Chương 39
Tạm thời đầu óc tôi vẫn còn tù mù lắm nhưng tôi tin vào nhận định của mình, cũng như tin chẳng có gì có thể hoàn toàn che giấu. Chuyện xấu muốn không ai biết trừ khi mình không làm, đã làm rồi thể nào cũng có sơ hở, nếu không phải là bằng chứng hiện hữu thì cũng là ở thái độ, cái kim trong bọc khó bề giấu trọn vào lòng.
– Tôi sẽ sớm báo cáo lại tổng giám đốc, giờ tôi đi đây.
Quay lưng bước chưa đến hai bước, âm giọng quen thuộc phía sau bất chợt vang lên:
– Chờ đã.
Bách muốn nói gì với tôi đây? Tôi khựng lại quay người nhìn Bách chờ đợi.
– Trưa nay… để hộp cơm đấy, đi ăn trưa với tôi. .
Bách ngẩng lên, thái độ vẫn là một vẻ lãnh đạm anh cất lời. Bách… mời tôi đi ăn với anh sao? Đi cùng cả con nhỏ đáng ghét đó nữa phải không? Tôi ghét việc này, ghét đối diện với hình ảnh Thủy Tiên chăm sóc anh còn anh thì thản nhiên đón nhận. Cúi mặt xuống tôi lúng túng trả lời:
– Thôi… như vậy không tiện đâu ạ. Tôi… sợ lại đau bụng khi ăn bên ngoài, anh vẫn chưa quên đúng không?
Không chờ câu trả lời của Bách tôi bước nhanh khỏi phòng làm việc của anh. Anh muốn nghĩ sao cũng được, muốn hiểu sao cũng được, tôi chỉ muốn được yên ổn, chờ kết thúc chuỗi ngày đóng kịch này rồi quên đi tất cả. Tôm tép như tôi làm sao dám sánh vai bên tổng giám đốc như anh mà mơ mộng? Chỉ đơn giản là một vở kịch mà chẳng ai muốn vào vai… Chẳng ngờ tôi lại bị những xúc cảm ngớ ngẩn len lỏi vào tâm trí nhưng lý trí tôi vẫn còn tỉnh táo lắm. Trái tim tôi không đáng bị tổn thương vì những mơ mộng hão huyền. Càng tránh xa Bách càng tốt, tôi sẽ không phải đau tim đau đầu chút nào hết.
Khi tôi về đến phòng, mọi người trong phòng đã kéo nhau đi ăn, chỉ còn mình Khánh ở trong. Con bé tươi cười hỏi tôi:
– Em để hộp cơm của chị ra ngoài cho đỡ lạnh rồi, chị em mình quay ăn đi chị nhỉ?
– Ừ cảm ơn em, em cứ quay cơm trước đi, may phòng bên này lại đủ thứ, tủ lạnh rồi lò vi sóng, chẳng cần phải đội nắng nôi đi đâu.
– Vâng giờ hầu như văn phòng nào cũng trang bị đủ chị ạ. Mà chị đem cơm thế này anh chồng sếp tổng của chị không buồn à?
– Buồn gì chứ, công việc mà em, anh ấy hay phải đi gặp đối tác nên chị cứ lo thân chị đã em ạ, chạy theo làm sao được.
Tôi gượng cười lấy lý do công việc, lúc nào cũng nói vậy chẳng biết có phù hợp không nữa, có lẽ là bình thường vì nhiều người cũng như vậy mà. Đang ăn hoa quả chị Trâm đem đến phòng từ sáng, Ly và Huyền đi ăn trưa về bước trở lại phòng. Khánh vui vẻ mời:
– Chị Ly, chị Huyền vào ăn ổi đi, ổi cây nhà chị Trâm đấy, vừa ngon vừa đảm bảo!
– Thế cho xin miếng!
Ly đỏng đảnh bước lại bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, tay nhón miếng ổi không quên mát mẻ tôi:
– Qua vụ sáng nay mới biết… hóa ra có người muốn gì được nấy là thật!
– Cũng không đến nỗi thế nhưng đảm bảo có quyền đuổi việc ai đây không ưa đấy!
Ly sững lại, khuôn mặt trang điểm lúc này như tái đi. Chị ta nghĩ tôi không đuổi được việc chị ta sao mà cứ thích chống đối? Lẽ ra chị ta khôn ngoan nên nịnh bợ tôi thì hơn. Có điều chị ta cũng không vừa, lập tức nói trả treo:
– Hừ… tưởng mình cô có ô to mà dọa. Muốn đuổi cũng chẳng dễ đâu!
