Chương 39: Mách lẻo sẽ bị bóp mông
Nhờ có sự nhiệt tình của mẹ Mã mà Trình Hâm đã không còn ngượng ngùng như lúc đầu, năng nổ bám theo mẹ Mã chạy khắp bếp, giúp mẹ nhặt rau rồi chiên cá, xong còn được mẹ thưởng cho một hộp sữa chua. Trình Hâm vui vẻ moe moe miệng cười cảm ơn bà rồi chạy ra khoe với Mã Gia Kỳ.
“Đàn anh, mẹ cho em sữa chua nè!”
Mã Gia Kỳ nằm dài trên ghế chơi game, nhìn hộp sữa chua được cậu nâng niu trên tay, khoé miệng không nhịn được mà cong lên: “Con mèo ham ăn.”
“Anh mới ham ăn!” Trình Hâm bĩu môi, nhào tới đấm một cái vào bụng anh rồi bỏ chạy vào bếp, tiếp tục hành trình làm bé ngoan của mẹ Mã.
Bàn ăn đã được bày biện xong xuôi, chỉ chờ ba Mã về là có thể ăn ngay. Trình Hâm đong đưa chân ngoan ngoãn xoè móng vuốt cho Mã Gia Kỳ cắt móng tay. Móng tay được Mã Gia Kỳ cắt gọn sạch sẽ, bàn tay trắng mềm mềm như tay trẻ con. Mã Gia Kỳ cắt xong cũng nắm lấy tay cậu mà nắn nắn.
“Gia Kỳ, con không cho tiểu Đinh ăn hay sao mà để thằng bé ốm nhom vậy?”
“Con không-”
Chưa để Mã Gia Kỳ trả lời thì Trình Hâm đã nhanh chóng cắt ngang, cố tình thêm mắm thêm muối, bộ dạng nghiêm túc ủy khuất rất thật: “Đúng đó bác, đàn anh lúc nào cũng cấm cháu ăn rất nhiều thứ đó. Anh ấy còn doạ đánh vào tay cháu nữa.”
Mã Gia Kỳ có nhảy xuống sống Hoàng Hà mười lần cũng không thể rửa sạch nỗi oan này. Anh trầm mặc nhìn vẻ mặt khiêu khích của Trình Hâm mà không nói nên lời, mẹ Mã nghe xong lập tức cho Mã Gia Kỳ một cái đánh vào vai. Tiếng bốp giòn tan vang lên, vai trái đau rát đến thấu trời, oan uổng trợn mắt nhìn mẹ.
“Mẹ tin lời em ấy nói?!”
Dứt câu liền nhận thêm một cái đánh nữa, mẹ Mã quyết định tin Trình Hâm chứ không chịu tin đứa con ruột của mình. Mã Gia Kỳ bị mắng rốt cuộc cũng ngậm miệng đầu hàng. Trình Hâm có mẹ Mã bảo kê thì không sợ trời sợ đất, vô cùng thiếu đòn mà mách lẻo với mẹ Mã tất cả những chuyện mà Mã Gia Kỳ đã làm với mình, còn bày ra bộ mặt yếu đuối như bị anh bạo hành. Uỷ khuất tận trời.
Hôm đó Mã Gia Kỳ ngồi ăn cơm trắng kèm với những lời mắng nhiếc của mẹ Mã và sự im lặng hóng hớt của ba Mã.
Ăn xong Mã Gia Kỳ bị phạt phải rửa chén, còn Trình Hâm thì nhàn rỗi ngồi ở phòng khách ăn hoa quả trò chuyện với hai người. Mãi sau cả hai mới chịu thả cho cậu trở về phòng nghỉ ngơi.
Trình Hâm thích thú chạy quanh phòng của Mã Gia Kỳ tham quan mọi ngóc ngách, phòng của anh hết sức tối giản. Quanh quanh chỉ thấy sách vở và một vài bộ mô hình. Thả mình nằm xuống chiếc giường êm ái, bên mũi còn nghe thoang thoảng mùi nước xả vải từ bộ chăn gối. Đang thoái mái dang tay dang chân trên giường thì bị Mã Gia Kỳ nhào tới đè lên.
Trình Hâm bất ngờ mở to mắt nhìn người phía trên, ánh mắt anh bây giờ rất lạ, khoé miệng cũng nhếch lên trông nguy hiểm. Anh khẽ vuốt ngược mái tóc cậu ra sau, thả một nụ hôn lên trán cậu. Sau đó chầm chậm ghé vào tai cậu nói: “Bây giờ không có mẹ nữa rồi, xem anh dạy dỗ em như thế nào.”
Nhận thấy hơi thở nguy hiểm vờn quanh đây, Trình Hâm giãy dụa muốn bỏ chạy thì bị Mã Gia Kỳ giữ lại, hai tay bị anh nắm chặt, chân cũng không thoát được mà bị đè xuống. Chỉ còn mỗi cái miệng được tự do mà gào lên: “Aaa!! Mẹ!!! Cứu con!”
