tu sĩ nào trên đời cũng khó mà ngăn cản. Hai đầu mày chàng khẽ nhíu lại nhưng lại không hề rút lui nửa bước, nhấc kiếm bổ nhào về phía Tần Phong Liệt ở phía trước, cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy, một hồn thể trong suốt tách rời ra từ trên người chàng, ngay lúc tiếp xúc với ánh trăng, hồn thể hóa thành thực thể, cứ như là hai Tạ Trường Tịch. Một người xông về phía trước chặn lại mấy người Tần Phong Liệt, một người đi về chỗ cao, nghênh đón lôi kiếp ở trên trời. “Là phân thân Hóa Thần.” Triệu Nam lập tức nhận ra, hét to thành tiếng. Sau khi tu sĩ Hóa Thần, Nguyên Anh trong thức hải sẽ ngưng kết thành một phân thân có thể tách khỏi thân xác nhưng một khi phân thân thoát khỏi cơ thể thì tu vi của bản thể sẽ lập tức hạ thấp rất nhiều. Điều này cũng có nghĩa là, đây là cơ hội tốt nhất để tấn công Tạ Trường Tịch! Tần Phong Liệt không hề do dự, trường kiếm trong tay ngưng tụ linh lực, tàn nhẫn bổ về phía Tạ Trường Tịch. Tần Vân Y cũng bò dậy, vội vã đánh một kiếm về phía kết giới của Hợp Hoan Cung! Mà lúc này, phân thân của Tạ Trường Tịch cũng đã đến đỉnh tháp, một kiếm chém ngang xuống, chém lên trên lôi kiếp! Lôi kiếp bị người khác quấy rầy, lập tức trở nên mạnh hơn gấp đôi đánh xuống, Tạ Trường Tịch dẫn sấm sét đến quanh người, dùng cơ thể gánh lấy sự trừng phạt trời giáng này. Cơn đau nhói bào mòn trên phân thân, bản thể Tạ Trường Tịch cũng chịu ảnh hưởng, trường kiếm trên tay khẽ run rẩy, Tần Phong Liệt nhận ra sự yếu ớt của chàng, lập tức vui mừng: “Sao thế, đến bây giờ còn không ra chiêu thức cuối cùng?” Nói xong, trường kiếm mang theo linh lực dồi dào đánh xuống, Tạ Trường Tịch không dám cứng rắn đón lấy, mũi chân vừa nhón, lùi về phía sau, Trần Thuận thấy thế, liên thủ với Triệu Nam tập kích bất ngờ từ phía sau chàng! Sau người hợp thành Kiếm Trận bao vây chàng, kiếm quang vây quanh chàng không ngừng lại chút nào. Trường kiếm của Tần Phong Liệt mạnh mẽ khí thế, phi kiếm xung quanh khéo léo linh hoạt, động tĩnh kết hợp lẫn nhau, vây chết chàng ở giữa. Tạ Trường Tịch vừa né tránh sự bao vây của Kiếm Trận, vừa cứng rắn chống chọi sự tấn công mạnh mẽ của lôi kiếp. Tần Vân Y chém từng nhát từng nhát kiếm lên kết giới của Hợp Hoan Cung, ba vị trưởng lão Vân cô Mộng cô Ngọc cô liều mình duy trì kết giới. Trong lúc hai bên đối đầu, Tần Vân Y bật cười lớn: “Các ngươi cho rằng, chỉ dựa vào ba người phế vật Hóa Thần các ngươi thì có thể ngăn cản được ta sao?” Nói xong, Tần Vân Y đưa tay giơ kiếm, hét lớn thành tiếng: “Đệ tử giúp ta!” Lời vừa dứt, tất cả đệ tử của Minh Loan Cung tế kiếm lên, cùng với một kiếm tàn nhẫn của Tần Vân Y, đột ngột đập vào trên kết giới! Hai trăm năm nay, Minh Loan Cung chiếm giữ linh mạch tài nguyên, đệ tử trên dưới cả Cung đều cực kỳ xuất chúng, một kiếm tập hợp sức lực cả tông đánh xuống, kết giới Hợp Hoan Cung vỡ tan ngay lập tức. Hồ Miên mở to đôi mắt, không hiếu chiến nữa, nhanh chóng lui về phía sau đưa tay đánh ra trận pháp, định chắn trước mặt mọi người. Thế nhưng trận pháp của nàng ấy vừa mở ra, Tần Vân Y đã chém một kiếm xuống, hét lớn thành tiếng: “Đền mạng đây!” Một kiếm này chém lên trên trận pháp, trận pháp lập tức vỡ tan, Hồ Miên bị kiếm khí đánh bay, Tiết Tự Đan nhanh chóng tiến lên trước, đỡ lấy nàng ấy, vội nói: “Ngươi không sao chứ?” Hồ Miên chưa kịp nói chuyện thì đã thấy đệ tử Minh Loan Cung ùn ùn kéo đến. Sĩ khí của đệ tử Minh Loan Cung cực kỳ lớn, mũi kiếm của Tần Vân Y chỉ thẳng đến cửa thành, hét to thành tiếng: “Giết!” Nghe thấy lời này, đệ tử Minh Loan Cung hô to ba tiếng: “Giết! Giết! Giết!” Đám người ập đến như làn sóng, Linh Nam nhanh chóng nắm kiếm, cùng Linh Bắc dẫn theo đệ tử chắn trước cửa cung. Tạ Trường Tịch nghe thấy tiếng, một kiếm chém ngang xuống dưới, muốn phong tỏa con đường xông lên phía trước của mấy người đệ tử này. Tần Phong Liệt nhìn ra được ý đồ của chàng, cũng chém một kiếm xuống, đụng phải kiếm ý của Tạ Trường Tịch. Kiếm ý nổ tung trên chỗ cao, đệ tử bên dưới như hai làn sóng va vào nhau. Một kiếm của Tần Phong Liệt chém qua, sau đó kiếm thứ hai theo sát đến, trường kiếm chém xuống trước mặt Tạ Trường Tịch, lần này kiếm của ông ta đến cực kỳ nhanh, như thể là liều hết toàn bộ sức lực. “Không có chiêu thức cuối cùng, ngươi còn muốn thắng được ta sau khi phân thân xuất thể sao?!” Trường kiếm càng lúc càng nhanh, trong phút chốc hàng trăm chiêu ào ạt ập đến. Vẻ mặt Tạ Trường Tịch bình tĩnh, chàng bình tĩnh né tránh thanh kiếm sắc bén đánh úp bên cạnh, từng đường kiếm va chạm với kiếm của Tần Phong Liệt. “Ngươi cứ nhìn mà xem.” Tần Phong Liệt mỉm cười, trong mắt ngập tràn ý chí chiến đấu: “Năm đó Hợp Hoan Cung không giữ được, hiện giờ vẫn không giữ được giống thế!” Tạ Trường Tịch không nói chuyện, phân thân của chàng đang chống lại lôi kiếp, mong muốn một cơ hội sống sót cho Hoa Hướng Vãn. Mà bên trong ảo cảnh, Hoa Hướng Vãn đang rơi xuống bóng tối vô biên. Nàng đã không rõ chỗ này là chỗ nào, hoàn toàn mất phương hướng. Xung quanh là bóng tối vô tận, nàng một mạch rơi xuống phía dưới. Nàng không có can đảm bay lên trên, không có năng lực suy nghĩ phân tích, nàng hoàn toàn mất phương hướng ở bên trong ảo cảnh nhưng không biết tại sao, mãi vẫn chưa đi đến điểm cuối cùng. “A Vãn.” Có người khẽ gọi một tiếng, nàng mơ màng nhìn chỗ cao. Là ai? “Vãn Vãn.” Giọng nói của đối phương truyền đến một lần nữa, cứ như rất nhiều giọng nói trộn lẫn với nhau. Một cánh tay tựa như bạch ngọc điêu khắc đưa ra từ trong hư không, chầm chậm duỗi về phía nàng. “Hoa Hướng Vãn.” Người đó đang gọi nàng. Là ai? Là ai còn muốn giữ nàng lại? Nàng nghe giọng nói của người đó, mờ mịt duỗi tay, đầu ngón tay chạm vào nhau, tay của hai người. Hồn thể mang theo ánh sáng trắng từ từ hiện rõ trong