Chương 9
Suốt cả buổi sáng Ngân đi tìm việc mà chưa có nơi nào nhận, thái độ của họ đều trở nên dè chừng khi Ngân nói đã có con nhỏ. Nhiều người đến xin việc cùng Ngân đều đang độ đôi mươi chưa lập gia đình, quả thực Ngân khó có thể cạnh tranh được với họ khi trong tay cô chỉ có tấm bằng cao đẳng kế toán lại còn chưa có bao nhiêu kinh nghiệm sau quãng thời gian dài nghỉ sinh.
Ngân thở dài, thời sinh viên cô chỉ thiếu một chút điểm là đỗ vào đại học tài chính nhưng gia đình chẳng có điều kiện để cô ôn thi lại, cuối cùng cô đành vào học cao đẳng rồi đi làm. Hai mốt tuổi, vừa đi làm được hai tháng đã gặp chồng rồi lấy anh, ngay sau đó sinh con, cuộc sống cứ thế cuốn cô đi, kiến thức học được cũng hầu như chẳng còn đọng lại. Giờ nghĩ đến mấy con số mà Ngân bỗng toát mồ hôi, có điều xin mấy việc chân tay thì công học hành không lẽ vứt xuống sông?
Đang dắt xe từ cổng một công ty bia ra đường, bất chợt Ngân thấy Lan, cô bạn thân thuở cao đẳng đang mua đồ trước cửa hàng tạp hóa bên kia đường. Ngân chưa kịp chào Lan đã nhìn thấy cô, nhanh mồm nhanh miệng:
– Ơ… Ngân, mày đi đâu thế này? Lâu quá không gặp rồi, dạo này thế nào?
– À…
Ngân phóng xe máy đến cạnh Lan, hai người song song đi một đoạn. Ngân ngài ngại quay sang Lan giải thích:
– Thằng Mầm cũng lớn rồi, tao gửi nó đi lớp rồi đi xin việc đây. Mày giờ thế nào, còn yêu ông Hoàng không?
– Ơ thế là vừa đi xin việc đấy à? Giờ qua chỗ tao đi, bạn với chả bè cả năm rồi có thấy ó óe gì đâu, qua tao chơi ăn trưa nói chuyện, chắc chồng mày không giữ mày chứ?
Ngân cũng đang định đi tìm chỗ nào ăn qua bữa trưa rồi chiều đi xin việc tiếp, nghe bạn nói thế thì gật đầu, cười buồn trả lời:
– Ông Bảo không thích tao đi làm đâu, mà tao vẫn đi, giờ ông ấy chẳng quan tâm tao làm gì nữa rồi.
– Gớm cái lão…
Lan bĩu dài môi, hất mặt ra hiệu Ngân theo mình. Hai người đi thêm một đoạn là đến một ngôi nhà ba tầng trong ngõ. Ngân ngạc nhiên hỏi:
– Giờ mày ở đây à?
– Ừ… vào đi!
Lan đẩy cánh cửa sắt rồi phóng xe vào sân trước nhà. Ngôi nhà không lớn nhưng cũng là một cơ ngơi đáng ao ước ở thành phố này. Ngân vẫn nhớ cách đây một năm Lan ở trong một khu nhà trọ cấp bốn lụp xụp. Ngân e dè theo Lan vào nhà. Đây rõ ràng không phải là nhà xây cho thuê, mà là nhà riêng.
Lan mở tủ lạnh rót nước cho Ngân rồi bước lại sofa, nói nhỏ:
– Tao với Hoàng chia tay lâu rồi, giờ tao ở đây với bồ mới. Nhà này là nhà riêng của ông ấy để tao ở.
– Trời đất, tao nghe mà hoa cả mắt. Bồ mày giàu thế cơ à?
Ngân nhìn Lan ngạc nhiên hỏi. Con bé này xinh xắn chân dài, khi trước còn từng là hoa khôi của lớp cao đẳng, tính cách vui vẻ xởi lởi. Thằng Hoàng lớp trưởng lớp Ngân ngày đó yêu sống yêu chết, ai ngờ… Ngân nhìn ánh mắt buồn buồn của Lan thì cũng chẳng cần chờ câu trả lời, có điều Lan gượng cười nói:
– Anh ấy hơn năm mươi rồi… ngồi chơi chờ tao tí, tao vào bếp loáng cái là xong.
