Chương 75
Nhìn Tần Phong Liệt ngã trên mặt đất, đệ tử Minh Loan Cung đều sững sờ. Một lúc sau, có người ngạc nhiên kêu lên, đệ tử Minh Loan Cung lập tức nhận ra thế cục thất bại đã định, trốn chạy khắp nơi. Hoa Hướng Vãn ngước mắt nói: “Chậm đã.” Nói rồi, một đạo kết giới im lặng hiện lên ở xung quanh, từng đệ tử va vào kết giới rồi phát hiện cùng đường bí lối. Hiện giờ tu sĩ cấp cao cơ bản đã trốn mất, mấy người đệ tử này hoảng hốt không biết phải làm sao, tất cả bọn họ nhấc kiếm đứng ở gần đó, cố gắng chống đỡ bản thân không sợ hãi, cắn răng nhìn Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch ở chỗ cao. “Hoa Thiếu chủ.” Chỉ có Tần Vân Thường, nàng ta một tay chống kiếm, cợt nhả đứng dậy, quan sát trạng thái của Hoa Hướng Vãn, cung kính nói: “Chúc mừng Hoa Thiếu chủ bước vào Độ Kiếp.” “Minh Loan Cung các người chúc mừng ta như thế sao?” Hoa Hướng Vãn mỉm cười, nhìn chằm chằm Tần Vân Thường: “Trong lúc ta Độ Kiếp, dùng sức mạnh cả một cung để sát hại đệ tu cung ta?” “Chuyện này Minh Loan Cung quả thực hổ thẹn nhưng bọn ta đều là con cờ của người khác,” Tần Vân Thường quay người nhìn đệ tử phía sau một vòng, “đến hay đi đều không phải do bọn ta lựa chọn, còn mong Hoa Thiếu chủ thương xót bọn ta không thể làm khác được, cho một con đường sống.” “Ta cho ngươi con đường sống,” Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm Tần Vân Thường, “dựa vào cái gì?” Nghe thấy lời này, Tần Vân Thường quay người nhìn chằm chằm đệ tử phía sau. Mấy người đệ tử này trông đều cực kỳ căng thẳng, bọn họ nhìn Tần Vân Thường, bên trong ánh mắt cũng mang theo chút van xin. Tần Vân Thường hiểu được ý của bọn họ, nàng quay người lại, ngước mắt nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, hay tay giơ kiếm đặt trước người, nói lớn: “Minh Loan Cung, đầu hàng!” Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều thở phào một hơi, đệ tử Minh Loan Cung lần lượt làm theo, hai tay cầm kiếm, quỳ trên mặt đất, khẽ cúi đầu. Dưới nắng sớm, cát vàng cuốn theo mùi tanh của máu bay qua, Hoa Hướng Vãn nhìn thi thể của đệ tử trên mặt đất, vẻ mặt nàng hơi nghiêm nghị, một lúc sau, khẽ nói: “Linh Nam, dẫn người áp giải đệ tử Minh Loan Cung vào địa lao, dọn dẹp chiến trường. Linh Bắc, đem những đệ tử bị thương về trong cung thu xếp, kiểm kê người bị thương. Tiết Tử Đan,” Hoa Hướng Vãn quay người nhìn về phía thanh niên đang ở bên cạnh xem xét vết thương cho đệ tử, Tiết Tử Đan ngẩng đầu thì thấy đối phương hất cằm về phía bên trong cung, “đi theo ta.” Nói rồi, Hoa Hướng Vãn quay người nhìn về phía Tạ Trường Tịch bên cạnh, vẻ mặt chàng có chút nhợt nhạt, Hoa Hướng Vãn do dự một lúc, duỗi tay giúp chàng thu kiếm về trong vỏ, cúi đầu kéo tay chàng, khẽ nói: “Chúng ta quay về trước.” “Ừm.” Tạ Trường Tịch đáp lời, để nàng kéo tay vào trong Hợp Hoan Cung, đi vào quảng trường, đập vào mắt là cờ chiêu hồn bay phần phật trong gió. Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn những lá cờ chiêu hồn này, trong quá khứ thì mỗi một lần nàng nhìn thấy đều rất bình tĩnh, bởi vì nàng biết con đường phía trước mà những lá cờ chiêu hồn này chỉ dẫn, thế nhưng lần này, nắm lấy tay người bên cạnh, lần đầu tiên nàng lại có phần mờ mịt, trong sự mờ mịt này lại có thêm vài phần tràn đầy sức sống, làm cho nàng có chút mong đợi với tương lai chưa biết đến này. Nàng dẫn Tạ Trường Tịch đi đến hậu viện, Tiết Tử Đan cũng đi theo qua đó, đưa tay lấy áo bào màu đen trên đầu xuống, nói: “Gọi ta đến làm gì? Hiện giờ nhiều việc như thế...” “Xem cho chàng ấy.” Hoa Hướng Vãn trực tiếp chỉ về phía Tạ Trường Tịch bên cạnh, Tiết Tử Đan lập tức trừng to đôi mắt: “Nàng gọi ta qua đây, chỉ để xem tình hình cho hắn?!” Nói xong, không đợi Hoa Hướng Vãn trả lời thì y đã trực tiếp xoay người: “Ta không xem.” “Tiết Tử Đan.” Giọng nói Hoa Hướng Vãn mang theo chút cảnh cáo, “Xem hay không?” Bước chân Tiết Tử Đan chợt chững lại, sau khi chần chừ một lúc, y hít một hơi thật sâu, quay người lại, lắc đầu ảo não, vẻ mặt đầy đau khổ: “Hoa Hướng Vãn à Hoa Hướng Vãn, nàng thế này là đang đày đọa ta đó.” Nói rồi, y quay trở lại phòng, ngồi đối diện Tạ Trường Tịch, không kiên nhẫn nói: “Duỗi tay ra đây.” Tạ Trường Tịch không cử động, Tiết Tử Đan ngạc nhiên nghi ngờ quay đầu lại: “Ngươi bị sấm sét đánh cho điếc rồi à?” “Không cần ngươi xem.” Tạ Trường Tịch nói, Tiết Tử Đan lập tức vui mừng, y nhanh chóng đứng dậy, chỉ là vừa mới đứng dậy thì lại bị Hoa Hướng Vãn nhấn xuống, kiếm của Hoa Hướng Vãn đặt trên cổ y, ngẩng đầu nhìn Tạ Trường Tịch, khẽ mỉm cười: “Tạ Trường Tịch?” Tạ Trường Tịch không nói chuyện, một lúc sau, dưới sự “hòa giải” không tiếng động của Hoa Hướng Vãn, chàng không tình nguyện mà duỗi tay ra. Tiết Tử Đan vừa bắt mạch cho chàng đã lập tức đưa ra nhận định: “Yếu thận.” “Lang băm, đổi người.” “Huynh xem cho đàng hoàng.” Hoa Hướng Vãn đánh lên đầu Tiết Tử Đan một cái, “Bớt nói hươu nói vượn với ta.” Tiết Tử Đan bị đánh một cái, cuối cùng cũng thành thật mấy phần, nhíu chặt hai đầu chân mày bắt mạch cho Tạ Trường Tịch một lúc, lại dùng Linh tức dò xét tình hình của chàng một lúc, sau khi xác nhận mấy lần, vẻ mặt cuối cùng cũng nghiêm túc lên, nhíu chân mày: “Ngươi... những thứ khác thì đều là vết thương nhỏ, tĩnh dưỡng một chút là được nhưng phân thân bị thương nghiêm trọng, cảnh giới giảm mạnh, sợ là phải tu luyện lại một khoảng thời gian dài.” Tu sĩ đến Hóa Thần Kỳ thì có thể tu luyện ra nguyên thần có thể tách rời khỏi cơ thể, được gọi là “phân thân”, phân thân thường là hồn thể, dưới công pháp đặc biệt thì cũng có thể trở thành thực thể. Điểm này không cần Tiết Tử Đan nhắc nhở, Tạ Trường Tịch hiểu biết rõ ràng hơn y, gật đầu nói: “Ta biết.” “Sao phân thân chàng bị thương nặng như