Chương 31: Phạt anh cả đời yêu em
Đúng như lời hứa, Trình Hâm buổi sáng thức dậy rất sớm, lúc cậu tỉnh Mã Gia Kỳ hiếm khi ngủ nướng nay vẫn chưa chịu dậy mà nằm lì trên giường. Trình Hâm muốn đi chơi nên hết lay rồi đánh bụp bụp vào người Mã Gia Kỳ gọi anh dậy.
Mã Gia Kỳ bây giờ chỉ muốn ngủ, ánh sáng rọi vào mắt khiến anh không thích ứng kịp mà nheo mắt, mơ màng túm lấy hai cánh tay đang làm loạn của cậu, giọng hơi khàn khàn nói: “Đừng quậy.”
“Đàn anh, anh vậy mà ngủ nướng!”
“Tên nhóc vô lương tâm này, còn không phải tối qua bị ai quậy mãi không chịu ngủ?” Hai mắt anh còn không mở nổi, nghe cậu nói lại vừa tức mà vừa buồn cười, cả đêm qua anh bị dày vò đến sáng mới được ngủ mà.
Trình Hâm bị anh nói thì chột dạ nín lặng, đúng là tối qua cậu rất vui nên trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, mới quay sang nghịch ngợm sờ sờ bụng của anh. Hại anh muốn ngủ cũng không thể ngủ nổi.
Thấy anh có vẻ mệt mỏi, dưới mắt có một quầng đen nhàn nhạt, Trình Hâm cũng không nỡ đánh thức anh nữa. Tự mình dậy đi đánh răng rồi chạy một vòng quanh nhà xem còn ai ở nhà không, kết quả là cả ngôi nhà chỉ còn lại mỗi anh và cậu. Sự tĩnh lặng hiu hắt bao trùm, Trình Hâm chán nản quay về phòng cố gắng thật nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh.
Mã Gia Kỳ giấc ngủ khá nông, nghe tiếng động hơi lèm nhèm mở mắt nhìn cậu. Trình Hâm thấy anh tỉnh thì cười hề hề rồi nhân cơ hội mà xà vào lòng anh ôm ôm. Vòng tay trống rỗng xuất hiện thêm một bạn nhỏ, Mã Gia Kỳ thoải mái khoá cậu trong vòng tay mình, tiện thể hôn vài cái vụn vặt lên má và mí mắt cậu.
“Muốn đi chơi à?” Giọng trầm khàn nam tính vang lên, Trình Hâm bị cuốn vào không cách nào thoát ra được, theo quán tính mà gật đầu, bàn tay không nhàn rỗi mà nhéo nhéo áo anh: “Anh cứ ngủ tiếp đi, chiều chúng ta đi nhé?”
Nghe trong âm giọng của cậu có chút mất mác tủi thân nhưng lại rất quan tâm mà nói với anh. Mã Gia Kỳ đã tỉnh táo đôi chút, cúi đầu xuống nhìn cậu, cảm giác như mình chính là đang phạm tội dụ dỗ học sinh cấp hai: “Không thấy buồn chán chứ?”
“Không có, anh cứ ôm em như này là được rồi.” Trình Hâm càng nói lại càng dụi dụi mặt vào người anh, giọng mũi mềm mại kéo dài như đang làm nũng.
“Vậy chiều bù đắp cho em một chuyến vậy.”
Mã Gia Kỳ không nói nữa, yên tĩnh ôm cậu trong lòng, chậm rãi nhắm mắt muốn an tĩnh ngủ một giấc. Không biết đã bao lâu anh mới ngủ nhiều như này, có cậu ngoan ngoãn nằm cạnh lại càng làm anh không muốn rời giường. Trình Hâm ban đầu còn tỉnh táo tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào hoạ tiết nhỏ trên áo anh, lúc sau hai mí mắt đã nặng trĩu xuống không cầm cự được nữa mà rơi vào giấc ngủ. Cả hai cứ vậy ngủ hết một buổi sáng.
Khi cả hai tỉnh dậy thì vừa lúc đến giờ cơm trưa, nếu mẹ Đinh không gọi điện về chắc cả hai định ngủ đến tối luôn mất. Trình Hâm nghe mẹ bảo đã đặt cơm về cho hai đứa, phải ăn xong rồi muốn đi đâu thì đi.
Trong lúc Trình Hâm nghe điện thoại mẹ, Mã Gia Kỳ đánh răng rồi thay một cái áo khác. Trình Hâm nói chuyện với mẹ nhưng tâm trí đã đặt lên tấm lưng trần của người trước mặt, để ý ở eo anh còn có một vệt đỏ do bị cậu nhéo vừa nãy. Cậu cứ ậm ừ vô thức trả lời mẹ, đến khi Mã Gia Kỳ đã đứng trước mặt cũng ngây ra như phỗng nhìn anh.
Bên loa mẹ nói cái gì đó rồi cúp máy, cậu nghe không rõ. Vừa cúp máy thì đã ăn ngay cái gõ đầu từ Mã Gia Kỳ: “Nói chuyện với mẹ mà hồn bay đi đâu vậy hả?”
Trình Hâm bĩu môi, cúi đầu lầm bầm: “Tại anh làm mất tập trung mà…”
Nói nhỏ như vậy nhưng Mã Gia Kỳ vẫn có thể nghe thấy, phút chốc lại bật cười, ngồi quỳ xuống ngẩng đầu lên nhìn gương mặt của người nhỏ hơn, lần nữa hỏi: “Tại anh? Anh đã làm gì mà để bạn học Đinh đây mất tập trung nhỉ?”
Hai tay cậu nắm chặt lại, mím môi nhìn biểu cảm vô lại của Mã Gia Kỳ, trong lòng thấy mình như bị bắt nạt, không vui mà đẩy đẩy anh: “Anh thay áo trước mặt em, anh là người xấu!”
Mã Gia Kỳ cười khổ, bất lực hỏi tiếp: “Anh thay áo mà cũng là người xấu sao? Vậy em nhìn anh thay áo thì là người gì?”
Trình Hâm không suy nghĩ dài dòng mà đáp lại ngay: “Người bị hại!”
Câu trả lời vô tri của cậu khiến Mã Gia Kỳ không nhịn được cười, mặt ai kia vì xấu hổ mà đã đỏ bừng lên như trái cà chua chín rồi. Anh thò tay động vào cái khoá kéo áo khoác của cậu nghịch nghịch, giọng nói dịu xuống vài phần thuận theo câu chuyện của Trình Hâm: “Vậy em muốn phạt người xấu như thế nào?”
Trình Hâm đưa tay lên cằm vờ như đang vuốt râu, bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ như một ông cụ non, mất một lúc mới nghĩ ra, hai mắt tròn mở lớn sáng loé lên nhìn chằm chằm anh, giọng nói bị cậu đè xuống ra vẻ nghiêm nghị trịnh trọng mà tuyên bố:
“Phạt anh phải yêu em cả đời, không được phép hết yêu em. Nếu anh làm trái thì ra đường sẽ bị sét đánh.” Trình Hâm nói xong còn cười ngốc, nắm đấm nhỏ cũng di chuyển qua mà túm lấy cổ áo anh.
Mã Gia Kỳ im lặng nhìn cậu, ánh mắt lại trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, khoé miệng cong lên, cưng chiều gật đầu chấp thuận: “Được, chấp nhận hình phạt.”
Mã Gia Kỳ bây giờ chỉ muốn ngủ, ánh sáng rọi vào mắt khiến anh không thích ứng kịp mà nheo mắt, mơ màng túm lấy hai cánh tay đang làm loạn của cậu, giọng hơi khàn khàn nói: “Đừng quậy.”
“Đàn anh, anh vậy mà ngủ nướng!”
“Tên nhóc vô lương tâm này, còn không phải tối qua bị ai quậy mãi không chịu ngủ?” Hai mắt anh còn không mở nổi, nghe cậu nói lại vừa tức mà vừa buồn cười, cả đêm qua anh bị dày vò đến sáng mới được ngủ mà.
Trình Hâm bị anh nói thì chột dạ nín lặng, đúng là tối qua cậu rất vui nên trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, mới quay sang nghịch ngợm sờ sờ bụng của anh. Hại anh muốn ngủ cũng không thể ngủ nổi.
Thấy anh có vẻ mệt mỏi, dưới mắt có một quầng đen nhàn nhạt, Trình Hâm cũng không nỡ đánh thức anh nữa. Tự mình dậy đi đánh răng rồi chạy một vòng quanh nhà xem còn ai ở nhà không, kết quả là cả ngôi nhà chỉ còn lại mỗi anh và cậu. Sự tĩnh lặng hiu hắt bao trùm, Trình Hâm chán nản quay về phòng cố gắng thật nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh anh.
Mã Gia Kỳ giấc ngủ khá nông, nghe tiếng động hơi lèm nhèm mở mắt nhìn cậu. Trình Hâm thấy anh tỉnh thì cười hề hề rồi nhân cơ hội mà xà vào lòng anh ôm ôm. Vòng tay trống rỗng xuất hiện thêm một bạn nhỏ, Mã Gia Kỳ thoải mái khoá cậu trong vòng tay mình, tiện thể hôn vài cái vụn vặt lên má và mí mắt cậu.
“Muốn đi chơi à?” Giọng trầm khàn nam tính vang lên, Trình Hâm bị cuốn vào không cách nào thoát ra được, theo quán tính mà gật đầu, bàn tay không nhàn rỗi mà nhéo nhéo áo anh: “Anh cứ ngủ tiếp đi, chiều chúng ta đi nhé?”