– Để tao làm cùng chứ ngồi chơi thế nào hả con kia?
Ngân liền theo Lan vào bếp, hai đứa vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ. Ngân nhìn cô bạn xinh xắn lòng có chút xót xa, như cô thì, hoàn cảnh của cô tuy chồng có hơi bận rộn công việc nhưng vẫn là người đàn ông hoàn hảo đáng để yêu thương chăm sóc.
Lan nhớ ra Ngân đi xin việc thì quan tâm:
– Sáng mày xin việc thế nào, ngon chưa?
– Chưa… khó quá mày ạ, nghe đến tao nuôi con nhỏ là họ chẳng buồn tiếp nữa rồi… chán thật! Xưa tao lại nhận lời lấy ông Bảo sớm quá, giờ đầu cũng rơi hết kiến thức nữa, chẳng tự tin mấy.
– Thôi mày, có chồng đẹp trai giỏi kiếm tiền, con cái nhà cửa đề huề rồi tiếc cái giề?
– Tao biết thế, mà giờ chẳng biết làm cái gì, ở nhà mãi thì chắc chắn là không được.
Lan gật đầu, tay gắp miếng gà rán cho bạn, mắt sáng lên khuyên nhủ:
– Hay thế này đi, mày còn trẻ trung xinh xắn thế này, đi làm lễ tân khách sạn năm sao chỗ tao, việc nhàn lương cũng tạm, chẳng kém kế toán mày xin đâu. Có điều… họ chỉ nhận gái chưa chồng thôi, mày cứ khai đại đi, làm một thời gian rồi tính tiếp. Quan trọng giờ mày muốn đi làm đúng không?
Ngân ngẫm nghĩ một hồi, đúng là hiện tại cô cần công việc, nhưng mà khai man thế có sao không? Việc lễ tân vốn cũng chẳng lâu dài được, thôi cô cứ xin việc ở đó làm một thời gian, có chút tiền riêng tự mình kiếm ra vẫn hơn. Ngân ậm ừ gật đầu, Lan bĩu nhẹ môi cười nói:
– Nghe tao đi, có ít vốn rồi mày làm gì cũng được chứ không mang tiếng ăn bám chồng. Tao thấy mày ở nhà mà còn gầy hơn cả ngày xưa, ông Bảo không cho mày ăn à?
– Cái con này!
Ngân bực bội gắt lên, Lan cười ha hả nói tiếp:
– Tao nói thật, nhìn mày chẳng ai nghĩ đã một lứa đâu, còn trẻ hơn cả tao, thề!
Ngân tủm tỉm, nghe con bạn khen thế cũng thích. Ngân gầy gầy nên nhìn trẻ lâu chứ nhiều người đẻ xong phát tướng ra nhìn cũng sợ. Lan chêm thêm:
– Mà mày phải ăn mặc trang điểm nhiều lên, làm lễ tân đẹp bao nhiêu tốt bấy nhiêu, hiểu chưa?
– Thôi… có sao dùng vậy mày!
– Không được, cứ nghe tao, đẹp nó mới thích nhận. Chốc tao make-up cho lung linh luôn!
Ngân thở nhẹ một hơi, chấp nhận công việc sắp tới thì ngoại hình cô cũng phải chăm chút kỹ hơn một chút. Thời buổi kiếm việc khó khăn, có công việc mà làm là tốt lắm rồi, mà cũng có phải việc gì xấu xa đâu.
Ăn uống xong nghỉ ngơi một hồi, Lan trang điểm cho Ngân, lại còn cho Ngân mượn chiếc váy đuôi cá hợp với vóc dáng thanh mảnh của cô. Ngân nhìn mình trong gương lòng không khỏi trầm trồ. Có chút khuyết điểm cơ thể mà Ngân tự ti Lan đều khéo léo che giúp, không quên khen cơ thể gái một con mà vẫn còn đẹp thế này, bụng cũng chẳng to như Ngân kêu ca, nếu không muốn nói là chẳng nhìn thấy gì. Khuôn mặt Ngân vốn dĩ xinh đẹp, chỉ là Ngân không biết cách tôn lên vẻ đẹp của mình, xưa nay lại hay xuề xòa không tự tin nên Ngân không biết mình lại có thể xinh đẹp đến như vậy. Lan trang điểm cho Ngân mà cứ tấm tắc không ngừng, không quên khen Bảo biết nhìn người, cả hai vợ chồng đều đẹp hết phần thiên hạ.