vậy?” Hoa Hướng Vãn ở bên cạnh lắng nghe, có chút khó hiểu: “Tần Phong Liệt mạnh như thế sao?” “Không phải.” Tạ Trường Tịch lắc đầu, cũng không nói ra nguyên nhân, chỉ phủ nhận: “Ông ta không làm phân thân ta bị thương được.” “Thế...” “Hắn ngăn Thiên Kiếp thay nàng.” Tiết Tử Đan thấy Tạ Trường Tịch không nói, vừa nhấc bút viết phương thuốc, vừa châm biếm nói, “Thứ đồ Thiên Kiếp này, ai dám ngăn cản Thiên Đạo chính là sự trừng phạt gấp bội. Hắn sợ nàng bị đánh chết, dùng phân thân ngăn cản thay nàng, phần tình cảm này đúng thật là làm ta cảm động.” Nói xong, Tiết Tử Đan ném ra một phương thuốc, đưa cho Hoa Hướng Vãn: “Thứ đồ phân thân này ta không có cách trị, bản thân cố gắng tu luyện đi, cơ thể không sao, cố gắng tĩnh dưỡng, ta đi trước đây, bên ngoài còn nhiều người lắm.” “Ta đi cùng huynh.” Hoa Hướng Vãn thấy Tiết Tử Đan muốn đi thì lập tức đứng dậy, nàng quay người nhìn Tạ Trường Tịch một cái: “Nếu chàng đã không có chuyện gì lớn, vậy nghỉ ngơi trước đi, ta xử lý xong việc sẽ quay lại.” Nói xong, Hoa Hướng Vãn cùng Tiết Tử Đan đi ra ngoài. Tạ Trường Tịch ngước mắt nhìn về phía hai người, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn dời ánh mắt đến ấm trà bên cạnh, lật mở ly trà, rót cho mình một ly trà lạnh. Hoa Hướng Vãn tiễn Tiết Tử Đan đến hành lang, Tiết Tử Đan quay người nhìn nàng, biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ mà đi theo qua đây, trực tiếp nói: “Nói đi, muốn hỏi chuyện gì?” “Lúc nãy khi ta Độ Kiếp đã xảy ra chuyện gì?” Hoa Hướng Vãn khẽ nhíu mày: “Ta Độ Kiếp xong thì cảm thấy ma khí liên tục xuất hiện, ra ngoài thì nhìn thấy Tạ Trường Tịch...” “Hắn xém chút đã nhập ma.” Tiết Tử Đan bình tĩnh nói, đưa ra kết luận, “Nếu không phải nàng đuổi ra ngăn lại một kiếm đó của hắn, hôm nay hắn đã lập tức thành ma rồi.” Nói xong, Tiết Tử Đan dựa trên cây cột dài của hành lang, khẽ cười thành tiếng: “Ta đã nói trước mà, hắn không phải người tốt gì cả. Chỉ xem thanh kiếm này nàng có dùng hay không thôi.” Hoa Hướng Vãn không nói gì, nàng nghe mấy lời của Tiết Tử Đan, hòa hoãn một lúc sau đó khẽ nói: “Tiết Tử Đan, nếu ta muốn sống sót, có cách hay không?” Nghe thấy lời này, động tác của Tiết Tử Đan chợt dừng lại. Y sững sờ ngẩng đầu, dường như có chút không rõ ý của Hoa Hướng Vãn: “Nàng có ý gì?” “Chuyện phải làm thì ta sẽ làm, chuyện hứa với các người ta cũng sẽ làm được,” Hoa Hướng Vãn quay người nhìn về phía đình viện, ánh mắt bình tĩnh, “nhưng ta muốn tranh giành.” Nói rồi, nàng nhìn về phía Tiết Tử Đan, ánh mắt mang theo mấy phần van xin: “Ta muốn sống.” Tiết Tử Đan nhìn Hoa Hướng Vãn, y há miệng, muốn nói chút gì đó nhưng chần chừ cả buổi lại chẳng nói ra được một câu nào. Rất lâu sau, y có chút hoảng hốt dời ánh mắt: “Ta... ta không biết có thể làm được hay không.” “Thế thì xin nhờ huynh.” Hoa Hướng Vãn mỉm cười: “Kế hoạch như