Chương 38
Tôi nói ra phán đoán của mình. Mục đích của kẻ gây chuyện là gì? Nếu không phải kẻ đó cố tình chơi đểu tôi thì có thể hắn muốn xúc tiến việc hợp tác có lợi cho Thái Hòa khi tình cờ đọc được công văn trả lời phù hợp trên bàn Ly, tiện bề đổ tội cho mấy người trong phòng Văn thư. Bực một nỗi camera trong phòng Văn thư không có, ngoài hành lang thì chỉ có nơi chờ thang máy, dù sao xem video trích xuất được ít nào vẫn tốt hơn. Tôi muốn nhờ bảo vệ tòa nhà trích xuất nhưng cũng hơi lo không biết họ có cho tôi xem không. Hít một hơi tôi gõ cửa phòng bảo vệ bên dưới. Chú bảo vệ quen mặt vừa thấy tôi thì vội mở cửa, thái độ đon đả kéo ghế mời tôi ngồi:
– Phu nhân tổng giám đốc đến gặp chúng tôi có việc gì thế?
Tôi thầm cảm ơn thân phận của mình lúc này khiến tôi dễ dàng được bọn họ tiếp đón như vậy.
– Chú Hải, chú có thể cho cháu xem video camera tầng hai sáng nay được không?
– Được… được chứ sao lại không? Cô cứ ngồi uống nước chờ tôi một lát!
Chú ấy hồ hởi tìm kiếm trong máy tính một hồi, tầng hai có bốn cửa thang máy ở bốn góc, cũng có bốn camera quan sát tương ứng. Thang máy tôi thường dùng là thang máy số 4 do gần phòng Văn thư nhất, thang máy đó… Bách cũng hay dùng thì phải.
Tôi xem video ba thang máy kia thì không có vấn đề gì nghi ngờ, đến video thang máy số 4, thang máy này những người cần vào phòng Văn thư sẽ dùng vì đã có chỉ dẫn dưới sảnh tầng một. Chợt, tôi giật mình khi thấy người từ thang máy bước ra vào lúc chín giờ mười lăm phút sáng nay là… Thủy Tiên. Tại sao… sáng nay cô ta lại bước ra ở tầng hai, liệu cô ta có mục đích gì không? Sẵn có định kiến về Thủy Tiên, tôi nghi ngờ cô ta gây ra chuyện này dù chẳng có bằng chứng nào cả. Tôi quyết định lưu video vào điện thoại để báo cáo với Bách. Ít nhất anh có thể tra hỏi cô ta chứ tôi hỏi đời nào cô ta chịu khai.
Tôi nhờ chú bảo vệ bấm giúp thang máy lên tầng hai mươi, lừ mắt với Thủy Tiên bước đến gõ cửa phòng Bách. Sau âm thanh mời vào tôi bước lại xòe điện thoại cho Bách xem.
– Anh nhìn này, tại sao sáng nay Thủy Tiên lại dừng ở tầng hai vào lúc chín giờ mười lăm hướng về phía phòng văn thư, cô ta cũng là một trong những người vào diện tình nghi đấy anh ạ!
Bách cau mày nhìn hình ảnh trong camera, anh gật nhẹ bảo:
– Gọi cô ta vào đây cho tôi!
Tôi tuân lệnh tổng giám đốc mở cửa hất hàm gọi Thủy Tiên:
– Cô vào phòng đi, tổng giám đốc cho gọi cô đấy!
Thủy Tiên nhíu mày, thái độ không có vẻ gì là sợ hãi. Chẳng lẽ cô ta tin không ai biết việc cô ta làm hay sao?
– Anh Bách… anh gọi em có việc gì thế ạ?
– Sáng nay cô xuống tầng 2 có việc gì?
– À… em vào phòng Văn thư có chút việc thôi ạ.
– Việc gì?
Bách gay gắt hỏi, cô ta cười cười xoa dịu anh trả lời:
– Em xin chị Trâm mấy cái dấu xác nhận thôi… anh cứ hỏi chị Trâm sẽ rõ ạ.