Tôi cũng đoán chị ta hẳn có ai đó chống lưng nên mới ngang nhiên khiêu chiến với tôi, cả Huyền cũng thế là cái chắc. Mấy phòng ban được coi là “ngồi mát” này đa số đều nhờ thân quen mới vào làm được. Bách cũng chẳng bao giờ vì tôi mà hành động bột phát, trong lòng anh có khi vị trí của tôi còn thua mấy nhân viên kỳ cựu này ý chứ.
– Cả tổng đồn ầm lên rồi đấy, ra ngoài kia mà nghe!
– Chị nói cái gì?
Tôi đanh mặt quát, lồng ngực ấm ức như bị ai bóp chặt. Quá đáng quá thể thật, mà chẳng phải đó là mong muốn của kẻ gây ra chuyện này sao?
– Thì chuyện sáng nay sếp bà cậy thế tự ý duyệt công văn qua mặt cả sếp ông chứ còn chuyện gì nữa?
Ly cười khẩy trả lời, Huyền cười hùa theo. Tôi cố gắng nín nhịn, sự việc đã bị hai người bọn họ đẩy đi ngoài tầm kiểm soát rồi. Bực mình thật đấy, như vậy giờ tôi có vạch mặt kẻ gây chuyện thì cũng khó mà xóa đi được tin đồn. Nhưng có thế nào tôi cũng phải vạch mặt hắn, ít nhất tống cổ hắn khỏi đây đã, tin đồn kia tính sau.
– Đồn thì cũng từ các chị mà ra, thế mà còn to mồm nói thiên hạ không biết ngượng.
Nói xong tôi đứng dậy, chẳng muốn ngồi chung bàn với hai con mụ ghen ăn tức ở này thêm nữa. Tôi muốn rồ lên mà lao vào cho hai đứa mỗi đứa một vả nhưng nơi này không thích hợp, hơn nữa tôi cũng cần phải nghĩ đến Bách. Chuyện phu nhân tổng giám đốc giở thói du côn đánh nhau với đồng nghiệp mà bị tung lên mạng thì chắc hẳn ảnh hưởng đến anh ghê gớm lắm. Có làm gì cũng cần phải nghĩ đến… anh.
– Tôi sẽ sớm báo cáo lại tổng giám đốc, giờ tôi đi đây.
Quay lưng bước chưa đến hai bước, âm giọng quen thuộc phía sau bất chợt vang lên:
– Chờ đã.
Bách muốn nói gì với tôi đây? Tôi khựng lại quay người nhìn Bách chờ đợi.
– Trưa nay… để hộp cơm đấy, đi ăn trưa với tôi. .
Bách ngẩng lên, thái độ vẫn là một vẻ lãnh đạm anh cất lời. Bách… mời tôi đi ăn với anh sao? Đi cùng cả con nhỏ đáng ghét đó nữa phải không? Tôi ghét việc này, ghét đối diện với hình ảnh Thủy Tiên chăm sóc anh còn anh thì thản nhiên đón nhận. Cúi mặt xuống tôi lúng túng trả lời:
– Thôi… như vậy không tiện đâu ạ. Tôi… sợ lại đau bụng khi ăn bên ngoài, anh vẫn chưa quên đúng không?
Không chờ câu trả lời của Bách tôi bước nhanh khỏi phòng làm việc của anh. Anh muốn nghĩ sao cũng được, muốn hiểu sao cũng được, tôi chỉ muốn được yên ổn, chờ kết thúc chuỗi ngày đóng kịch này rồi quên đi tất cả. Tôm tép như tôi làm sao dám sánh vai bên tổng giám đốc như anh mà mơ mộng? Chỉ đơn giản là một vở kịch mà chẳng ai muốn vào vai… Chẳng ngờ tôi lại bị những xúc cảm ngớ ngẩn len lỏi vào tâm trí nhưng lý trí tôi vẫn còn tỉnh táo lắm. Trái tim tôi không đáng bị tổn thương vì những mơ mộng hão huyền. Càng tránh xa Bách càng tốt, tôi sẽ không phải đau tim đau đầu chút nào hết.