Lan dẫn Ngân vào một khách sạn năm sao theo phong cách châu Âu mang tên “Elise” tọa lạc cạnh hồ. Khách sạn Elise là một tòa nhà lớn sơn trắng cong cong hình trăng lưỡi liềm có đến mười mấy tầng, phía sảnh trước là một khoảng sân lớn để ô tô cùng một đài phun nước có tượng cô gái ôm bình nước trên vai đổ xuống. Lần đầu tiên Ngân bước chân vào một nơi sang trọng đến thế, cảm thấy bỡ ngỡ như lạc vào một thế giới khác.
Ngân theo Lan vào tiền sảnh, vừa nhác qua đã thấy hai cô gái trẻ xinh đẹp trang điểm đậm tóc búi mặc vest đen sang chảnh đứng trước bàn lễ tân nở nụ cười chào:
– Chị Lan đến đấy à?
– Ừ… anh Toàn đến chưa?
– Anh ấy đến rồi đó chị.
– Ok cảm ơn em.
Lan có vẻ rất quen thuộc với nơi này, Ngân nhìn cô bạn tò mò hỏi:
– Mày làm gì ở đây thế?
– Tao là quản lý của bọn này, trước tao cũng như chúng nó thôi, mà ông Toàn… là bồ tao.
Lan nói nhỏ vào tai Ngân, Ngân ngạc nhiên thốt lên:
– Ghê nhỉ, ông Toàn là ai ở đây hả mày?
– Giám đốc sảnh. Mà mày nhớ đừng lộ ông ấy đang cặp với tao đấy! Vợ ông ấy biết chắc tao chết!
Ngân há hốc mồm, không thể tin nổi cô bạn mình lại lựa chọn cuộc sống như vậy, chỉ biết theo Lan vào bên trong. Đi dọc dãy hành lang một đoạn, Lan gõ cửa căn phòng có ghi chữ: “Giám đốc sảnh”, cất giọng ngọt ngào:
– Anh Toàn, anh có trong đó không?
Ngân thở dài, thời sinh viên cô chỉ thiếu một chút điểm là đỗ vào đại học tài chính nhưng gia đình chẳng có điều kiện để cô ôn thi lại, cuối cùng cô đành vào học cao đẳng rồi đi làm. Hai mốt tuổi, vừa đi làm được hai tháng đã gặp chồng rồi lấy anh, ngay sau đó sinh con, cuộc sống cứ thế cuốn cô đi, kiến thức học được cũng hầu như chẳng còn đọng lại. Giờ nghĩ đến mấy con số mà Ngân bỗng toát mồ hôi, có điều xin mấy việc chân tay thì công học hành không lẽ vứt xuống sông?
Đang dắt xe từ cổng một công ty bia ra đường, bất chợt Ngân thấy Lan, cô bạn thân thuở cao đẳng đang mua đồ trước cửa hàng tạp hóa bên kia đường. Ngân chưa kịp chào Lan đã nhìn thấy cô, nhanh mồm nhanh miệng:
– Ơ… Ngân, mày đi đâu thế này? Lâu quá không gặp rồi, dạo này thế nào?
– À…
Ngân phóng xe máy đến cạnh Lan, hai người song song đi một đoạn. Ngân ngài ngại quay sang Lan giải thích:
– Thằng Mầm cũng lớn rồi, tao gửi nó đi lớp rồi đi xin việc đây. Mày giờ thế nào, còn yêu ông Hoàng không?
– Ơ thế là vừa đi xin việc đấy à? Giờ qua chỗ tao đi, bạn với chả bè cả năm rồi có thấy ó óe gì đâu, qua tao chơi ăn trưa nói chuyện, chắc chồng mày không giữ mày chứ?
