Chương 35
Buổi chiều tôi cùng bố dọn dẹp làm đất trên vườn sân thượng rồi trở về nhà chồng. Buổi họp mặt gia đình mỗi tuần một lần chẳng vui chẳng buồn, ba chồng bóng gió chuyện mong có thêm cháu mà tôi và Bách đều lảng tránh. Bách không ra ngoài, sau bữa tối anh ở thư phòng làm việc, đến muộn mới về phòng, vẫn là nằm cạnh tôi nhưng giữa tôi và anh là khoảng cách không cách nào lấp được. Thao thức mãi, lại nhớ lời con Chi… sexy vào, õng ẹo vào… tôi vẫn quyết định không nghe lời nó. Tôi không muốn trở thành một con đĩ rẻ tiền trong mắt Bách. Nếu anh yêu tôi rồi thì lại khác, đằng này… anh khinh tôi còn chưa hết, nói gì đến chuyện tôi chủ động mồi chài anh kệch cỡm.
Sáng thứ hai tôi đến tổng công ty từ sớm, vẫn muốn giữ nếp sinh hoạt như tuần trước. Còn chờ đợi việc ly hôn ngày nào tôi sẽ làm như vậy, không nên làm khó cho nhau làm gì cả. Một tuần làm việc dần trôi qua, tôi vẫn tránh Bách như tuần đầu tiên. Bách về đến nhà hôm thì sớm hôm thì muộn nhưng cũng đều qua thư phòng làm việc rồi mới vào ngủ sau tôi.
Sáng thứ sáu đang làm việc, bất chợt tiếng chị Trâm thắc mắc vang lên:
– Tờ công văn đến của công ty Thái Hòa đâu ý nhỉ?
Tôi giật mình khi nghe đến cái tên Thái Hòa… quen quen… à, là công văn mà Ly nhờ tôi gõ văn bản trả lời từ hôm đầu tiên tôi đến đây, lúc này tôi vẫn đang giữ. Tôi liền quay ra nói với chị Trâm:
– Em đang cầm chị ạ, đây em gửi chị.
– Chị để công văn đấy ở trên bàn, mấy ngày bận quá cũng quên mất, sao Kiều Anh lại cầm thế em?
– Chị Ly bảo em gõ công văn trả lời gửi chị ấy in rồi trình chị ký nháy.
Ly nghe thế liền quay đầu lại nói:
– Hôm nọ chị Trâm bảo em soạn văn bản trả lời bên họ mà, em nhờ Kiều Anh một chút vì cũng bao việc, em mới in ra sáng nay đang định trình chị.
Kiểu đùn đẩy việc của mình lên vai người mới đây mà, tôi hơi bực bội mà cũng kệ. Chị Trâm có vẻ nhớ ra nên à lên một tiếng nói:
– Chị nhớ rồi, bình thường những công văn như thế mình phải trình sếp, sếp ưng thì thư ký của sếp mới soạn văn bản trả lời, có điều đợt này thư ký của sếp cũng nhiều việc nên mình làm đỡ cho họ. Mà văn bản trả lời thế nào thế đưa chị xem xem nào!
– Kiều Anh trả lời bên họ thế nào thì em in thế, em gửi chị xem bây giờ đây!
– Chị nói gì thế, em chẳng hỏi chị có mẫu không, chị còn nói chị sẽ xem rồi sửa giúp em còn gì?
– Sếp bà nói gì tôi đâu dám cãi chứ! Sếp bà viết sao thì tôi in vậy thôi.
– Cãi sếp bà có khi lại bị cho nghỉ việc ấy Ly ạ.
Huyền bĩu môi chêm vào, nghe mà điên tiết. Tôi mất công kỳ cạch soạn gửi Ly mà chị ta lại bịa chuyện thế không biết.