Khi tôi về đến phòng, mọi người trong phòng đã kéo nhau đi ăn, chỉ còn mình Khánh ở trong. Con bé tươi cười hỏi tôi:
– Em để hộp cơm của chị ra ngoài cho đỡ lạnh rồi, chị em mình quay ăn đi chị nhỉ?
– Ừ cảm ơn em, em cứ quay cơm trước đi, may phòng bên này lại đủ thứ, tủ lạnh rồi lò vi sóng, chẳng cần phải đội nắng nôi đi đâu.
– Vâng giờ hầu như văn phòng nào cũng trang bị đủ chị ạ. Mà chị đem cơm thế này anh chồng sếp tổng của chị không buồn à?
– Buồn gì chứ, công việc mà em, anh ấy hay phải đi gặp đối tác nên chị cứ lo thân chị đã em ạ, chạy theo làm sao được.
Tôi gượng cười lấy lý do công việc, lúc nào cũng nói vậy chẳng biết có phù hợp không nữa, có lẽ là bình thường vì nhiều người cũng như vậy mà. Đang ăn hoa quả chị Trâm đem đến phòng từ sáng, Ly và Huyền đi ăn trưa về bước trở lại phòng. Khánh vui vẻ mời:
– Chị Ly, chị Huyền vào ăn ổi đi, ổi cây nhà chị Trâm đấy, vừa ngon vừa đảm bảo!
– Thế cho xin miếng!
Ly đỏng đảnh bước lại bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, tay nhón miếng ổi không quên mát mẻ tôi:
– Qua vụ sáng nay mới biết… hóa ra có người muốn gì được nấy là thật!
– Cũng không đến nỗi thế nhưng đảm bảo có quyền đuổi việc ai đây không ưa đấy!
Ly sững lại, khuôn mặt trang điểm lúc này như tái đi. Chị ta nghĩ tôi không đuổi được việc chị ta sao mà cứ thích chống đối? Lẽ ra chị ta khôn ngoan nên nịnh bợ tôi thì hơn. Có điều chị ta cũng không vừa, lập tức nói trả treo:
– Hừ… tưởng mình cô có ô to mà dọa. Muốn đuổi cũng chẳng dễ đâu!
Tôi cũng đoán chị ta hẳn có ai đó chống lưng nên mới ngang nhiên khiêu chiến với tôi, cả Huyền cũng thế là cái chắc. Mấy phòng ban được coi là “ngồi mát” này đa số đều nhờ thân quen mới vào làm được. Bách cũng chẳng bao giờ vì tôi mà hành động bột phát, trong lòng anh có khi vị trí của tôi còn thua mấy nhân viên kỳ cựu này ý chứ.
– Cả tổng đồn ầm lên rồi đấy, ra ngoài kia mà nghe!
– Chị nói cái gì?
Tôi đanh mặt quát, lồng ngực ấm ức như bị ai bóp chặt. Quá đáng quá thể thật, mà chẳng phải đó là mong muốn của kẻ gây ra chuyện này sao?
– Thì chuyện sáng nay sếp bà cậy thế tự ý duyệt công văn qua mặt cả sếp ông chứ còn chuyện gì nữa?
Ly cười khẩy trả lời, Huyền cười hùa theo. Tôi cố gắng nín nhịn, sự việc đã bị hai người bọn họ đẩy đi ngoài tầm kiểm soát rồi. Bực mình thật đấy, như vậy giờ tôi có vạch mặt kẻ gây chuyện thì cũng khó mà xóa đi được tin đồn. Nhưng có thế nào tôi cũng phải vạch mặt hắn, ít nhất tống cổ hắn khỏi đây đã, tin đồn kia tính sau.
– Đồn thì cũng từ các chị mà ra, thế mà còn to mồm nói thiên hạ không biết ngượng.
Nói xong tôi đứng dậy, chẳng muốn ngồi chung bàn với hai con mụ ghen ăn tức ở này thêm nữa. Tôi muốn rồ lên mà lao vào cho hai đứa mỗi đứa một vả nhưng nơi này không thích hợp, hơn nữa tôi cũng cần phải nghĩ đến Bách. Chuyện phu nhân tổng giám đốc giở thói du côn đánh nhau với đồng nghiệp mà bị tung lên mạng thì chắc hẳn ảnh hưởng đến anh ghê gớm lắm. Có làm gì cũng cần phải nghĩ đến… anh.