Ngân cũng đang định đi tìm chỗ nào ăn qua bữa trưa rồi chiều đi xin việc tiếp, nghe bạn nói thế thì gật đầu, cười buồn trả lời:
– Ông Bảo không thích tao đi làm đâu, mà tao vẫn đi, giờ ông ấy chẳng quan tâm tao làm gì nữa rồi.
– Gớm cái lão…
Lan bĩu dài môi, hất mặt ra hiệu Ngân theo mình. Hai người đi thêm một đoạn là đến một ngôi nhà ba tầng trong ngõ. Ngân ngạc nhiên hỏi:
– Giờ mày ở đây à?
– Ừ… vào đi!
Lan đẩy cánh cửa sắt rồi phóng xe vào sân trước nhà. Ngôi nhà không lớn nhưng cũng là một cơ ngơi đáng ao ước ở thành phố này. Ngân vẫn nhớ cách đây một năm Lan ở trong một khu nhà trọ cấp bốn lụp xụp. Ngân e dè theo Lan vào nhà. Đây rõ ràng không phải là nhà xây cho thuê, mà là nhà riêng.
Lan mở tủ lạnh rót nước cho Ngân rồi bước lại sofa, nói nhỏ:
– Tao với Hoàng chia tay lâu rồi, giờ tao ở đây với bồ mới. Nhà này là nhà riêng của ông ấy để tao ở.
– Trời đất, tao nghe mà hoa cả mắt. Bồ mày giàu thế cơ à?
Ngân nhìn Lan ngạc nhiên hỏi. Con bé này xinh xắn chân dài, khi trước còn từng là hoa khôi của lớp cao đẳng, tính cách vui vẻ xởi lởi. Thằng Hoàng lớp trưởng lớp Ngân ngày đó yêu sống yêu chết, ai ngờ… Ngân nhìn ánh mắt buồn buồn của Lan thì cũng chẳng cần chờ câu trả lời, có điều Lan gượng cười nói:
– Anh ấy hơn năm mươi rồi… ngồi chơi chờ tao tí, tao vào bếp loáng cái là xong.
– Để tao làm cùng chứ ngồi chơi thế nào hả con kia?
Ngân liền theo Lan vào bếp, hai đứa vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ. Ngân nhìn cô bạn xinh xắn lòng có chút xót xa, như cô thì, hoàn cảnh của cô tuy chồng có hơi bận rộn công việc nhưng vẫn là người đàn ông hoàn hảo đáng để yêu thương chăm sóc.
Lan nhớ ra Ngân đi xin việc thì quan tâm:
– Sáng mày xin việc thế nào, ngon chưa?
– Chưa… khó quá mày ạ, nghe đến tao nuôi con nhỏ là họ chẳng buồn tiếp nữa rồi… chán thật! Xưa tao lại nhận lời lấy ông Bảo sớm quá, giờ đầu cũng rơi hết kiến thức nữa, chẳng tự tin mấy.
– Thôi mày, có chồng đẹp trai giỏi kiếm tiền, con cái nhà cửa đề huề rồi tiếc cái giề?
– Tao biết thế, mà giờ chẳng biết làm cái gì, ở nhà mãi thì chắc chắn là không được.
Lan gật đầu, tay gắp miếng gà rán cho bạn, mắt sáng lên khuyên nhủ:
– Hay thế này đi, mày còn trẻ trung xinh xắn thế này, đi làm lễ tân khách sạn năm sao chỗ tao, việc nhàn lương cũng tạm, chẳng kém kế toán mày xin đâu. Có điều… họ chỉ nhận gái chưa chồng thôi, mày cứ khai đại đi, làm một thời gian rồi tính tiếp. Quan trọng giờ mày muốn đi làm đúng không?
Ngân ngẫm nghĩ một hồi, đúng là hiện tại cô cần công việc, nhưng mà khai man thế có sao không? Việc lễ tân vốn cũng chẳng lâu dài được, thôi cô cứ xin việc ở đó làm một thời gian, có chút tiền riêng tự mình kiếm ra vẫn hơn. Ngân ậm ừ gật đầu, Lan bĩu nhẹ môi cười nói:
– Nghe tao đi, có ít vốn rồi mày làm gì cũng được chứ không mang tiếng ăn bám chồng. Tao thấy mày ở nhà mà còn gầy hơn cả ngày xưa, ông Bảo không cho mày ăn à?