bóng tối, búi tóc thắt dây lụa trắng và tà áo trắng phát ra ánh sáng lấp lánh trong bóng tối. “Vãn Vãn,” Giọng nói Tạ Trường Tịch truyền đến, Hoa Hướng Vãn sững sờ nhìn chàng, nghe chàng nói, “sống sót.” Hoa Hướng Vãn không nói nên lời, nàng nhìn vào ánh mắt vừa kiên định vừa bình tĩnh của chàng thanh niên, chàng dịu dàng lại rộng rãi, như biển sâu dưới ánh trăng, chiếm đoạt ý chí của nàng từng chút một. “Ta ở bên nàng.” Sống sót, ta ở bên nàng. Trong phút chốc, gió tuyết phá vỡ ảo cảnh, sự kỳ vọng của cha mẹ, sự che chở lẫn nhau của bằng hữu thân thiết, cuối cùng là bóng dáng của Tạ Trường Tịch, từng cái từng cái xuất hiện trước mặt nàng. Thiếu niên canh giữ ban đêm bên ngoài cửa, đi cùng suốt cả đoạn đường. Chàng mãi mãi đứng sau lưng nàng, quay người là chàng, đập vào mắt cũng là chàng. “Tạ Trường Tịch...” “Sống sót.” Giọng nói chàng trong trẻo rõ ràng: “Sống sót.” Lựa chọn cái chết là một loại can đảm, lựa chọn sự sống thì càng là một loại gan dạ. Nàng có thể ung dung đi tìm cái chết nhưng nếu như nàng sống sót... nàng có thể sống sót. Trời sinh ra nàng, cha mẹ nuôi dưỡng nàng, bằng hữu thân thiết bảo vệ nàng, không phải để cho nàng đến trên đời này đi tìm cái chết. Chàng ở bên nàng, nàng vì cái gì mà không thể dốc hết sức sống sót một lần? Nàng nhìn thấy hoa Hợp Hoan bay trong gió, nhìn thấy những người đã qua đời trong sư môn mình, nhìn thấy Thẩm Dật Trần, nhìn thấy trưởng bối, Linh Nam, Linh Bắc. Bọn họ liên tục tiến về phía trước, tươi cười nhìn nàng. Chỉ có một cách là chết thôi sao? Nàng vẫn còn sống, vẫn còn sống, cứ xem như cả đoạn đường ra sức tiến về phía trước, không từ bỏ bất kỳ hy vọng nào, người nào ngăn cản nàng thì nàng giết người đó, người nào chặn đường nàng thì nàng chém người đó. Kiếm của nàng đánh đâu thắng đó, đạo của nàng cực kỳ vững vàng. Nàng theo đuổi đạo của kẻ mạnh, không dùng cái chết để theo đuổi, mà là, sống sót, cố gắng sống sót. Lúc nàng đi một mình còn có thể đi tiếp được, hiện giờ có chàng ở bên, tại sao không thể đi tiếp được chứ? Nàng nắm chặt cánh tay của đối phương, dưới ánh mắt trong trẻo rõ ràng của đối phương, được kéo lên từng chút một từ bên trong vũng bùn. Nàng nhìn ảo ảnh trước mắt, nó biến hóa thành vô số khuôn mặt, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt của Tạ Trường Tịch. Chàng còn đang đợi nàng. Chàng muốn nàng sống. Nàng phải sống. Khi nàng xuất hiện suy nghĩ, trên tháp cao, lôi kiếp càng ngày càng lớn. Lôi kiếp cứ như hình phạt của Trời, trong khoảnh khắc trút xuống như thác nước, cuối cùng Tạ Trường Tịch cũng không chống đỡ nổi nữa, phân thân bỗng chợt nổ tan bên trong lôi kiếp, hóa thành tro bụi, mà lôi kiếp cuối cùng cũng đánh xuống trên người Hoa Hướng Vãn một lần nữa, Tạ Trường Tịch hộc ra một ngụm máu tươi, không hề do dự mà quay người về phía sau. Thế nhưng chuyện đến nước này thì sao Tần Phong Liệt có