Tôi đanh mặt nói:
– Chị nói gì với tôi thì tự chị biết, tôi mới vào có biết gì đâu, tuân lệnh còn chưa xong…
Tôi bực lắm rồi đấy nhưng thôi cũng kệ, thực ra việc này cũng chẳng đáng gì, chỉ là việc chỉnh sửa nội dung hợp lý, cứ để chị Trâm xem xem thế nào còn sửa vậy.
Chị Trâm nghe câu chuyện chúng tôi trao đổi chỉ thở dài nói:
– Thôi… chuyện này không quan trọng, để chị xem thế nào còn sửa rồi đem công văn trả lời lên trình sếp tổng. Công ty Thái Hòa này mới thay giám đốc, không biết ý sếp tổng thế nào.
Ly tìm kiếm một hồi trên bàn chợt thốt lên:
– Chết rồi chị Trâm, em in văn bản đó sáng nay định trình chị giờ lại không thấy đâu.
Nghe vậy, Khánh hốt hoảng nói:
– Các chị đang nói gì thế… sáng nay em thấy có tờ công văn tổng công ty mình trả lời công ty… đúng rồi… công ty Thái Hòa để trên bàn em, có cả chữ ký điện tử của sếp tổng với dấu đỏ tổng công ty nên em gửi đi rồi!
Dấu đỏ ư? Ở cái phòng này việc đóng dấu đỏ là việc bình thường ai cũng có thể đóng dấu được. Chữ ký điện tử cũng là chuyện đơn giản. Ly có vẻ hốt hoảng không kém Khánh liền quay sang con bé hỏi, hai mắt chị ta long lên:
– Mày gửi đi mất rồi à, con điên này, sao mày làm thế hả? Bản tao in ra làm gì có chữ ký của sếp tổng, mày chế thêm vào rồi gửi đi đấy à?
– Công văn đã có chữ ký của tổng giám đốc lại có dấu đỏ rồi thì em cứ theo trình tự mà gửi đi chứ, việc gửi đi là của em mà, không làm chị Trâm lại phạt em!
Tôi điên lắm rồi đấy, vùng lên hỏi:
– Chị Ly, chị làm cái trò gì thế, việc hệ trọng như thế mà chị lại lừa tôi à? Tổng công ty có thua lỗ gì là tại chị đấy!
– Mày làm trò đúng không, tao chỉ in ra thôi, làm sao lại có chuyện con Khánh nói được, nó gửi đi thì là đúng việc của nó nhưng chữ ký với dấu thì chắc chắn là mày thêm vào!
Sáng thứ hai tôi đến tổng công ty từ sớm, vẫn muốn giữ nếp sinh hoạt như tuần trước. Còn chờ đợi việc ly hôn ngày nào tôi sẽ làm như vậy, không nên làm khó cho nhau làm gì cả. Một tuần làm việc dần trôi qua, tôi vẫn tránh Bách như tuần đầu tiên. Bách về đến nhà hôm thì sớm hôm thì muộn nhưng cũng đều qua thư phòng làm việc rồi mới vào ngủ sau tôi.
Sáng thứ sáu đang làm việc, bất chợt tiếng chị Trâm thắc mắc vang lên:
– Tờ công văn đến của công ty Thái Hòa đâu ý nhỉ?
Tôi giật mình khi nghe đến cái tên Thái Hòa… quen quen… à, là công văn mà Ly nhờ tôi gõ văn bản trả lời từ hôm đầu tiên tôi đến đây, lúc này tôi vẫn đang giữ. Tôi liền quay ra nói với chị Trâm:
– Em đang cầm chị ạ, đây em gửi chị.
– Chị để công văn đấy ở trên bàn, mấy ngày bận quá cũng quên mất, sao Kiều Anh lại cầm thế em?
– Chị Ly bảo em gõ công văn trả lời gửi chị ấy in rồi trình chị ký nháy.