cũ nhưng lần này, xin huynh cho ta một cơ hội sống sót.” Nghe lời này của Hoa Hướng Vãn, Tiết Tử Đan hơi khó chịu, y cố gắng mỉm cười, chỉ nói: “Lúc đầu ta hỏi nàng có phải quyết tâm như thế hay không, nàng nhất định cố chấp với ta... đã đi đến hiện giờ, nàng xin ta thì lại có tác dụng gì?” “Tử Đan...” “Được rồi, ta biết.” Tiết Tử Đan ngắt lời nàng, y hít một hơi thật sâu, qua loa nói: “Nếu có biện pháp thì ta sẽ không để cho nàng chết.” “Đa tạ.” Hoa Hướng Vãn yên tâm, nàng gật đầu: “Mấy người khác trong cung vẫn cần huynh, ta đi làm việc trước.” “Được.” Tiết Tử Đan lòng dạ rối bời, tùy tiện đáp lời. Hoa Hướng Vãn xoay người đi, Tiết Tử Đan ngước mắt nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được lên tiếng: “A Vãn.” Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn y, Tiết Tử Đan nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn, do dự một lúc lâu, chỉ hỏi: “Là bởi vì Tạ Trường Tịch sao?” Hoa Hướng Vãn suy nghĩ, nói: “Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy, so với cái chết thì sống sót mới là sự can đảm lớn hơn. Trước đây ta không có, hiện giờ, ta muốn thử xem.” Tiết Tử Đan không nói chuyện, Hoa Hướng Vãn thấy y mãi không nói gì, ngước mắt nhìn y: “Sao thế?” Tiết Tử Đan trầm tư, cụp mắt nói: “Chỉ là cảm thấy có chút không cam lòng, hai trăm năm trước không so được, hai trăm năm sau vẫn không so được.” Nghe thấy lời này, Hoa Hướng Vãn sững sờ, Tiết Tử Đan xua tay, dường như có chút buồn phiền: “Đi đây.” Nói xong, Tiết Tử Đan xoay người rời đi, Hoa Hướng Vãn thấy y rời đi thì xoay người đến đại điện. Nàng hiểu được sơ sơ tình hình từ chỗ Linh Bắc, sau đó đã đi gặp Tần Vân Thường. Tần Vân Thường được sắp xếp riêng ở khách viện, đang băng bó vết thương, nhìn thấy Hoa Hướng Vãn đến, nàng ta chợt nhíu chân mày, trong mắt mang theo chút hâm mộ: “Cứ như thế mà vào Độ Kiếp rồi?” “Nếu không thì sao? Ta đã chịu đựng hai trăm năm rồi.” Hoa Hướng Vãn bưng ly trà ngồi lên ghế, thấy Tần Vân Thường băng bó xong bả vai, kéo y phục lên, trêu chọc: “Giả bộ đánh nhau với Hồ Miên cả buổi, ngươi còn thật sự bị thương sao?” “Không bị chút vết thương thì không nói được.” Tần Vân Thường thắt xong đai lưng: “Tạ Trường Tịch thế nào?” “Vẫn ổn đi.” Hoa Hướng Vãn thờ ơ, “Minh Loan Cung bên đó thế nào? Ngươi ra tay hay ta ra tay?” Minh Loan Cung dù sao cũng là tông môn của Tần Vân Thường, dù sao nàng vẫn phải hỏi ý của Tần Vân Thường. Tần Vân Thường suy nghĩ, chỉ nói: “Ta đi thuyết phục mấy người Triệu Nam Trần Thuận quy phục,” Nói rồi, nàng ta ngước mắt nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, “Tần Vân Y thì ngươi giết giúp ta đi, ta làm Cung chủ, ngươi chính là Ma chủ.” “Được.” Hoa Hướng Vãn cũng có dự định này, nàng đứng dậy, nhấn mạnh nói: “Đợi lát nữa ngươi cứ đi đi, nhìn chằm chằm Tần Vân Y giúp ta, ta muốn hai miếng huyết lệnh đó quay về