thể bỏ lỡ cơ hội được, sau khi hét to một tiếng “Vân Y!”, Tần Vân Y lập tức đem theo những tu sĩ Độ Kiếp khác chắn trước mặt Tạ Trường Tịch, mà Tần Phong Liệt đuổi theo sát lên, tàn nhẫn chém xuống! Tạ Trường Tịch quay người chặn trường kiếm của Tần Phong Liệt, linh lực khắp người bùng nổ, chống lại mấy người đánh lén sau lưng. “Vùng vẫy cái gì chứ? Ngươi không có chiêu kiếm cuối cùng đúng không? Lại bảo vệ được ai chứ?” Tần Phong Liệt nhìn Tạ Trường Tịch, cười lạnh lùng: “Dù sao đều là người sắp chết, nàng ta sắp chết, ngươi cũng phải chết.” “Nàng sẽ không chết.” Tạ Trường Tịch bình tĩnh nói. Chàng không thể để cho nàng chết. Hoa Hướng Vãn. Nàng phải sống sót. Phải sống thật tốt. Chàng từng nói, phải thay nàng canh giữ Hợp Hoan Cung, cùng nàng báo thù, chàng đánh mất nàng hai trăm năm, chàng phải cùng quãng đời còn lại để chữa khỏi vết thương hai trăm năm này. Chàng sẽ không để cho nàng bị người khác áp bức sỉ nhục, để cho nàng khom lưng khuỵu gối, để cho nàng đau khổ mất đi thứ yêu thích, để cho nàng bất lực không làm gì được. Tạ Trường Tịch nắm chặt Vấn Tâm Kiếm, màu đỏ đậm nơi đáy mắt tuôn trào. “Không có thức cuối của Vấn Tâm Kiếm, lại làm sao?” Kiếm của Tạ Trường Tịch và Tần Phong Liệt va chạm nặng nề, Tần Phong Liệt nhìn thấy màu đỏ dưới đáy mắt chàng, vẻ mặt hoảng sợ, lập tức thấy làn khí màu đen quanh người chàng dâng lên đột ngột, yêu ma quỷ quái cứ như bị nó kêu gọi, từ bốn phương tám hướng liên tục ập về phía chàng. Động tác này dọa sợ Ngọc cô bên dưới, bà ấy nhận ra Tạ Trường Tịch muốn làm cái gì, vội vàng lên tiếng: “Thanh Hoành, không được!” Lời vừa dứt, kiếm của Tần Vân Y chém ra một lỗ hổng, Hồ Miên bị va chạm bay ra, lăn lộn trên mặt đất. “Còn quan tâm người khác?” Tần Vân Y chê cười nói, đưa tay đánh thêm một kiếm vang dội nữa xuống nhóm đệ tử: “Quan tâm chính mình đi!” Kiếm quang của Tần Vân Y đánh về phía cửa thành, Hồ Miên trở người đứng dậy, liên thủ cùng ba vị Trưởng lão mở ra kết giới, ngay khoảnh khắc kết giới và kiếm quang của Tần Vân Y va chạm vào nhau, linh lực cường đại chấn động làm cho bốn người cùng lúc lui về phía sau, trước khi kết giới vỡ vụn ra, hàng trăm thanh phi kiếm bỗng chợt bay nhanh ra từ sau cửa Hợp Hoan Cung. Những thanh quang kiếm này kết thành Kiếm trận, chằng chịt tấn công về phía Tần Vân Y, mũi bàn chân Tần Vân Y nhón lên lui về phía sau, lập tức nghe thấy tiếng hét chấn động bầu trời vang lên. “Giết!” Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Tuế Văn, Trường Sinh dẫn theo đệ tử Thiên Kiếm Tông xông ra ngoài từ phía sau cửa cung. Đệ tử Thiên Kiếm Tông tuôn đến như làn sóng, một mạch vượt qua mấy người Ngọc cô, xông đến phía trước nhất. Hàng trăm đệ tử Kim Đan lao tới chiến trường, Tạ Trường Tịch nghe thấy tiếng người sau lưng, từ từ đưa kiếm lên. Trong nắng sớm, thanh niên áo trắng nhuốm máu, ánh mắt mang theo một vẻ kiên quyết trầm luân đến cùng. “Nếu trở thành Thần không thể bảo vệ nhau...” Bàn tay chàng vỗ thân kiếm, máu tươi từ trên thanh kiếm chảy xuống, đôi mắt cũng theo động tác của chàng, từ màu đỏ đậm dần dần hóa thành màu đỏ tươi, mặt đất rung động, tà khí từ xung quanh bay đến, rót vào bên trong trường kiếm. “Ta có thể, lập tức thành Ma!” Nói xong, tà khí liên tục rót vào bên trong Vấn Tâm Kiếm, Ma khí quấn quanh trên thân kiếm, mặt đất xung quanh rung động, chim chóc hoảng sợ bay đi. Dẫn tà khí, bỏ mặc tâm ma, chém một kiếm này xuống thì có thể thành Ma. Từ đây trầm luân địa ngục, mãi không quay đầu. Tần Phong Liệt thấy thế, không do dự hét lớn thành tiếng: “Vân Y giúp ta!” Nghe vậy, mấy người Tần Vân Y nhảy đến sau lưng Tần Phong Liệt, mọi người kết thành Kiếm trận, sức lực của tất cả đệ tử đều dồn vào trường kiếm của Tần Phong Liệt, Tần Phong Liệt giơ tay, kiếm đổ xuống như thiên hà, tàn nhẫn chém về phía Tạ Trường Tịch. Vẻ mặt Tạ Trường Tịch không thay đổi, giữa làn khí đen vây quanh, nhìn kiếm ý mãnh liệt đó ập đến trước mặt, chàng đang muốn chém xuống thì nghe thấy bên trong tháp Vân Phù vang lên “ầm” một tiếng thật lớn! Linh lực cường đại từ phía tháp Vân Phù chấn động bay ra ngoài, va chạm cùng kiếm ý của Tần Phong Liệt. Trong gió lớn, Tạ Trường Tịch khẽ sững sờ, lập tức cảm thấy có một đôi tay mềm mại đến từ sau lưng chàng. Tay nàng nắm trên tay chàng, hai người cùng nhau nắm lấy Vấn Tâm Kiếm, sấm sét dẫn đến thân kiếm, tà khí bị sấm sét xua đi. “Giết người, cần gì đến chiêu thức cuối cùng.” Giọng nói Hoa Hướng Vãn vang lên bên tai Tạ Trường Tịch, mười ngón tay hai người đan xen nhau, cùng nắm một thanh kiếm, sấm sét vào hết trên thân kiếm, trong nắng sớm, mạnh mẽ chém xuống phía Tần Phong Liệt. Tần Phong Liệt mở to đôi mắt, linh khí dâng lên đột ngột, hai vị Độ Kiếp Kỳ hợp sức đánh một kiếm, tuyệt đối không phải thứ kiếm ý bình thường so được. Linh khí quanh người ông ta va chạm với nhát kiếm này, nổ tung về phía hàng trăm dặm xung quanh! Ánh sáng trắng dâng lên, mọi người ở bên trong ánh sáng trắng, hoàn toàn không nhìn thấy cái gì, gió cuốn lên, uy áp tràn ra bốn phía, thế gian như đặt lại quy tắc, hóa thành một mảnh hư vô trong ánh sáng trắng. Mấy tu sĩ Độ Kiếp như Triệu Nam, Trần Thuận ngay lập tức nhận ra tình hình không đúng, trốn đi trong nháy mắt. Đợi đến lúc ánh sáng trắng biến mất, gió ngừng mây tạnh, ngoại trừ Tần Phong Liệt, tất cả tu sĩ Độ Kiếp của Minh Loan Cung đều đã trốn chạy không còn tăm hơi. Đôi mắt Tần Phong Liệt tức giận trừng lên, nắm kiếm đứng ở chỗ ban đầu. Mọi người sững sờ nhìn vị cao thủ đệ nhất Tây Cảnh ngày xưa đứng trong gió, một lúc sau, hai đầu gối ông ta mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, sau đó thì nặng nề ngã trên mặt đất, vang lên một tiếng thật khẽ. Kiếm rơi, người đi không một tiếng động. - -------------------