– Cái con này!
Ngân bực bội gắt lên, Lan cười ha hả nói tiếp:
– Tao nói thật, nhìn mày chẳng ai nghĩ đã một lứa đâu, còn trẻ hơn cả tao, thề!
Ngân tủm tỉm, nghe con bạn khen thế cũng thích. Ngân gầy gầy nên nhìn trẻ lâu chứ nhiều người đẻ xong phát tướng ra nhìn cũng sợ. Lan chêm thêm:
– Mà mày phải ăn mặc trang điểm nhiều lên, làm lễ tân đẹp bao nhiêu tốt bấy nhiêu, hiểu chưa?
– Thôi… có sao dùng vậy mày!
– Không được, cứ nghe tao, đẹp nó mới thích nhận. Chốc tao make-up cho lung linh luôn!
Ngân thở nhẹ một hơi, chấp nhận công việc sắp tới thì ngoại hình cô cũng phải chăm chút kỹ hơn một chút. Thời buổi kiếm việc khó khăn, có công việc mà làm là tốt lắm rồi, mà cũng có phải việc gì xấu xa đâu.
Ăn uống xong nghỉ ngơi một hồi, Lan trang điểm cho Ngân, lại còn cho Ngân mượn chiếc váy đuôi cá hợp với vóc dáng thanh mảnh của cô. Ngân nhìn mình trong gương lòng không khỏi trầm trồ. Có chút khuyết điểm cơ thể mà Ngân tự ti Lan đều khéo léo che giúp, không quên khen cơ thể gái một con mà vẫn còn đẹp thế này, bụng cũng chẳng to như Ngân kêu ca, nếu không muốn nói là chẳng nhìn thấy gì. Khuôn mặt Ngân vốn dĩ xinh đẹp, chỉ là Ngân không biết cách tôn lên vẻ đẹp của mình, xưa nay lại hay xuề xòa không tự tin nên Ngân không biết mình lại có thể xinh đẹp đến như vậy. Lan trang điểm cho Ngân mà cứ tấm tắc không ngừng, không quên khen Bảo biết nhìn người, cả hai vợ chồng đều đẹp hết phần thiên hạ.
Lan dẫn Ngân vào một khách sạn năm sao theo phong cách châu Âu mang tên “Elise” tọa lạc cạnh hồ. Khách sạn Elise là một tòa nhà lớn sơn trắng cong cong hình trăng lưỡi liềm có đến mười mấy tầng, phía sảnh trước là một khoảng sân lớn để ô tô cùng một đài phun nước có tượng cô gái ôm bình nước trên vai đổ xuống. Lần đầu tiên Ngân bước chân vào một nơi sang trọng đến thế, cảm thấy bỡ ngỡ như lạc vào một thế giới khác.
Ngân theo Lan vào tiền sảnh, vừa nhác qua đã thấy hai cô gái trẻ xinh đẹp trang điểm đậm tóc búi mặc vest đen sang chảnh đứng trước bàn lễ tân nở nụ cười chào:
– Chị Lan đến đấy à?
– Ừ… anh Toàn đến chưa?
– Anh ấy đến rồi đó chị.
– Ok cảm ơn em.
Lan có vẻ rất quen thuộc với nơi này, Ngân nhìn cô bạn tò mò hỏi:
– Mày làm gì ở đây thế?
– Tao là quản lý của bọn này, trước tao cũng như chúng nó thôi, mà ông Toàn… là bồ tao.
Lan nói nhỏ vào tai Ngân, Ngân ngạc nhiên thốt lên:
– Ghê nhỉ, ông Toàn là ai ở đây hả mày?
– Giám đốc sảnh. Mà mày nhớ đừng lộ ông ấy đang cặp với tao đấy! Vợ ông ấy biết chắc tao chết!
Ngân há hốc mồm, không thể tin nổi cô bạn mình lại lựa chọn cuộc sống như vậy, chỉ biết theo Lan vào bên trong. Đi dọc dãy hành lang một đoạn, Lan gõ cửa căn phòng có ghi chữ: “Giám đốc sảnh”, cất giọng ngọt ngào:
– Anh Toàn, anh có trong đó không?