tay ta nguyên vẹn.” “Đã biết.” Trao đổi với Tần Vân Thường xong, Hoa Hướng Vãn cũng không ở lại lâu, sau khi bảo người tiễn Tần Vân Thường đi, lại đi xem từng người bị thương một, đợi đến ban đêm thì mới quay về.” Quay về trong phòng, Tạ Trường Tịch đang nhập định bên bàn, chàng mặc một thân tố y, lư hương trước mặt đang đốt Lãnh Hương giúp người ta tĩnh tâm. Hoa Hướng Vãn đứng ở cửa, đang quan sát tỉ mỉ nam tử này. Chàng có chút dáng vẻ thư sinh nhưng khí chất thanh lãnh, khiến cho cả người chàng nhiều thêm mấy phần sắc bén kiên định như trường kiếm. Rõ ràng là người xém chút đã nhập ma, lại cứ có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, cho dù là giết người nhập ma, nếu như không hiểu nguyên nhân hậu quả, vừa mới nhìn cũng sẽ cảm thấy là trích tiên nhập thế, trừ ma vệ đạo, chàng tuyệt đối sẽ không có một chút sai lầm nào. Nàng im lặng quan sát tỉ mỉ chàng, chàng nhận ra ánh mắt mãi không di chuyển của nàng, chậm rãi mở mắt. Thật ra rõ ràng có nhiều lời như thế, muốn hỏi chàng, cũng muốn nói cho chàng. Thế nhưng ngay khoảnh khắc đôi mắt trong veo đó im lặng nhìn nàng, nàng lại chẳng nói ra được lời nào. Chàng không đốt đèn, ánh trăng chiếu vào trong phòng, cả người chàng rải đầy ánh trăng sáng trong, bình tĩnh nói: “Chúc mừng.” Hoa Hướng Vãn khoanh tay, dựa vào bên cửa: “Độ Kiếp chuyện lớn như thế, chàng chỉ nói một tiếng chúc mừng, không cho chút lợi ích gì sao?” “Muốn thứ gì?” Tạ Trường Tịch hỏi một cách giản đơn nhưng Hoa Hướng Vãn biết, bất kể nàng nói ra cái gì thì chàng cũng sẽ đồng ý. Nhất thời nàng không dám nói bừa, nhìn chằm chằm người trước mặt một lúc, chỉ hỏi: “Trong lúc Độ Kiếp ta nhìn thấy chàng nói với Côn Trưởng lão và Tô Chưởng môn rằng chàng muốn rời khỏi Thiên Kiếm Tông.” Thiên Kiếp là khảo nghiệm mà Thiên Đạo dành cho tu sĩ, Thiên Đạo biết hết mọi chuyện, cho nên nếu không phải ảo cảnh, vậy ắt sẽ là sự thật. Tạ Trường Tịch biết nàng hỏi chuyện gì, cũng không che giấu, chỉ nói: “Đúng.” “Ta còn nhìn thấy chàng nói... bất kể là chính đạo hay tà đạo thì đều hy vọng ta có thể sống thật tốt.” Động tác Tạ Trường Tịch chợt ngừng lại, chàng không ngờ rằng chuyện này lại có thể xuất hiện bên trong ảo cảnh Thiên Kiếp của nàng. “Nút thắt trong lòng nàng là cái gì?” Chàng khẽ nhíu mày, chờ đợi lời giải đáp. Hoa Hướng Vãn có phần ngại ngùng, nàng quay đầu đi, nhìn đình viện: “Nút thắt trong lòng ta... vốn dĩ là, ta không muốn sống.” Nghe thấy lời này, con ngươi trong mắt Tạ Trường Tịch co lại, đáy mắt chàng hiện lên màu đỏ sẫm, chàng nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế bản thân, nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn: “Sau đó thì sao?” “Bởi vì không muốn sống, cho nên ta không có gì gọi là bận lòng, cũng không có sợ hãi, cho nên ta sợ chàng.” Hoa Hướng Vãn nói xong, khẽ mỉm cười: “Không phải sợ chàng giết, chàng giết ta, hoặc đem ta về Tử Sinh Giới giam cầm ta, hoặc là muốn lấy đi Vực Linh, đều chỉ là phá hỏng kế hoạch của ta. Tuy rằng ta có lo lắng nhưng ta không hề sợ. Ta chỉ sợ duy nhất một chuyện...” Hoa Hướng Vãn quay người qua, nhìn Tạ Trường Tịch: “Ta sợ có chuyện bận lòng.” “Thế cho nên?” Tạ Trường Tịch nhìn nàng: “Nàng nói những chuyện này với ta, muốn làm chuyện gì?” Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, nàng nhìn chàng, nhất thời lại không biết nên mở lời thế nào. Nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng Tạ Trường Tịch, chàng nhìn chằm chằm nàng, chống đỡ bản thân đứng dậy: “Nàng muốn bảo ta đi? Bảo ta buông bỏ? Như thế thì nàng không nợ ta cái gì, không có chuyện bận lòng?” Chàng nói, giọng nói bắt đầu hơi kích động, chàng chưa bao giờ mất kiểm soát như thế này, chàng vẫn luôn thu mình, kiềm chế, bình tĩnh. Nhưng chuyện sống chết dường như đã chạm đến giới hạn của chàng, chàng nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn: “Sau đó thì sao? Sau đó nàng muốn làm cái gì? Nàng muốn dùng mạng của nàng làm cái gì?” Nói xong, Tạ Trường Tịch bật cười, giọng nói mang theo mấy phần trào phúng: “Làm cho Thẩm Dật Trần sống lại?” Hoa Hướng Vãn sững sờ, Tạ Trường Tịch nhìn nét mặt của nàng, nỗi đau sắc bén cứa trong lòng chàng. Chàng nắm chặt tay nhưng vẫn phải nói: “Ta có thể.” “Cái gì?” Hoa Hướng Vãn nghe không hiểu, Tạ Trường Tịch khàn giọng nói: “Nàng muốn làm cho Thẩm Dật Trần sống lại, ta sẽ giúp nàng làm cho hắn sống lại, nếu như muốn dùng mạng đổi mạng, thế thì cũng để cho ta làm. Nàng không cần cảm thấy mắc nợ ta cái gì cả, nàng cứ xem như là ta đến trả nợ, như thế không được sao?” “Tạ Trường Tịch...” Hoa Hướng Vãn nghe mấy lời của chàng, nhìn chàng thanh niên hoàn toàn xa lạ trước mặt này, khẽ nhíu mày: “Chàng không nợ ta gì cả, không cần phải trả nợ.” Tạ Trường Tịch không đáp, Hoa Hướng Vãn giải thích: “Thẩm Dật Trần không phải do chàng giết, Hợp Hoan Cung xảy ra chuyện cũng không liên quan đến chàng, thật ra... chàng đối xử với ta rất tốt.” “Nhưng mà,” Tạ Trường Tịch nhìn mặt đất, có chút ngẩn người, “nếu ngay cả mắc nợ mà ta cũng không có, thế giữa nàng và ta còn lại cái gì?” Hoa Hướng Vãn sững sờ nhìn chàng, Tạ Trường Tịch ngước mắt, ánh mắt mang theo chút mờ mịt: “Vãn Vãn, chúng ta chênh lệch hai trăm năm.” Nàng đi về phía trước hai trăm năm, mà Tạ Trường Tịch lại cứ mãi dừng ở hai trăm năm trước. Cuộc đời nàng đã sớm không còn Tạ Trường Tịch, nàng có những vui buồn hợp tan và những thay đổi mới, nàng có tình nhân mới, thế giới mới. Nhưng Tạ Trường Tịch lại mãi dừng lại ở Tử Sinh Giới, chỉ có Hoa Hướng Vãn. Nếu như ngay cả mắc nợ cũng không có, Tạ Trường Tịch và nàng, còn có liên quan gì? Rồi phải lấy lý do gì để ràng buộc nàng, đi theo nàng, ở bên nàng? “Ta không mong cầu điều gì, cũng không cần điều gì, nếu phải