Ly nghe thế liền quay đầu lại nói:
– Hôm nọ chị Trâm bảo em soạn văn bản trả lời bên họ mà, em nhờ Kiều Anh một chút vì cũng bao việc, em mới in ra sáng nay đang định trình chị.
Kiểu đùn đẩy việc của mình lên vai người mới đây mà, tôi hơi bực bội mà cũng kệ. Chị Trâm có vẻ nhớ ra nên à lên một tiếng nói:
– Chị nhớ rồi, bình thường những công văn như thế mình phải trình sếp, sếp ưng thì thư ký của sếp mới soạn văn bản trả lời, có điều đợt này thư ký của sếp cũng nhiều việc nên mình làm đỡ cho họ. Mà văn bản trả lời thế nào thế đưa chị xem xem nào!
– Kiều Anh trả lời bên họ thế nào thì em in thế, em gửi chị xem bây giờ đây!
– Chị nói gì thế, em chẳng hỏi chị có mẫu không, chị còn nói chị sẽ xem rồi sửa giúp em còn gì?
– Sếp bà nói gì tôi đâu dám cãi chứ! Sếp bà viết sao thì tôi in vậy thôi.
– Cãi sếp bà có khi lại bị cho nghỉ việc ấy Ly ạ.
Huyền bĩu môi chêm vào, nghe mà điên tiết. Tôi mất công kỳ cạch soạn gửi Ly mà chị ta lại bịa chuyện thế không biết.
Tôi đanh mặt nói:
– Chị nói gì với tôi thì tự chị biết, tôi mới vào có biết gì đâu, tuân lệnh còn chưa xong…
Tôi bực lắm rồi đấy nhưng thôi cũng kệ, thực ra việc này cũng chẳng đáng gì, chỉ là việc chỉnh sửa nội dung hợp lý, cứ để chị Trâm xem xem thế nào còn sửa vậy.
Chị Trâm nghe câu chuyện chúng tôi trao đổi chỉ thở dài nói:
– Thôi… chuyện này không quan trọng, để chị xem thế nào còn sửa rồi đem công văn trả lời lên trình sếp tổng. Công ty Thái Hòa này mới thay giám đốc, không biết ý sếp tổng thế nào.
Ly tìm kiếm một hồi trên bàn chợt thốt lên:
– Chết rồi chị Trâm, em in văn bản đó sáng nay định trình chị giờ lại không thấy đâu.
Nghe vậy, Khánh hốt hoảng nói:
– Các chị đang nói gì thế… sáng nay em thấy có tờ công văn tổng công ty mình trả lời công ty… đúng rồi… công ty Thái Hòa để trên bàn em, có cả chữ ký điện tử của sếp tổng với dấu đỏ tổng công ty nên em gửi đi rồi!
Dấu đỏ ư? Ở cái phòng này việc đóng dấu đỏ là việc bình thường ai cũng có thể đóng dấu được. Chữ ký điện tử cũng là chuyện đơn giản. Ly có vẻ hốt hoảng không kém Khánh liền quay sang con bé hỏi, hai mắt chị ta long lên:
– Mày gửi đi mất rồi à, con điên này, sao mày làm thế hả? Bản tao in ra làm gì có chữ ký của sếp tổng, mày chế thêm vào rồi gửi đi đấy à?
– Công văn đã có chữ ký của tổng giám đốc lại có dấu đỏ rồi thì em cứ theo trình tự mà gửi đi chứ, việc gửi đi là của em mà, không làm chị Trâm lại phạt em!
Tôi điên lắm rồi đấy, vùng lên hỏi:
– Chị Ly, chị làm cái trò gì thế, việc hệ trọng như thế mà chị lại lừa tôi à? Tổng công ty có thua lỗ gì là tại chị đấy!
– Mày làm trò đúng không, tao chỉ in ra thôi, làm sao lại có chuyện con Khánh nói được, nó gửi đi thì là đúng việc của nó nhưng chữ ký với dấu thì chắc chắn là mày thêm vào!