“Gọi mẹ nghe thân thiết nhỉ? Muốn kết hôn với anh vậy sao?” Mã Gia Kỳ há miệng cắn cắn dái tai của cậu, hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến cậu phải rụt người lại.
“Ai thèm kết hôn với anh chứ! Đồ đàn ông xấu xa.”
“Vậy à…”
Bàn tay hư hỏng của Mã Gia Kỳ chậm rãi kéo vạt áo của cậu lên, như một con rắn mà uốn lượn quanh phần eo của cậu. Trình Hâm bị nhột mà lông tơ dựng đứng hết lên. Nhưng vẫn ương bướng vùng vẫy, cái miệng không dừng một giây mà lôi hết ngôn từ ra mắng anh.
Mã Gia Kỳ thấy nhức nhức đầu, đuôi mắt hơi giật nhẹ, bàn tay dừng ở phần thịt mềm mà nhéo cậu một cái như cảnh cáo.
“Mắng người cũng hăng quá đấy. Ai dạy?”
“Anh dạy đó! Aaaa buông em ra, nhột nhột mà…” Trình Hâm uốn éo cơ thể muốn né tránh bàn tay đang lần mò trên người mình.
“Còn dám nói lung tung với mẹ nữa không?”
“Em không nói lung tung, đó là sự thật, anh bắt nạt em!!!” Giọng điệu vẫn rất hung dữ mà cao giọng phản kháng.
Trước sự cứng đầu của Trình Hâm, Mã Gia Kỳ cũng không nổi nóng, nhưng sắc mặt đã vô cùng nguy hiểm. Anh nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của cậu, cười nhẹ: “Thì ra là vậy.” Giây sau bàn tay là rời xuống phía dưới quần của cậu, bàn tay to dừng ở mông cậu mà bóp nhẹ. Lần này sờ một cách trần trụi, xúc cảm mềm mại ở tay rất thoải mái.
Trình Hâm như muốn nổ tung, cả người giật giật mạnh, miệng mếu máo khóc: “Huhu em sai rồi, em sai rồi.”
“Ngoan lắm, mau ngủ thôi. Chiều dẫn bé Đinh đi chơi nhé.” Mã Gia Kỳ hài lòng trước phản ứng của cậu, bàn tay cũng dừng lại rời khỏi người cậu, nghiêng người nằm sang bên cạnh. Như không có chuyện gì mà dịu dàng vỗ vỗ ngực cậu.
“Anh là tên khốn.” Trình Hâm như vừa bị tra tấn dã man mà nằm thở phì phò, gương mặt nhăn nhó ấm ức cắn cắn môi nhưng không thể làm gì, vùng vằng một lúc thì nhận được cái hôn của Mã Gia Kỳ ngay bên má mới chịu nằm im. Sau đó yên ổn ngủ quên trong vòng tay của người vừa bắt nạt mình.
“Đàn anh, mẹ cho em sữa chua nè!”
Mã Gia Kỳ nằm dài trên ghế chơi game, nhìn hộp sữa chua được cậu nâng niu trên tay, khoé miệng không nhịn được mà cong lên: “Con mèo ham ăn.”
“Anh mới ham ăn!” Trình Hâm bĩu môi, nhào tới đấm một cái vào bụng anh rồi bỏ chạy vào bếp, tiếp tục hành trình làm bé ngoan của mẹ Mã.
Bàn ăn đã được bày biện xong xuôi, chỉ chờ ba Mã về là có thể ăn ngay. Trình Hâm đong đưa chân ngoan ngoãn xoè móng vuốt cho Mã Gia Kỳ cắt móng tay. Móng tay được Mã Gia Kỳ cắt gọn sạch sẽ, bàn tay trắng mềm mềm như tay trẻ con. Mã Gia Kỳ cắt xong cũng nắm lấy tay cậu mà nắn nắn.
“Gia Kỳ, con không cho tiểu Đinh ăn hay sao mà để thằng bé ốm nhom vậy?”
“Con không-”
Chưa để Mã Gia Kỳ trả lời thì Trình Hâm đã nhanh chóng cắt ngang, cố tình thêm mắm thêm muối, bộ dạng nghiêm túc ủy khuất rất thật: “Đúng đó bác, đàn anh lúc nào cũng cấm cháu ăn rất nhiều thứ đó. Anh ấy còn doạ đánh vào tay cháu nữa.”
Mã Gia Kỳ có nhảy xuống sống Hoàng Hà mười lần cũng không thể rửa sạch nỗi oan này. Anh trầm mặc nhìn vẻ mặt khiêu khích của Trình Hâm mà không nói nên lời, mẹ Mã nghe xong lập tức cho Mã Gia Kỳ một cái đánh vào vai. Tiếng bốp giòn tan vang lên, vai trái đau rát đến thấu trời, oan uổng trợn mắt nhìn mẹ.
“Mẹ tin lời em ấy nói?!”