một mạng đổi một mạng, vậy cứ để ta làm cho Thẩm Dật Trần sống lại, y ở bên cạnh nàng cũng được.” Tạ Trường Tịch nói, cả người có chút ngu ngơ, bản thân chàng cũng không biết chính mình đang nói cái gì, chàng chỉ là đang ép buộc chính mình, nỗi sợ hãi cực kỳ lớn bao phủ trong lồng nguc, quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, đau hơn bất kỳ thứ gì. “Chỉ cần nàng sống sót, đều tốt, đều rất tốt.” “Thế chàng thì sao?” Hoa Hướng Vãn nhìn người trước mặt đã có chút hỗn loạn, khẽ nhíu mày: “Ta và Thẩm Dật Trần ở bên nhau, chàng không đau khổ sao?” Động tác của Tạ Trường Tịch dừng lại, chàng nắm chặt tay áo, chàng hoàn toàn không nghĩ đến cảnh tượng này, chỉ là không ngừng nhớ lại năm đó. Chàng vén khăn voan của nàng, nàng len lén hôn chàng dưới bầu trời sao, nàng nói với chàng hết lần này đến lần khác, ta thích chàng, vẫn luôn thích. Những cảnh tượng này làm cho chàng thoáng bình tĩnh, chàng giống như một người nghiện dùng thuốc phiện làm xoa dịu cơn đau, vui vẻ che giấu tất cả những điều tàn khốc, ánh mắt chàng mang theo chút dịu dàng. “Vãn Vãn ở bên ta.” Chàng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nàng: “Vãn Vãn thích Tạ Trường Tịch, ta đã thấy đủ rồi.” Lời này làm cho Hoa Hướng Vãn hoảng sợ. Lần đầu tiên nàng nhận ra, bên dưới vẻ ngoài hệt như núi cao tuyết trắng này của Tạ Trường Tịch, đang che giấu bao nhiêu hài cốt máu thịt. “Thế ta thì sao?” Nàng truy hỏi, “Vãn Vãn ở bên chàng, ta thì sao?” Tạ Trường Tịch không nói nên lời, Hoa Hướng Vãn khó hiểu: “Hay là nói, người chàng yêu là Vãn Vãn hai trăm năm trước, không phải ta?” Sao mà có thể chỉ là Vãn Vãn hai trăm năm trước? Nếu như nàng và người hai trăm năm trước không phải là cùng một người, nếu như người chàng yêu không phải là nàng của hiện giờ, sự sống chết của nàng lại có liên quan gì với chàng chứ? Nhưng mà sao chàng lại dám thừa nhận đây? “Tạ Trường Tịch.” Hoa Hướng Vãn đi đến trước mặt chàng, ngẩng đầu nhìn chàng, “Ta còn sống, còn sống đứng trước mặt chàng, tại sao không muốn ở cùng với ta, mà là nhớ đến ta của hai trăm năm trước?” Tạ Trường Tịch nghe lời nàng nói, rủ mắt xuống, ánh mắt chàng rơi vào sợi dây đỏ trên cổ nàng, biết được chỗ đó đang treo thứ gì. Chàng đau khổ nói: “Không dám yêu cầu quá đáng.” Hoa Hướng Vãn nghe lời chàng nói, không nhịn được mỉm cười: “Nếu như ta cho phép chàng dám thì sao?” Tạ Trường Tịch sững sờ, Hoa Hướng Vãn bình tĩnh nhìn chàng: “Tạ Trường Tịch, ta thật sự chán ghét chàng.” Tạ Trường Tịch ngỡ ngàng nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm vào đôi mắt dường như hoàn toàn không nghe hiểu gì của chàng: “Bảo chàng đừng theo đến, chàng cứ muốn đến. Bảo chàng đừng ở bên ta, chàng cứ muốn ở bên. Bảo chàng đừng đến gần, chàng cứ muốn đến gần. Giờ thì hay rồi...” Hoa Hướng Vãn nói, ánh mắt mang theo ý cười: “Ta không muốn chết nữa.” Nói