Vào xin dấu nhưng cũng có thể tranh thủ bước sâu vào bàn làm việc của Ly đem tờ giấy đó đi chứ? Có điều, người muốn hại tôi phải là người biết Ly giao việc soạn công văn trả lời cho tôi, nếu không thì kẻ đó phải là người của Thái Hòa. Phương án kẻ đó là người của Thái Hòa không có nhiều chắc chắn bằng phương án kẻ đó muốn đâm chọc sau lưng tôi, bởi lẽ công văn đó không thực sự mang lại nhiều lợi ích cho Thái Hòa, họ khó có thể tình cờ trông thấy cũng như không việc gì phải làm như vậy. Trong chuyện này, chỉ có tôi là thiệt thòi nhất khi việc này lan ra sẽ mang tiếng lợi dụng danh phận vợ sếp tổng mà tự ý quyết định. Vậy thì… dù muốn nghi ngờ Thủy Tiên lắm nhưng làm sao cô ta biết Ly giao việc soạn công văn trả lời cho tôi? Ly hẳn là không muốn nói với ai chuyện chị ta đùn đẩy việc, tôi cho rằng Thủy Tiên không phải thủ phạm. Cả Ly cũng không phải vì chị ta là kẻ dễ bị nghi ngờ nhất khi chuyện này xảy ra. Người biết việc này, biết mình ít bị nghi ngờ nhất, biết Khánh là người chuyên gửi giấy tờ đi lại khó chịu với tôi không kém Ly trong phòng, đồng thời còn cố ý đóng dấu trước để thể hiện người làm việc này là tôi chỉ có thể là Huyền. Lúc Ly giao việc cho tôi phòng có ba người là tôi, Ly và Huyền, lúc đó Khánh và chị Trâm không có mặt.
Tôi lập tức nói với Thủy Tiên:
– Thủy Tiên, xong việc của cô rồi, cô ra ngoài đi!
– Cô nghe rồi chứ?
Bách hạ lệnh quyết định. Mặt mũi sầm lại Thủy Tiên ngúng nguẩy bước ra ngoài. Khi phòng chỉ còn hai người, tôi nói với Bách:
– Anh Bách… tôi đoán được người làm chuyện này là ai rồi.
Chút hiếu kỳ trong đáy mắt, khóe môi khẽ cong lên Bách hỏi:
– Cô có bằng chứng chứ? Kim Thành không có chuyện đổ tội oan, chắc chắn không có chuyện ép nhận đâu đấy!
– Tôi ép làm gì, tôi sẽ tìm cách vạch mặt kẻ đó.
– Phu nhân tổng giám đốc đến gặp chúng tôi có việc gì thế?
Tôi thầm cảm ơn thân phận của mình lúc này khiến tôi dễ dàng được bọn họ tiếp đón như vậy.
– Chú Hải, chú có thể cho cháu xem video camera tầng hai sáng nay được không?
– Được… được chứ sao lại không? Cô cứ ngồi uống nước chờ tôi một lát!
Chú ấy hồ hởi tìm kiếm trong máy tính một hồi, tầng hai có bốn cửa thang máy ở bốn góc, cũng có bốn camera quan sát tương ứng. Thang máy tôi thường dùng là thang máy số 4 do gần phòng Văn thư nhất, thang máy đó… Bách cũng hay dùng thì phải.
Tôi xem video ba thang máy kia thì không có vấn đề gì nghi ngờ, đến video thang máy số 4, thang máy này những người cần vào phòng Văn thư sẽ dùng vì đã có chỉ dẫn dưới sảnh tầng một. Chợt, tôi giật mình khi thấy người từ thang máy bước ra vào lúc chín giờ mười lăm phút sáng nay là… Thủy Tiên. Tại sao… sáng nay cô ta lại bước ra ở tầng hai, liệu cô ta có mục đích gì không? Sẵn có định kiến về Thủy Tiên, tôi nghi ngờ cô ta gây ra chuyện này dù chẳng có bằng chứng nào cả. Tôi quyết định lưu video vào điện thoại để báo cáo với Bách. Ít nhất anh có thể tra hỏi cô ta chứ tôi hỏi đời nào cô ta chịu khai.