Dứt câu liền nhận thêm một cái đánh nữa, mẹ Mã quyết định tin Trình Hâm chứ không chịu tin đứa con ruột của mình. Mã Gia Kỳ bị mắng rốt cuộc cũng ngậm miệng đầu hàng. Trình Hâm có mẹ Mã bảo kê thì không sợ trời sợ đất, vô cùng thiếu đòn mà mách lẻo với mẹ Mã tất cả những chuyện mà Mã Gia Kỳ đã làm với mình, còn bày ra bộ mặt yếu đuối như bị anh bạo hành. Uỷ khuất tận trời.
Hôm đó Mã Gia Kỳ ngồi ăn cơm trắng kèm với những lời mắng nhiếc của mẹ Mã và sự im lặng hóng hớt của ba Mã.
Ăn xong Mã Gia Kỳ bị phạt phải rửa chén, còn Trình Hâm thì nhàn rỗi ngồi ở phòng khách ăn hoa quả trò chuyện với hai người. Mãi sau cả hai mới chịu thả cho cậu trở về phòng nghỉ ngơi.
Trình Hâm thích thú chạy quanh phòng của Mã Gia Kỳ tham quan mọi ngóc ngách, phòng của anh hết sức tối giản. Quanh quanh chỉ thấy sách vở và một vài bộ mô hình. Thả mình nằm xuống chiếc giường êm ái, bên mũi còn nghe thoang thoảng mùi nước xả vải từ bộ chăn gối. Đang thoái mái dang tay dang chân trên giường thì bị Mã Gia Kỳ nhào tới đè lên.
Trình Hâm bất ngờ mở to mắt nhìn người phía trên, ánh mắt anh bây giờ rất lạ, khoé miệng cũng nhếch lên trông nguy hiểm. Anh khẽ vuốt ngược mái tóc cậu ra sau, thả một nụ hôn lên trán cậu. Sau đó chầm chậm ghé vào tai cậu nói: “Bây giờ không có mẹ nữa rồi, xem anh dạy dỗ em như thế nào.”
Nhận thấy hơi thở nguy hiểm vờn quanh đây, Trình Hâm giãy dụa muốn bỏ chạy thì bị Mã Gia Kỳ giữ lại, hai tay bị anh nắm chặt, chân cũng không thoát được mà bị đè xuống. Chỉ còn mỗi cái miệng được tự do mà gào lên: “Aaa!! Mẹ!!! Cứu con!”
“Gọi mẹ nghe thân thiết nhỉ? Muốn kết hôn với anh vậy sao?” Mã Gia Kỳ há miệng cắn cắn dái tai của cậu, hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến cậu phải rụt người lại.
“Ai thèm kết hôn với anh chứ! Đồ đàn ông xấu xa.”
“Vậy à…”
Bàn tay hư hỏng của Mã Gia Kỳ chậm rãi kéo vạt áo của cậu lên, như một con rắn mà uốn lượn quanh phần eo của cậu. Trình Hâm bị nhột mà lông tơ dựng đứng hết lên. Nhưng vẫn ương bướng vùng vẫy, cái miệng không dừng một giây mà lôi hết ngôn từ ra mắng anh.
Mã Gia Kỳ thấy nhức nhức đầu, đuôi mắt hơi giật nhẹ, bàn tay dừng ở phần thịt mềm mà nhéo cậu một cái như cảnh cáo.
“Mắng người cũng hăng quá đấy. Ai dạy?”
“Anh dạy đó! Aaaa buông em ra, nhột nhột mà…” Trình Hâm uốn éo cơ thể muốn né tránh bàn tay đang lần mò trên người mình.
“Còn dám nói lung tung với mẹ nữa không?”
“Em không nói lung tung, đó là sự thật, anh bắt nạt em!!!” Giọng điệu vẫn rất hung dữ mà cao giọng phản kháng.
Trước sự cứng đầu của Trình Hâm, Mã Gia Kỳ cũng không nổi nóng, nhưng sắc mặt đã vô cùng nguy hiểm. Anh nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của cậu, cười nhẹ: “Thì ra là vậy.” Giây sau bàn tay là rời xuống phía dưới quần của cậu, bàn tay to dừng ở mông cậu mà bóp nhẹ. Lần này sờ một cách trần trụi, xúc cảm mềm mại ở tay rất thoải mái.
Trình Hâm như muốn nổ tung, cả người giật giật mạnh, miệng mếu máo khóc: “Huhu em sai rồi, em sai rồi.”
“Ngoan lắm, mau ngủ thôi. Chiều dẫn bé Đinh đi chơi nhé.” Mã Gia Kỳ hài lòng trước phản ứng của cậu, bàn tay cũng dừng lại rời khỏi người cậu, nghiêng người nằm sang bên cạnh. Như không có chuyện gì mà dịu dàng vỗ vỗ ngực cậu.
“Anh là tên khốn.” Trình Hâm như vừa bị tra tấn dã man mà nằm thở phì phò, gương mặt nhăn nhó ấm ức cắn cắn môi nhưng không thể làm gì, vùng vằng một lúc thì nhận được cái hôn của Mã Gia Kỳ ngay bên má mới chịu nằm im. Sau đó yên ổn ngủ quên trong vòng tay của người vừa bắt nạt mình.