xong, nàng duỗi tay vòng qua cổ chàng, ngẩng đầu nhìn chàng: “Bên trong kiếp tâm ma, ta nhìn thấy chàng kéo ta một tay, chàng muốn ta sống sót nên ta đã không muốn chết nữa.” “Thế nàng muốn cái gì?” Tạ Trường Tịch nghe nàng nói, hiểu được ý của nàng, chàng cảm thấy trong lòng giống như được một đôi tay dịu dàng từ từ xoa dịu. Hoa Hướng Vãn nhìn khuôn mặt khôi ngô của chàng, nhìn rất lâu, nàng duỗi tay đặt lên khuôn mặt chàng: “Ta muốn chàng tốt.” Nói rồi, nàng lướt qua đôi mắt chân mày chàng. “Muốn chàng mãi mãi được mọi người kính trọng ngưỡng mộ, muốn chàng mãi mãi ngồi cao trên mây, muốn chàng luôn vui vẻ, muốn chàng được rất nhiều người thích.” “Muốn Tạ Trường Tịch hạnh phúc, muốn Tạ Trường Tịch bình yên khỏe mạnh, muốn Tạ Trường Tịch vui vẻ, muốn Tạ Trường Tịch, cả đời không lo âu.” “Tạ Trường Tịch,” Hoa Hướng Vãn mỉm cười, “chàng có thể giúp ta làm được hay không?” Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng nhìn chằm chằm nàng. Rất lâu sau, chàng cúi đầu, một bàn tay đưa vào trong mái tóc nàng, để nàng ngẩng đầu, một bàn tay vòng trên eo thon của nàng, đỡ lấy tất cả trọng lượng của nàng. Chàng cúi đầu cẩn thận hôn nàng, chàng hôn rất kiên nhẫn, rất bình tĩnh, giống như đang trả lời điều gì. Trong nụ hôn tỉ mỉ của chàng, nàng được chàng đặt lên chiếc bàn bên cạnh. Bên ngoài cửa sổ đổ mưa nhỏ, nụ hoa ngọc lan trong đình viện bị tách mở trong mưa gió, từ từ nở rộ, hạt mưa nhỏ chi chít rơi trên thân hoa sáng bóng, để lại hạt sương óng ánh, hoa và mưa giao nhau, duyên dáng mềm mại trong gió. Hoa Hướng Vãn nằm trên bàn, cách cửa sổ nhìn cành hoa lan đong đưa đó, cảm thấy ngón tay lạnh buốt của đối phương nắm lấy Bích Hải Châu trên cổ nàng. “Vãn Vãn,” Chàng dường như là cực kỳ nhẫn nhịn, “lấy xuống đi.” “Bỏ qua cho ta, cũng bỏ qua cho bản thân nàng.” Nghe thấy lời này, Hoa Hướng Vãn mỉm cười. Nàng duỗi tay nắm lấy tay của Tạ Trường Tịch, giúp chàng dùng sức kéo đứt. Bích Hải Châu đã đeo nhiều năm được nàng dẫn dắt chàng lấy xuống, nàng dịu dàng đặt bên cạnh. Tạ Trường Tịch im lặng nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn đỡ mình dậy, đưa tay ôm lấy cổ chàng, cứ như trêu đùa: “Chàng cùng ta trả đi món nợ mà ta phải trả, ta cùng chàng quay về Vân Lai.” Nghe thấy lời này, vẻ mặt Tạ Trường Tịch khẽ thay đổi, nhận ra sự vui vẻ mà chàng đang kiềm chế và sự thay đổi của cơ thể, nàng mỉm cười, sáp đến gần, áp bên tai chàng. “Trường Tịch ca ca,” Hoa Hướng Vãn khẽ nói, “vui mừng không?” Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chỉ có Hoa Hướng Vãn kinh ngạc kêu lên một tiếng xé ngang đêm mưa, sau đó thở gấp bật cười thành tiếng. “Tạ Trường Tịch, chàng rất dễ bị chọc cười!” Cùng lúc đó, bên trong Ma Cung, Bích Huyết Thần Quân đột ngột mở to đôi mắt. Ông ta nhìn cơn mưa đêm bên ngoài đại điện, rất lâu sau, khẽ nói: “Hoa Hướng Vãn, tốt lắm.”