Tôi nhờ chú bảo vệ bấm giúp thang máy lên tầng hai mươi, lừ mắt với Thủy Tiên bước đến gõ cửa phòng Bách. Sau âm thanh mời vào tôi bước lại xòe điện thoại cho Bách xem.
– Anh nhìn này, tại sao sáng nay Thủy Tiên lại dừng ở tầng hai vào lúc chín giờ mười lăm hướng về phía phòng văn thư, cô ta cũng là một trong những người vào diện tình nghi đấy anh ạ!
Bách cau mày nhìn hình ảnh trong camera, anh gật nhẹ bảo:
– Gọi cô ta vào đây cho tôi!
Tôi tuân lệnh tổng giám đốc mở cửa hất hàm gọi Thủy Tiên:
– Cô vào phòng đi, tổng giám đốc cho gọi cô đấy!
Thủy Tiên nhíu mày, thái độ không có vẻ gì là sợ hãi. Chẳng lẽ cô ta tin không ai biết việc cô ta làm hay sao?
– Anh Bách… anh gọi em có việc gì thế ạ?
– Sáng nay cô xuống tầng 2 có việc gì?
– À… em vào phòng Văn thư có chút việc thôi ạ.
– Việc gì?
Bách gay gắt hỏi, cô ta cười cười xoa dịu anh trả lời:
– Em xin chị Trâm mấy cái dấu xác nhận thôi… anh cứ hỏi chị Trâm sẽ rõ ạ.
Vào xin dấu nhưng cũng có thể tranh thủ bước sâu vào bàn làm việc của Ly đem tờ giấy đó đi chứ? Có điều, người muốn hại tôi phải là người biết Ly giao việc soạn công văn trả lời cho tôi, nếu không thì kẻ đó phải là người của Thái Hòa. Phương án kẻ đó là người của Thái Hòa không có nhiều chắc chắn bằng phương án kẻ đó muốn đâm chọc sau lưng tôi, bởi lẽ công văn đó không thực sự mang lại nhiều lợi ích cho Thái Hòa, họ khó có thể tình cờ trông thấy cũng như không việc gì phải làm như vậy. Trong chuyện này, chỉ có tôi là thiệt thòi nhất khi việc này lan ra sẽ mang tiếng lợi dụng danh phận vợ sếp tổng mà tự ý quyết định. Vậy thì… dù muốn nghi ngờ Thủy Tiên lắm nhưng làm sao cô ta biết Ly giao việc soạn công văn trả lời cho tôi? Ly hẳn là không muốn nói với ai chuyện chị ta đùn đẩy việc, tôi cho rằng Thủy Tiên không phải thủ phạm. Cả Ly cũng không phải vì chị ta là kẻ dễ bị nghi ngờ nhất khi chuyện này xảy ra. Người biết việc này, biết mình ít bị nghi ngờ nhất, biết Khánh là người chuyên gửi giấy tờ đi lại khó chịu với tôi không kém Ly trong phòng, đồng thời còn cố ý đóng dấu trước để thể hiện người làm việc này là tôi chỉ có thể là Huyền. Lúc Ly giao việc cho tôi phòng có ba người là tôi, Ly và Huyền, lúc đó Khánh và chị Trâm không có mặt.
Tôi lập tức nói với Thủy Tiên:
– Thủy Tiên, xong việc của cô rồi, cô ra ngoài đi!
– Cô nghe rồi chứ?
Bách hạ lệnh quyết định. Mặt mũi sầm lại Thủy Tiên ngúng nguẩy bước ra ngoài. Khi phòng chỉ còn hai người, tôi nói với Bách:
– Anh Bách… tôi đoán được người làm chuyện này là ai rồi.
Chút hiếu kỳ trong đáy mắt, khóe môi khẽ cong lên Bách hỏi:
– Cô có bằng chứng chứ? Kim Thành không có chuyện đổ tội oan, chắc chắn không có chuyện ép nhận đâu đấy!
– Tôi ép làm gì, tôi sẽ tìm cách vạch mặt kẻ đó.