Nghe trong âm giọng của cậu có chút mất mác tủi thân nhưng lại rất quan tâm mà nói với anh. Mã Gia Kỳ đã tỉnh táo đôi chút, cúi đầu xuống nhìn cậu, cảm giác như mình chính là đang phạm tội dụ dỗ học sinh cấp hai: “Không thấy buồn chán chứ?”
“Không có, anh cứ ôm em như này là được rồi.” Trình Hâm càng nói lại càng dụi dụi mặt vào người anh, giọng mũi mềm mại kéo dài như đang làm nũng.
“Vậy chiều bù đắp cho em một chuyến vậy.”
Mã Gia Kỳ không nói nữa, yên tĩnh ôm cậu trong lòng, chậm rãi nhắm mắt muốn an tĩnh ngủ một giấc. Không biết đã bao lâu anh mới ngủ nhiều như này, có cậu ngoan ngoãn nằm cạnh lại càng làm anh không muốn rời giường. Trình Hâm ban đầu còn tỉnh táo tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào hoạ tiết nhỏ trên áo anh, lúc sau hai mí mắt đã nặng trĩu xuống không cầm cự được nữa mà rơi vào giấc ngủ. Cả hai cứ vậy ngủ hết một buổi sáng.
Khi cả hai tỉnh dậy thì vừa lúc đến giờ cơm trưa, nếu mẹ Đinh không gọi điện về chắc cả hai định ngủ đến tối luôn mất. Trình Hâm nghe mẹ bảo đã đặt cơm về cho hai đứa, phải ăn xong rồi muốn đi đâu thì đi.
Trong lúc Trình Hâm nghe điện thoại mẹ, Mã Gia Kỳ đánh răng rồi thay một cái áo khác. Trình Hâm nói chuyện với mẹ nhưng tâm trí đã đặt lên tấm lưng trần của người trước mặt, để ý ở eo anh còn có một vệt đỏ do bị cậu nhéo vừa nãy. Cậu cứ ậm ừ vô thức trả lời mẹ, đến khi Mã Gia Kỳ đã đứng trước mặt cũng ngây ra như phỗng nhìn anh.
Bên loa mẹ nói cái gì đó rồi cúp máy, cậu nghe không rõ. Vừa cúp máy thì đã ăn ngay cái gõ đầu từ Mã Gia Kỳ: “Nói chuyện với mẹ mà hồn bay đi đâu vậy hả?”
Trình Hâm bĩu môi, cúi đầu lầm bầm: “Tại anh làm mất tập trung mà…”
Nói nhỏ như vậy nhưng Mã Gia Kỳ vẫn có thể nghe thấy, phút chốc lại bật cười, ngồi quỳ xuống ngẩng đầu lên nhìn gương mặt của người nhỏ hơn, lần nữa hỏi: “Tại anh? Anh đã làm gì mà để bạn học Đinh đây mất tập trung nhỉ?”
Hai tay cậu nắm chặt lại, mím môi nhìn biểu cảm vô lại của Mã Gia Kỳ, trong lòng thấy mình như bị bắt nạt, không vui mà đẩy đẩy anh: “Anh thay áo trước mặt em, anh là người xấu!”
Mã Gia Kỳ cười khổ, bất lực hỏi tiếp: “Anh thay áo mà cũng là người xấu sao? Vậy em nhìn anh thay áo thì là người gì?”
Trình Hâm không suy nghĩ dài dòng mà đáp lại ngay: “Người bị hại!”
Câu trả lời vô tri của cậu khiến Mã Gia Kỳ không nhịn được cười, mặt ai kia vì xấu hổ mà đã đỏ bừng lên như trái cà chua chín rồi. Anh thò tay động vào cái khoá kéo áo khoác của cậu nghịch nghịch, giọng nói dịu xuống vài phần thuận theo câu chuyện của Trình Hâm: “Vậy em muốn phạt người xấu như thế nào?”
Trình Hâm đưa tay lên cằm vờ như đang vuốt râu, bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ như một ông cụ non, mất một lúc mới nghĩ ra, hai mắt tròn mở lớn sáng loé lên nhìn chằm chằm anh, giọng nói bị cậu đè xuống ra vẻ nghiêm nghị trịnh trọng mà tuyên bố:
“Phạt anh phải yêu em cả đời, không được phép hết yêu em. Nếu anh làm trái thì ra đường sẽ bị sét đánh.” Trình Hâm nói xong còn cười ngốc, nắm đấm nhỏ cũng di chuyển qua mà túm lấy cổ áo anh.
Mã Gia Kỳ im lặng nhìn cậu, ánh mắt lại trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, khoé miệng cong lên, cưng chiều gật đầu chấp thuận: “Được, chấp nhận hình phạt.”